Chương 42: Tôi muốn thổ lộ với Đồng Kiều

Edit: Yuu.

Quay phim nửa tháng, diễn kĩ của Đồng Kiều tăng lên rõ rệt.

Cát đạo thật tâm cổ vũ cho cô. Hắn thường xuyên nói một câu: "Tiểu cô nương diễn không tệ, tiếp tục cố gắng."

Nguyên bản cũng chỉ là thuận miệng khen thôi, nhưng Lưu Vi tuyết nghe được lại đặc biệt chói tai.

Cát đạo chưa bao giờ khen cô ta như thế, mỗi lần đều là một câu được, qua loa cho xong.

Ngày hôm nay càng làm quá,  khen xong Cố Thần cùng Đồng Kiều, liền mắng cô ta một trận, nói cô ta diễn không chăm chú, trong mắt không có cái gì.

Lưu Vi Tuyết cảm thấy mình cũng là nhân vật có mặt mũi, Cát đạo lại không để ý mà cầm loa lớn mắng cô ta trước mắt nhiều người, cuối cùng giáo huấn đến nỗi cô ta bụm mặt lại chạy về phòng trang điểm khóc nói không muốn diễn nữa.

Khiến người đại diện phải tận lực trấn an cô ta, bất quá Lưu Vi Tuyết vẫn là xin nghỉ.

Buổi tối bảy giờ, Ngụy Cẩn Hằng ăn cơm tối xong liền ra sân tản bộ.

Điện thoại di động trong túi vang lên.

Hắn móc ra xem,  là Đồng Kiều.

"Ngụy ca." Giọng Đồng Kiều có chút bối rối.

Ngụy Cẩn Hằng dừng bước, dò hỏi: "Thế nào?"

"Em, em, em······ "

Thấy cô như vậy, Ngụy Cẩn Hằng không khỏi kiên nhẫn an ủi: "Hít thở sâu một hơi, bình tĩnh."

Đồng Kiều làm theo, cảm giác nhịp tim tốt hơn nhiều.

"Ngụy ca, Lưu Vi Tuyết cùng người đầu tư bộ phim e đang đóng vụng trộm yêu đương, mới vừa rồi bị em đụng phải."

Ngụy Cẩn Hằng thản nhiên: "Ừm, sau đó thì sao?"

"Bọn họ nhìn thấy em." Nói đến đây, Đồng Kiều loạn lên.

"Nhìn thấy em, hoảng hốt phải là bọn họ, em khẩn trương như vậy làm gì?"

Đồng Kiều ngồi ở trên giường sốt ruột giải thích: "Em sợ bọn họ vụng trộm ám toán sau lưng em."

Ngụy Cẩn Hằng bị tâm tình khẩn trương của cô chọc cười.

Đồng Kiều nhíu mày, nghi ngờ nói: "Anh cười cái gì?"

"Em rất đáng yêu."

Hắn đột nhiên khích lệ làm Đồng Kiều đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Làm sao lại đáng yêu, em đang nói chính sự đấy."

"Không cần sợ hãi, sáng mai hai người bọn họ sẽ tìm đến em nói chuyện, em trực tiếp đưa ra mấy trăm triệu phí bịt miệng, để bọn họ lấy tiền mua sự an tâm."

"Lỡ đâu không chỉ là một mình em nhìn thấy, em cầm tiền, chuyện lại bại lộ, vậy bọn họchẳng phải là trách lên đầu em sao."

Ngụy Cẩn Hằng kiên nhẫn giải thích: "Em nói xem, hai người bọn họ dám ở bên ngoài thân mật, hẳn không phải là lần một lần hai, nói không chừng sớm bị những người khác để mắt tới, coi như bị tuôn ra, cũng không trách được em."

Đồng Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vạn nhất bọn họ không thấy được những người khác thì sao, họ chỉ thấy mình em."

Ngụy Cẩn Hằng hỏi lại: "Vậy em muốn làm gì?"

Trong ống nghe truyền đến một ngụm thở dài: "Em cũng không biết."

Trong lúc nhất thời Ngụy Cẩn Hằng lại không biết nên nói cái gì.

Lúc này, giọng nói của Đồng Kiều đột nhiên hạ thấp: "Ngụy ca, sát vách mơ hồ có tiếng rên."

"Người ta yêu đương vụng trộm bị nhìn thấy cũng còn chẳng nghĩ gì, em cái gì cũng không làm sai. Đang sợ cái gì?"

Đồng Kiều suy nghĩ lầm bầm một câu: "Nói cũng đúng nha."

"Đeo tai nghe lên, đi ngủ sớm một chút."

"Hiện tại mới hơn bảy giờ, em còn chưa đọc kịch bản đâu."

"Không có tâm trạng sao?"

Đồng Kiều nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: "Giống như không có tâm tình gì vậy."

"Nhưng bây giờ ngủ cũng quá sớm."

"Bình thường làm việc và nghỉ ngơi xong lên giường là chính giờ, chín giờ rưỡi đi ngủ."

Đồng Kiều ngượng ngùng cười ha ha: "Em vẫn cảm thấy trước mười hai giờ ngủ là rất sớm."

"Nói đến Tiếu Vũ có tìm anh nói nhảm không."

Ngụy Cẩn Hằng hứng thú , vừa dọc theo đường đá về phòng , vừa nói: "nói nhảm với anh thì giống như nói với ông lão đã về hưu vậy."

Lời nói này không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Đồng Kiều kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"

Ngụy Cẩn Hằng cười khẽ một tiếng: "Người bên cạnh anh đều nói như vậy."

"Anh cảm thấy em làm việc và nghỉ ngơi sớm mới tốt, ngược lại là thời gian em cùng anh nghiên cứu kịch bản, em luôn thức cho tới khuya."

Đồng Kiều nhắm mắt lại, một bên nghe Ngụy Cẩn Hằng nói, bên sát vách lại văng vẳng tiếng rên.

Nàng đeo ống nghe lên, trong tai nghe đều là Ngụy Cẩn Hằng thanh âm.

Cô đột nhiên đưa ra một yêu cầu quá phận: "Ngụy ca, anh biết hát không ?"

Vừa vào phòng, Ngụy Cẩn Hằng đang ở chỗ đổi giày dép: "Sẽ không."

Hai chữ nói ra thẳng thừng.

Đồng Kiều hơi thất vọng: "Một bài cũng sẽ không sao?"

"Em biết sao?" Ngụy Cẩn Hằng hỏi lại.

Đồng Kiều đắc ý: "Em đương nhiên sẽ."

"Hát một bài anh nghe."

Đồng Kiều nhắm mắt lại, trong lòng trầm xuống, thấp giọng xướng ca.

Ngụy Cẩn Hằng nghe cô ngâm nga, nhếch miệng lên cười yếu ớt.

Sáng sớm hôm sau, Đồng Kiều trong phòng trang điểm, cánh cửa chợt bị gõ vang lên tiếng cốc cốc.

Trợ lý  mở cửa thấy là Lưu Vi Tuyết.

Đồng Kiều biết, tối hôm qua Ngụy Cẩn Hằng nói đúng, cô ta đến đàm phán.

Đồng Kiều kêu những người khác ra ngoài, trong lúc nhất thời bên trong phòng hóa trang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lưu Vi Tuyết tính tình hào sảng, ngồi ở trên ghế sa lon, giọng điệu lãnh đạm mà hỏi: "Chuyện tối ngày hôm qua cô cũng nhìn thấy, muốn thế nào, cô mới bằng lòng không nói ra."

Đồng Kiều nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô ta, giọng điệu cũng thật không tốt: "Cô là đến uy hiếp tôi ?"

Lưu Vi Tuyết khuôn mặt lạnh lùng: "Không phải, tôi là tới muốn nói chuyện nhanh chóng với cô, cô với tôi không ưa nhau, liền xem như tôi vui vẻ đến đây cầu cô , cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi, cần gì phải dối trá như vậy."

Đồng Kiều cười, lắc đầu nói: "Không, nếu như vừa rồi cô cười tới cầu tôi giúp cô giữ bí mật, tôi sẽ trực tiếp đáp ứng, dù sao tôi không nghĩ sẽ làm cho mình thêm phiền toái."

Tiếng nói của Đồng Kiều còn chưa dứt, liền thấy Lưu Vi Tuyết ngồi đối diện nở nụ cười quyến rũ, vừa muốn mở miệng, liền bị Đồng Kiều đánh gãy.

"Bất quá bây giờ vô dụng, tựa như cô quá dối trá rồi."

"Cô···!" Lưu Vi Tuyết cảm thấy Đồng Kiều đang đùa mình, tức giận đen cả mặt.

"Đồng Kiều, cô chớ đắc ý, cô cho rằng đã bắt được nhược điểm của tôi sao? Tôi đã nói với cô Thiên Đạo Luân Hồi, lần sau không chừng cô rơi vào tay tôi, cho nên làm việc đừng quá tuyệt tình, phải lưu lại đường lui cho mình."

"Cô lại đang uy hiếp tôi."

Lưu Vi Tuyết nhếch môi đỏ, không nói chuyện.

"Cái này, một trăm ngàn phí bịt miệng, thế nào?"

Lưu Vi Tuyết kinh hô: "Một trăm ngàn! Sao cô không trực tiếp đi ăn cướp luôn đi."

"Tôi chính là đang cướp bóc nha." Đồng Kiều chững chạc đàng hoàng trả lời , làm Lưu Vi Tuyết tức đến thổ huyết.

"Nói thế nào cô tại giới giải trí cũng chiếm vị trí không nhỏ, bán đi khẳng định không thể ít hơn một trăm triệu."

"Năm mươi ngàn." Lưu Vi Tuyết nghiến răng, nói một con số.

Đồng Kiều nhìn cô, lộ ra bất mãn: "Tôi một chút nữa phải quay phim, không tiếp cô nữa." Nói rồi muốn đi ra khỏi phòng hóa trang.

"Đứng lại." Lưu Vi Tuyết gọi cô lại.

Cắn răng gằn từng chữ: "Một trăm ngàn liền một trăm ngàn, nhưng cô phải kí cam kết sẽ không nói ra ngoài."

Đồng Kiều lộ ra một tia đắc ý cười: "Được."

Ký cam kết, trong tài khoản của Đồng Kiều liền được thêm một trăm ngàn.

Bất quá, Đồng Kiều lập tức liền lấy danh nghĩa cá nhân mình đem toàn bộ số tiền đi quyên góp.

Văn phòng tổng giám đốc của truyền thông Thụy Tân.

Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở trên ghế sa lon tùy ý lật xem trên bàn mười mấy cái kịch bản.

Quan Vĩ Lễ ngồi tại bàn công tác chơi game.

Ngụy Cẩn Hằng xem hết, nhíu mày: "Những đạo diễn này thật kịch bản nào cũng dám đưa."

Quan Vĩ Lễ đứng lên, có chút cà lơ phất phơ.

"Cảm giác người của chúng ta tài đại khí thô chứ sao."

"Đúng rồi, sao hôm nay lại tới tìm tôi vậy?"

Ngụy Cẩn Hằng sửa lấy ống tay áo, giọng điệu thản nhiên: "Hỏi cậu một ít chuyện."

"Chuyện gì?"

"Làm sao thổ lộ với con gái."

Quan Vĩ Lễ nghe nói như thế trong nháy mắt ngồi thẳng người, điện thoại di động rớt trên mặt đất, lên tiếng kinh hô " "Cậu lặp lại lần nữa, tôi cảm giác vừa rồi tôi nghe nhầm."

Ngụy Cẩn Hằng đảo mắt, vành tai đỏ lên, trên mặt thần sắc bình tĩnh như cũ, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi muốn thổ lộ với Đồng Kiều."

Gắn vào phiếu tên sách:
Edit: Tuần này ra ba chương nhe mn. Dự là mấy chương sau sẽ ngọt nha 😋😋

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip