quá khứ (1)
vậy 8 năm về trước, là chuyện gì?
-----
- Hanbinie mang bánh sang nhà hàng xóm giúp mẹ nhé?
hai người một lớn một nhỏ đang chật vật với những chiếc bánh quy trang trí hình thù đáng yêu tại bếp, hôm nay là ngày thứ hai gia đình Hanbin chuyển đến khu dân cư này sống. Sau nhiều năm tích góp cuối cùng họ đã mua được một căn nhà nhỏ.
- Vâng!_ Cậu bé háo hức vì sắp được gặp hàng xóm mới, phải chăng sẽ có những người bạn mới không?
Cậu giúp mẹ gói những chiếc bánh vào một túi vải nhỏ rồi thắt lại bằng một chiếc nơ trắng xinh xắn, Hanbin tay chân luyến thoắt gấp gáp thưa mẹ rồi mặc áo khoác chạy ra ngoài.
Hiện giờ đang là mùa đông, tuyết rơi đầy đường, vào những trời như này thường mọi người sẽ ở nhà sưởi ấm chứ không muốn bị cảm lạnh mà ra ngoài chơi.
Tiến đến ngôi nhà bên cạnh, cậu cố nhón gót để bấm chuông nhưng tiếc là... Hanbin quá bé nhỏ.
đang loay hoay với cái chuông cao chót vót thì cánh cửa bỗng mở ra. Người đối diện nhìn cậu có chút bất ngờ, quay sang hỏi
- Em là ai?
- Em... em mới chuyển đến ở nhà bên cạnh, muốn tặng bánh ạ!
chỉ thấy người trước mặt phì cười, cậu trai với mái tóc hồng cùng cặp kính cúi người xuống, đối diện với Hanbin
- Tên em là gì?
- Em là Hanbin, 8 tuổi ạ!
người lớn hơn xoa đầu cậu, Hanbin nhỏ bé lúc này đã không biết gương mặt cậu đã đỏ ửng từ lúc nào. Dường như kĩ năng giao tiếp của cậu bằng không.
- Anh là Hyuk, Koo Bon Hyuk. Sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé.
- Anh... bao nhiêu tuổi ạ?_ chợt nhận ra mình hỏi có phần không đúng lắm, cậu liền nói thêm - Vì... vì lỡ đâu anh nhỏ hơn em thì...
Hyuk được một tràng cười lớn làm cậu không biết giấu mặt đi đâu, lúc này chỉ muốn đưa nhanh mấy chiếc bánh rồi quay đầu về.
- Nhóc con, anh hơn em 5 tuổi đấy, là 13.
Hanbin gật gù tỏ vẻ hiểu ý, cậu đưa bánh cho anh bằng cả hai tay, Hyuk trước mặt chỉ thấy cậu nhóc này thật đáng yêu. Nhận lấy bánh, Hyuk xoa xoa đầu cậu
- Sau này nếu chán có thể sang đây chơi. Nhà anh đông anh em lắm, có thể chơi cùng em
- Thật ạ?!_ mắt Hanbin sáng rỡ, cậu nở nụ cười rồi cả hai chào hỏi vài câu cũng rời đi.
Cạch.
- Làm gì mà lâu vậy? Ai ngoài đó thế?_ một cậu nhóc bên trong hỏi đến, Hyuk im lặng vài giây, người nọ sắp mất hết kiên nhẫn
- Này! anh hỏi mày là...
- Bạn của em._ những người bên trong bất ngờ một phen, vì trong số những anh em trong nhà, Hyuk là người ít giao tiếp nhất, bạn bè của anh cũng rất ít, vả lại còn tìm đến tận nhà.
- ... Tay cầm gì kia?
- Đồ của em.
-------
Hanbin vui vẻ kể cho mẹ nghe về người hàng xóm mới cũng như bạn mới của cậu, mẹ cậu cũng vui mừng vì con trai đã không phải cô đơn buồn tủi trong khu ở mới.
sáng hôm sau-
Hanbin vừa thức giấc, cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp ăn sáng cùng ba mẹ, khi cậu đang giúp mẹ rửa chén bát thì một hồi chuông vang lên.
- Hanbinie xem giúp mẹ là ai thế._ Hanbin nghe lệnh, chạy ra cửa rồi mở ra, cậu hé đầu nhỏ nhìn ra ngoài. Sau khi biết được đó là ai, cậu mở cửa hẳn ra, khuôn mặt vui mừng thấy rõ.
- anh H... gì ấy nhỉ?_ Hyuk chỉ mỉm cười, xoa nhẹ đầu cậu rồi bảo
- Là Hyuk, em có muốn ra công viên chơi không?_ Hanbin nhìn anh rồi lại nhìn phía mẹ, cậu bảo
- Em còn phải rửa bát... ạ._Hyuk nhìn về phía ngón tay nhỏ của Hanbin chỉ, anh suy nghĩ vài giây rồi cười nói
- Để anh giúp nữa, rồi bọn mình đi chơi nha?
-------
Xong xuôi, Hanbin xin phép mẹ cho ra ngoài chơi rồi vội vã chạy ra mà không mặc lấy một cái áo khoác hay nón nào vào giữa tuyết trời mùa đông. Nhưng chưa đầy 5 phút sau trên người cậu đã có thêm một cái áo khoác rộng đến tận đầu gối, còn người bên cạnh mặc độc nhất một cái áo len đen cùng quần suông.
cả hai cùng đi bộ tới công viên gần nhà cùng tán gẫu, nhận thấy bên đường có một tiệm bán bánh kẹo, Hyuk bảo Hanbin đứng chờ một lát rồi bước đến bí mật mua một vài thứ.
Lúc này ở phía xa xa...
- Các anh nhìn xem đó là ai vậy? sao lại mặc áo khoác của anh Hyuk chứ?_ một cô gái giọng điệu mềm mại, ngón tay nhỏ chỉ đến hướng của Hanbin đang nghịch tuyết dưới chân, khuôn mặt hơi đanh lại
- Chẳng lẽ là ăn cắp vặt?_ cô bé quay lại nhìn những người phía sau, mặt mũi nhăn lại
- Đừng nói bậy, phải hỏi mới biết được.
một người tiến tới gần Hanbin, đụng lên vai cậu, Hanbin giật mình nhìn ra sau rồi hơi lùi lại
- Em là ai thế? Sao anh chưa gặp em bao giờ?
- Em là Hanbin, mới chuyển tới gần đây thôi ạ...
- Áo khoác này có phải của em không?
- Dạ... Là của-
- Là của anh.
Hyuk bước đến ôm lấy thân nhỏ, vùi mặt vào người mình. Liếc mắt nhìn bọn họ
- A...Anh làm gì ở đây vậy? Min HaeEun đã buồn lắm đó.
- Em ấy không còn nhỏ nữa, đừng chiều chuộng mãi.
Cô bé nghe thấy, chun mũi uất ức chỉ thẳng về phía Hanbin
- Là vì thằng nhóc đến cả áo khoác còn không có này sao? Hyuk!!!_ Hanbin nghe thấy, ngước mặt lên nhìn anh, tâm tình rất buồn.
- Em... Anh không muốn chuyện này lọt đến tai dì Min, em đừng hỗn láo._ Hyuk giở giọng đe doạ, không biết ở dưới đã có người khuỵ gối nói chuyện với Hanbin.
- Anh là Hwarang, 13 tuổi, nhà em ở đâu vậy?_ Hwarang cười mỉm nhìn cậu, xem ra cậu ta cũng thấy cậu bé này rất đáng yêu
- Nhà... ở cạnh... Hyuk...
Người bên cạnh nghe thấy, cầm tay Hanbin khiến em đứng sau lưng mình, khuôn mặt cau có nhìn người phía dưới
- Em có ý gì?_ Hyuk hỏi
- Đừng ích kỷ vậy chứ.
cô bé Min HaeEun tức đến phát khóc, kéo tay những người nọ đòi về nhà, 4 người kia hơi bối rối nhưng cũng chiều lòng rời đi.
- Em đi chơi cùng được không?_ Hwa đứng dậy, cố ý nhìn ra phía sau, Hanbin bấu chặt vạt áo Hyuk, anh quay xuống đã thấy cậu hai mắt long lanh nhìn tới, anh chậc một cái rồi cũng gật đầu đồng ý
cả ba cùng chơi các trò chơi trong công viên giải trí đến xế chiều, giờ đây Hanbin có thể tuỳ tiện nắm tay cả hai, Hwarang yêu cầu cậu trả lại áo khoác cho Hyuk rồi anh sẽ mặc cho cậu cái của mình, nhưng tất nhiên bị Hyuk cự tuyệt. Và giờ đây Hanbin lại mang thêm một chiếc mũ.
Hai người nọ một bên tay cầm một bọc bánh to, một tay nắm lấy tay Hanbin vì cậu than lạnh, lúc nãy còn muốn so tài xem ai sẽ mua nhiều bánh hơn cho cậu, nhưng phần thắng tất nhiên là thuộc về Hyuk.
đưa cậu về tận nhà, cả ba chào nhau nhưng chưa kịp để Hanbin trả lại đồ thì đã đi mất, cậu bước vào nhà với sự bàng hoàng của mẹ
- Áo khoác và nón từ đâu mà có vậy con yêu?
- Của anh Hyuk và Hwarang ạ, nhưng con vẫn chưa kịp trả lại...
-Bên phía ngôi nhà không mấy ồn ào-
Hyuk và Hwarang đang cởi giày ra, hai người anh em có phần xa cách nay như được hàn gắn lại một chút
- Anh khi nào thì đi nữa thế? Cho em đi cùng được không???
- Hôm nay đã cho chú mày đi cùng rồi, chú ý chút đi.
- Chú ý gì chứ? Đừng nói là...
Hyuk huých mạnh vào eo Hwarang, cậu liền hiểu ý không nói nữa. Cậu ghé sát tai Hyuk nói nhỏ
- Em sẽ cạnh tranh công bằng_ rồi cười cười chạy vọt lên trên lầu, Hyuk chỉ biết thở dài, bước vào phòng khách thản nhiên ngồi xuống sofa, vắt chéo chân bật TV.
Chưa đầy 5 phút sau, Min HaeEun lẽo đẽo bước tới ngồi cạnh, Hyuk không quay đầu qua.
- Anh họ, khi nãy em sai rồi..._ Cô bé uất ức muốn khóc, anh vẫn không nhìn lấy cô một cái
- Không sao, sau này đừng vậy nữa là được.
Nụ cười rạng rỡ trở lại, HaeEun nắm lấy cánh tay Hyuk, cười nói
- Ngày mai chúng ta đi công viên chơi được không?
- Ngày mai thì không được.
- Lại là thằng nhóc kia đúng không?_ nghe cô bé nói tới Hanbin, mắt Hyuk có chút dao động nhưng rồi cũng tắt đi trong một giây mà không ai nhìn thấy
- Ăn nói cho cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip