em xem..... anh nhịn được bao lâu

Trong một buổi huấn luyện, Kim Hoa quyết định tạo ra một khoảnh khắc đặc biệt để khiến Đội Trưởng Phong cảm thấy quý trọng và rung động.

Khi buổi huấn luyện đã kết thúc, Kim Hoa tiếp cận Đội Trưởng Phong một cách tự tin và nhanh nhẹn.

Kim Hoa: (Nhẹ nhàng) Anh ơi, tôi muốn nói với anh một chút.

Đội Trưởng Phong: (Nhìn vào Kim Hoa, với vẻ quan tâm) Có chuyện gì vậy, Kim Hoa?

Kim Hoa: (Tươi cười) Đó không phải là một vấn đề lớn, nhưng tôi muốn cảm ơn anh về sự hỗ trợ và động viên của anh trong suốt thời gian qua. Những lời khích lệ của anh đã giúp tôi cảm thấy tự tin hơn và đánh giá cao công việc của mình.

Đội Trưởng Phong: (Mỉm cười) Không có gì, Kim Hoa. Đó là công việc của tôi, và tôi rất vui khi thấy các học viên của mình tiến bộ và phát triển.

Kim Hoa: (Tỏ ra suy tư) Anh đã làm một công việc tuyệt vời trong việc dẫn dắt chúng tôi. Và... (cô nhấn mạnh) ...anh cũng rất đặc biệt đối với tôi.

Đội Trưởng Phong cảm thấy một cảm xúc đặc biệt trong lòng mình khi nghe lời của Kim Hoa. Dù chỉ là những lời khen ngợi và động viên nhỏ nhưng nó đã làm cho anh cảm thấy rất quý trọng và động lòng.

Đội Trưởng Phong: (Cảm động) Cảm ơn, Kim Hoa. Những từ của bạn có ý nghĩa rất lớn với tôi.

Những lời trò chuyện ngắn ngủi nhưng chân thành đã tạo ra một liên kết đặc biệt giữa Kim Hoa và Đội Trưởng Phong, tạo ra một khoảnh khắc đáng nhớ và đầy ý nghĩa trong lòng họ.

( không đúng sao anh ấy thân thiện vậy chứ?)

Từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa Kim Hoa và Đội Trưởng Phong dường như trở nên gần gũi hơn và phức tạp hơn. Mỗi khi gặp nhau, ánh mắt của họ đều phản ánh sự hiểu biết và tôn trọng. Những lời động viên và lời khen ngợi từ Đội Trưởng Phong trở nên quan trọng hơn bao giờ hết đối với Kim Hoa, và cô cảm thấy tự hào về sự công nhận từ người đàn ông mà cô từng yêu thương.

Trong khi Đội Trưởng Phong cũng bắt đầu cảm nhận sự ấm áp và tình cảm đến từ Kim Hoa. Những cuộc trò chuyện với cô dường như luôn khiến anh cảm thấy thoải mái và tìm thấy sự yên bình trong tâm hồn.

Tuy nhiên, trong sự gần gũi và tin tưởng này, cả hai đều cảm nhận được một sự phức tạp và khó đoán. Cảm xúc trong lòng họ dường như đang trải qua những biến động lớn, và họ cảm nhận rằng có một sự thay đổi sắp xảy ra, nhưng không thể nào diễn tả được cảm giác đó.

Trong những buổi huấn luyện tiếp theo, Kim Hoa cố ý tạo ra những cơ hội để tiếp xúc gần gũi với Đội Trưởng Phong. Cô cảm thấy như cần phải tìm cách thể hiện tình cảm của mình dù chỉ qua những cử chỉ nhỏ nhặt.

Trong một lần tập trung vào các kỹ năng chiến đấu gần gũi, Kim Hoa và Đội Trưởng Phong đang thực hiện một bài tập mô phỏng chiến đấu thân thể. Kim Hoa chủ động đến gần Đội Trưởng Phong, cố gắng tạo ra sự tiếp xúc giữa cơ thể của họ.

Kim Hoa: (Tự tin) Anh ơi, chúng ta cần tập trung vào việc giữ thăng bằng và sử dụng đòn tấn công hiệu quả hơn.

Đội Trưởng Phong: (Nhìn vào Kim Hoa với sự chú ý) Đúng vậy, Kim Hoa. Đừng để lỡ cơ hội, cô gái.

Trong quá trình thực hiện bài tập, Kim Hoa chủ động đưa tay lên cánh tay của Đội Trưởng Phong, giúp anh cải thiện độ chính xác và sức mạnh trong đòn tấn công. Mỗi cử động của cô đều được thực hiện một cách tự nhiên và mạnh mẽ, nhưng trong lòng cô lại đang trào dâng những xúc cảm rối bời và hỗn loạn.

Đôi khi, trong những phút lặng lẽ giữa những bài tập căng thẳng, ánh mắt của Kim Hoa và Đội Trưởng Phong gặp nhau và tạo ra một dòng điện truyền cảm. Cảm giác ấm áp và thoải mái hiện lên, nhưng cũng kèm theo là những suy tư lo lắng và không biết phải làm gì tiếp theo.

~ huấn luyện võ( 1 người 1 cảnh sát)

Trong một buổi tập huấn luyện căng thẳng, Kim Hoa tỏ ra mơ hồ và lơ đễnh, nhưng thực ra, cô đang chờ đợi một cơ hội để tương tác với Đội Trưởng Phong. Trong một đòn tấn công, cô dường như mất thăng bằng và sắp ngã.

Kim Hoa: (Tự mình) Rất tiếc, tôi có thể ngã!

Đột nhiên, cô cảm nhận một bàn tay nắm chặt lấy tay mình, ngăn chặn cô khỏi việc ngã. Đó là Đội Trưởng Phong, người đã nhanh chóng cầm lấy tay Kim Hoa.

Đội Trưởng Phong: (Chỉ dẫn) Phải chắc chắn vững vàng trên đôi chân của bạn, Kim Hoa. Đừng để bất kỳ lúc nào cũng có thể bị tấn công.

Kim Hoa: (Tự nhiên) Cảm ơn anh, đội trưởng... Tôi sẽ nhớ lời khuyên đó.

Mặc dù cố ý giả vờ không biết, nhưng trong lòng Kim Hoa, cô cảm thấy ấm áp và an tâm khi Đội Trưởng Phong cầm lấy tay mình. Những khoảnh khắc như vậy không chỉ giúp cô học hỏi từ sự kinh nghiệm của anh, mà còn tạo ra một kết nối đặc biệt giữa họ, tăng thêm sự đồng đội và tình đồng nghiệp trong đội ngũ.

Trong một buổi tập luyện đầy hứng khởi, Kim Hoa và Đội Trưởng Phong đang tập trung vào việc thực hiện các động tác chiến đấu. Trong lúc tập trung, Kim Hoa nhận ra một cơ hội để tạo ra một khoảnh khắc đặc biệt với Đội Trưởng Phong.

Kim Hoa: (Tự nhiên) Anh ơi, tôi có thể hỏi anh một điều không?

Đội Trưởng Phong: (Quay sang nhìn Kim Hoa, với vẻ quan tâm) cứ nói đi, Kim Hoa.

Kim Hoa: (Nhẹ nhàng) Tôi muốn hỏi anh về một kỹ thuật chiến đấu, anh có thể chỉ cho tôi được không?

Đội Trưởng Phong: (Nở nụ cười) Tất nhiên, Kim Hoa. Hãy đến đây, tôi sẽ hướng dẫn cho bạn.

Kim Hoa tiến lại gần Đội Trưởng Phong, cả hai đều cố gắng tập trung vào việc học hỏi và thực hiện kỹ thuật chiến đấu. Trong quá trình đó, Kim Hoa nhận ra một cơ hội để tạo ra một khoảnh khắc đặc biệt.

Kim Hoa: (Nhẹ nhàng) Cảm ơn, anh. (Cô nhìn vào mắt Đội Trưởng Phong với sự ấm áp và quyến rũ)

Một khoảnh khắc lặng yên, nhưng đầy ý nghĩa, hiện ra giữa họ. Vào lúc đó, Kim Hoa cảm thấy một sự quyến rũ mạnh mẽ, và không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Trong một động thái bất ngờ, cô dần đưa môi gần hơn với môi của Đội Trưởng Phong, gửi đi một lời chào mặt lạnh nội. Hai đôi môi gần nhau, chỉ cách nhau một chút kề sát...

Nhưng khi sự thực càng ngày càng lôi cuốn, Kim Hoa cảm thấy sự sấu hổ và nội tâm. Cô nhận ra rằng không thể tiến xa hơn nữa và quyết định rời xa tình cảm đang nảy nở.

Kim Hoa: (Trong lòng) em xem..... anh nhịn được bao lâu

Không nói một lời, Kim Hoa chậm rãi rút lui, nhấc bước chân ra khỏi khoảnh khắc của họ. Cô cảm thấy lòng bất an và bối rối khi đứng trước một quyết định quan trọng, nhưng sự sấu hổ và nghiêm túc của cô không cho phép cô tiếp tục.

Đội Trưởng Phong: (Nhìn theo bằng ánh mắt  thất vọng) Kim Hoa...

Nhưng trước khi anh kịp nói gì, Kim Hoa đã nhanh chóng quay người và bước ra khỏi không gian đang ngập tràn sự lạnh lùng và độc đáo. Cô cảm thấy trái tim mình nghiêng về một hướng khác, nhưng cũng phải đối mặt với quyết định của mình.

Sau bước đi đó, Kim Hoa để lại một khoảnh khắc đầy nghẹt thở, nơi tình yêu và sự hy sinh giao thoa. Cô bước ra khỏi phòng của Đội Trưởng Phong, nhưng trong lòng cô, hình bóng anh vẫn mãi mãi hiện diện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip