Chương 26: Cậu còn quá nhỏ.

Edit: Yuu

Tiếng nói còn chưa dứt, xe đã bắt đầu chạy.

Đồng Kiều chỉ có thể nói cho hắn biết địa chỉ KTV.

Tốc độ xe của hắn rất nhanh, bất quá bầu không khí trong xe khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Đồng Kiều len lén liếc hắn vài lần, nhìn thấy hắn hết sức chuyên chú lái xe.

Thứ n lần nhìn hắn, Ngụy Cẩn Hằng lên tiếng nhắc nhở: "Nhìn người không thu phí, không cần lén lén lút lút nhìn đâu."

Đồng Kiều bị trêu chọc, gương mặt nóng lên : "Mới không có."

Ngụy Cẩn Hằng mím môi một cái, không có vạch trần lời nói dối của cô.

Qua nửa phút sau, Đồng Kiều nghiêng đầu lại: "Ngụy ca, anh có tức giận không?"

Ngụy Cẩn Hằng quay đầu nhìn cô một cái: "Vì cái gì hỏi như vậy?"

Đồng Kiều chép miệng, không có trả lời.

Trước đó lúc bọn họ kí hợp đồng, Ngụy Cẩn Hằng nói với cô, trong thời hạn hợp đồng có hiệu lực, hắn không hi vọng nghe được hoặc là thấy được cô cùng người đàn ông khác có gì đó mập mờ với nhau.

Hiện tại mặc dù bọn họ đã giải ước hợp đồng, nhưng ở trước mặt hắn nhận điện thoại của người con trai khác, Đồng Kiều vẫn là thấy hơi chột dạ.

"Vậy em hi vọng anh giận sao?"

Ngụy Cẩn Hằng không để lại dấu vết hỏi ngược lại cô.

Đồng Kiều nghẹn lời, đều nói người thông minh cùng người thông minh nói chuyện phiếm sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng vấn đề là Đồng Kiều  không thông minh.

Cô nhìn không ra tâm tư của hắn, hiện tại ngay cả tâm tư của mình cũng không rõ.

Trước đó cô cảm thấy mình có quan hệ với hắn hoàn toàn là do tiền để ba Đồng chữa trị, nhưng bây giờ ba Đồng đi rồi, tuy đã giải ước, cô với hắn vẫn luôn duy trì quan hệ.

Hai người ở chung thậm chí so với trước đó càng tốt hơn.

Thấy cô không trả lời, Ngụy Cẩn Hằng cũng không có truy vấn.

KTV cách cũng không xa, không đến mười phút đi xe đã đến.

Đến cổng KTV, đèn nê ông lấp lóe, thấy rõ cuộc sống sa hoa trụy lạc về đêm.

Một người thanh niên cao gầy đứng ở cửa, Đồng Kiều nhận ra là Địch Nhất Tang.

Đồng Kiều nhìn về phía Ngụy Cẩn Hằng, thấy Ngụy Cẩn Hằng cũng đang nhìn người đàn ông phía ngoài.

"Vậy em ...đi xuống trước."

Đồng Kiều từ trong xe xuống, Địch Nhất Tang đứng trên cầu thang thấy cô cao hứng chạy chậm xuống dưới, vừa muốn mở miệng gọi cô. Liếc mắt liền thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông ôn nhã bước ra.

Địch Nhất Tang nhìn người đó đi vòng qua đuôi xe, đi trước mặt Đồng Kiều.

Địch Nhất Tang nghe thấy giọng nói của hắn trầm thấp ôn hòa: "Hảo hảo chơi, nhưng nhớ kỹ uống ít rượu, chú ý an toàn của mình."

Thấy rõ người đó là ai, lông mày của Địch Nhất Tang lập tức nhíu lại.

Lại là Ngụy Cẩn Hằng, hắn cùng Đồng Kiều là quan hệ như thế nào? Đã vậy còn hết mực quan tâm như thế.

Nguyên bản cũng bởi vì nhìn thấy Đồng Kiều tâm tình kích động, Địch Nhất Tang khôi phục nụ cười trên mặt, thanh âm mát lạnh kêu lên: "Đồng tỷ."

Hai người đồng thời quay đầu nhìn Địch Nhất Tang.

Cất bước đi vào, nhìn Ngụy Cẩn Hằng lễ phép nói: "Ngụy Tổng tốt."

Ngụy Cẩn Hằng khẽ gật đầu, xem như đáp lại, trên mặt treo một nụ cười xa cách.

"Nguyên lai Ngụy Tổng cùng Đồng tỷ quen nhau nha."

Đồng Kiều sợ hiểu lầm, bận bịu giải thích: "Là bạn bè."

Địch Nhất Tang ồ một tiếng, ánh mắt nhìn Ngụy Cẩn Hằng, thấy Ngụy Cẩn Hằng chỉ đảo mắt nhìn Đồng Kiều, cũng không có giải thích quá nhiều.

Nhưng Địch Nhất Tang nhìn ra ánh mắt đầy thâm ý kia, liền sinh ra địch ý với Ngụy Cẩn Hằng.

Ngụy Cẩn Hằng thì giống như là không phát hiện được, nói với hắn: " Đồng Đồng liền nhờ cậu chiếu cố, sáng mai mọi người đều phải quay phim, nhớ kỹ đừng chơi quá muộn, về sớm nghỉ ngơi một chút."

Địch Nhất Tang thấy trong lòng ngột ngạt.

Người đàn ông này thật bá đạo, đây là đang thị uy với hắn sao?

Địch Nhất Tang duy trì ý cười, giọng điệu lại lạnh không ít: "Yên tâm đi, tôi hiểu rồi."

Đồng Kiều thì giống như kẻ ngu không nhìn ra địch ý giữa hai người họ.

Không, hoặc là nói Địch Nhất Tang đơn phương địch ý, mà Ngụy Cẩn Hằng căn bản không có để hắn vào trong mắt.

"Tôi lại không phải tiểu hài tử, anh cũng mau trở về nghỉ sớm đi."

Ngụy Cẩn Hằng nhẹ gật đầu, lúc gần đi còn nhìn thoáng qua Đồng Kiều đang đứng sau Địch Nhất Tang.

Sau khi Ngụy Cẩn Hằng đi, Địch Nhất Tang cùng Đồng Kiều đi lên phía bậc thang.

Đồng Kiều dù chơi không lại lão giang hồ Ngụy Cẩn Hằng kia.

Nhưng đối với Địch Nhất Tang nhỏ hơn mình hai tuổi vẫn là có thể tự ứng phó được.

Có thể là mới ra trường, tâm tư của Địch Nhất Tang rất đơn thuần, có ý nghĩ gì đều sẽ biểu lộ ra.

Tỷ như: Hắn đối với mình có hảo cảm.

Bên trong KTV có bảy, tám người, bất quá trước khi Đồng Kiều đến, bọn họ đã chơi được một lúc.

Thậm chí có người cũng đã uống nhiều quá.

Người ở chỗ này Đồng Kiều đều biết, trong đó có cả Tiểu Y và Dư Dư.

Mấy người sáng mai đều có việc, không có chơi quá muộn.

Mười giờ tối, Đồng Kiều tắm rửa, nằm ở trên giường, vốn định trực tiếp tắt đèn đi ngủ, lại đột nhiên nhớ tới Ngụy Cẩn Hằng.

Hiện tại hẳn là còn đang trên cao tốc đi Sơn Thành.

Cô tiện tay gửi tin nhắn: "Ngủ ngon."

Không nghĩ tới đối phương trả lời lại: "Về đến khách sạn rồi sao?"

Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Ừm, em không có uống rượu.

Nhắn xong, Đồng Kiều liền hối hận, câu nói này làm sao đều giống như đang tranh công.

Bọn họ cũng không phải quan hệ nam nữ, cô uống hay không uống rượu, đều không liên quan tới đối phương.

Nhưng rút về đã không còn kịp rồi, bởi vì Ngụy Cẩn Hằng đã thấy.

Ngụy Cẩn Hằng: Tốt lắm, đi ngủ sớm một chút đi.

Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Anh ở đâu? Sơn Thành sao?

Ngụy Cẩn Hằng: Vừa tới khách sạn.

Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: A a, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh rửa mặt rồi ngủ sớm chút, ngủ ngon.

Ngụy Cẩn Hằng: Ngủ ngon

Hai ngày này Đồng Kiều bị Địch Nhất Tang đối xử rất nhiệt tình không biết phải làm sao.

Trước đó Đồng Kiều biết hắn có hảo cảm với mình, nhưng hắn một mực không nói, mà cũng không có làm cái gì quá phận, Đồng Kiều cũng không có cách nào cự tuyệt, liền nghĩ quay xong bộ phim này sẽ cách xa hắn một chút.

Nhưng bây giờ hắn mỗi sáng sớm đều đưa bữa sáng đến cho cô, mỗi khi cô quay xong một cảnh, hắn còn tích cực chạy tới đưa quần áo, đưa nước.

Chỉ cần Đồng Kiều nhàn rỗi, Địch Nhất Tang sẽ tới gần.

Da mặt dày có thể so với Trường Thành.

Nếu như cô đang xem kịch bản, hắn liền cầm lấy kịch bản của mình đi đến, nói muốn đối diễn.

Lúc đối diễn, hắn liền lại gần nói muốn giúp cô xem có đọc sai lời thoại hay không.

Đồng Kiều vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi game, hắn liền la hét muốn lập đội chơi cùng.

Hiện tại toàn bộ đoàn làm phim đều biết giữa bọn họ có biến.

Tiểu Y và Dư Dư còn tích cực tác hợp cho hai người họ.

Ngày nọ, lúc ăn cơm, Địch Nhất Tang càng thêm quá phận.

Dĩ nhiên ôm một bó hoa hồng đến phòng trang điểm của Đồng Kiều.

Đồng Kiều kinh ngạc nhìn bó hoa hồng to đùng trong tay hắn: "Nhất Tang, cậu làm cái gì vậy?"

Địch Nhất Tang cười tươi: "Đồng tỷ, tôi cảm thấy tôi biểu hiện rất rõ ràng, tôi thích chị."

Lông mày Đồng Kiều lập tức nhíu lại, ngẩng đầu nhìn một đám người hóng chuyện ở ngoài cửa, trợ lý đang cố gắng đóng cửa phòng trang điểm lại.

Bên trong phòng hóa trang chỉ còn lại thợ trang điểm, trợ lý cùng Đồng Kiều, Địch Nhất Tang bốn người.

"Cậu náo đủ chưa!"

Địch Nhất Tang vẻ mặt thành thật: "Tôi không có, tôi chính là thích chị, vừa mới tiến vào đoàn phim liền có hảo cảm với chị, về sau tiếp xúc thấy chị là cô gái không tệ, tôi liền thích chị."

"Ngày hôm nay tôi không có yêu cầu xa vời là chị sẽ đồng ý, tôi chính là muốn nói cho những người khác là tôi muốn theo đuổi chị."

"Cậu có nghĩ tới làm như vậy sẽ có hậu quả gì không? Người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào."

"Cậu có nghĩ tới là tôi có thích cậu không."

"Cậu đây là Bá Vương ngạnh thượng cung biết không."

"Nếu như ta cự tuyệt ngươi, đằng sau còn có nửa tháng, ngươi để cho ta làm sao đối mặt với ngươi, làm sao mặt đối với những khác người phía sau nghị luận."

Đồng Kiều càng nói càng cảm thấy sinh khí.

Nàng cảm thấy trang một địch làm sự tình thật sự là quá ngây thơ, căn bản không đi cân nhắc những người khác cảm thụ.

"Tôi không quan tâm những người khác ý nghĩ "

Đồng Kiều nghẹn lời, nhìn hắn hồi lâu, chậm rãi nói: "Nhưng tôi quan tâm."

Địch Nhất Tang cứng cổ, cố chấp nói: "Dù sao tôi sẽ không từ bỏi, tôi thích chị, muốn theo đuổi chị, đến khi chị cũng thích tôi, đáp ứng tôi mới thôi."

Đồng Kiều bị hắn làm cho tức giận: "Vậy tôi cũng nói rõ với cậu, tôi sẽ không bao giờ đồng ý."

Nói xong cô xoay ghế, đưa lưng về phía hắn, giọng điệu không tính là quá tốt: "Tiểu Thư, mở cửa để hắn ra ngoài."

"Kỳ thật chị thích Ngụy Cẩn Hằng." Địch Nhất Tang nhìn cô nói: "Tôi có chỗ nào không sánh bằng hắn, dáng dấp không kém, trong nhà có tiền, thành tích cao, có ý tưởng, mà còn trẻ hơn so với hắn, chủ yếu là tôi rất một lòng, sẽ đối với chị thật tốt."

Đồng Kiều đầu cũng không quay lại, nhếch miệng cười trào phúng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu còn quá nhỏ."

Quá trẻ con.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip