Chương 8: Mắc kẹt, bí mật ẩn sau cánh cửa đá và tiếng gọi từ xương tủy

Cánh cửa đá đồ sộ khép lại sau lưng Trần Phong như một chiếc hàm nghiến chặt, dập tắt mọi tia sáng hy vọng về lối thoát cũ. Hắn áp lòng bàn tay chai sạn lên bề mặt lạnh lẽo, cảm nhận sự vững chãi, trơ lì của phiến đá cổ xưa. Những đường vân rêu phong như những mạch máu xanh xao bò dọc trên bề mặt, chứng kiến bao nhiêu năm tháng bị lãng quên. Hắn dồn hết sức lực, những cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp da rám nắng, cố gắng đẩy hoặc lay chuyển tảng đá khổng lồ, nhưng tất cả chỉ vô ích, chỉ để lại những vệt xước nông trên bề mặt đá chai lì, như những nỗ lực tuyệt vọng của một con kiến muốn xê dịch một ngọn núi.

Trong không gian ngột ngạt và tĩnh mịch, nỗi bất an dần len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể Trần Phong. Lượng lương khô mang theo từ Thanh Vân Trấn có hạn, chỉ đủ cầm cự vài ngày. Bị mắc kẹt trong lòng cổ tự hoang phế này, hắn không biết bao giờ mới có thể tìm được lối ra, và những hiểm họa khôn lường nào đang rình rập trong bóng tối sâu hun hút kia. Tiếng gió rít khe khẽ qua những khe hở trên vách đá nghe như tiếng than khóc của những linh hồn bị giam cầm, càng làm tăng thêm sự cô tịch và lo lắng trong lòng hắn.

Bản năng sinh tồn mạnh mẽ trỗi dậy, thôi thúc Trần Phong tìm kiếm mọi cơ hội dù là nhỏ nhất. Ánh mắt hắn dừng lại ở xác con sóc vảy cứng nằm bất động trên sàn đá lạnh lẽo. Dù dạ dày quặn thắt trước ý nghĩ phải ăn thứ sinh vật kỳ dị với lớp vảy xám xịt và đôi mắt đỏ ngầu kia, lý trí mách bảo hắn rằng đây là nguồn cung cấp protein duy nhất để duy trì sự sống trong tình cảnh nguy cấp này. Hắn cẩn thận tìm kiếm xung quanh, may mắn tìm thấy một vài viên đá lửa còn sót lại gần một đống tro tàn đã nguội lạnh từ bao giờ. Với sự kiên nhẫn và đôi bàn tay khéo léo, hắn tạo ra một ngọn lửa nhỏ, le lói xua tan bớt bóng tối và mang lại chút hơi ấm. Mùi thịt nướng kỳ lạ, tanh nồng pha lẫn chút khét lẹt, lan tỏa trong không khí ẩm ướt của cổ tự, nhưng lúc này, nó lại là thứ hương vị quyến rũ đến kỳ lạ, một biểu tượng cho sự kiên cường của sự sống.

Sau khi nuốt những miếng thịt đầu tiên, khô ráp và khó nuốt như nhai da thuộc, một dòng năng lượng ấm áp dần lan tỏa khắp cơ thể Trần Phong. Điều đáng chú ý là, hắn cảm nhận được một sự khác biệt tinh tế so với sự ấm áp dễ chịu từ Hắc Ngọc Thảo. Nguồn năng lượng này có vẻ "nặng" hơn, "cứng" hơn, như những sợi tơ vô hình len lỏi vào tận sâu bên trong khung xương, mang đến một cảm giác củng cố mơ hồ, một tiếng vọng khe khẽ, mơ hồ nhưng có thật của cảnh giới Thoán Cốt mà hắn hằng khao khát.

Từ bỏ nỗ lực vô vọng với cánh cửa đá đồ sộ, Trần Phong bắt đầu một cuộc tìm kiếm tỉ mỉ trong khu vực bị giam cầm. Ánh đuốc trong tay hắn khẽ lay động, hắt những vệt sáng chập chờn lên những bức tường loang lổ, những cột đá đổ nát và những hành lang tối tăm hun hút. Phía sau một bức tượng đá cụt đầu, hình dáng một chiến binh cổ xưa với những đường nét mạnh mẽ đã bị thời gian bào mòn, hắn phát hiện một khe nứt nhỏ trên vách tường. Với sự kiên trì và đôi bàn tay chai sạn, hắn cẩn thận dùng con dao găm cạy mở, từng chút một, khe nứt dần rộng ra, hé lộ một hành lang hẹp tối om dẫn sâu vào lòng đất, như chiếc miệng há rộng của một con quái vật cổ xưa. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt phả ra, mang theo mùi đất và rêu phong cổ xưa, một mùi hương đặc trưng của những nơi bị thời gian lãng quên.

Hành lang quanh co dẫn Trần Phong đến một căn phòng nhỏ hơn, nơi những hình vẽ kỳ lạ khắc sâu vào đá trên những bức tường loang lổ thu hút sự chú ý của hắn. Bên cạnh những hình ảnh quen thuộc về những người đang rèn luyện thân thể với những tư thế kỳ lạ, tập trung vào sự dẻo dai của gân cốt và sức mạnh của cơ bắp, hắn nhận thấy những bức họa về những người đang thực hiện những động tác kỳ lạ, dường như chịu đựng những áp lực khủng khiếp lên toàn bộ khung xương. Một bức vẽ đặc biệt ấn tượng: một người đàn ông gồng mình chống đỡ một cột đá khổng lồ trên vai, những đường vân màu trắng bạc tỏa ra từ xương cốt hắn, rạn nứt như mạng nhện, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ. Bên dưới bức vẽ là những ký tự cổ xưa, phức tạp và mạnh mẽ, như những tiếng thét câm lặng của thời gian, có lẽ ghi lại bí quyết hoặc tên gọi của giai đoạn "Thoán Cốt".

Ở cuối hành lang, trong một hốc đá tối tăm, Trần Phong tìm thấy một mảnh xương thú lớn, hóa thạch gần như hoàn toàn, màu trắng ngà như ngọc trai cổ xưa, được chạm khắc những hoa văn xoắn ốc tinh xảo, như những dòng chảy năng lượng bí ẩn. Khi hắn rụt rè đưa tay chạm vào nó, một nguồn năng lượng nặng trịch, lạnh lẽo nhưng thuần khiết truyền vào lòng bàn tay, khiến xương cốt hắn khẽ rung động, một sự cộng hưởng kỳ lạ như thể hai vật thể cùng tần số chạm vào nhau. Hắn cảm nhận được một sự thôi thúc mơ hồ, một khao khát tiềm ẩn muốn khung xương của mình trở nên cứng rắn và kiên cố như mảnh xương hóa thạch này.

Ý tưởng chế tạo trang bị lóe lên như một tia sáng trong bóng tối. Lớp vảy cứng của con sóc vảy cứng là một nguồn vật liệu tiềm năng. Với con dao găm cũ kỹ và những sợi dây leo dai mà hắn tìm thấy bám trên những bức tường ẩm ướt, Trần Phong kiên nhẫn ghép những mảnh vảy lại, tạo thành một lớp giáp thô sơ che chắn những vùng trọng yếu trên cơ thể như ngực và lưng. Mặc dù vụng về và không hoàn hảo, nhưng nó cũng mang lại một chút cảm giác an toàn hơn trong môi trường đầy rẫy nguy hiểm này. Hắn cũng tận dụng những móng vuốt sắc nhọn của con sóc, mài dũa chúng trên những phiến đá sắc cạnh để tạo thành một chiếc trùy thủ nhỏ bé nhưng có thể gây sát thương bất ngờ trong những cuộc cận chiến không thể tránh khỏi.

Khi tiếp tục khám phá sâu hơn vào lòng cổ tự, Trần Phong bất ngờ đặt chân vào một đại sảnh rộng lớn, trần nhà cao vút chìm trong bóng tối. Giữa sảnh có một bệ đá hình tròn, trên đó khắc những ký tự phát sáng mờ ảo, huyền bí. Khi hắn tiến lại gần, những ký tự này bắt đầu xoay tròn theo một quỹ đạo phức tạp, tạo thành một vòng xoáy năng lượng kỳ lạ, như một con mắt cổ xưa đang nhìn chằm chằm vào hắn. Trần Phong cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể, như thể hắn đang bị giam cầm trong một lồng năng lượng vô hình, khiến mỗi bước chân trở nên nặng nề hơn. Những kiến thức mơ hồ về sự điều khiển linh năng mà hắn đã thoáng thấy trên những bức tường trước đó trở nên hữu ích, giúp hắn cẩn thận quan sát dòng chảy năng lượng, cố gắng tìm ra những điểm yếu hoặc những quy luật ẩn chứa bên trong.

Cuối cùng, sau một hồi tập trung cao độ, Trần Phong nhận thấy một ký tự có ánh sáng dao động bất thường, nhấp nháy như một ngọn đèn sắp tắt. Với một quyết tâm táo bạo, hắn rụt rè đưa ngón tay chạm vào ký tự đó. Vòng xoáy năng lượng khựng lại, ánh sáng tắt dần như một giấc ngủ sâu, và một tiếng "cạch" khẽ vang lên từ phía sau một bức tường đối diện. Một cánh cửa đá khác, nhỏ hơn cánh cửa đã giam cầm hắn, từ từ hé mở, dẫn vào một hành lang mới, tối tăm và đầy bí ẩn, như một lời mời gọi đến những bí mật sâu thẳm hơn của cổ tự.

Với những kiến thức mới về phương pháp luyện xương cổ xưa, sự hấp thụ năng lượng kỳ lạ từ con mồi, và những trang bị thô sơ tự chế, Trần Phong cảm nhận rõ ràng sự thay đổi đang diễn ra trong cơ thể. Xương cốt hắn không chỉ cứng cáp hơn mà dường như còn khát khao một sự tôi luyện mạnh mẽ hơn nữa, một tiếng gọi thầm lặng trỗi dậy từ sâu trong tủy sống. Bước chân thận trọng vào hành lang mới, Trần Phong biết rằng hành trình khám phá cổ tự vẫn còn dài và đầy rẫy những nguy hiểm, nhưng những bí mật ẩn sau cánh cửa đá đã mang đến cho hắn không chỉ hy vọng sống sót mà còn một bước tiến nhỏ nhưng quan trọng trên con đường chinh phục cảnh giới Thoán Cốt, một bước chân vững chắc hơn trên con đường tìm kiếm sức mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip