Chương 7

  Ánh nắng chiếu vào phòng khiến Sherry tỉnh giấc. Cô rời khỏi giường lấy bộ pizama để đi tắm. Cô nhìn vào gương, hai bên má sưng lên, vẫn còn đau. Bọn chúng đúng là đồ vũ phũ.

...Cộc.. cộc..

- Có chuyện gì?- Gin mở cửa phòng.

- Tôi giả anh cái áo...khụ...khụ...

Sherry quay người về phòng, cô thấy chóng mặt, hoa mắt, và quỵ xuống. Gin đỡ cô dậy, hắn bế cô về phòng, để cô nằm lên giường.

- Cô ổn chứ?

- Tôi ổn, chắc chỉ bị cảm cúm thôi.

...

Cạch.

...

Gin để một ly sữa nóng lên bàn.

- Uống đi.

- Cảm ơn. Sát thủ cũng biết pha sữa sao? – Đôi môi nhợt nhạt của Sherry nở một nụ cười mỉa mai.

Sherry đưa ly sữa lên miệng định uống thì cô cau mày lại.

- Anh muốn giết tôi cũng không phải dùng cách này đâu. Một phát súng là đủ rồi..khụ..khụ..

- Cái gì? - Giọng Gin đanh lại.

- Mật ong và sữa đậu nành ăn cùng lúc là chết đó. Anh không biết hay giả vờ không biết.

- Là tôi giả vờ không biết, không uống thì thôi - Hắn giật ly sữa trong tay cô rồi quay đi.

- Tối qua tôi đã cứu cô, xem như chúng ta không ai nợ ai.

- Tất nhiên – Sherry đáp lại, cô thừa biết hắn cứu cô vì đó là nhiệm vụ mà ông Trùm giao cho hắn. Nhưng cô không phải là kẻ cứu người khác để muốn họ mang ơn mình, rồi đem ra kể lể. Cô với tay mở ngăn kéo lấy hộp thuốc cảm cúm.

Gin bực tức đổ ly sữa vào bồn rửa bát. Hắn tự rủa mình. Khi không lại đi pha sữa cho con nhỏ đó rồi lại bị chửi vào mặt. Hắn thấy trong tủ lạnh có sữa đậu nành đóng hộp nên đổ ra cốc, thấy cô ta ho nên hắn cho thêm mật ong vào, và đặt vào lò vi sóng để hâm nóng. Hắn không biểt sữa đậu nành và mật ong ăn cùng lúc có thể chết. Cũng may cô ta chưa uống nếu không hắn không biết phải trả lời như thế nào với ông Trùm nếu cô ta chết. Hắn sẽ phải trả lời rằng chính hắn đã giết chết thần đồng của ngài? Và nếu cố chết hắn sẽ...sẽ.. rất hối hận.

....

Gin mở cửa bước vào nhà, hắn phủi tuyết trên áo:

- Sherry - Gin gọi nhưng không có tiếng trả lời. Cô ta không có nhà ư? Cô ta dám tự tiện bỏ ra ngoài mà không xin phép. Hắn gọi vào máy của Sherry. Gin nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Chết tiệt. Cô ta để điện thoại ở nhà! Không lẽ lại có chuyện nữa. Gin định lấy máy tính để dò tìm tín hiệu phát ra từ thiết bị định vị trên người Sherry, thì Sherry đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào nhà, cô đã thấy có một thứ kim loại lạnh lẽo dí vào thái dương mình. Là súng.

- Cô đã đi đâu về? - Giọng Gin có vẻ tức giận, ánh mắt lạnh buốt của hắn đa nghi nhìn cô chằm chặp

- Bỏ súng xuống đi. Làm gì mà nóng thế. Tôi chỉ xuống khu phố phía dưới mua chút đồ, tiện thể cắt tóc giải xui thôi. Dạo này gặp nhiều chuyện quá mà.

- Thật không? Vậy đồ cô mua đâu? Sao cô ra ngoài mà không báo cáo?- Giờ Gin mới để ý đúng là cô ta cắt tóc thật. Mái tóc nâu đỏ ngắn trên vai bồng bềnh, cá tính rất hợp với cô. Nhưng kiểu tóc này làm gương mặt cô lạnh lùng hơn trước.

- Anh có ở nhà đâu mà báo cáo? Đồ đây! - Sherry giơ cái túi màu đen lên.

- Đưa đây – Gin ra lệnh.

- Đồ này anh không tiện xem đâu. – Sherry đẩy khẩu súng ra khỏi đầu mình và đinh bước đi, nhưng Gin đã giật lấy và mở ra kiểm tra. Trong túi đồ là mấy gói BVS và đồ lót phụ nữ. Sherry nhìn thấy mặt hắn chuyển từ màu tím sang màu đo đỏ. Cô giật lại túi đồ:

- Đã bảo là không tiện xem mà còn cứ cố tình giật lấy.- Cô gắt.

- Giờ đã tin là tôi chỉ xuống khu phố dưới chung cư chưa?

- Ông Trùm đã có lệnh nên ngày mai tôi sẽ đưa cô về Nhật Bản. Cô chuẩn bị hành lý đi.- Gin chuyển sang đề tài khác, mặt hắn vẫn còn hơi đo đỏ.

- Cô đã hết cảm cúm nên đi máy bay không có vấn đề gì. Mà cô cũng tin vào mấy cái mê tín dị đoan à, cắt tóc giải xui, đúng là vớ vẩn!

- Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Mà anh đúng là đồ sao chổi, từ lúc anh đến đây tôi gặp đủ thứ chuyện.

- Tôi cũng chẳng thích thú gì khi phải ở chung nhà với cô.

- Qua ngày mai về Nhật hi vọng tôi và anh không dính líu gì đến nhau nữa.

- Tôi còn mong điều này hơn cô.

...Đêm cuối cùng ở Newyork....

Sherry đứng trên sân thượng của khu chung cư, ngắm nhìn màn đêm lấp lánh ánh đèn ở Newyork dưới tuyết rơi. Tuyết rơi đã mấy ngày hôm nay, sân thượng phủ một lớp tuyết dày. Khung cảnh đúng là thần tiên. Ngày mai cô sẽ rời khỏi nơi này và trở về Nhật Bản. 10 năm sống ở đây cũng phải có đôi chút tình cảm, lưu luyến. Cảnh đêm ở Nhật và ở Newyork liệu có giống nhau? Sherry đưa tay ra hứng những bông tuyết. Cô nhìn những bông tuyết trong lòng bàn tay mình dần tan chảy.

- Lên đến đây rồi thì ra đây đi. - Cô quay lại nói với kẻ đang đứng ở sau cánh cửa của lối dẫn lên sân thượng.

Gin bước ra khỏi cánh cửa, tiến tới chỗ Sherry.

- Cô lại định làm gì nữa mà lên đây thế?

- Ngắm cảnh thôi. Yên tâm, từ đây thì không chạy trốn được đâu. Tôi cũng không có ý định tự sát.

- Rảnh rỗi gớm. Cô đã sắp xếp xong đồ đạc chưa?

- Xong rồi.

- Luyến tiếc ư?

- Có một chút. Dù rằng ở đây chẳng có kỉ niệm đẹp đẽ gì.

Đúng ở Newyork lộng lẫy, tráng lệ này, tuổi thơ của cô đã bị tước đoạt, tuổi thơ của cô đã bị chôn vùi. Sau cái chết của bố mẹ, cô đã bị tách khỏi người chị thân yêu duy nhất, bị đưa đến xứ người xa lạ. Cô không được hưởng một tuổi thơ đúng nghĩa và lớn lên như bao đứa trẻ khác. Tuổi thơ của cô là sự cô độc.

- Còn anh thì sao? Có luyến tiếc gì không?

- Tôi chẳng luyến tiếc cái gì bao giờ - Gin cho hai tay vào túi áo, trả lời vẻ dửng dưng.

Sherry nhìn hắn, bờ môi hồng xinh xắn khẽ cong lên đầy chế giễu. Trông thật dễ ghét nhưng cũng thật đáng yêu.

Hai người không nói gì nữa, đứng im lặng trên sân thượng Trước mặt họ là khung cảnh thành phố Newyork xa hoa với đủ thứ ánh đèn dưới tuyết rơi. Làn gió thổi nhẹ nhè. Mái tóc nâu đỏ ngắn bồng bềnh của Sherry bay bay theo gió. Những bông tuyết trắng bám lên tóc cô. Cơn gió mang theo hơi lạnh nhưng cũng thật dễ chịu, cô khẽ mỉm cười, người khẽ run lên vì lạnh. Sherry thấy có người choàng áo lên người mình. Là Gin. Cô nhìn hắn ngạc nhiên.

- Dạo này đang có dịch cảm cúm. Cô mà bị cảm nữa ngày mai người ta không cho lên máy bay đâu.

- Tôi không yếu đuối đến vậy đâu.

Bốp... Gin thấy có cái gì đó mát mát lành lạnh đập vào má mình. Là Sherry đã vo tuyết dưới chân thành cục và ném vào mặt hắn. Gin cau mày phủi tuyết dính trên mặt. Tiếng cười trong trẻo của Sherry vang lên. Đó là nụ cười đẹp nhất mà Gin từng thấy. Nụ cười trong sáng, thánh thiện, tỏa nắng, ấm áp như ánh mặt trời. Nụ cười giống như thiên thần, giống như bồ công anh tan ra trong gió. Sherry ném liên tiếp mấy cục tuyết nữa vào người Gin. Hắn có vẻ tức giận. Sherry đi lùi ra cánh cửa dẫn xuống, vừ đi vừa vẫy tay nhìn Gin trêu chọc. Lớp tuyết dưới chân khá dày khiến cô chới với sắp nghẽ. Gin với tay kéo cô lại, nhưng hắn cũng vấp vào tuyết và ngã chúi về phía trước. Cả hai cùng ngã xuống tuyết. Hắn nằm đè lên người cô. Đôi môi khô lạnh của hắn vô tình chạm vào môi cô. Hắn cảm nhận được dưới người mình là một thân hình mềm mại, ấm áp, nhỏ nhắn. Gin đột ngột vòng tay ôm chặt lấy Sherry, không phải môi hắn và môi cô vô tình chạm nhau nữa mà là hắn đang chủ động hôn cô. Làn môi cô mềm mại, thoang thoảng mùi dâu tây. Đôi mắt xanh biếc của Sherry mở lớn, đầy ngỡ ngàng. Định thần lại, dùng hết sức bình sinh cô đẩy mạnh hắn ra. Gin sực tỉnh, hắn buông tay ra khỏi người Sherry và đứng dậy, lạnh lùng quay lưng đi:

- Tôi xin lỗi, cô hãy quên việc vừa rồi đi.

- Tất nhiên. Chỉ là tai nạn thôi.

Gương mặt cả hai đều đỏ, là vì cái lạnh ngoài trời hay là vì nguyên nhân nào khác. Tuyết vẫn rơi...

Gin ngồi trầm ngâm hút thuốc và uống rượu. Hắn không hiểu tại sao vừa rồi trên sân thượng, lúc đó hắn lại chủ động hôn cô ta. Khi ấy hắn cảm nhận rõ trái tim mình đã đập lỡ mấy một nhịp. Khoan đã, hắn vẫn còn cái gọi là trái tim của con người sao? Hắn khẽ sờ lên môi mình. Cảm giác ấm áp và mềm mại của làn môi ấy vẫn còn. Đêm nay là đêm cuối cùng hắn phải làm người giám hộ cho cô ta. Ban đầu hắn khó chịu với nhiệm vụ này. Nhưng sự thật thì nó cũng đáng ghét như hắn đã nghĩ. Sherry đã hỏi hắn có luyến tiếc gì không. Hắn đã trả lời rằng hắn chưa bao giờ luyến tiếc cái gì. Đúng cuộc đời hắn trước giờ có cái gì tốt đẹp để luyến tiếc đâu. Nhưng hiện tại thì sao, có thật là không có gì đáng đẻ luyến tiếc?. Dù cố gắng phủ nhận, nhưng hắn vẫn không thể chối cãi được rằng những ngày tháng sống cùng Sherry là những ngày tháng hắn thấy có thể gọi là có ý nghĩa hay đặc biệt nhất trong cuộc đời hắn. Cô đã mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, cảm giác mà hắn vốn cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được. Nhưng người đem lại cho hắn cảm giác ấm áp ấy cũng có một trái tim băng giá cần được sưởi ấm. Phải, nếu rời khỏi đây điều hắn luyến tiếc có lẽ là những ngày tháng sống cùng Sherry.

Sherry biết vừa rồi ở trên sân thượng rõ ràng không phải là một tai nạn. Ban đầu thì đúng là vậy, nhưng sau đó hắn đã chủ động hôn cô, cứ thế cho đến khi cô đẩy hắn ra. Nụ hôn đầu tiên của cô đã bị cướp mất. Tại sao hắn lại làm vậy? Cô không thể lí giải vì chính hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao hắn lại như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip