Chương 27: Nghe nói bọn họ đang quen nhau
Edit: Yuu
Chín giờ sáng, Ngụy Cẩn Hằng ngồi xe về Lâm Châu..
Tại công ty con ở Sơn Thành mở liên tiếp 3 hội nghị, Ngụy Cẩn Hằng cảm thấy có chút mỏi mệt.
Liền muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Ai biết vừa tắm rửa xong, Quan Vĩ Lễ liền tìm tới.
Đầu tiên là cùng hắn nói về ít việc ở truyền thông Tân Thụy, cũng không có nói chuyện phiếm liền nói đến chuyện trong đoàn phim.
Ngụy Cẩn Hằng biết hắn là ông chủ của công ty truyền thông , thích chú ý những tin bát quái cũng không có gì đáng trách, nhưng so với những cô gái còn hơn thì thật là quá mức.
Trước đó Quan Vĩ Lễ không biết Đồng Kiều tồn tại, hắn biết Ngụy Cẩn Hằng từ trước đến nay đối với mấy cái tin tức giới giải trí không hứng thú, sẽ không ở trước mặt hắn nói mấy chuyện này.
Kể từ khi biết Đồng Kiều là tiểu tình nhân của hắn, liền bắt đầu thường thường tới bàn chuyện trong giới giải trí.
Liền như, hiện tại.
Ngụy Cẩn Hằng đem hai tay áo của mình xắn lên, mở lư hương, đốt hương, mài mực, trải rộng ra một tờ giấy, cầm lấy hai khối mộc chặn giấy đem giấy trải thẳng , chấp rởn cả lông bút, động tác như nước chảy mây trôi.
Đã có thể thấy được lúc này tâm tình của hắn rất trầm tĩnh thanh thản.
Đều nói nét chữ như người, trên giấy tuyên những con chữ trầm lặng như con người Ngụy Cẩn Hằng , có loại khứ trừ trần thế Phù Hoa để cầu không xa mùi vị thực sự.
Mà đứng ở một bên, Quan Vĩ Lễ thì say sưa ngon lành kể về chuyện một người đàn ông bị chín tiểu tình nhan cùng nhau đuổi đánh.
Nói xong còn đánh giá vài câu, nêu ý nghĩ của mình.
Nói xong phát hiện Ngụy Cẩn Hằng căn bản không để ý tới hắn, hắn hơi bất mãn "Cậu đến cùng có nghe tôi nói hay không?"
Ngụy Cẩn Hằng đem bút lông đặt ở giá bút, ngẩng đầu nhìn hắn "Cậu nói người này, cùng tôi có quan hệ sao?"
Quan Vĩ Lễ nghẹn lời "Không có quan hệ, nhưng là cậu không cảm thấy buồn cười sao?"
"Không hứng thú." Nói xong lại thêm một câu "Nếu như người đàn ông kia là cậu, có lẽ tôi sẽ lên Internet xem một chút."
"Con người này ·· thật là, vậy tôi sẽ nói đến chuyện mà cậu quan tâm. Nói xong còn đắc ý thừa nước đục thả câu "Có quan hệ với Đồng Kiều, cậu có muốn nghe không.?"
Ngụy Cẩn Hằng ngồi trên ghế, không để ý đến.
Quan Vĩ Lễ cảm thấy người này thật sự là không có gì hay, luôn luôn không có thể phối hợp với hắn một chút, trong lòng rõ ràng muốn biết, ngoài miệng lại không nói.
"Nếu cậu không muốn biết, vậy tôi cũng không nói."
Nói xong, Quan Vĩ Lễ ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại ra, làm bộ chơi game.
Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn hắn một cái "Nói."
Đơn giản một chữ, để Quan Vĩ Lễ có chút dương dương đắc ý "Cậu nhìn cạu kìa, rõ ràng muốn biết, còn giả bộ như chẳng hề để ý, không ngạo kiều sẽ chết sao."
Ngụy Cẩn Hằng liếc mắt nhìn hắn, Quan Vĩ Lễ trong nháy mắt ngừng lại, cười nói "Tốt, mấy ngày trước Địch Nhất Tang cầm theo một bó hoa hồng lớn đến phòng trang điểm của Đồng Kiều, nói muốn cô ấy làm bạn gái cậu ta. Bây giờ cả đoàn phim đều đang bàn luận mối quan hệ của họ."
Quan Vĩ Lễ nói xong, còn cố ý ngừng lại một chút, lại phát hiện Ngụy Cẩn Hằng vẫn tại bận bịu chuyện của bản thân, căn bản không có phản ứng gì.
"Cậu làm sao một chút phản ứng đều không có vậy?"
Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu, nhíu mày "Cậu muốn phản ứng gì?"
"Có người tốc độ nhanh hơn cậu, cậu không sợ Đồng Kiều bị người ta đoạt đi sao?"
"Sẽ không."
Quan Vĩ Lễ nghi hoặc "Cái gì sẽ không?"
"Đồng Đồng sẽ không đáp ứng."
Nghe được Ngụy Cẩn Hằng khẳng định như vậy, Quan Vĩ Lễ có chút kinh ngạc "Làm sao cậu biết."
"Bởi vì phương thức của hắn Đồng Đồng không thích."
Quan Vĩ Lễ kinh ngạc vươn ngón tay cái "Được đấy, tìm hiểu cô ấy thật kĩ nha"
Ngụy Cẩn Hằng khẽ cười một tiếng "Kỳ thật cậu không nói, tôi cũng nghĩ đến."
Quan Vĩ Lễ nghi hoặc "Nghĩ đến cái gì?"
"Địch Nhất Tang sẽ hành động." Nói rồi đem sách trong tay khép lại, khoanh tay đặt bên môi "Ngày đó tôi cố ý kích thích hắn một chút, xem ra hắn vẫn là tuổi còn rất trẻ, tính tình bốc đồng."
Quan Vĩ Lễ nghe lời này, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
"Cậu kích thích hắn? Cậu lại đến đoàn làm phim nữa à?"
Ngụy Cẩn Hằng nghiêng đầu nhìn hắn "Không có liên quan tới cậu."
Quan Vĩ Lễ nghẹn lời.
Giống như xác thực không có quan hệ gì, bất quá Ngụy Cẩn Hằng người này làm sao đột nhiên đổi tính rồi?
Trước đó đều là mình kéo lấy hắn đi, lần này hắn lại chủ động đi đoàn làm phim, thật chẳng lẽ là bị một màn kia của Địch Nhất Tang và Đồng Kiều đả kích sao?
"Vậy cậu nói một chút cậu làm sao kích thích hắn."
Ngụy Cẩn Hằng trực tiếp từ chối "Lười nói."
"······ "
Trò chuyện đi vào ngõ cụt, Quan Vĩ Lễ cảm thấy hết nói nổi người này.
Trong đoàn làm phim.
"Cắt." Thẩm đạo cầm lớn loa tức giận hô, sắc mặt đen như đáy nồi "Đồng Kiều, đến cùng là cô bị gì vậy?"
Đồng Kiều nghe Thẩm đạo rống mắng cúi đầu không dám nói lời nào, cô cắn môi, vành mắt phiếm hồng.
Thẩm đạo sinh khí, những người khác đều không dám nói chuyện.
Ngược lại là Địch Nhất Tang ở sau lưng giúp cô nói chuyện "Thẩm đạo không sao, chúng tôi diễn lại lần nữa."
Đồng Kiều hung hăng nguýt hắn một cái, nguyên bản cô đang diễn rất tốt, Địch Nhất Tang lại tự thêm cho band thân vài câu thoại, vốn chỉ là đùa giỡn hai câu, nhưng hắn lại muốn thừa cơ hôn cô.
Đồng Kiều tự nhiên không thể để cho hắn đạt được, một cái quay đầu tránh đi qua, mạnh mẽ đem hắn đẩy ra.
Dẫn đến Địch Nhất Tang không có đứng vững, sau lưng đụng vào cạnh ghế đá, ở trước mặt mất khống chế.
Thẩm đạo sắc mặt vẫn như cũ khó coi, cầm lớn loa hô "Diễn viên nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, nhân viên đem đạo cụ bố trí một lần nữa."
Sau khi nói xong chỉ vào Đồng Kiều nói "Đồng Kiều, cô tới đây một chút."
Đồng Kiều nghe được, nhấp môi dưới, đi đến.
Đi tới, Thẩm đạo đang cau mày uống nước, thấy cô đến, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, giọng điệu không tốt nói "Ngồi."
Đồng Kiều ngồi xuống, chờ đạo diễn phê bình.
Không nghĩ tới đạo diễn ngược lại tỉnh táo, hỏi "Gần đây có chuyện gì xảy ra sao, mấy ngày nay cô không tiến vào trạng thái được."
Đồng Kiều cúi đầu, cũng không giải thích thêm.
"Có phải là gần đây Địch Nhất Tang theo đuổi cô nên cô bối rối."
Đồng Kiều gật gật đầu "Xác thực rất bối rối."
Thẩm đạo thì lộ ánh mắt hiểu rõ, biểu lộ cũng không nghiêm túc như vừa rồi. "Người trẻ tuổi thích bốc đồng, đặc biệt là hắn lại là con một trong nhà, phú nhị đại từ nhỏ bị sủng ái đã quen, cảm thấy thích gì đều phải đạt cho được, nhưng tộ cảm thấy cô xử lý cũng không đúng."
Đồng Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nghi hoặc một chút.
"Cô cứ tránh hắn như vậy là vô dụng, ngược lại kích thích ham muốn chung phục của cậu ta, không bằng cô tìn thời gian cùng hắn hảo hảo nói chuyện, cô cảm thấy thế nào."
Thẩm đạo lúc này trong tay cầm điếu thuốc, con mắt nhắm lại, hơn năm mươi tuổi, bởi vì chuyện quay phim mà già nua không ít, trên mặt râu ria xồm xoàm, nhưng từ trong đôi mắt có thể nhìn ra là một người rất cơ trí.
"Còn gần một tháng , hai người mỗi ngày đều phải quay phim cũng một chỗ, về sau còn phải ra ngoài tuyên truyền, cho nên cô nương a, xử lý chuyện của mình cho tốt, đừng bởi vì nó mà ảnh hưởng đến công việc ."
Nói xong, Thẩm đạo đứng lên, đi hướng studio bắt đầu chỉ huy mọi người dàn cảnh.
Đồng Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy Thẩm đạo nói quả thật rất đúng.
Từ trên ghế đứng lên, thợ trang điểm đi đến giúp cô bổ trang.
Mười phút đồng hồ, rất nhanh liền qua.
Đồng Kiều lần nữa tiến vào tràng cảnh, nhỏ giọng cùng Địch Nhất Tang nói "Kết thúc công việc chúng ta nói chuyện, trước đó mời cậu cẩn thận quay phim, nếu như tại dám làm ẩu, tôi tình nguyện bồi thường gấp ba cát-sê, cũng muốn hủy hợp đồng ."
Địch Nhất Tang bị ánh mắt của cô hù dọa, một bộ dáng học sinh ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó tiến trình quay thuận lợi hơn nhiều, đến tâm giờ đã kết thúc công việc.
Đồng Kiều trong đoàn làm phim tháo trang sức, đổi về quần áo của mình, lôi kéo trợ lý và Địch Nhất Tang đến một tiệm cơm.
Cô sợ Địch Nhất Tang làm ra cái chuyện điên khùng gì, liền để trợ lý ngồi phía ngoài, nếu có nguy hiểm gì, liền có thể giúp đỡ cô.
Trong phòng bao, cô ngồi đối diện Địch Nhất Tang , hai người cách một cái bàn tròn lớn.
Địch Nhất Tang cười khổ nói "Đồng tỷ, chị sợ tôi như vậy sao?"
Đồng Kiều sắc mặt lạnh lùng "Sợ, đều là sợ chết thôi , cậu có biết hay không, hành vi của cậu quấy rối tôi rất nhiều đấy"
Địch Nhất Tang cúi đầu "Nhưng tôi là thật sự thích chị, cũng không có muốn làm tổn thương chị."
"Cậu không cảm thấy để mọi người biết chuyện cậu theo đuổi tôi là một chuyện rất ngây thơ sao?"
"Cậu cho rằng tất cả mọi người là quan tâm chúng ta có qua lại với nhau không à? Bọn họ chỉ quan tâm xem có nên cười chúng ta không kìa.."
Đồng Kiều nói xong thở dài một hơi "Tôi hi vọng cậu có thể tỉnh táo một chút, cậu đối với tôi cũng chỉ là một phần hiếu kì và hảo cảm thôi, mà tôi từ đầu tới đuôi đều là xem cậu như em trai thôi"
Tôi và cậu đối diễn, bảo cậu diễn kịch cũng không phải là có ý gì với cậy, mà là tôi cảm thấy một mình cậu vừa mới tiến vào giới giải trí, người mới phải rất cố gắng."
Địch Nhất Tang vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định "Đồng tỷ, tôi thật sự không thể theo đuổi chị sao? Tôi cam đoan về sau sẽ thành thành thật thật, cũng không tiếp tục làm loạn."
Đồng Kiều kiên quyết lắc đầu "Không được."
"Đồng tỷ ~" Địch Nhất Tang bĩu môi làm nũng nói.
Đối với người con trai như thế này, Đồng Kiều cảm thấy thật đau đầu.
"Muốn theo đuổi thì cậu cứ theo đuổi, nhưng không thể đối với tôi tạo thành quấy rối."
Địch Nhất Tang nghe nói như thế, con mắt đột nhiên sáng lên "Thật sự?"
Đồng Kiều vội vàng nói "Điều kiện tiên quyết là mặc kệ đang diễn hay là thờ gian khác, cậu không thể đụng chàm bừa đến tôi, làm du học sinh nước ngoài về xong chẳng lẽ ngay cà lễ nghi cơ bản nhất cũng không có sao?"
Địch Nhất Tang bĩu môi, nói "Đồng tỷ, lễ nghi nước ngoài là ôm hôn nha."
Đồng Kiều "······ "
"Cậu bây giờ là ở trong nước, loại lễ nghi này không cho phép có, cho dù có cũng không cho phép dùng trên người tôi."
Địch Nhất Tang nhíu mày, không tình nguyện nói "Vậy thì tốt, Đồng tỷ nói cái gì chính là cái đó."
Thấy hắn đã đáp ứng, Đồng Kiều thở dài một hơi.
Cô không dám bức bách hắn quá gấp, bất quá theo đuổi hay không là tự do của hắn, có đáp ứng hay không là chuyện của bản thân mình, bộ phim này diễn xong,bọn họ không liên hệ, đoán chừng đứa nhỏ này đối đối với cô sẽ từ bỏ tâm ý.
Bữa cơm này Đồng Kiều ăn tương đối vui vẻ.
Sau đó, Địch Nhất Tang xác thực thành thật không ít.
Đồng Kiều cũng bắt đầu quyết tâm nghiên cứu kịch bản, Thẩm đạo đối với hai người bọn họ càng xem càng hài lòng.
Ngược lại là những người khác trong đoàn làm phim, nhìn thấy bọn họ sống chung hòa bình, đều cảm thấy vừa hiếu kỳ vừa sợ.
Thậm chí không ít người đoán hai người họ đang quen nhau
Quan Vĩ Lễ thường nghe ngóng tin tức trong đoàn phim, liền nghe đến câu nói này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip