Chương 38: Hôm nay tôi muốn mạng của hắn

Edit: Yuu.

Bên trong đoàn làm phim.

Trương Cưu nhìn Đồng Kiều đang quay phim , có chút nhíu mày.

Hai ngày trước hắn còn nhìn ra Đồng Kiều bị mất ngủ, ban ngày tinh thần uể oải suy sụp, ráng chống đỡ để hoàn thành công việc, không có việc gì cô liền trốn trong phòng trang điểm ngủ bù.

Nhưng hai ngày này tâm trạng của Đồng Kiều làm sao lại tốt lên vậy?

Chẳng lẽ người bảo an kia cầm tiền đặt cọc, nhưng không làm việc?

Hắn lấy điện thoại ra, gửi Wechat cho người kia.

Mấy phút trôi qua, đối phương cũng chưa trả lời.

Trương Cưu ngầm chửi một câu, trong lòng còn tự hỏi có khi nào hắn ta cầm hai mươi ngàn tiền đặt cọc trốn rồi?

Nghĩ như vậy, hắn trực tiếp gọi điện thoại.

Chuông điện thoại vang lên một hồi, cũng có người bât máy.

"Alo, anh."

Trương Cưu nghe giọng của hắn, luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng không có quá nhiều để ý.

"Cậu xảy ra chuyện gì? Chuyện giao cho cậu rốt cuộc có hoàn thành được không?"

Triệu Thiên nhìn ngón tay mới được nối liền, đau đến phát khóc.

Điện thoại di động của hắn để lên bàn mở loa ngoài, phía sau hắn là hai người đàn ông thô kệch.

Một người trong đó nhìn hắn nhíu mày, ra hiệu hắn nói tiếp.

Triệu Thiên cắn răng, nói "Anh, em làm, cô gái kia cũng bị em dọa cho phát sợ."

"Nhưng tôi nhìn tình trạng của cô ta không hề giống là bị hù dọa."

Một người trong đó đàn ông đẩy laptop đến cho Triệu Thiên , trên màn ảnh máy vi tính xuất hiện mấy chữ.

"Nếu như anh không tin em, vậy tám giờ tối nay đến khách sạn xem." Triệu Thiên đã sớm bị dọa sợ, trong đầu cũng mất chẳng còn lo nghĩ nhiều, thành thành thật thật đem chữ pbias trên nói ra.

Trương Cưu nghe được do dự một chút, gật đầu "Được, buổi tối kết thúc công việc tôi tìm cậu."

Nói xong bên kia cúp điện thoại, Triệu Thiên lập tức làm vẻ mặt cầu xin với hai người đàn ông phía sau "Các đại ca, em thật sự biết sai rồi, em cũng không dám nữa, cầu các anh tha cho em lần này."

Hai người đàn ông kia không nói gì, ngồi ở bên cạnh hắn cách đó không xa, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng có chạy lung tung.

Một ngày quay xong, Đồng Kiều mặc dù mỏi mệt, nhưng tâm tình lại tốt hơn nhiều.

Hôm qua Ngụy Cẩn Hằng nói thứ hù dọa cô không phải ma mà là người, buổi trưa hôm nay lại gửi Wechat nói người dọa cô đã bị bắt.

Hắn đã trừng phạt nho nhỏ , người kia cũng không dám lại làm loạn.

Chuyện được giải quyết, Đồng Kiều tự nhiên cao hứng ghê gớm, liền nói muốn mời hắn đi ăn cơm.

Sau đó, Đồng Kiều cũng không có trở về khách sạn, trực tiếp ngồi xe cùng Ngụy Cẩn Hằng tới nhà hàng..

Tầng 9 khách sạn.

Trương Cưu đứng ở cầu thang thoát hiềm, mặt lộ vẻ sốt ruột, trong lòng mắng Triệu Thiên tiểu tử này quả nhiên không đáng tin.

Dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Đồng Kiều, lại qua thêm vài phút đồng hồ nữa cô trở lại khách sạn, nhưng lúc này Triệu Thiên còn không có bóng dáng.

Hắn nhịn không được cho gọi cho Triệu Thiên.

Điện thoại được kết nối, Trương Cưu tràn đầy tức giận quát "Triệu Thiên, cậu ở đâu? Tiểu tử nhà cậu dám chơi tôi."

Bên ngoài bãi đỗ xe của khách sạn.

Triệu Thiên ngồi ở trong xe, nhận điện thoại, mở loa lớn.

Trong ống nghe truyền tới tiếng mắng chửi của Trương Cưu, người đàn ông bên cạnh liếc hắn tỏ ý.

Triệu Thiên khẩn trương mở miệng "Anh ·· anh ở đâu?"

Trương Cưu giọng điệu bất thiện "Lầu chín , cầu thang thoát hiểm.."

Vừa dứt lời, cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn đi xuống.

Đồng Kiều thật sự rất lo lắng mình sẽ bị béo phì.

Ngụy Cẩn Hằng mang nhà hàng làm cá cực ngọ để dùng bữa.

Lúc này ngồi ở trên xe, cô cũng còn vấn vương dư vị vừa rồi.

Ngụy Cẩn Hằng đưa tay nhìn đồng hồ, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian.

Xe khởi động, không đến mười phút đồng hồ, điện thoại Ngụy Cẩn Hằng vang lên, người gọi là Cao Viễn.

Bất quá bị Ngụy Cẩn Hằng tiện tay dập máy.

Đồng Kiều nghi hoặc "Anh làm sao không tiếp điện thoại ? Cao Viễn có phải là có công chuyện của công ty muốn tìm anh không?"

"Không có việc gì." Ngụy Cẩn Hằng cũng không có giải thích.

Đến cửa khách sạn, Ngụy Cẩn Hằng dừng xe ở bãi đỗ xe.

Đồng Kiều ngồi ở trong xe không có lập tức xuống xe, Ngụy Cẩn Hằng cũng không có gấp thúc giục.

Kỳ thật Đồng Kiều do dự, cô muốn giải thích chuyện hai hôm trước vơia Ngụy Cẩn Hằng.

Có lẽ trong lòng hắn đã sớm xem cô như một cô gái tùy tiện.

Hơn nửa đêm khóc cầu một người đàn ông ở lại phòng mình, Đồng Kiều ngẫm lại đều cảm thấy mình thật là ······

Nhưng khi đó cô là thật sự sợ hãi, căn bản bất chấp những thứ khác.

Nhưng bây giờ người giở trò đã bị bắt, cô cũng không muốn qua cầu rút ván, để hắn về nhà sớm nghỉ ngơi.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không biết làm sao mở miệng.

"Còn muốn do dự bao lâu?" Ngụy Cẩn Hằng nghiêng đầu, khóe miệng cười nhìn cô, hỏi.

Bị người ta thấu rõ tâm tư, Đồng Kiều đỏ mặt.

"Em·· anh ··· "

"Đi, anh đưa em về phòng." Nói rồi, Ngụy Cẩn Hằng tháo dây an toàn, mở cửa xe ra, xuống xe.

Ngồi ở trên giường, Đồng Kiều ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng lại.

Cô không nghĩ tới Ngụy Cẩn Hằng thật có thể như thế, đưa cô vào phòng xong liền đi.

"Ba." Đồng Kiều đánh vào trên đầu mình "Đồng Kiều, mày đang miên man suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ còn nghĩ người ta muốn ở lại nơi này sao? Anh ấy căn bản không phải loại người này."

Đánh gãy suy nghĩ của mình, Đồng Kiều kéo trợ lý tiểu Thư đi tắm, đi ngủ.

Ngày kế tiếp, lúc hóa trang xong chuẩn bị quay,Đồng Kiều thật xa liền nghe tiếng đạo diễn cầm loa lớn hô "Trợ lý của Trương Cưu đâu, ai có số điện thoại của Trương Cưu ."

Đồng Kiều nghi hoặc, quay đầu hỏi trợ lý "Trương Cưu? Hắn làm sao?"

Trợ lý trả lời "Em không biết, nghe người khác nói ngày hôm nay cậu takhông đến, đoán chừng tối hôm qua chơi quá muộn ngày hôm nay đến muộn thôi"

Đồng Kiều không có để ý ồ một tiếng, tìm một nơi ấm áp ôn lại lời thoại.

Liên tiếp ba ngày, Trương Cưu đều không đến đoàn phim.

Nghe nói người đại diện của hắn tìm đến, cùng tổng đạo diễn trong phòng trò chuyện hơn nửa giờ, sau đó sắc mặt khó coi đi ra.

Ngày thứ tư, Đồng Kiều kinh ngạc, Trương Cưu lại trở về.

Bất quá hắn che chắn rất chặt chẽ, trừ quay phim, luôn trốn trong phòng hóa trang.

Trương Cưu như vậy làm người ta sau lưng bàn luận ầm ĩ.

Nhưng trong đó không bao gồm Đồng Kiều, bởi vì cô không hứng thú với chuyện của hắn.

Mà cô lại sợ nói sai để người khác nghe được, sẽ tự bôi đen mình.

Bất quá sau lúc Trương Cưu biến mất nửa được một tháng, trên mạng đột nhiên truyền ra tin tức Trương Cưu vì làm loạn mà dính AIDS.

Tin tức này truyền đi rất nhanh.

Trương Cưu nhìn thấy tin tức này, cả người đều giận, đã xin đạo diễn nghĩ một ngày để xử lý.

Bên trong khách sạn nào đó.

Người đại diện công ty cho hắn giận xanh mặt, nhìn điện thoại di động không nói lời nào.

Ngược lại là trợ lý của hắn gấp: "Cưu ca, việc này chúng ta ·······."

Người đại diện Tôn Hoành đánh gãy lời trợ lý, quay đầu hỏi Trương Cưu "Trên mạng truyền ra chuyện này là thật hay giả?"

Trương Cưu lắc đầu, sắc mặt khó coi "Emkhông biết."

"Không biết?" Giọng điệu của Tôn Hoành trong nháy mắt sắc nhọn.

Trương Cưu cũng không biết giải thích làm sao.

Ngày đó hắn ở cầu thang lầu 9 đợi Triệu Thiên, kết quả không biết từ nơi nào đi tới hai người đàn ông, hắn không kịp nhìn xem là ai, liền bị che mặt, rồi mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, phía dưới cũng cứng rắn không chịu được.

Giống như là bị người hạ thuốc, lúc này hắn nghe được trong phòng tắm có tiếng nước, từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy bên trong có người.

Nhìn dáng người uyển chuyển kia chắc là phụ nữ, chuyện sau đó giống như nước chảy thành sông.

Đầu óc của hắn cứ mê man, tỉnh liền làm, mệt mỏi liền ngủ.

Hắn căn bản không khống chế được thân thể cùng tư tưởng của mình.

Sáng sớm ngày thứ 2, hắn tỉnh lại thì người phụ nữ kia đã biến mất, trong gian phòng lả lẫm chỉ còn mình hắn, hai ngày túng dục làm toàn thân hắn trở nên bất lực, sau đó hắn gọi điện thoại cho tiếp tân khách sạn, kêu người mua đồ ăn lên, ăn xong liền ngủ mất.

Thẳng đến buổi sáng ngày thứ 4, ý thức của hắn mới trở nên thanh tỉnh, tranh thủ thời gian rửa mặt thu dọn một phen rồi đến đoàn phim.

Hắn cảm thấy kia ba ngày tựa như một tràng xuân mộng, bất quá trong thời gian ngắn hắn cũng không biết ai làm ra chuyện này.

Bất quá tràng xuân mộng này rất nhanh biến thành ác mộng.

Sau khi hắn trở lại đoàn phim được một tuần, một số điện thoại lạ gửi cho hắn một tin nhắn.

"Tôi bị HIV-Aids."

Đơn giản bốn chữ, Trương Cưu nhìn thấy lại như là sấm sét giữa trời quang.

Trong đầu trong nháy mắt nghĩ đến chuyện phong vân của một tuần trước.

Hắn đi bệnh viện, bác sĩ nói bệnh AIDS phải hơn sáu tuần mới có thể kiểm tra chính xác.

Nửa tháng này hắn mỗi ngày đều bị dày vò, chờ ba tháng kiểm tra, hắn đã liên tục mấy đêm rồi mất ngủ, hơn nữa còn không dám nói chuyện này với người ngoài.

Mỗi ngày ở trong phòng nghĩ lung tung rồi sợ hãi.

Hắn mỗi ngày nổi điên cầm điện thoại xem HIV-AIDS sẽ như thế nào.

Trên mạng lại không cho hắn đáp án gì có ích.

Chỉ bất quá hắn không nghĩ tới, sẽ có người biết chuyện của hắn, thậm chí tiết lộ ra ngoài.

Sắc mặt Tôn Hoành khó coi hơn, trong con ngươi thậm chí có chút sợ hãi "Cậu·· cậu không biết là có ý gì?"

Trương Cưu cười ra tiếng "Em cũng không biết em có bị HIV-Aids hay không, bác sĩ nói hiện tại em chưa thể kiểm tra ra."

Trong phòng, hai người trong nháy mắt trầm mặc.

Lúc này, điện thoại Trương Cưu vang lên.

Trương Cưu nhìn thấy tên người gọi là Phạm Manh, lông mày lập tức nhíu lại, trong mắt không che giấu được tia chán ghét.

Bất quá hắn vẫn nhận, giọng điệu dịu dàng "Bảo bối."

Thanh âm đối phương sắc nhọn gầm rú "Trương Cưu, anh ở đâu?"

Trương Cưu đem điện thoại cầm xa một chút, tiếp tục hạ giọng "Anh đang ở đoàn phim, bảo bối."

"Chuyện trên mạng có phải là thật không, anhthật sự·· cái kia sao?"

"Đừng nghe những người kia hồ ngôn loạn ngữ, chuyện không hề có."

Phạm Manh nắm thật chặt nắm đấm, cắn răng nói "Tốt, vậy em muốn anh trước mặt em giải thích rõ ràng, anh tới nhà của em."

Trương Cưu hơi không kiên nhẫn "Anh hiện tại không rảnh."

"Không rảnh cũng phải tới."

Trương Cưu nghe được trong giọng nói của cô rất tức giận, bận bịu trấn an nói "Được, kia bảo bối em đợi anh, anh sẽ đến liền."

Cúp điện thoại, Phạm Manh tức giận đưa điện thoại di động ném vào ghế sô pha đối diện.

Cô nhìn màn hình vi tính vẫn sáng, trong tấm hình có hai người lõa lồ đang quấn lấy nhau.

Hôm nay Phạm Manh nhận được một bưu kiện lạ, trong đó người đàn ông không ai khác, chính là Trương Cưu.

Người phụ nữ kia còn nhìn máy quay làm nhiều động tác khiêu gợi.

Phía dưới còn kèm theo một câu "Tôi bị HIV-Aids."

Phạm Manh không biết Trương Cưu cùng người này quen nhau bao lâu, nhưng trước đó không lâu cô còn đi tìm Trương Cưu vụng trộm, hai người còn ở khách sạn phát sinh quan hệ.

Bất kể như thế nào, ngày hôm nay cô đều muốn mạng của Trương Cưu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip