Dây chuyền
Hạc Hiên: "nhà của nhóc ở đây à "
Noel: " dạ"
Bọn họ nhìn không gian nơi đây, một dãy trọ cũ, im lặng đến kì lạ
nhìn kĩ thì dãy trọ có vẻ tàn tạ, mái tôn thì chỗ có chỗ không, tường thì bị tróc sơn, những nhà xung quanh điều yên ắng, cứ đáng sợ làm sao
Ánh Dương không tin vào mắt mình
"không ngờ Nhiên Nhiên lại ở đây"
Hạc Hiên đảo mắt nhìn liên tục
"không ngờ luôn đấy"
Thấy có nhiều người đứng trước cửa, người ở phòng 1 liền đi ra
"học sinh thì tới đây làm gì, thuê trọ à"
là một người đàn ông trung niên có vẻ tầm 30-40 đang mặc áo thun đen và quần đùi, hai tay vắt ra đằng sau. Hình như không được thân thiện cho lắm cứ nhìn bọn họ với vẻ phán xét, khuôn mặt người đàn ông này cũng nhìn rất gian xảo, với đôi mắt một mí, miệng thì cứ lép nhép
Thấy người lớn thì bọn họ liền cúi chào
Ánh Dương: "D....dạ bọn cháu chào chú ạ"
Nam thanh niên kia nói "Tìm ai à? "
Lý Duy lập tức trả lời "An Nhiên!"
Nghe thấy tên người trong dãy trọ, ông chú liền chỉ tay về phía cuối dãy trọ
"An Nhiên? là con bé ở phòng số 7, hình như nó không có nhà thì phải. Cửa khóa rồi kìa"
Hạc Hiên nhìn theo hướng tay của ông chú, cửa phòng đã khóa, vội vàng nhìn noel
"nhóc con, em có chìa khóa không"
Noel lắc đầu "không ạ, bình thường chị hai sẽ đưa em tới phòng của ông bà"
Ánh Dương: "là ai thế hả"
Người đàn ông kia cũng lên tiếng
"Là ông bà 6 phải không? hình như hai người họ vừa đi ra ngoài đi dạo rồi"
Noel liền toát lên vẻ buồn bã khi nghe thấy ông bà 6 đã đi ra ngoài
Hạc Hiên chán nản nhìn Lý Duy
"thế bây giờ làm gì đây? đâu thể để em ấy ở đây được"
Lý Duy cũng chẳng biết phải làm gì, việc của anh là đưa noel về, bây giờ đã về thì không lại không vào nhà được
Ánh Dương: "để tớ gọi cho Nhiên Nhiên"
Ánh Dương liền chạy đi gọi điện cho An Nhiên
________
An Nhiên đang đứng ở quầy nước, tay liên tục pha chế nước
Đột nhiên có di động của cô rung lên, màn hình hiện lên cuộc gọi từ Dương Dương
Cô liền chụp lấy điện thoại ở kế bên, tùy tiện đưa vào tai, còn dùng vai kẹp điện thoại ở giữa
An Nhiên: "tớ nghe, có chuyện gì thế"
Bên đầu dây, khi nghe giọng An Nhiên, Ánh Dương lên tiếng
"cậu đang ở đâu thế, em của cậu không có nơi nào để ở này"
An Nhiên kinh ngạc, nói qua màn hình điện thoại
"h....hả k...không có nơi nào ở là sao"
Ánh Dương nói lớn, cứ như nói ra nỗi lòng của noel
"cậu định để thằng bé ở một mình à, nó chỉ mới 6 tuổi thôi đấy"
"Phục vụ, lấy tôi ly Cacao"
An Nhiên nhìn người khách vừa mới đi vào
"V- vâng ạ"
Chỉ có một mình cô đã không thể kiêm hết việc trong cửa hàng, đã vậy còn phải trò chuyện qua mạng với bạn
An Nhiên đang rất bận, lập tức trả lời nhanh chóng
"Này bây giờ tớ bận lắm, tớ sẽ gửi địa chỉ qua cho cậu. Phiền cậu đưa em tớ đến nhé"
Nói xong liền cúp máy, cô pha nước cho khách
Ánh Dương chẳng kịp nói câu cuối mà đã bị tắt như vậy, khiến cô khó chịu mà la lên
"cái con nhỏ này"
Xong cô đi vào thông báo với hai người bạn của mình
"...."
Ánh Dương: "nếu hai cậu bận thì có thể về, tớ sẽ đưa thằng bé đi"
Hạc Hiên gãi đầu tỏ vẻ bận rộn
"thế thì tớ về...."
Lý Duy lập tức chen vào
"Tôi sẽ đi cùng cậu"
Lý Duy liền nhìn qua Hạc Hiên, ánh mắt của anh nói rằng nếu cậu không đi cùng thì cậu chính là một tên tồi tệ
Hạc Hiên hết cách, đành chấp nhận
"được....tớ cũng sẽ đi cùng"
Ánh Dương nhìn Noel "mau đi thôi em"
Noel: "bây giờ ta sẽ đi đâu ạ"
Ánh Dương: "tới chỗ chị hai em"
__________
Trên đường đi bọn họ cố gắng trò chuyện với Noel hết mức có thể, nhưng vẫn không quên lựa lời mà nói
Ánh Dương: "Noel...là tên ở nhà à
Noel: "dạ, Thiên Đông là tên thật của em"
Ánh Dương liền nghĩ nếu Noel có tên ở nhà thì chắc chắn An Nhiên cũng sẽ có, cô nàng liền muốn biết tên ở nhà của An Nhiên
"thế tên ở nhà của Nhiên Nhiên là gì"
Noel không chút do dự đáp
"từ nhỏ ba mẹ điều gọi chị là Nora"
Lý Duy cảm thấy có gì đó không đúng, anh đã từng nghe qua cái tên này, cảm giác quen thuộc tràn về
Nhớ lại lời của An Nhiên hỏi anh lúc trước, anh lại ngầm khẳng định rằng bọn họ đã từng gặp nhau trước đây, chỉ trách rằng lại không thể nhớ được gì
Cái tên của cô rất quen thuộc với anh, ban đầu nghe tên An Nhiên, Lý Duy chỉ cảm thấy trùng hợp vì trên đời này có biết bao nhiêu người cùng tên
Nhưng không thể cùng tên thật lẫn biệt danh ở nhà được như thế, điều này cứ khiến Lý Duy suy nghĩ mãi không ngừng
Ánh Dương liền xuýt xoa
"tên thật đã đẹp rồi đến biệt danh ở nhà cũng đẹp"
Hạc Hiên: "noel và nora, nghe thì không liên quan nhưng phát âm ra thì cũng liên quan đấy"
Ánh Dương: "đương nhiên rồi, chắc chắn ba mẹ Nhiên Nhiên có chủ đích"
Hạc Hiên: "à...... nhưng nora ý nghĩa là gì nhỉ?"
Lý Duy im lặng từ nãy đến giờ, khi nghe Hạc Hiên hỏi, anh không nhịn được nói
"Nora là tiếng pháp, có nghĩa là ánh sáng cuộc đời của một ai đấy"
Ánh Dương mở tròn mắt khi nghe ý nghĩa tên của An Nhiên
"sao cậu rõ thế"
Lý Duy: "tôi từng nghe qua"
"...."
________
An Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng nói
"cảm ơn các cậu nhé"
Ánh Dương: "có gì đâu, đừng cảm ơn nữa"
Noel nhìn cửa tiệm cà phê ở trước mắt, lần đầu tiên cậu nhóc đến đây
Cửa tiệm nhỏ, nhưng số lượng khách hàng rất ổn, được trang trí theo phong cách tân cổ điện, ánh sáng từ đèn ở trần nhà rọi xuống đỉnh đầu, không gian ấm áp rất thích hợp để trò chuyện, làm việc
"chị hai ơi, đây là chỗ chị làm ạ"
An Nhiên rũ mắt nhìn Noel
"đúng đấy, bây giờ Noel ở đây với chị nhé, đến tối chị sẽ đưa em về"
Noel: "dạ chị"
Hạc Hiên: "Cậu làm thêm ở đây à"
An Nhiên gật đầu "đúng rồi"
Ánh Dương lại nhớ tới lời lúc nãy của Noel, cô thầm ngưỡng mộ An Nhiên
Bọn họ điều tỏa ra không biết gì, vẫn cứ hành xử bình thường, cố gắng nói chuyện tự nhiên
Ánh Dương: "Nhiên Nhiên giỏi thật nhỉ"
An Nhiên mỉm cười, được khen thế này thích thật
"có gì đâu "
Hạc Hiên: "thế bọn tớ đi về nhé"
Lý Duy chẳng nói gì, cứ lẳng lặng nhìn An Nhiên, anh đã bị chuyện lúc nãy làm cho đầu óc cứ như trên mây, chỉ suy nghĩ đến chuyện đấy
An Nhiên: "à... phải rồi cảm ơn hai cậu nhiều lắm, khi nào rảnh để tớ mời các cậu một bữa nhé"
Lý Duy mở miệng "về thôi"
Hạc Hiên vẫy tay "Được, bọn tớ đi đây"
Ánh Dương: "cẩn thận nhé"
Nhìn thấy hai dáng người đang khuất dần thì An Nhiên quay qua hỏi Ánh Dương
An Nhiên: "sao cậu lại đi cùng hai cậu ấy thế"
Nghe tới chuyện này Ánh Dương liền đánh vào tay An Nhiên một cái mạnh, giọng giận dỗi
Ánh Dương: "Nhắc mới nhớ, sao cậu lại nhờ hai cậu ấy đi đón em về thế hả"
An Nhiên liền xoa chỗ bị đánh, ngây ra với khuôn mặt ngây thơ "có chuyện gì sao?"
Ánh Dương liền nói một mạch kể hết sự tình cho An Nhiên nghe rằng cô đã hiểu lầm bọn họ là bắt nạt trẻ em, cô nàng còn định lập công nhờ giải cứu trẻ em thành công
An Nhiên cười lớn, không ngờ Ánh Dương lại gây ra hiểu lầm không đáng có như thế
Thấy bản thân bị cười nhạo, Ánh Dương đánh thêm vài cái vào An Nhiên cho hả giận
Ánh Dương: " còn cười tớ à"
An Nhiên: " tớ xin lỗi, hay là cậu vào quán uống nước đi. Tớ mời"
Ánh Dương liếc xéo, nửa ngờ nửa tin
" cậu nói đó nha"
An Nhiên: " ừm, vào đi"
______________
18:00
Trời đã bắt đầu chuyển lạnh rồi, những làn gió cứ nhẹ nhàng lướt qua, lá cây hai bên đường điều đã rụng hết. Chuẩn bị chào đón mùa đông
Lý Duy bình thản bước đi, cứ im lặng chẳng nói câu nào. Cậu luồng tay vào cổ áo lấy ra sợi dậy chuyền đang được giấu bên trong, ngắm nghía một hồi, cứ sờ vào mặt dây chuyền như báu vật
Hạc Hiên bên cạnh cũng để ý hành động của Lý Duy, anh chàng và Lý Duy đã chơi với nhau được gần một thập kỉ, cho nên Lý Duy nghĩ gì Hạc Hiên điều biết
"Lại nhớ người ta à"
Lý Duy dừng lại, quay đầu nhìn Hạc Hiên, ánh mắt anh tĩnh lặng, chẳng có một động tĩnh gì, cứ như mặt hồ không chút gợn sóng
"tôi cứ có cảm giác tôi và cậu ấy đang ở rất gần nhau"
Hạc Hiên im lặng 3 giây, anh chàng nhìn nét mặt Lý Duy, cảm giác Lý Duy đang nói thật. Nhưng câu nói phát ra thì cứ như đùa
Hạc Hiên khoác vai Lý Duy đưa qua đưa lại, tỏ vẻ an ủi
"người ta đã đi đâu mất mười mấy năm rồi, sao lại ở gần cậu được"
Lý Duy: "linh cảm..."
Hạc Hiên đã quen với những suy nghĩ đoán mò của Lý Duy, nói Lý Duy là thần linh cảm cũng không sai. Vì cứ dăm ba bữa anh lại có linh cảm về một điều gì đấy
Nhưng linh cảm của anh lúc nào cũng sai
Lần này Hạc Hiên cũng nghĩ thế, cô bạn kia đã biến mất mười năm trời, chẳng để lại tung tích gì cho Lý Duy, mà anh vẫn một mực chờ đợi
Hạc Hiên chỉ vào sợi dây "Vứt nó đi"
Nghe thấy, Lý Duy liền hất Hạc Hiên ra. Ánh mắt đang bình thường bỗng nhiên như biết chửi thề mà đang chửi thẳng vào người đối diện
Anh cau mày, khó chịu nói
"Không đời nào"
Hạc Hiên có vẻ nhận ra Lý Duy đang tức giận, nhưng chẳng phải vì sợi dây chuyền anh đeo trên cổ nên mới có những linh cảm không hay
"tớ nói thật, cậu cứ giữ lại nó chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến cậu mệt mỏi hơn, nhớ mà không gặp được.....đau đớn biết chừng nào, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu, mau vứt nó đi"
Lý Duy im lặng, vứt sợi dây chuyền đồng nghĩa anh vứt đỏ đi quá khứ, anh muốn quên cô bạn thời thơ ấu
Nét mặt anh căng cứng, mái tóc rũ xuống che đi hàng lông mày đang nhíu lại vào nhau
"không được, tôi không vứt đâu. Cậu đừng xen vào chuyện của tôi"
Nói dứt câu anh liền bỏ đi
__________
Ánh Dương uống một ngụm nước, cảm nhận hương vị đang lan tỏa trong khuôn miệng, phấn khích nói
"ngon thế, Nhiên Nhiên là cậu làm à"
An Nhiên bên cạnh đang lau bàn thì quay sang
"đúng rồi, cậu thấy thế nào"
Ánh Dương ôm hai má mặt, vẻ mặt hạnh phúc lan tỏ khắp người
"ngon lắm"
Noel ngồi kế bên Ánh Dương, trên tay cậu còn cầm đồ ăn vặt được An Nhiên mua cho, thế mà Noel cứ nhìn chầm chầm ly nước trên bàn của Ánh Dương
An Nhiên đi tới chỗ của bọn họ, nhìn Noel
"Noel, em ăn đủ rồi đấy"
Nói xong liền cầm lấy bị bánh trên tay thằng bé, noel chỉ biết nhìn theo hối tiếc, vì từ nãy đến giờ có ăn được miếng nào đâu, nhìn ly nước say đắm cơ mà
Ánh Dương: "Noel....nghe tên làm tớ nôn tới giáng sinh quá"
An Nhiên mỉm cười
"noel được sinh ra vào ngày giáng sinh đấy"
"......"
Ánh Dương chẳng nói gì thêm, nhìn An Nhiên đang dọn dẹp cửa tiệm
Lại nhớ đến chuyện lúc chiều, trong lòng Ánh Dương như có một nút thắt không thể mở được,
Tự hỏi An Nhiên có thể sống những ngày tháng như thế nào nếu Ánh Dương và mọi người không biết, chẳng phải An Nhiên sẽ tự chịu đựng hết tất cả sao
Ánh Dương: "mà này, cậu ở trọ thế không sợ à"
An Nhiên vừa trò chuyện với bạn mình vừa dọn dẹp cửa hàng
Hiện tại trong cửa tiệm chỉ còn vài vị khách, đã gần đến giờ đóng cửa, nên nói chuyện thoải mái chắc chắn không sao
"có gì mà sợ chứ....tớ có một người đàn ông bên cạnh đấy"
Ánh Dương nghe hai từ "đàn ông" mà cứ ngờ ngợ, cứ nghĩ là một người đàn ông trung niên 30- 40 tuổi hay là một cậu thanh niên cao ráo
Rồi có tiếng con nít vang lên
"là em nè" Noel tự hào vỗ ngực, sống 6 năm rồi, chỉ có duy nhất An Nhiên gọi cậu là đàn ông, còn những người khác thì là 'con nít'
Ánh Dương cười khờ, một cậu nhóc 6 tuổi thì làm gì được chứ
hai tay Ánh Dương ôm lấy cốc nước đang tỏa hơi lạnh trên bàn, miệng cứ mở rồi lại đóng
Cô nàng rất tò mò về chuyện của An Nhiên, không phải nghe để biết, để cười đùa, mà là nghe để đồng cảm, để thấu hiểu
Thấy bạn bè chịu cực khổ, cô nàng cũng không vui vẻ mấy
Nhưng Ánh Dương cứ đắn đo, liệu hỏi về chuyện này có phải là quá vô duyên không? An Nhiên sẽ nghĩ cô là người như thế nào
"......"
Ánh Dương quyết định im lặng, dù gì chuyện này không phải muốn nói là nói, cứ như không biết gì là ổn nhất rồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip