Chương 31: Phong cách vòng tay tình nhân riêng
Edit: Yuu.
Đêm trừ tịch, là đêm nhất định phải ngủ muộn.
Đồng Kiều rangoài có thể nghe thấy hàng xóm đang chơi mạt chược, nghe người ta hô hào, tâm tình cô cũng bị ảnh hưởng, đáy lòng không khỏi vui vẻ.
Dưới lầu, Đồng Kiều vừa ra khỏi cửa liền thấy Ngụy Cẩn Hằng đứng cách đó không xa.
Dáng người thon dài, lúc này mặc một bộ áo lông màu đen.
Đồng Kiều đến gần, Ngụy Cẩn Hằng đưa tay mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.
Đồng Kiều không do dự, trực tiếp ngồi vào.
Đến khi Ngụy Cẩn Hằng lên xe, Đồng Kiều chủ động mở miệng "Chúng ta đi đâu?"
Ngụy Cẩn Hằng nổ máy xe, giọng điệu thản nhiên "Nhà anh."
Đêm nay xe cộ đi lại ít hơn nhiều, đại đa số người đều chọn ở nhà bồi người nhà qua năm mới.
So với nhà Đồng Kiều vui vẻ náo nhiệt, nhà Ngụy Cẩn Hằng lại rất lạnh lẽo khô quạnh.
Căn nhà mấy chục phòng chỉ có hai người, rèm trắng lạnh lẽo, phòng khách trống trải.
Nguyên bản còn giận, Đồng Kiều đột nhiên có chút đồng tình với hắn.
Tết là thời gian quây quần, vậy mà Ngụy Cẩn Hằng lại lẻ loi một mình.
"Ngụy ca, vì sao anh không về nhà với gia đình?"
"Bọn họ không có trong nước."
Đồng Kiều truy vấn "Em gái của anh đâu?"
Ngụy Cẩn Hằng lấy hai ly nước nóng, bưng tới "Quay phim ở ngoài, ngày sau mới về."
Đồng Kiều nhếch miệng, đem chủ đề thay đổi "Anh muốn ăn cái gì?"
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô, giọng điệu ôn nhã "Gì cũng được."
Cầm điều khiển mở tivi, thời gian này đài truyền hình nào cũng đều chiếu tiết mục xuân, không khí vui mừng tràn đầy căn nhà,
Đồng Kiều đứng dậy đi vào phòng bếp, so với nhà cô chỉ là một gian bếp nhỏ thì phòng bếp nhà Ngụy Cẩn Hằng rất lớn lại đầy đủ.
Đồng Kiều mở tủ lạnh ra, nhìn bên trong đầy rau quả, phía dưới bày biện đầy sủi cảo cùng bánh bao.
Đồng Kiều làm rất đơn giản, chính là đun nước nấu một chút.
Sau mười phút, cô bưng sủi cảo cùng nước chấm đi tới, trong phòng khách TV vẫn mở, trên ghế sa lon lại không có một ai.
Đồng Kiều đem đĩa đặt ở trên bàn ăn, nghi hoặc nhìn lên lầu.
"Tìm anh sao?" Sau lưng truyền đến giọng nói của Ngụy Cẩn Hằng.
Đồng Kiều giật nảy mình, quay người liền nhìn thấy trong tay hắn cầm một cái hộp đi tới.
Hắn cất bước đi đến trước bàn ăn, đem hộp đưa cho cô "Tặng em."
Đồng Kiều nhận lấy, nhìn cái hộp gỗ màu đen, nghi ngờ nói "Đây là cái gì?"
"Quà tết."
Hắn xoay người đi rửa tay, Đồng Kiều thì ngồi ở bàn ăn đối diện, đem hộp gỗ mở ra, bên trong là một cái vòng tay tinh xảo.
Vòng tay có màu đen, mặt ngoài còn có rất nhiều kim tuyến màu đen.
"Hạt châu này cùng cái trên tay của anhrất giống nhau." Đồng Kiều nói.
"Ừm, đều là gỗ trầm hương."
Rửa tay xong Ngụy Cẩn Hằng ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, kẹp sủi cảo vào, chấm tương rồi ăn.
Đồng Kiều với những cổ vật này không có hiểu biết, nhưng cũng biết đây là thứ những người có tiền mới dùng.
Đồng Kiều đem vòng bỏ lại vào hộp, đẩy về trước mặt Ngụy Cẩn Hằng.
"Thứ này khẳng định rất đắt, em không thể nhận."
Ngụy Cẩn Hằng mắt nhìn hộp "Lễ vật không phân quý tiện, chỉ là một phần tâm ý thôi."
Đồng Kiều lắc đầu "Vậy cũng không được."
Ngụy Cẩn Hằng bỏ đũa xuống, cầm khăn tay lau tay sạch sẽ, mở hộp gỗ, lấy vòng tay ra, một lần nữa đưa cho Đồng Kiều.
"Em ngửi một chút."
Đồng Kiều nghi hoặc, nhận lấy, xích lại gần ngửi một cái, ngạc nhiên nói "Có mùi thơm ngọt, rất dễ chịu."
Ngụy Cẩn Hằng đem vòng tay trên tay mình tháo ra "Em lại xem cái này."
Đồng Kiều cẩn thận ngửi lần nữa "Cái mùi này nhạt hơn nhiều."
Ngụy Cẩn Hằng nhếch miệng lên lên một vòng ý cười, đem vòng tay nhận lại, đeo vào cổ tay.
"Những vật này rất có linh tính, chỉ đối với người mình thích mới phát ra mùi thơm."
Đồng Kiều ngạc nhiên "Có thật không?"
"Anh tặng đồ phải gặp người có duyên."
Đồng Kiều trước đó không tiếp xúc qua những thứ này này, chỉ chốc lát liền bị Ngụy Cẩn Hằng lừa mà nhận lấy.
Ăn cơm xong, Đồng Kiều cùng hắn xem tiết mục liên hoan xuân trên tivi, so với Ngụy Cẩn Hằng từ đầu tới đuôi không có biểu lộ gì, Đồng Kiều lại cười rất vui vẻ.
Đến mười một giờ, Ngụy Cẩn Hằng lái xe đưa cô về nhà.
Bữa cơm tối này, đem khoảng cách giữa hai người họ kéo sát lại hơn.
Ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, tham gia hai buổi tiệc họp mặt.
Buổi sáng hôm nay còn chưa có rời giường, Linh tỷ đột nhiên gọi điện thoại tới, kêu cô đến công ty một chuyến.
Thụy Tân truyền thông, văn phòng của Hoắc Linh.
Đồng Kiều không thể tưởng tượng nổi nhìn hợp đồng trước mắt.
"Linh tỷ, tổ tiết mục thực sự nói vậy?"
Hoắc Linh gật gật đầu, ánh mắt lại không ngừng dò xét trên mặt Đồng Kiều.
Đồng Kiều không chỉ có thể cùng ảnh hậu quốc tế Ngụy Tiếu Vũ làm bạn bè, mà ngay cả chủ tịch tập đoàn Hoằng Duy- Ngụy tổng Ngụy Cẩn Hằng cũng coi cô như em gái.
Bất ngờ hơn là hôm qua Ngụy Tổng lại đích thân hỏi chuyện liên quan đến Đồng Kiều.
Lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Kiều, Hoắc Linh cảm thấy cô bé này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bây giờ suy nghĩ một chút, Quan tổng móc ra một số tiền lớn cho cô bồi thường phí vi phạm hợp đồng với công ty cũ, vừa vào công ty liền sắp xếp mình là người đại diện, còn dặn dò quan tâm kỹ càng cô ấy một chút.
Khoảng thời gian này mình một mực dựa theo lời Quan tổng nói, tận lực đem tài nguyên tốt giao cho Đồng Kiều.
Nguyên bản cảm thấy tiết mục tống nghệ lần này, Phiền Vĩ không đồng ý hợp tác với Đồng Kiều, công ty khẳng định cũng sẽ không nói cái gì.
Ai biết Ngụy Tiếu Vũ lại để Phiền Vĩ cho xuống dưới, mà người ký hợp đồng lại yêu cầu người ký bắt buộc là Đồng Kiều.
Một người là minh tinh tuyến một, một người là ảnh hậu quốc tế, tổ tiết mục muốn chọn ai để ký, nhìn vô là biết ngay.
Sáng sớm hôm nay, Hoắc Linh vừa nhận được tin tức, tổ tiết mục đã đem hợp đồng đưa tới.
Không riêng gì tiết mục của Đồng Kiều được thay đổi, liền ngay cả cát-sê đều cao hơn nhiều.
Đồng Kiều phải có vận khí tốt như thế nào mới được quý nhân tài trợ như vậy chứ.
Hoàn toàn không biết gì, Đồng Kiều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô đều đã chuẩn bị tốt nghỉ ngơi một thời gian, để Linh tỷ sắp xếp tài nguyên cho cô.
Kết quả Ngụy Tiếu Vũ lại chèn Phiền Vĩ xuống, còn muốn cô cùng tham gia tiết mục tống nghệ.
Phần nhân tình này Đồng Kiều không biết làm sao trả.
Ký xong hợp đồng, Đồng Kiều từ trong công ty ra, ngửa đầu nhìn lên trời,nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản sương mù mông lung hôm nay lại lạ hơn mọi hôm, cũng như tâm tình kích động của cô lúc này,
Ngụy Tiếu Vũ giúp cô chuyện lớn như vậy, Đồng Kiều quyết định mời cô ấy ăn cơm.
Ngụy Tiếu Vũ cùng những cô gái khác căn bản giống nhau, thích ăn lẩu.
Hai người liền hẹn 5h chiều mai tại quán lẩu.
Hai người đã mấy tháng chưa gặp.
So với Đồng Kiều sau khi quay phim xong thì an nhàn, Ngụy Tiếu Vũ thì lại vội vàng bôn ba qua lại giữa các nước.
Khuya ngày hôm trước mới về nước, nghỉ ngơi cả ngày hôm qua, ngày hôm nay liền đi tham gia đại ngôn của một hãng thời trang nổi tiếng.
Vì không muốn Ngụy Tiếu Vũ phải phiền toái, Đồng Kiều đặc biệt lựa chọn một quán ít được chú ý.
Thật lâu không gặp Ngụy Tiếu Vũ, bây giờ trông cô gầy hơn trước, mặc áo khoác lộ ra dáng người lồi lõm, quả là diễm lệ.
"Tiểu Khả Ái, chờ lâu chưa?" Ngụy Tiếu Vũ còn chưa ngồi xuống đã nhiệt tình chào hỏi với Đồng Kiều.
"Ai nha, mệt chết mất."
Đồng Kiều đem menu đưa cho Ngụy Tiếu Vũ "Vừa mới đến, Vũ tỷ thích ăn gì thì cứ gọi."
Lúc này, trợ lý của Ngụy Tiếu Vũ vội vàng nhắc nhở "Vũ tỷ, chị phải gìn giữ hình thể, chỉ nên ăn thức ăn thanh đạm thôi."
Ngụy Tiếu Vũ không nhịn được khoát tay "Ai nha, đã biết, hôm nay không phải là không có việc gì sao? Em về trước nghỉ ngơi sớm đi."
"Tiếu Vũ tỷ ··· "
"Chị sẽ chú ý, mau đi đi."
Thấy trợ lý không tình nguyện rời đi, Ngụy Tiếu Vũ không vui lầm bầm "Mỗi lần lúc ăn cơm đều phải nhắc nhở tôi, làm cho tôi không còn khẩu vị gì để ăn nữa."
Đồng Kiều phụ họa nói "Cô không mập nha."
"Không chú ý chút thì sẽ béo." Ngụy Tiếu Vũ bất đắc dĩ buông buông tay.
"Trước mặc kệ, gọi món ăn đã."
Nói mình dễ béo, vậy mà Ngụy Tiếu Vũ lại gọi không ít đồ ăn.
"Gần đây cô thế nào?" Ngụy Tiếu Vũ quen thuộc mà hỏi.
"Vẫn được, lần trước vận khí tăng cao nhận được hai vai diễn, bất quá bộ phim này phải chờ tới nghỉ hè mới có phát sóng, mấy ngày nay ở nhà nhàn rỗi, bất quá hôm nay cảm ơn cô."
Ngụy Tiếu Vũ không thèm để ý khoát khoát tay "Không tính chuyện gì, tôi chính là không quen nhìn Phiền Vĩ kia, hắn mới bao nhiêu lớn, hắn không mang theo cô, tôi mang."
Đồng Kiều bị khí thế trượng nghĩa của Ngụy Tiếu Vũ làm cảm động, đỏ cả vành mắt.
Vận khí của cô tốt như thế nào, mới có thể kết giao được với người bạn thân là Ngụy Tiếu Vũ cơ chứ.
Hai người tính cách mặc dù khác biệt, nhưng có thể trò chuyện rất hợp.
Ăn được một nửa, Ngụy Tiếu Vũ đột nhiên kêu Đồng Kiều đưa tay trái cho mình nhìn.
Đồng Kiều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn là đưa ra.
Ngụy Tiếu Vũ bắt lấy tay của cô, kéo tay áo lên, lộ ra chiếc vòng kia.
"Cái vòng này làm sao cô có?"
Đồng Kiều rút tay về, thấy Ngụy Tiếu Vũ tò mò liền dứt khoát gỡ xuống cho cô ấy nhìn.
"Một người bạn tặng."
Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày "Bạn bè tặng? Bạn nào mà hào phóng vậy?"
Đồng Kiều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc "Thứ này rất đắt sao? Người bạn kia nói hắn tặng đồ tùy duyên, hắn cảm thấy ta cùng cái này vòng tay hữu duyên."
Ngụy Tiếu Vũ lại hỏi "Làm sao lại hữu duyên?"
Đồng Kiều đem những lời Ngụy Cẩn Hằng nói lặp lại cho Ngụy Tiếu Vũ "Bạn của tôi nóingười nào có duyên với cái vòng này đeo vào thì nó mới tỏa ra mùi thơm."
Nghe nói như thế, Ngụy Tiếu Vũ phốc cười "Đồng Đồng cô thật đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu, cái gì mà gặp người hữu duyên mới ngửi thấy mùi thơm chứ, cái này vòng tay này là Trầm Hương, nguyên bản nó đã có mùi thơm rồi."
Nói rồi đưa tay đặt lên chóp mũi "Cô xem, tôi cũng có thể ngửi được."
Đồng Kiều có chút không tin "Nhưng chuỗi của hắn tôi cũng ngửi qua, không có mùi thơm nặng, cơ hồ đều ngửi không thấy mùi gì."
Ngụy Tiếu Vũ chỉnh ngay ngắn cơ thể, một bộ dáng sư thầy giảng giải "Tôi nói a, chỉ cần là Trầm Hương đều có mùi thơm, chỉ bất quá khả năng cảm nhận khác biệt, mùi thơm nồng độ khác biệt thôi, có loại Trầm Hương bị người ta thưởng thức thời gian dài, bên ngoài sẽ bị một tầng oxi hoá bao vây, mà tầng oxi hóa này có thể làm ùi thơm không phát tán ra được, cho nên cô mới thấy mùi nhạt hay không có mùi".
Ngụy Tiếu Vũ lấy tay quẹt qua lại cái vòng, nói "Lúc này cô có thể lấy tay chà xát nó, sẽ ngửi thấy mùi thơm a."
"Bố tôi, anh tôi đều chơi những vật này, loại vòng này tôi cũng có mấy cái, đều là lấy từ chỗ anh tôi."
Ngụy Tiếu Vũ đưa vòng tay lại cho Đồng Kiều.
Đồng Kiều ngây ngốc nhận lấy, nhìn lấy vòng tay, trong đầu hiên lên cảnh Ngụy Cẩn Hằng rất thường xuyên thưởng thức cái vòng tay, nếu theo lời Ngụy Tiếu Vũ nói là bị oxi hóa bao phủ, cho nên lúc đó cô mới không ngửi thấy mùi vị gì.
Đồng Kiều lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tiếu Vũ "Vậy cô biết cái này một chuỗi bao nhiêu tiền không?"
Cô tự nhủ, nếu như là mấy ngàn hoặc là hơn mười ngàn, cô liền mua một món quà tương đường tặng Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Tiếu Vũ một tay nâng cằm lên , vừa nghĩ vừa nói "Tôi nhớ được anh tôi có một chuỗi trầm hươn Kỳ Nam, giá trị nghìn vạn."
Nghe được cái số này, Đồng Kiều hít một ngụm khí lạnh.
"Cái vòng này của cô rất tốt, đại khái cũng đáng cái giá này."
Nói xong Ngụy Tiếu Vũ ánh mắt lập tức trở nên mập mờ, nhíu mày nói ". Mau nói, người đưa cô cái vòng này là nam hay nữ? Người này cùng cô khẳng định có quan hệ không tầm thường."
Đồng Kiều sắc mặt trắng bệch, tay trái cầm vòng tay không ngừng run rẩy, nhịp tim cũng đang không ngừng tăng tốc, cà lăm lập lại "Giá trị ngàn ·· nghìn vạn lần!"
Ngụy Tiếu Vũ khẳng định gật đầu "Ừm , cô không biết a."
Đồng Kiều lắc đầu "Hắn ·· hắn không nói."
Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày "Hắn? Nghe cô nói vậy, đối phương là con trai?"
Đồng Kiều lúc này hoàn toàn sợ ngây người, khẳng định không biết phải sao, Ngụy Tiếu Vũ hỏi như vậy, cô liền vô ý thức gật đầu.
"Ai u, đàn ông có tiền thích chơi đồ cổ tôi từng thấy, bất quá loại trầm hương Kỳ Nam này có thể thấy nhưng không thể cầu, trước mắt tôi chỉ biết là anh tôi có một chuỗi ······ "
Nói đến đây, Ngụy Tiếu Vũ đột nhiên sững sờ, trong đầu hiện lên biểu hiện lạ lùng của lão ca lúc cùng cô ăn cơm vài tháng trước.
Ngụy Tiếu Vũ chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Đồng Kiều, mỗi chữ mỗi câu mà hỏi "Cái vòng tay này ··· sẽ không phải là anh tôi đưa cho cô chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip