Chương 7: Cũng không phải là chưa thấy qua, còn thẹn thùng thế sao?
Edit: Yuu.
Lúc này trời đã sáng rõ, hai người trợ lý mua bữa sáng tới.
Bất quá lúc này Ngụy Tiếu Vũ thật là một chút khẩu vị cũng không có.
"Cô ăn đi, tôi thật sự không kiên trì nổi, ngủ trước đã."
Nói xong, cô đứng lên đi tới ghế bành bên cạnh nằm xuống, cầm áo khoác phủ lên đầu.
Nhưng mà, ngủ không đến mười phút đồng hồ, trợ lý của cô liền đến lay cô tỉnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vũ tỷ, nên trang điểm rồi."
Lúc này, một cô gái mặc trang phục cổ trang đi đến, đứng trước mặt Ngụy Tiếu Vũ.
"Vũ tỷ, em có mua cho chị cà phê mà chị thích nhất này"
Đồng Kiều bị giọng nói này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn cô gái, lại là cô gái trước đó mời cô chơi game, người trong đoàn phim đồn nhà cô ta rất có gia thế, tên gọi Lâm Lâm.
Vừa tỉnh ngủ, Ngụy Tiếu Vũ nhíu mày khoát tay áo: "Tôi hiện tại không muốn uống, cảm ơn."
Nói rồi đem áo khoác đưa cho trợ lý, đứng người lên, chuẩn bị đi đến phòng trang điểm.
Lâm Lâm vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định: "Vũ tỷ, em vừa rồi thấy tỉ mất tinh thần như vậy, đặc biệt vì tỷ mà chạy đi mua."
Ngụy Tiếu Vũ nghe trong giọng nói củacô ta tràn đầy ủy khuất, vì ở trước mặt mọi người dựng nên hình tượng tốt, cô vẫn là lộ ra nụ cười lễ phép, đem cà phê nhận lấy.
"Lần nữa cám ơn cô, bao nhiêu tiền, tôi để tiểu Thư đem tiền trả cho cô."
Thấy Ngụy Tiếu Vũ đã nhận lấy cà phê, Lâm Lâm lập tức lộ ra một nụ cười: "Không cần không cần, về sau còn hi vọng Vũ tỷ chỉ điểm cho những người mới bọn em, em đối với chị rất hâm mộ, trước đó nhìn thấy chị đã thấy rất kích động, nhưng không dám lại nói chuyện cùng chị ······· "
Ngụy Tiếu Vũ nghe xong, khóe miệng không khỏi giật giật, lúc này, trợ lý tiểu Thư đã kịp thời đánh gãy lời nói của Lâm Lâm: "Không sao, cô gái à, bây giờ chúng tôi còn phải đi trang điểm."
Quay lại nói với Đồng Kiều một tiếng, liền hộ tống Ngụy Tiếu Vũ rời đi.
Lâm Lâm tựa hồ còn chưa nói xong, thấy các cô rời đi, có chút tức giận dậm chân, quay đầu liếc người nãy giờ đang im lặng xem kịch bản _Đồng Kiều, nhìn cô khẽ hừ một tiếng, quay người đi ra.
Vô duyên vô cớ trúng đạn, Đồng Kiều thấy rất ủy khuất, bất quá liền cười nhẹ, lắc đầu.
Đoán chừng Lâm Lâm thấy cô nói chuyện với Ngụy Tiếu Vũ, tưởng là mình chủ động bắt chuyện, cho nên cũng cả gan đi thử một chút.
Bất quá, kết quả lại không như cô ta tưởng tượng.
***** *
Ngày hôm nay Đồng Kiều có một cảnh diễn chung với Ngụy Tiếu Vũ, cô là một trong các nha hoàn bên cạnh Tiếu Vũ.
Đoạn thời gian trước chỉ toàn là đất diễn của nữ chính với vai phản diện, hoặc là nữ chính diễn một mình trước ống kính.
Ngày hôm nay lại khác.
Hôm nay là ngày nam chính Lưu Phan Dịch vào tổ phim.
Ngày cử hành nghi thức khai máy,cô không đến, nghe Ngụy Tiếu Vũ nói ngày đó Lưu Phan Dịch cũng đến.
Ban tối còn cùng đạo diễn, nhà sản xuất phim và các diễn viên trọng yếu gặp mặt, về sau liền bận bịu làm việc tại thành phố khác.
Cách ngày khai mạc hơn một tuần, Lưu Phan Dịch mới đem công việc sắp xếp xong, chuyên tâm trở về quay phim.
Cảnh đầu tiên là của nữ chính cùng các nhân vật phụ, chờ đến khi mặt trời mọc, mới bắt đầu quay cảnh của na nữ chính.
Không có lời kịch , Đồng Kiều ngồi phía ngoài tập biểu cả, bất quá vừa mới bắt đầu Ngụy Tiếu Vũ thấy Lưu Phan Dịch tựa hồ căng thẳng, luôn luôn xảy ra vấn đề, NG ba lần mà không nhập vai được.
Đạo diễn ngày càng giận mà không dá nói gì, một mực đè ép lửa giận ôn tồn chỉ ra sai lầm cho Ngụy Tiếu Vũ.
Bất quá Ảnh hậu dù sao cũng là Ảnh hậu, vẫn là rất nhanh liền nhập vai, diễn kỹ trong nháy mắt đi lên.
Lưu Phan Dịch gặp mạnh thì cụng mạnh, diễn kỹ không ngừng tăng lên, ngày kế, bọn họ tựa hồ rất mệt mỏi, Đồng Kiều lại thu hoạch được rất nhiều.
Lưu Phan Dịch không biết tâm tư của Ngụy Tiếu Vũ, hai người trêu ghẹo nhau như là bạn bè.
Đặc biệt khi Ngụy Tiếu Vũ nói đến trò chơi, hai người càng hợp ý nhau hơn.
Cô giống như là đem sư phụ Đồng Kiều quên lãng đi, một mực lôi kéo Lưu Phan Dịch thành một đội.
Tám giờ tối, Đồng Kiều thấy được Wechat của Tiếu Vũ, nói cô ấy muốn cùng Lưu Phan Dịch ra ngoài ăn khuya, hỏi Đồng Kiều có muốn đi không.
Đồng Kiều rất hiểu chuyện nên liền cự tuyệt, còn quan tâm nhắc nhở Ngụy Tiểu Vũ đừng để bị người khác chụp được.
Tắm rửa xong, Đồng Kiều nằm ở trên giường, nhớ tới chuyện phàn nàn sáng nay của Ngụy Tiếu Vũ, cầm điện thoại di động lên gửi cho Ngụy Cẩn Hằng một tin nhắn.
"Ngụy Tổng."
Đối phương rất mau trả lời: "Ừm."
Đồng Kiều do dự không biết nói thế nào.
Cũng không thể nói thẳng tối hôm qua cám ơn anh đã giúp tôi nhắc nhở Ngụy Tiếu Vũ.
Vạn nhất người ta chính là ngủ không được muốn trò chuyện cùng em gái mình, căn bản không quản chuyện của cô, nói như vậy chẳng phải ra vẻ mình tự đa tình nha.
Càng nghĩ, cô vẫn là nhắn: "Tối hôm qua, cám ơn anh."
Lần này, cô không có lập tức nhận được tin nhắn.
Cô khoanh tay, tâm tình thấp thỏm chờ, muốn biết đối phương sẽ nói cái gì.
Thời gian trôi qua ba phút, ngay Đồng Kiều cho rằng hắn không có ý định trả lời mình, điện thoại trong tay chợt rung lên, dọa cô nhảy lên một cái.
Cô ngưng thần nhìn lại, thông báo đúng là Ngụy Cẩn Hằng.
Cô không kịp nghĩ nhiều, đem điện thoại tiếp lên: "Alo, Ngụy Tổng."
Ngụy Cẩn Hằng trực tiếp mở miệng hỏi: "Em muốn cám ơn tôi cái gì?"
Ban đêm tựa hồ luôn có thể ảnh hưởng tới tâm tình của người khác.
Cái này vốn là một vấn đề rất bình thường, nghe giọng nói hắn trầm thấp, Đồng Kiều dĩ nhiên nghĩ ngợi lung tung.
"Ách ·· không có gì?"
"Mọi người kết thúc công việc rồi?" Ngụy Cẩn Hằng cũng không có tiếp tục chủ đề trên, lảng sang một vấn đề khác.
"Ừm." Đồng Kiều nhu thuận trả lời, thậm chí còn vô thức gật đầu.
"Ăn cơm tối rồi sao?"
"Đã ăn."
"Đoàn làm phim ăn cơm hộp?"
"Ừm."
"Tôi còn chưa ăn."
Đồng Kiều trong lúc nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh phản ứng, hỏi: "Anh muốn ăn cái gì, tôi mời."
Nguyên bản Đồng Kiều còn tưởng rằng đối phương sẽ nói không cần, hắn sẽ tự mình ra ngoài ăn.
Không nghĩ tới Ngụy Cẩn Hằng không do dự, nói thẳng: "Được."
"······"Lời nói như bát nước hắt ra, tự nhiên không thể thu lại được, huống chi đối phương vẫn là kim chủ của cô.
"Anh hiện tại ở đâu? Tôi đi tìm anh." Nói, Đồng Kiều từ trên giường ngồi dậy.
"Tôi đến đón em."
"Được."
Điện thoại cúp máy, Đồng Kiều xuống giường chuẩn bị.
Ngụy Cẩn Hằng hẳn là ở nội thành, cách nơi bọn họ quay phim không xa, quá nửa giờ liền đến.
Ban đêm nhiệt độ thấp, Đồng Kiều từ khách sạn ra co rúm lại, nhìn tới cửa xe màu đen mở ra, chui vào.
Hai người ăn cơm xong, Ngụy Cẩn Hằng không nói đưa cô trở về, Đồng Kiều liền rõ ràng đó là có ý gì.
Khách sạn năm sao thuộc sở hữu của Ngụy Cẩn Hằng.
Khách sạn vốn là chỗ ngũ tạm thời, hiện tại khách sạn lại biến thành nơi tạm thời "Đi ngủ" .
Gian phòng rất xa hoa, nhưng lại lộ ra một chút hương vị sắc tình.
Vào phòng, Đồng Kiều không biết làm sao liền ngồi ở trên giường, dứt khoát cầm lấy điều khiển từ xa mở TV ra, tùy tiện mở một bộ phim, hóa giải không khí ngột ngạt.
Cô đang chăm chú coi phim, một thân ảnh cao lớn ngăn trước mặt cô.
Ngụy Cẩn Hằng cách cô rất gần, Đồng Kiều khí thế cường đại của hắn áp chế.
Mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngụy Cẩn Hằng thì ôm lấy khóe miệng nhìn cô, ngón tay thon dài hơi miết nhẹ cằm cô, ngón tay cái đặt trên môi cô.
"Mệt không?" Thanh âm hắn khàn khàn.
Đồng Kiều nhìn đôi mắt mê hoặc của hắn, nhẹ gật đầu, lý trí trở về, lại tranh thủ thời gian lắc đầu.
Phát giác hàm ý mà mình lắc đầu, gương mặt của cô trong nháy mắt ửng đỏ.
Ngụy Cẩn Hằng thấy cô ngượng ngùng, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Đồng Kiều nhìn hắn cúi xuống, khẩn trương trừng to mắt nhìn hắn, cả người cô đều bị hắn bao trùm.
Chóp mũi truyền đến hương thơm ngọt trên người hắn, đây là mùi trầm hương.
Mờ mịt, u tĩnh, hít vào trong mũi, cổ họng thấy ngọt.
Đây là bất luận là nước hoa cao cấp thế nào đều không sánh bằng.
"Nhắm mắt." Đồng Kiều nghe giọng nói khàn khàn mang theo ý cười của hắn, nghe lời nhắm mắt lại.
Một vòng ấm áp dán tại trên môi của nàng.
Nụ hôn của hắn như con người hắn vậy, nhìn như không có lực công kích, kì thực dị thường bá đạo, khi cô không phát giác, chủ động công kích.
Hai tay cô chống trước ngực hắn, ngửa đầu đi theo tiết tấu của hắn.
Đồng Kiều bị hôn đến ngạt thở, đầu óc mơ màng.
Thẳng đến khi có một đôi tay ôm lấy cô, làm cô giật mình.
Hai tay theo bản năng ôm lấy cổ của hắn.
Hắn ôm cô đi đến phòng tắm.
"Em có thể tự mình đi."
Ngụy Cẩn Hằng không để ý đến.
Đồng Kiều lần đầu tiên cùng hắn cùng nhau tắm rửa, đứng trong phòng tắm lo sợ bất an, ở trước mặt hắn, cô cũng không có dũng khí cởi quần áo.
Trái lại Ngụy Cẩn Hằng, là một người đàn ông hung ác lại kiệm lời.
Hắn đã đem áo cởi ra, lộ ra thân trên cường tráng.
Bụng sáu múi nhìn Đồng Kiều toàn thân nóng đang lên.
Nam nhân đưa tay sờ nhẹ vành tai nhỏ đang đỏ bừng của cô, cười khẽ: "Cũng không phải là chưa thấy qua, còn thẹn thùng thế sao?"
Cắm vào phiếu tên sách:
Tác giả có lời muốn nói:
Thật làm con nhà người ta muốn mất máu a~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip