04. SON ĐỎ
Hogsmeade cuối tuần vẫn yên ắng như thể đây là nơi bỏ hoang. Minjeong tìm đến số nhà 15, một ngôi nhà khang trang nhưng không quá lớn, điều hiếm thấy đối với những phù thuỷ thuần chủng.
Điều cô biết từ ngày đến đây thì bên cạnh phân biệt giới tính thì thế giới phù thuỷ còn phân cấp các phù thuỷ theo mức độ "sạch" của máu. Những gia đình giữ được dòng máu thuần chủng thường là những kẻ khinh người và giàu nứt đố đổ vách, nhà Black hoặc nhà Malfoy là những cá nhân tiêu biểu như thế. Bên cạnh đó thì cũng có những gia đình xoàng xĩnh hơn một chút, có thể kể đến như gia đình Weasley (vì - thật đáng tiếc - họ đón nhận những phù thuỷ gốc Muggle). Nhưng điều bất ngờ hơn cả là Heeseung không chỉ xuất thân từ bất kỳ một gia đình Lee nào ở đất Scotland này, hắn là con trai của ngài Thủ hiến Lee, gia đình này cũng dây mơ rễ má gì với Hoàng tộc Joseon trước khi sang đây (Minjeong đã rất bất ngờ với chỗ thông tin mà Bộ Pháp thuật thu thập về Heeseung, cô đoán rằng Bộ còn biết được đủ thứ bí mật tăm tối của hắn nhưng lại không thể dùng nó để hăm doạ hắn được). Để tóm gọn lại, nếu như đúng theo hồ sơ của Bộ cấp, thì Heeseung là một tên được sống trong nhung lụa đích thực, nên khi Minjeong thấy căn nhà tầm thường và mờ nhạt số 15 trên trong Hogsmeade, cô có chút bất ngờ. Cô đã nghĩ hắn sẽ sống ở nơi khoa trương và màu mè như toà lâu đài của Vlad Dracula hoặc chí ít cũng phải là một căn nhà của quý tộc thời Georgian, nhưng không, hắn sống ở đây - một căn nhà hai tầng kẹp giữa quán Một Cái Vạc và nhà tang lễ thị trấn (quá đỗi kỳ cục cho một kẻ như hắn, nhưng Minjeong tặc lưỡi và cho rằng cô sẽ không bao giờ hiểu được tâm lý của người điên).
Minjeong lấy thỏi son đỏ ra rồi thoa lên môi, bặm nhẹ hai cái rồi soi vào bóng phản chiếu của mình trong gương.
Xinh đẹp thế này mà còn không nhún nhường thì Lee Heeseung có mắt mà như mù!
Xong xuôi thì cô cất thỏi son vào túi xách, do dự một lúc thì Minjeong quyết định cô đã đi đến mức này rồi, thì tốt nhất cô cũng sẽ chỉ mất thêm nửa tiếng nữa là số tiền đó nằm trong tầm tay. Cô nghĩ thế, Heeseung có điên rồ thế nào cũng nhất định sẽ không xuống tay với một người bạn cũ, huống chi cô lại là người bạn đầu tiên hắn làm quen khi nhập học (dù cô với hắn không thân thiết nhưng Minjeong vẫn tự tin rằng Heeseung không thể cạn tình cạn nghĩa như vậy).
"Một quý cô xinh đẹp với căn hộ ở London như vậy mà phải hạ mình đến Hogsmeade sao?"
Câu đầu tiên hắn nói với cô sau vài năm chỉ khiến cô muốn ném hắn vào Azkaban ngay lập tức.
Heeseung - trong chiếc áo thun trắng đơn giản, quần kaki ống suông và giày thể thao - dựa lưng vào cửa và quét một lượt lên người cô. Minjeong nhìn cái vẻ trịch thượng đáng ghét của hắn, rồi lại nhìn lên vòng cổ thánh giá trên cổ hắn, cô cúi đầu chào hắn rồi nói:
"Tôi là Kim Minjeo-"
"Tôi biết." Hắn ngắt lời, nghiêng đầu chờ đợi phản ứng của cô, hắn lặp lại: "Tôi biết mà."
"Tôi đến đây với mong muốn thuyết phục anh nhận lời-"
"Nghe này." Hắn tiếp tục ngắt lời cô.
"Không." Cô gắt lên. "Anh mới là người phải nghe đấy." Minjeong ghét Heeseung vô cùng, cô ước hắn nổ tung cho rồi, tên này phiền phức điên lên được. Cô chống nạnh, cô không sửa soạn xinh đẹp để bị hắn ngắt lời và hành xử thô lỗ như thế.
"Tôi là Kim Minjeong, tôi đến đây theo lệnh của Bộ Pháp thuật đến thuyết phục anh về làm cố vấn cho ngài Bộ trưởng." Cô ngừng lại, nhìn lên Heeseung đang khoanh tay đứng nhìn cô nói nốt, hắn im lặng, chỉ nhướn mày ra hiệu cô nói tiếp. Chợt cô để ý hắn nhuộm tóc bạch kim, và có cả bấm khuyên, trông hắn chả giống gì một tên từng làm ở ngân hàng Gringotts hay từng được 12 OWLs. Nhưng cô phải công nhận Heeseung là một tên điển trai và cô ghét việc hắn đang làm cô phân tâm.
"Và?" Hắn tiếp lời.
"Đây là lệnh." Cô nhìn hắn. Heeseung đột nhiên mỉm cười:
"Chúc cô một ngày tốt lành." Hắn cúi đầu, đưa tay ra đóng cửa. Minjeong hốt hoảng giữ chặt cánh cửa rồi kéo nó ra, cô chật vật nắm lấy tay hắn rồi nói tiếp:
"Lương thưởng ở Bộ không tồi đâu, họ còn-"
"Tôi thật sự không quan tâm." Hắn nói, nắm lấy tay cô rồi gỡ ra khỏi tay mình. Nhưng hắn càng gỡ thì Minjeong càng nắm chặt, cô nắm tay hắn, tay còn lại nắm lấy cổ tay hắn, bộ dạng gấp gáp kéo hắn ra bên ngoài trông chả giống là bao cô gái khó gần hồi còn đi học.
Chúa ơi cô gái này bám dai hơn đỉa.
"Tôi có thứ anh không thể không quan tâm." Cô nhìn hắn rồi bặm nhẹ môi. Heeseung dừng động tác kéo cửa, hắn khoanh tay lại, dựa vào thành cửa và hắn nghiêng đầu ra hiệu cho Minjeong nói tiếp. Cô thừa biết đây sẽ phải là một thứ mà không ai có thể chối từ được, tiền bạc, danh vọng, là thứ phù phiếm chẳng thể lay động tên điên trước mặt, chỉ cần nó là quan trọng với hắn, thì nhất định hắn sẽ phải chủ động đến Bộ làm việc.
Minjeong bước một bước đến gần hắn, thấy Heeseung không có vẻ cảnh giác, cô bước thêm một bước nữa. Trước khi hắn kịp nhận ra khoảng cách giữa hai người ngắn một cách không cần thiết và lùi lại phía sau, Minjeong đã kịp đưa hai tay lên, vòng qua cổ hắn rồi kéo hắn xuống, vội vàng và hấp tấp áp môi mình lên môi hắn.
Minjeong đã hy sinh toàn bộ sự dũng cảm của mình ở đây rồi, nếu Heeseung mà thoát ra được thứ bùa mê thuốc lú này nữa thì cô sẽ bỏ việc và quay về Hàn sinh sống. Bộ Pháp thuật ở đó cũng có vài lần liên lạc xem cô có muốn cân nhắc một vị trí ở Busan hay không, cô rất sẵn lòng cho một vị trí tốt ở quê nhà, thời gian ở London khiến cô gần như không thể về Hàn Quốc thăm cha mẹ thường xuyên. Có lẽ Meonji sẽ thích không khí ở gần biển, thằng nhõi chân ngắn nhưng rất giỏi bơi, về Busan nó sẽ được ở căn nhà tuổi thơ ven biển của cô, ở London chỉ có bốn bức tường và căn hộ ọp ẹp với giá thuê đắt cắt cổ.
Bàn tay của Heeseung cắt đứt mạch suy nghĩ của Minjeong, tay trái đặt ngang eo cô và tay phải đưa lên đỡ gáy cô. Hắn phối hợp với cô nhịp nhàng đến mức cô tưởng mình mới là người bị bỏ bùa. Heeseung không bất ngờ, hoặc có nhưng hắn giống tận hưởng một nụ hôn bất đắc dĩ hơn là bị tấn công. Lòng bàn tay hắn mát lạnh và vừa khít với gáy cô, những ngón tay hắn chơi đùa với những lọn tóc của cô và ôi cả cách hắn kéo cô lại gần hơn, gần hơn, và gần hơn nữa. Hơi thở của đối phương quyện lấy từng nhịp thở của cô, quấn lấy nó, trêu đùa nó, rồi để mặc cô chới với bám vào vai hắn vì chân sắp không còn sức lực. Minjeong nghĩ mình mới là người bị bỏ bùa ở đây, bởi vì đầu óc cô sắp nổ tung với từng động tác của Heeseung, cô thấy mình mới là kẻ bị động và đang bị chơi đùa chứ không phải hắn. Heeseung không hề giống như đang trêu đùa, hôn kiểu Pháp một cách đắm đuối và triền miên thế này chỉ giống như nụ hôn dành cho những kẻ yêu nhau thắm thiết (cô tự hỏi đây có phải do thuốc hay không, nếu thế thì thuốc này quá mạnh rồi).
"Tập trung nào." Hắn thì thầm giữa những tiếng chóc và cô không biết phải giấu mặt vào đâu. Chóp mũi hắn cạ vào má cô, mùi oải hương nhẹ nhàng từ người hắn thật không phù hợp với cảm giác của Minjeong lúc này.
TẬP TRUNG CÁI GÌ CHỨ?
Chúa ơi cô có thể thề rằng cô đang rất hối hận vì đã hôn Heeseung (cô đã sớm hối hận rồi nhưng chỉ đến lúc này cô mới hiểu điều này sai lầm đến mức nào). Cô bị đối phương kéo sát người vào với hắn, cô có thể ngửi thấy cả mùi táo xanh và bạc hà, có lẽ đó là mùi dầu gội hoặc nước hoa, cũng có thể đó là mùi của nước xả vải. Cô không biết, nhưng chúng thoải mái và dịu dàng, và - theo một cách nào đó - khiến cô cảm thấy bình tĩnh trong hoàn cảnh éo le thế này. Tay Minjeong quờ quặng trong không trung, bám víu lấy vai của Heeseung và cô vỗ nhẹ vào vai hắn, ra hiệu hắn phải dừng lại trước khi hắn tiến đến một bước xa hơn và cầu nguyện hắn không tiến đến gần hơn cái đầu gối giữa hai chân cô. Ai mà đoán được người điên nghĩ gì? Đến việc cưỡng hôn ngược lại người cưỡng hôn hắn còn làm được, vậy thì những việc khác đối với Heeseung chính là việc trong tầm tay.
Điều khiến cô bất ngờ là Heeseung nghe lời hơn cô tưởng. Hắn buông tay khỏi eo cô, đưa hai tay lên giữ lấy mặt cô rồi mới dừng lại. Hắn rời khỏi nụ hôn, nghiêng đầu nhìn ngắm thành quả của mình, bất chợt lại gần cô hôn phớt lên môi cô một cái nữa rồi ngất.
Ngất.
Lee Heeseung hôn Kim Minjeong rồi ngã và ngất. Hắn chỉ kịp nhìn cô một cái rồi ngả người về phía sau và ngất xỉu.
Minjeong còn không kịp lau môi mình. Nhưng điều quái dị nhất là Heeseung đã ngã ngửa ra phía sau và ngất, hắn ngất ngay lập tức sau nụ hôn phớt và cứ thế nằm sõng soài trên đất như thể người bị tra tấn nãy giờ là hắn. Hắn không cử động, không giống như hắn ngất để tránh việc nói chuyện sau đó, và cô dám cá đó cũng không phải tính cách của hắn. Heeseung chắc chắn sẽ không cố ý ngất, hắn sẽ trêu chọc cô thêm và nói rằng cô quá ít kinh nghiệm trong việc hôn, có khi còn ngờ vực rằng cô bán rẻ nụ hôn đầu của mình cho cái gật đầu của Tân Cố vấn Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.
Ai mà quan tâm hắn nghĩ gì chứ?
Minjeong tiến lại gần Heeseung, cô đá vào người hắn, xem như một chút trả thù cho việc hắn làm, và kiểm tra xem hắn có đang thực sự ngất hay không. Cô đá thêm một cái thật mạnh vào người hắn rồi lẩm bẩm: "Thằng khốn."
Một trong những việc Minjeong nghĩ đến sau khi Heeseung ngất là mang hắn về Bộ, nhưng nếu cô vác một thân hình hơn sáu feet này đi vòng quanh Hogsmeade thì ai cũng sẽ để ý, nên cô sẽ mang hắn vào trong nhà và để lại thông tin của mình. Bước chân sang một bên, cô cúi người và cầm lấy tay Heeseung, dùng hết sức kéo lê hắn đi dọc hành lang. Nhưng tên đàn ông này quá nặng và sức của một cô gái không thể nào kéo được.
Rồi cô sực nhớ ra mình là phù thuỷ.
"Levioso!" Minjeong vẩy đũa và đưa Heeseung vào phòng khách, quẳng hắn lên sofa, rồi để lại một tờ giấy ghi chú màu vàng được viết bằng bút dạ dán lên mặt hắn.
Kim Minjeong
Dưới lòng đất, Whitehall, London
Bộ Pháp thuật Anh Quốc
Tầng 5 Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip