Chương 15
...Trong chiếc xe Poscher...
Gin vừa cúp máy, kết thúc cuộc gọi điện cho Pisco, hắn chợt nhìn thấy một sợi tóc nâu đỏ ngắn. Màu tóc thật quen thuộc. Là tóc của Sherry. Chỉ có thể là cô ấy.Sherry dám cả gan chui vào xe cài máy nghe trộm. Thảo nào vừa rồi lúc sang đường, Gin nhìn thấy bóng người ra khỏi xe mình. Sherry cuối cùng cô cũng xuất hiện, đỡ mất công tìm kiếm.
...
- Đại ca, có chắc con bé đó sẽ đến khách sạn không.
- Chắc chắn, con bé đó đã nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của tao, nó đã biết tối nay tổ chức định khử một tên ở đó. Nó nhất định sẽ đến để ngăn cản. Dù nó không đến thì ta cũng đã biết nó ở khu Beika này, tìm ra tung tích cũng dễ thôi.
Sherry, tôi biết thể nào cô cũng đến, tôi đợi cô...
Trong căn phòng tiệc rộng lớn, có hai đứa trẻ 7 tuổi đang đứng lấp ló sau cây cột bằng đá. Cô bé tóc nâu đó bám lấy tay cậu bé. Conan quay lại nhìn Haibara:
- Sao vừa rồi trên đường đến đây, cậu bảo nhất quyết không vào, đừng động vào bọn chúng, rồi còn nói " Cho tớ xin hai chữ bình yên, tớ muốn yên thân, cậu thích thì cứ đi một mình". Giờ lại theo vào đây, tớ đã dặn cậu ngồi ngoài xe cơ mà.
- Tớ là người điều chế ra loại thuốc ấy. Nếu cậu tìm ra tên Pisco để lấy viên thuốc đó, tớ có thể giúp được cậu. Hơn nữa...- Giọng Haibara trùng xuống – Tớ không muốn bị gọi là kẻ sát nhân nữa.
... Trên sân thượng khách sạn Haido, tuyết rơi.....
Đoàng.
Một viên đạn bay đến từ đằng sau ghim vào vai Sherry. Cô hoảng hốt quay lại. Là hắn. Gin!
- Chào cô em Sherry, có nhận ra người quen cũ không? Sao, khung cảnh thần tiên quá nhỉ? Rất đẹp phải không, màu đỏ của máu hòa với màu trắng của tuyết. Khuôn mặt cô em vẫn đẹp như ngày nào. Chỉ có cái kính và bộ quần áo công nhân là không phù hợp. Món đồ hóa trang vớ vẩn đó của ngươi không qua được mắt ta đâu.
Hai năm trước, ở Newyork, cũng vào một đêm tuyết rơi trên sân thượng chung cư, Sherry và Gin cùng đứng ngắm nhìn cảnh đêm. Đêm nay, ở Nhật Bản, cảnh đêm vẫn đẹp như thế nhưng họ không còn cũng nhau ngắm tuyết rơi nữa mà Gin đến là để giết chết Sherry.
Thế là hết, xem ra ác mộng đã thành sự thật. Sherry lấy tay ôm vết thương ở vai, nở một nụ cười nửa miệng, đôi mắt sắc sảo nhìn Gin vẻ khinh bỉ, ghê tởm không giấu giếm:
- Sao các người biết ta trốn trong ống khói?
- Ta nhặt được một sợi tóc màu nâu đỏ vướng vào cạnh ống khói và nghe thấy tiếng thở của ngươi. Ta không biết là ngươi tự lẻn vào hay bị Pisco bắt giam trong căn hầm chứa rượu đó, nhưng ta chắc chắn có một con chuột đang trốn trong ống khói. Đáng ra lúc đó ta có thể cho một viên đạn vào trong cái ống khói bẩn thỉu đó. Nhưng mà thôi ta muốn tìm cho ngươi một nơi an nghỉ đẹp đẽ hơn.
- Đúng là ta thích chết ở nơi này hơn. Xem ra phải cảm ơn ngươi đợi ta dưới trời lạnh. Và cảm ơn lòng tốt của lũ giết người bẩn thỉu.
- Nhân đây cho hỏi, sao người lại thoát ra được cái hầm chứa gas đấy?
- Chẳng phải ngươi tự cho rằng mình rất thông minh sao? Hãy suy luận thử xem – Sherry nở một nụ cười mỉa mai, cô đang rất bình tĩnh đối mặt với hắn.
- Để xem ngươi có chịu nói không. Đoàng, đoàng, đoàng. Gin bắn hai phát đạn sượt qua má Sherry và một phát vào chân cô. Sherry ngã xuống nền tuyết lạnh.
- Con bé nhất quyết không chịu nói – Tên Vodka lên tiếng.
- Xem ra cô nói đúng. Bắn trúng chân một người còn khó hơn là bắn chết. Kẻ trúng đạn không kịp phản kháng là ngã xuống rồi. – Gin nhìn Sherry ngã xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo sau khi bị trúng một phát đạn vào chân.
- Vẫn còn nhớ cơ à?
- Đại ca, cho nó phát súng ân huệ đi. – Tên Vodka sốt ruột, tình hình đang bất lợi, chính miệng đại ca hắn vừa nói phải rút càng nhanh càng tốt, vậy mà giờ vẫn còn ở đây. Mọi lần đại ca xử lý con mồi nhanh gọn, chỉ cần một phát súng là xong. Sao mà lần này dài dòng vậy.
- Không cần mày phải nhắc – Gin đưa súng lên ngắm vào đầu Sherry, miệng hắn nở một nụ cười của ác quỷ - Ta sẽ đưa mi đi gặp cô chị gái của mi.
Sherry nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ sệt, ánh mắt bướng bỉnh thách thức. Hai năm trước, ở Newyork, cũng vào một đêm tuyết rơi trên sân thượng chung cư, trên nền tuyết lạnh, Gin đã ôm lấy Sherry và chủ động hôn cô. Còn bây giờ cũng trên sân thượng , cũng buổi đêm, cũng tuyết rơi, hắn ở đây để giết cô. Rồi Sherry thấy Gin tự dưng ôm cánh tay khụy xuống và có tiếng hét vang lên từ sau cánh cửa:
- Haibara, chui xuống ống khói mau.
Là cậu ấy, Conan Edogawa, hay Shinichi Kudo teo nhỏ. Cậu là nạn nhân của cô và cũng là ân nhân của cô.
...
Sherry đã nói " Có rất nhiều lí do để giết một người" nhưng lí do giết người từ trước đến giờ của Gin đều là tuân theo mệnh lệnh của ông Trùm. Nhưng đêm nay, trong căn hầm chứa rượu của khách sạn, hắn đã giết Pisco ngoài lí do đó ra còn một lí do khác nữa. Vì Pisco dám đem Sherry ra để uy hiếp hắn:
- Nếu anh giết tôi, anh sẽ mãi mãi không tìm được Sherry, tôi biết cô ta đang ở đâu.
Gin muốn chứng minh rằng không một ai quan trọng với hắn đến mức kẻ khác có thể lợi dụng, lôi người đó ra để uy hiếp hắn. Hắn đang cố gắng phủ nhận Sherry cũng chỉ giống như những con mồi bình thường khác mà hắn vẫn xử lý.
...Chiếc Poscher 365A lao nhanh trên đường cao tốc....
- Đại ca, chúng ta không tìm con bé đó nữa à?
- Khỏi cần, con bé đó có ngu đâu mà ở lại khu Beika chật hẹp này. Chắc chắn nó đã cao chạy xa bay với thằng cứu nó, thằng đó chắc là người yêu của nó.
- Xem ra anh rất hiểu con bé đó – Người phụ nữ ngồi ở ghế sau, giờ mới lên tiếng.
- Chỉ là suy luận thôi mà Vermouth – Rồi Gin đổi giọng.- Mà cô làm ăn kiểu gì thế, tôi đã nhờ cô hỗ trợ cho tên Pisco rồi, mà vẫn để cánh phóng viên chụp được bức ảnh đó.
- Tôi đã giúp hắn bằng cách tuồn cho hắn chiếc khăn màu tím rồi, nếu không làm sao hắn qua mặt được quan sát.- Vermouth tô thêm son lên môi, rồi châm một điếu thuốc – Vấn đề cần được quan tâm ở đây là thằng nhóc đi cùng với Sherry.
- Tôi cũng đang tím ruột tím gan với thằng nhóc đó đây.
- Anh vẫn còn cay cú vì mũi kim gây mê của nó à? Hay là vì nó đi chung với Sherry.
- Không biết thằng ranh đó là thằng nào, tôi rất muốn gặp lại thằng đó để xem mặt nó.
- Có duyên thì sẽ gặp lại.
- Ngày mai cô về Mỹ hở Vermouth – Vodka quay lại hỏi Vermouth.
- Không, lần này tôi sẽ ở lại đây lâu – Vermouth phả một làn khói thuốc, rồi chống tay lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ- Tôi cần tìm kiếm một vài thứ.
Là Sherry, tôi sẽ tìm được cô.
...Trong chiếc xe bọ rùa màu vàng...
Conan sửng sổt hỏi bác tiến sĩ Agasa:
- Sao, Pisco đã bị tên Gin giết chết?
- Phải, bác nghe được từ cái kính bé Ai để lại.
- Vô lí, đáng ra tên đó phải nằm bất tỉnh đến khi cảnh sát đến bắt chứ, cháu đã bắn kim gây mê vào tay hắn.
- Vậy là cậu quá coi thường bọn chúng rồi, tên Gin đó chỉ cần tự bắn một phát súng vào tay mình là có thể gỡ được cái kim gây mê đó ra. - Haibara đang nằm ở ghế sau, cô bé vắt tay lên trán, giờ mới lên tiếng. – tớ đã nói là bọn chúng không dễ đối phó đâu.
Thảo nào Haibara luôn khiếp sợ bọn chúng. Tên Gin đó chỉ dựa vào một sợi tóc mà có thể suy luận chính xác đường đi nước bước của Haibara. Hắn biết chắc chắn cô ấy sẽ đến khách sạn, biết cô ấy trốn trong ống khói để đợi sẵn trên sân thượng. Nhưng tuy rằng màu tóc nâu đỏ hiếm gặp nhưng chỉ dựa vào một sợi tóc sao có thể khẳng định chắc chắn là tóc của người đó. Nếu thật sự Gin chỉ suy luận dựa trên sợi tóc thì hắn tinh quá, nhạy bén quá. Rồi Conan quay lại hỏi Haibara.
- Haibara, có phải trong tổ chức cậu....
Nhưng Haibra đã ngắt lời cậu bé:
- Không ổn rồi, bọn chúng đã phát hiện ra tớ. Ngày mai, tớ sẽ rời đi, phải đi thật xa, thật xa, đến một nơi không ai biết. Chỉ tiếc là chiếc đĩa lưu dữ liệu về APTX 4869 đã bị cháy rụi cùng bộ quần áo công nhân. Chẳng còn lí do gì để ở đây nữa. Phải đi thôi.
........
Gin dụi mạnh điếu thuốc xuống cái gạt tàn pha lê, và châm một điếu thuốc mới. Hôm nay là một ngày đi săn không may mắn cúa hắn. Ông Trùm có vẻ phật ý. Đầu tiên là vụ ám sát nghị sĩ thất bại, Tiếp đến là việc không liên lạc được với Kir – thành viên có vỏ bọc xã hội là cô phát thanh biên Rena. Và bị FBI phục kích tại văn phòng thám tử Mori. Khi phát hiện, đế giày của Kir bị gắn máy nghe trộm giống với loại Sherry đã từng cài vào xe hắn trước đây, hắn đã cho quân nhằm vào mục tiêu mới: Thám tử ngủ gật Mori. Trong ngày chỉ có ông ta tiếp xúc và có cơ hội gắn máy nghe trộm vào giày của Kir. Chắc chắn ông ta có mối quan hệ gì đó với Sherry. Con mồi mới không chỉ là lão Mori râu kẽm mà còn là Sherry. Tại sao ông ta lại có liên hệ với Sherry, lão thám tử này đáng tuổi bố cô ta. Gin không ngờ hắn bị FBI phục kích. Và kẻ thù không đội trời chung của hắn – Shuuchi Akai đã bắn một vết đạn sượt qua hắn, suýt chút nữa đã cướp đi cảu hắn một bên mắt, sau đó còn bắn vào người hắn hai phát. Lớp áo chống đạn đã cứu hắn. Gin căm thù Akai. Trước đây, hắn đã ghét Akai. Nhưng kể từ sau cái chết của Akemi hắn càng ghét tên FBI đó hơn. Mặc dù người giết Akemi – bạn gái của Akai lại chính là hắn. Bởi vì sau cái chết của Akemi, Sherry đã phản bội tổ chức, đã bỏ đi. Kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho Akemi là Shuuchi Akai. Nếu không phải tên đó lợi dụng hai chị em Sherry để xâm nhập vào tổ chức, thì ông Trùm đã không ra lệnh khử Akemi, và Sherry đã không bỏ hắn mà đi...
.....
Gin tắt máy điện thoại. Vermouth vừa gọi điện thông báo cho hắn rằng: Bourbon đã tìm thấy tung tích của Sherry, cô ta sẽ xuất hiện trên chuyến tàu Bell Tree. Khi nghe tin ông Trùm giao nhiệm vụ truy tìm cho Bourbon, Gin thấy khó chịu. Nhưng có vẻ tên đó cung làm được việc. Tuy nhiên, Gin thấy nguốn tin lần này hắn đưa về không đáng tin lắm. Tuy sau vụ ở khách sạn Haido, Gin cho rằng Sherry đã cao chạy xa bay nhưng hắn nghĩ kiểu gì cũng không thể giải thích được cô lại ẩn náu ở vùng rừng núi Gunma heo hút ấy, rồi ra tay cứu ba đứa trẻ và bị chúng lén quay lại clip. Tàu Bell Tree thu hút khách là nhờ tổ chức một vụ án giả để cho hành khách suy luận. Sherry vốn chẳng có hứng thú gì với mấy vụ suy luận phá án đó, sao cô có thể ngồi trên một con tàu buốn cười như vậy để đi vòng quanh thành phố được??? Nhưng không cần biết, chỉ cần cô xuất hiện trên con tàu đó, lần này tôi sẽ nhất định không để cô thoát....
Gin vừa nhận được điện thoại của Vermouth. Cô ta thông báo Sherry đã bị nổ tan xác cùng khoang chứa hành lí. Sherry đã chết. Đã chết đúng như ý muốn của Gin. Hắn có vui không? Từ sau lần chạm trán ở khách sạn Haido, hắn chưa được gặp lại cô lần nào. Giờ thì có lẽ vĩnh viễn hắn không thể gặp lại cô nữa rồi. Nhưng không sao, từ bây giờ cô đã thuộc về hắn, mãi mãi, chỉ một mình hắn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip