Chương 13: Sự Thay Đổi và Con Đường Mới
Souchou đứng yên giữa đống đổ nát, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, cố gắng chống lại cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Tàn tích của thành phố cũ nằm xung quanh cô, những khối đá nứt vỡ và những đống đổ nát lạnh lẽo, là minh chứng rõ rệt cho một nền văn minh đã sụp đổ. Mỗi bước đi trong không gian này như một lời nhắc nhở rằng thế giới mà cô biết đã không còn nữa, mọi thứ đã thay đổi.
Cô nhớ lại giây phút khi những hình ảnh từ trong bóng tối bao vây cô. Lúc đó, cảm giác cô đơn, sợ hãi như một cơn sóng dữ cuốn trôi tất cả hy vọng trong cô. Và rồi, những lời của Windy lại vang vọng trong đầu cô, một cách nhẹ nhàng nhưng đầy sự chiếm hữu:
"Ngươi thật yếu đuối, Souchou. Những nỗi sợ hãi ấy sẽ mãi giày vò ngươi, trừ khi ngươi học cách kiểm soát chúng. Chỉ khi ngươi đối diện với chúng, ngươi mới có thể mạnh mẽ."
Cô cắn môi, nỗi ám ảnh ấy không hề phai mờ. Windy đã khiến cô nhìn thẳng vào chính bản thân, vào những điểm yếu sâu thẳm trong nội tâm mà trước giờ cô chưa bao giờ muốn đối mặt. Và giờ đây, cô phải tìm cách đối diện, không phải với quái vật hay nguy hiểm bên ngoài, mà với chính nỗi sợ bên trong mình.
Một tiếng động nhỏ vang lên, và cô quay lại, thấy một bóng dáng lạ đứng từ xa. Là một NPC, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài rách rưới. Áo choàng của anh ta bị xé nát, nhưng ánh mắt của anh lại sắc bén, như thể đã chứng kiến vô vàn bi kịch.
"Ngươi... là ai?" Souchou hỏi, giọng lạnh lùng nhưng đầy cảnh giác.
Người đàn ông không vội trả lời, mà chỉ khẽ gật đầu như thể đã nhận ra điều gì đó trong ánh mắt cô. "Ta là người bảo vệ tàn tích này," ông ta nói, giọng khô khốc như cát sỏi. "Ngươi đến đây để làm gì?"
Souchou không trả lời ngay. Cô nhìn quanh, cảm nhận được sự u ám bao trùm khu vực này. "Tôi... đang tìm kiếm câu trả lời. Về những gì đã xảy ra ở đây."
Người đàn ông hít một hơi dài, rồi nhìn sâu vào mắt cô. "Vậy thì ngươi đã tìm đúng chỗ rồi." Ông ta bước đến gần hơn, và Souchou cảm nhận được một luồng hơi lạnh kỳ lạ xộc vào cơ thể. "Nhưng trước khi ngươi có thể rời đi với câu trả lời, ngươi sẽ phải trả giá."
Souchou không sợ hãi, nhưng sự cảnh giác trong cô đã được đẩy lên cao. "Trả giá? Giá gì?"
"Không phải ai cũng đủ dũng cảm để biết sự thật, cô gái." Người đàn ông nhếch môi cười, nhưng đó là một nụ cười đầy chua chát. "Và ngươi sẽ phải đối diện với những sự thật mà không phải ai cũng muốn nghe."
Những lời này khiến Souchou cảm thấy một sự dâng trào trong lòng, như thể có một thứ gì đó sắp vỡ vụn trong tâm trí cô. Cô không biết liệu đây có phải là một cái bẫy hay không, nhưng không thể bỏ qua cơ hội này.
"Được rồi, tôi sẽ đối diện," cô đáp, quyết tâm trong giọng nói.
Ngay lập tức, người đàn ông bước vào một trong những tàn tích, rồi ra hiệu cho Souchou đi theo. Cô không chần chừ, bước theo, nhưng mỗi bước chân của cô dường như nặng nề hơn. Tàn tích xung quanh càng lúc càng u ám, và những bóng dáng mơ hồ dường như đang theo dõi cô từ mọi hướng.
Khi đến một khu vực sâu hơn trong đống đổ nát, người đàn ông dừng lại, quay lại nhìn cô một lần nữa. "Ngươi đã sẵn sàng đối diện với những điều không thể quay lại không?" ông ta hỏi, đôi mắt tối sầm lại.
"Không còn lựa chọn nào khác," Souchou đáp. Cô đã sẵn sàng.
Bất ngờ, không gian xung quanh cô dường như chuyển động, một cơn gió lạnh lẽo lướt qua như thổi bay mọi thứ xung quanh. Từ trong bóng tối, những ký ức, những hình ảnh mơ hồ hiện lên rõ rệt, những hình ảnh của quá khứ, của những nỗi đau đã ngủ yên lâu nay. Souchou nhận ra mình đang đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất mà mình từng có: sự vô nghĩa của cuộc sống, của cái chết, và sự cô đơn vô tận.
Trong một khoảnh khắc, cô nghe thấy tiếng thì thầm vọng từ đâu đó xa xăm, và cô biết—Windy đang ở đó, dõi theo mọi động thái của cô.
"Ngươi sẽ làm gì, Souchou? Ngươi sẽ tiếp tục hay dừng lại?" giọng nói đó, nhẹ nhàng mà sắc bén, vang lên trong đầu cô.
Souchou không trả lời ngay lập tức. Cô biết mình đã không còn lựa chọn nào khác. Chỉ còn một con đường duy nhất phía trước. Con đường của sự thay đổi.
Và cô sẽ không dừng lại.
Souchou tiếp tục bước đi trong bóng tối, ánh sáng mờ ảo từ một nguồn nào đó lờ mờ chiếu sáng các bức tường đổ nát quanh cô. Mỗi bước đi của cô như một gánh nặng khổng lồ đè lên đôi vai nhỏ bé, nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Đã đến lúc đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình, và nếu cô muốn sống sót, phải đối mặt với nó mà không lùi bước.
Cô cảm nhận được sự hiện diện của người đàn ông đã dẫn cô tới đây, nhưng ông ta vẫn giữ khoảng cách, chỉ quan sát cô một cách lặng lẽ. Đôi mắt ông như có thể xuyên qua lớp vỏ bọc bên ngoài của cô, nhìn thấu mọi yếu đuối, nỗi đau và sự hoang mang đang giấu kín trong lòng.
"Sắp tới rồi," ông ta thì thầm.
Chẳng có lời nào cần thiết nữa. Souchou biết mình không thể quay lại. Cô tiếp tục tiến sâu vào trong, nơi không gian càng lúc càng trở nên hẹp lại. Những bức tường gần như ép sát lấy cô, như thể muốn nhấn chìm cô trong nỗi sợ hãi. Mỗi bước đi, tiếng chân của cô vang lên như những tiếng gõ nhịp đều đặn của một bản nhạc bi kịch.
Khi đến một không gian rộng hơn, cô dừng lại. Mắt cô bắt gặp một cánh cửa sắt cổ xưa, rỉ sét nhưng vẫn vững chãi, như một cánh cửa dẫn vào thế giới khác. Cảm giác như có một lực lượng vô hình đang kéo cô lại gần. Sự tò mò và nỗi sợ hãi giao thoa, tạo ra một cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực cô.
Cánh cửa mở ra, và một luồng hơi lạnh từ bên trong ập vào, khiến cô rùng mình. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, đầy những hình ảnh kỳ lạ mà cô không thể giải thích. Những bức tranh vẽ loạn xạ, những biểu tượng cổ xưa, và những tàn tích vô danh nhảy múa trong đầu cô, như thể những ký ức đã bị lãng quên lâu nay.
Nhưng điều làm cô khiếp sợ hơn cả là sự hiện diện của một bóng hình. Một bóng người, đứng ở cuối căn phòng. Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần cảm nhận ánh mắt của nó là đủ để biết, đó không phải là một sinh vật bình thường. Một luồng khí lạnh bốc lên từ nó, và Souchou cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một cái bẫy.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô, mềm mại và đầy sự chiếm hữu:
"Ngươi đã đến đây rồi, Souchou. Ngươi không thể quay lại nữa."
Cô quay người, nhìn về phía người đàn ông. Nhưng ông ta không còn đứng đó nữa. Cả không gian xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại cô và bóng tối.
"Ngươi... là ai?" Souchou hỏi, giọng run rẩy.
Bóng hình từ từ bước ra từ bóng tối, và lần này cô có thể thấy rõ hơn. Đó là một người đàn ông, nhưng không phải là một con người bình thường. Thân hình ông ta mờ ảo, không có các đường nét rõ ràng, như thể bị bóp méo giữa thế giới này và một thực tại khác. Những tia sáng u ám lượn quanh cơ thể ông, như những con quái vật vô hình.
"Ta là thứ mà ngươi không thể lý giải," giọng nói ấy nhẹ nhàng, như một làn gió thoảng qua, nhưng lại mang một sức mạnh vô hình. "Ta là nỗi sợ của ngươi, là những gì ngươi không thể đối mặt."
Souchou cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng cô không lùi bước. Cô không thể để nỗi sợ kiểm soát. Không thể.
"Ta không sợ ngươi," cô cắn chặt môi, giọng kiên quyết.
Bóng hình cười khẽ, một tiếng cười đầy sự chế giễu. "Ngươi nói vậy, nhưng trong lòng ngươi, ngươi biết rằng mình sợ. Sợ rằng tất cả chỉ là một trò chơi không có hồi kết. Sợ rằng mình sẽ biến mất trong sự im lặng của vũ trụ này. Sợ rằng không ai sẽ nhớ đến ngươi khi ngươi chết."
Mắt cô mở lớn. Đó là những điều cô đã luôn tự hỏi trong sâu thẳm lòng mình. Một nỗi sợ mà cô chưa bao giờ muốn thừa nhận.
Bóng hình tiến lại gần, mỗi bước đi của nó như kéo dài cả thế giới. "Những nỗi sợ này sẽ mãi đeo bám ngươi, Souchou. Không có cách nào trốn thoát."
Souchou không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô nhìn thấy những hình ảnh của mình trong tương lai, trong một thế giới trống rỗng, không có ai quan tâm đến cô. Cô sẽ chỉ là một bóng ma lang thang giữa những mảnh vỡ của thế giới, không có hy vọng, không có mục đích.
Nhưng khi cơn tuyệt vọng sắp nuốt chửng cô, cô nghe thấy tiếng thì thầm trong đầu, một giọng nói mà cô không thể quên được—Windy.
"Đừng để nó kiểm soát ngươi. Đối diện với nó, Souchou. Đó mới là cách ngươi chiến thắng."
Giọng nói ấy, dù lạnh lẽo, lại mang một chút động viên. Cô hít một hơi sâu, siết chặt tay lại. "Ta không phải là những gì ngươi nói."
Bóng hình dừng lại, một sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt mờ ảo. "Ngươi không phải là gì? Ngươi là nỗi sợ hãi chính mình."
Cô cười khẩy. "Ta là những gì ta quyết định là."
Ngay khi cô nói ra những lời đó, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Những bức tranh kỳ lạ trên tường bắt đầu nhòe đi, những biểu tượng cổ xưa biến mất. Cảm giác ngột ngạt, nặng nề trong không khí dần dần tan biến.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ một góc khuất trong căn phòng, thu hút sự chú ý của Souchou. Cô quay lại, và thấy một hốc đá trên tường mở ra, hé lộ một không gian kín đáo, một không gian chưa từng được biết đến. Cái hốc này, nếu theo lời người đàn ông, là chìa khóa để giải mã bí mật ẩn giấu từ lâu.
Khi cô bước vào, có một bức tranh lớn treo trên tường, những ký tự kỳ lạ bao phủ cả bức tranh. Dường như đó là một bản đồ của một nơi không ai từng biết, một vùng đất đã mất từ lâu. Trong các ký tự, cô nhận ra một số từ quen thuộc, những từ cô đã nghe qua trong những cuộc hội thoại trước đó.
Có một tàn tích trong căn phòng này mà cô chưa từng chú ý tới. Một bức tượng đá lớn, đen tối, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Nhìn kỹ, cô nhận ra rằng đó là một biểu tượng cổ xưa, có liên quan đến những sinh vật vô hình và cái chết. Một sinh vật đã bị phong ấn trong tàn tích này, và bí mật mà cô đang tìm kiếm chính là chìa khóa mở ra sự trở lại của nó.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh lại ùa vào trong phòng, đánh thức cô khỏi suy nghĩ. Cái bóng trước mặt cô bỗng nhiên tách ra, mở rộng như một cánh cửa dẫn vào một thế giới khác. Souchou biết rằng lúc này, cô không thể quay lại nữa. Con đường phía trước là nơi cô sẽ tìm thấy câu trả lời, và cũng là nơi cô phải đối mặt với những sinh vật đã bị bỏ quên trong những bí ẩn lâu đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip