Chap 46 : Chính thê đời thứ 7 của Hắc Long Bang

Chân mày Thế Khanh giật mạnh một cái, gương mặt lộ rõ nét căng thẳng:
- Hoàng... Hoàng Gia Mẫn?
Môi Gia Mẫn nhếch lên, vụt qua ý cười, lập tức quay sang nháy mắt tinh nghịch với con trai. Ngó thấy bộ dạng tiểu bảo bối có vẻ thê thảm quá chừng. Xem ra vừa bị hành hạ một trận ra trò đấy.
Quay lại với câu chuyện, thấy Thế Khanh đứng bất động, Gia Mẫn liền vui vẻ mở lời:
- Chào! Lâu quá không gặp... Thế Khanh!
Ông ta vốn đã biết Pi Hunter chính là Thiếu Bang Chủ của Hắc Long Bang nhưng vẫn ngoan cố ra tay, lòng dạ độc ác hết chỗ nói. Nhưng cũng phải khen là ông ta rất can đảm. Lấy lại bình tĩnh nở nụ cười, ông đáp:
- Thật thất lễ quá! Chẳng hay hôm nay đích thân phu nhân Bang Chủ Hắc Long Bang ghé thăm tệ xá có điều chi dạy bảo?
Một tên cận vệ đặt ghế mời Gia Mẫn ngồi, gương mặt Thế Khanh cảnh giác cao độ. Sự xuất hiện của người phụ nữ này là điều mà ông không hề lường trước. Sao cô ta có thể biết mà đến đây chứ?
Gia Mẫn ngồi xuống ghế, nhếch môi, cất giọng chậm rãi với nét mặt bình thản:
- Nếu con trai của ông bị người khác bắt cóc và hành hạ thì ông sẽ làm gì?
- Còn phải hỏi, dĩ nhiên tôi sẽ bắn nát sọ kẻ đó! – Thế Khanh theo phản xạ nhanh miệng trả lời.
- Vậy à?
"Cạch... cạch...cạch"
Lời Gia Mẫn vừa dứt, hàng chục khẩu M16 đồng loạt lên đạn chĩa thẳng vào ông. Thế Khanh hơi giật mình, não bắt đầu căng như dây đàn. Bản thân tự hỏi rằng lẽ nào cô ta sẽ làm thật?
Gia Mẫn điềm nhiên bắt chéo chân:
- Vậy ông muốn tự bắn nát sọ mình... Hay là muốn thuộc hạ tôi giúp ông? – chất giọng bản lĩnh uy quyền khiến người khác không thể không run sợ, quả không hổ danh là chính thê của Bang Hắc Long hùng mạnh thế giới.
- Ý của cô Pi Hunter chính là... - bắt đầu nhập vai thể hiện tài năng diễn xuất, chân mày ông ta hơi nhướn lên. Mục đích ông ta muốn giả vờ ngây thơ để thoát khỏi tội bắt cóc hắn.
- That's right! – làn môi hồng nhẹ nhàng nhã ra không khí luồn âm thanh trong trẻo như suối.
Thế Khanh bất động trong vài giây, lòng nóng như lửa đốt. Ông ta chậm rãi quay sang hắn thêm một lần. Pi lém lĩnh giơ hai ngón tay hình chữ V rồi nhe răng cười. Như đã nghĩ ra, ông ta đắc ý với một cách giải quyết.
- Mọi chuyện thực sự chỉ là hiểu lầm. Tôi hoàn toàn không biết Pi Hunter là Thiếu Bang Chủ của Hắc Long. Người không biết không có tội mà phải không? – Thế Khanh cười ma mãnh, ông ta biết nếu nói như vậy thì với tính cách của Hoàng Gia Mẫn, cô ta sẽ không đuổi cùng giết tận.
Gia Mẫn hơi dừng lại, đôi mắt chim ưng ngẫm nghĩ. Thôi thì không cần làm lớn chuyện. Trận chiến này mới chỉ vừa bắt đầu.
- Ok cứ xem đó là hiểu lầm. Vậy bây giờ trả tự do cho con trai tôi, được chứ?
- Dĩ nhiên! – môi Thế Khanh dãn ra, nhướn mắt nhìn thuộc hạ.
Một tên cận vệ tiến đến mở sợi dây xích trên người hắn. Pi cảm thấy cả cơ thể như được sống lại. Hắn đứng dậy, nắm lấy tay nó kéo nhẹ:
- Chúng ta đi thôi!
- Khoan đã! – Thế Khanh cất tiếng.
Gia Mẫn đưa mắt nhìn ông ta. Mặt hắn cũng đanh lại, Pi đoán trước được tất cả những gì ông ta sắp nói. Lão cáo già này đúng là không xem thường được đâu.
Thế Khanh quay hẳn người về phía nó và hắn, hai tay nắm lại đặt phía trước ngực, lại cười:
- Xin lỗi Thiếu Bang Chủ! Cậu có thể đi nhưng A Lee thì không. Cô ta là sát thủ của Phi Ưng, là người tôi đã nuôi nấng đào tạo suốt mười mấy năm. Vậy nên phiền cậu đừng làm tôi khó xử! – gương mặt cáo già cố tình đưa hắn và nó vào thế tiến không được, lùi không xong.
Gương mặt lạnh băng của nó im thin, hắn vẫn siết chặt tay nó. Cả hai bất động. Điều đó khiến Thế Khanh tự mãn rằng ông ta đang làm chủ tình hình. Rik cũng rất hài lòng với chuyện này.
Tuy nhiên, đối với Hoàng Gia Mẫn thì không có gì là không giải quyết được. Một thân một mình rời khỏi ghế ngồi, cô tiến đến chỗ con trai. Mọi nhất cử nhất động của cô đều được Thế Khanh thu vào tầm mắt, ông ta thoáng ngạc nhiên.
Gia Mẫn nắm lấy tay nó, nhẹ nhàng kéo nó đứng dậy. Ân cần đưa tay vuốt lấy gương mặt xinh đẹp.
- Đây không phải là A Lee.... Đây là Lý Hiều Phàm... Chính thê đời thứ 7 của Hắc Long Bang!
- Cái gì? – Thế Khanh vì kích động mà lớn tiếng, nói đúng hơn là cực kì bất ngờ.


Hắn nhíu mày khó hiểu nhìn mẹ. Nó tròn mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Gia Mẫn. Rốt cuộc đầu óc thông minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Gia Mẫn cười nhẹ tựa như không, tiếp:
- Trong bụng của Hiểu Phàm chính là người sẽ thừa kế Hắc Long trong tương lai! Tôi không có quyền đưa con dâu và cháu nội của mình về sao?
Nó và hắn nhìn nhau ngạc nhiên, vội đưa tay sờ lên bụng. Nó không ngờ mình đã mang thai. Đứa con của nó và Tuấn Dương.
Thế Khanh bất động mất vài giây, ông ta không thể tin được là sẽ có tình huống này. Rik im lặng, anh ta cảm thấy bất lực.
Biết bản thân toàn thắng, Gia Mẫn không ngần ngại nói thêm mấy câu:
- Đáng lí ra nếu tôi muốn đưa Hiểu Phàm đi thì phải được phép của ông nhưng xin lỗi.... ông không phải là Thế Khải!
Thế Khanh và thuộc hạ nén uất ức nhìn họ rời đi, nỗi nhục này thực sự quá lớn. Ông sẽ lên kế hoạch... Ngay từ bây giờ.
Thế Khanh quay sang Rik:
- Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
Gương mặt Rik tập trung ngẫm nghĩ, nghĩ rất lâu. Thế Khanh sốt ruột đi qua đi lại vài bước:
- Nói gì đi chứ!!!
Rik bình thản, đôi mắt dừng lại tại một điểm trong không trung. Chất giọng ấy chậm rãi đến sởn gai óc:
- Nhờ Ngũ Sát.
- Ngũ Sát??? – Thế Khanh, Rose và Phoenix đồng thanh.
Gương mặt Rik bình thản đến lạnh người, sâu trong đôi mắt là một kế hoạch hoàn hảo đang từng bước một được xây dựng.
.......................................
Bỏ xa nhà kho, nó và hắn bước theo phía sau Gia Mẫn. Từ đầu đến cuối chỉ im lặng, nó cảm giác bản thân có vẻ hơi e sợ người phụ nữ trước mặt. Người đã sinh ra Pi Hunter. Người được coi là Nữ Hoàng của thế giới ngầm không ai không biết đến. Ở cô ta toát ra một thứ uy quyền khiến người đối diện ngay tức khắc cảm nhận được mà không cần nói một câu nào.
Pi sau một hồi nghĩ ngợi liền cất giọng:
- Gia Mẫn! Sao mẹ biết Tuấn Dương gặp nguy hiểm mà đến cứu vậy?
- Con đoán thử xem làm sao mẹ biết! – Gia Mẫn vừa bước nhanh vừa nói.
Đôi mày rậm của Pi nhíu lại, lập tức nhận ra:
- Đừng có nói là...
"Kéééttt"
- Chào cha nội lóc chóc nhất hệ mặt trời! – Saleen ngồi ở vị trí tài xế, kéo nhẹ gọng kính mát xuống nhìn hắn.
- Haha... Rốt cuộc cũng đợi được ngày em đẹp chai hơn anh! – Zico ngồi bên cạnh cười khoái chí khi thấy gương mặt bầm dập của hắn.
Đầu Pi bóc khói, chỉ giận không thể cho hai đứa óc sên đáng ghét một bài học.
- Hai cái người này... >"<
- Tiểu Shin! Đưa Hiểu Phàm lên xe đi. – Gia Mẫn quay lại bảo.
- Vâng.
Chiếc xe không nhanh không chậm lướt êm ru trên mặt đường. Hắn liên tục xem xét tay chân mặt mũi nó có bị làm sao không. Không khí im lặng vốn có bị quấy nhiễu bởi vô số câu hỏi hỗn tạp:
- Em có đau chỗ nào không?
- Đưa tay kia anh xem!
- Em bé ổn không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra nhé!
- Con à! Con có đói bụng không?
- Sao vậy? Sao con không trả lời? (chắc biết nói -_-)
Nó đưa tay xoa đầu hắn:
- Trật tự tí đi, Tuấn Dương!
- Đến sân bay luôn đúng không mẹ Gia Mẫn? – Saleen nhìn Gia Mẫn thông qua kính chiếu hậu.
Gia Mẫn gật nhẹ đầu. Điều đó làm hắn và nó ngạc nhiên.
- Mẹ đi gấp luôn ạ? – hắn hỏi.
- Không chỉ riêng mẹ, mà là cả ba chúng ta!
- DẠ??? – hắn và nó đồng thanh, mắt mở to. Trong lòng cả hai thú thực là không thích sang Mĩ. Chỉ muốn ở đây phiêu diêu tự tại, hưởng thụ cuộc sống hai người.
- Mẹ không muốn hai đứa tiếp tục ở lại đây sống cùng với nguy hiểm. Huống hồ hiện giờ Hiểu Phàm đang mang thai cháu của mẹ... - Gia Mẫn nhẹ giọng, nở nụ cười nhẹ dịu dàng.
Nó bỗng thấy trong lòng có cảm giác ấm áp, người phụ nữ này không lạnh lùng như nó nghĩ. Lại còn luôn miệng gọi tên nó rất thân mật.
- Hiểu Phàm!
- Dạ? – nó hơi giật mình.
- Con đồng ý kết hôn với con trai của mẹ chứ?
Nó nhìn thẳng vào mắt Gia Mẫn vài giây, sau đó lặng lẽ cúi mặt xuống. Nó cảm thấy bản thân không xứng với lời đề nghị đó. Hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp, sau đó siết nhẹ bàn tay của nó:
- Em sao vậy?
- Không sao... - nó cười gượng gạo.
- Vậy làm cô dâu của anh nhé!^^
- Em... - nó lại ngập ngừng.
Zico nhăn mặt, lại nhìn qua kính chiếu hậu:
- Định đợi khi nào làm giấy khai sinh cho thằng nhỏ mới cưới à?

  Nó lại ngập ngừng, gương mặt nhăn lại khó xử. Khóe môi mấp máy:
- Con... con... không xứng...
- Con rất xứng! Hoàn toàn rất xứng đáng! – Gia Mẫn nhanh tiếp lời không để nó nói hết câu.
- Nhưng mà...
- Ta quyết định vậy nhé!
Nụ cười trên môi Gia Mẫn khiến nó không nói được gì. Lại thêm bàn tay ấm áp của Pi làm nó càng mềm lòng.
Không khí trên xe lại được dịp yên tĩnh, Gia Mẫn chống cằm nhìn ra cửa kính. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp ba của Hiểu Phàm – Bang Chủ Lý Thế Khải.
Lần đó ba của Tuấn Dương vì sơ hở nên bị đám buôn ma túy ở Anh bắt cóc, chúng muốn Hắc Long đứng ra bảo kê số hàng khổng lồ sắp được tiêu thụ tại Mỹ. Dĩ nhiên Gia Mẫn không đồng ý, và ba của hắn cứ thế bị hành hung đến trọng thương.
Gia Mẫn hết kiên nhẫn, đến hang ổ của bọn chúng để cứu chồng. Dĩ nhiên là giận dữ đến mức đánh nhau với bọn đó. Khi cô xém mất mạng thì Bang Chủ Bang Phi Ưng xuất hiện. Thế Khải ra lệnh giết chết tất cả vì dám buôn bán ma túy trong lãnh địa Phi Ưng.
Gia Mẫn và Tuấn Anh được cứu, coi Thế Khải như bạn tốt. Ba của nó còn đùa:
- Tuấn Anh như thế sao bảo vệ được cô?
- Tôi không cần ai bảo vệ.
Khí chất nữ quái khiến Thế Khải rất nể phục và thích thú. Gia Mẫn đã hứa sẽ trả ơn cho Thế Khải khi có dịp và lúc này đây chính là cơ hội. Chăm sóc Hiểu Phàm, bảo vệ con bé khỏi những kẻ xấu xa ngoài đó. Thế Khanh và Mei ở thế giới bên kia cũng được yên lòng.
"Rììii...."
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Gia Mẫn bắt máy:
- Em đây.
- Anh lo muốn phát điên lên được. Em đã cứu được Tiểu Shin và Hiểu Phàm chưa?
- Vừa kịp lúc. – môi Gia Mẫn dãn ra nhẹ nhàng.
- À mà nghe anh nói này.................................
Gia Mẫn im lặng, chăm chú lắng nghe thật kĩ, chân mày khẽ nhíu lại. Câu chuyện mà ba của Tiểu Shin đang nói quả thực rất hấp dẫn.
- Nhất Phong nói vậy thật sao? – mắt Gia Mẫn hướng ra cửa kính, môi lướt qua nụ cười nửa miệng đắc ý.
"Ba mình?" – Saleen nhương mắt nhìn Gia Mẫn thông qua kính chiếu hậu.
- ...................................
- Em hiểu rồi.
Gia Mẫn tắt máy, hắn lập tức hỏi ngay:
- Ba nói gì vậy mẹ?
- Một vài chuyện thôi. – nụ cười trên môi cô thập phần bí hiểm.
- Chuyện gì? Nói con nghe được không? – hắn chớp chớp mắt, bộ dáng dụ hoặc.
- Không có gì. Mẹ quyết định về Mĩ một mình.
- Thật ạ??? – nó và hắn đồng thanh, mắt sáng hực lên.
- Hai đứa mừng đến vậy à? – Gia Mẫn lắc đầu, cười nhẹ.
Cả hai nhìn nhau, phải rồi, sống ở đây vui hơn thật mà. Cuộc sống chỉ hai người, tha hồ làm những điều ngọt ngào, tận hưởng không gian riêng tư, lại thêm lũ nhóc nhí nhố nữa.
.........................................
*Paradise High School:
- Cậu vừa miệng chứ? – Khải Du e dè hỏi, đôi mắt mong đợi.
- Rất ngon! Cám ơn cậu! – Zini vui vẻ đáp lại.
Chuyện là cô nhóc đã được xuất viện và đi học lại. Khải Du nhiệt tình đến mức tự tay nấu cháo mang đến lớp cho cô. Cậu thực sự rất lo lắng.
Ngoài cửa, Kan đứng sững lại. Cậu im lặng đút hai tay vào túi quần cười nhạt một cái, có vẻ như bản thân đi học muộn quá. Nếu như ban sáng đi cùng Zini thì sẽ đâu thấy cảnh khó chịu này. Kan lạnh lùng tiến vào lớp, quăng cặp lên bàn rồi quay lưng đi.
Zini và Khải Du khó hiểu nhìn theo.
- Cậu ấy bị làm sao vậy?
- Tôi cũng không biết. – Zini lẩm nhẩm, mắt vẫn trông theo bóng lưng của Kan.
Kan lầm lì, bước đi như mất hồn. Cậu quả thực rất để bụng cái hình ảnh vừa rồi. Tên yếu ớt đó là ai chứ? Sao lại dám thân mật với bà điên chân ngắn của cậu như vậy?
Còn con nhỏ đáng ghét ấy nữa, bộ thích tên Khải Du ấy đến như vậy sao? Nói chuyện với tên đó thì cười toe toét. Còn đối với cậu lúc nào cũng lớn tiếng, đấu khẩu.
- Aishhh!!! – Kan đạp phăng vào bức tường một cái thật mạnh cho hã tức.
............................
"Rèèè"
Kan đang nằm dài trên bàn liền đưa mắt nhìn chiếc điện thoại của Zini. Cô nhóc đang chăm chú ghi bài phải gián đoạn để xem tin nhắn.
"Cậu học ít thôi, đừng quá sức. Nếu mệt thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện nhé! – Khải Du"
Zini để điện thoại xuống bàn, thản nhiên tiếp tục nghe giảng.
"Rèèè"
Điện thoại lại rung, Kan lại phải ngốc đầu dậy, Zini lại phải mất tập trung giữa chừng để mở điện thoại.
"Cậu có còn cảm thấy mệt hay đau ở đâu nữa không? Cậu đã uống thuốc đúng giờ chưa? Hay ngày mai tôi sẽ lại nấu cháo cho cậu nhé!"
Zini chỉ đọc chớ không trả lời, cô nhóc bình thản đặt điện thoại xuống bàn rồi lại học tiếp.
Tuy nhiên chưa đầy 5 phút sau thì lại:
"Rèèè"
"Rèèè"
Zini cặm cụi ghi bài không xem tin nhắnn nữa. Riêng Kan bựa bội gầm gừ trong cổ họng chửi thề mấy câu, cậu nhìn cái điện thoại như muốn ăn tươi nuốt sống: "Bà mẹ cái thằng cha dai như đỉa đói!"
"Rèèè"
"Rèèè"
"Rèèè"
"Rèèè"
"Rèèè"
Saleen ở bàn trên quay xuống:
- Zini à, em đang hẹn hò phải không?
Chân mày Kan nhướn lên, vẻ mặt khẩn trương: "Hẹn.. hẹn hò cái gì chứ?"
- Không có đâu, chị đừng nói bậy... - Zini trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn lên bảng thay vì nhìn Saleen.
- Không có mới lạ đấy! Điện thoại em có tin nhắn suốt còn gì. – Zico cũng quay xuống.
Kan bực bội liếc Zico bằng đôi mắt hình viên đạn: "Lại cái thằng nhiều chuyện này nữa..."
- Không phải thật mà. – Zini bình thản cười nhẹ.
- Ở đó mà giấu. Nếu đã có bạn trai thì hôm nào chúng ta cùng nhau đi chơi đi. – Zico đề nghị.
Zini lại cười tươi rồi tiếp tục chép bài, tuy nhiên kẻ ngồi bên cạnh thì đầu sắp bóc khói đến nơi rồi.
- Chị biết em đang hẹn hò với Khải Du chứ gì... - Saleen đẩy nhẹ vai Zini một cái, giọng châm chọc.
Zini không thèm đáp, tập trung giải bài toán trên vở. Saleen tiếp:
- Chị thấy Khải Du cũng được đấy! Bị xinh trai này, học giỏi này, rất ân cần và chu đáo...
- Em và cậu ấy cũng rất xứng đôi nữa! – Zico nháy mắt.
"RẦMMM"
- ĐỦ RỒI HAI CÁI NGƯỜI NÀYYYY!!!!!!! – Kan đập bàn đứng dậy quát to.
- Á... Giật cả mình! Cái thằng này bộ ai tạt nước sôi trúng háng mầy hả? >"< - Zico đưa tay lên ôm ngực.
Trên kia thầy ngưng giảng bài, cả lớp cũng vì thế mà chú ý về phía bàn cuối. Zini chớp chớp mắt khó hiểu nhìn Kan.
- Có chuyện gì sao, Minh Khang? – thầy hỏi.
Cậu lúc này mới nhận thức được tình hình, biết mình vừa làm một hành động rất là thu hút sự chú ý. Kan vội đổi giọng:
- Dạ... dạ... Không có gì đâu thầy! Em xin lỗi!
- Em ngồi xuống đi!
Kan đưa tay vò đầu một cái rồi ngồi xuống, xấu hổ chết đi được. Zico hết hứng nhiều chuyện, lầm bầm chửi:
- Qủy sứ... Làm ta giật mình hà!
Kan úp mặt xuống bàn. Không hiểu sao nghe hai đứa quỷ tóc vàng nói thế cậu như muốn phát điên lên được. Rõ ràng là muốn phát điên lên được!!!! AAAA...  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ccv