Chapter 1

CHAPTER 1

Alison nhảy lò cò trên vỉa hè, cố gắng đứng vững mỗi khi đôi chân trần của cô bé chạm xuống nền gạch mát lạnh. Đôi giày Converse của Alison được tháo ra và cầm trên tay. Cô bé khẽ vung vẩy nó, để cho những sợi dây giày màu sắc quật qua quật lại. Gió thổi khẽ lùa vào mái tóc đen và ngắn tủn của Al. Cô thích chí nhe răng cười, miệng lẩm nhẩm một bài hát bằng tiếng mẹ đẻ.

“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh, xòe đôi cánh…”

Ngày nào Alison cũng đi về trên con đường này. Alison luôn thực hiện một công việc yêu thích là tháo giầy ra và nhảy lò cò  trên đường, đếm đi đếm lại những viên gạch quá quen thuộc và hi vọng một cách kì diệu rằng một ngày nào đó sẽ xuất hiện một viên mới toe từ đâu đó. Cô bé chắc điều này cũng khá lạ lùng, nhưng ở nơi này, cùng với mái tóc ngắn và đen của mình, Alison có vốn dĩ đã được coi là một sự không-bình-thường rồi.

Alison thả phịch cặp sách xuống và tựa lưng vào một gốc cây to ven đường. Holmes Chapel lấp lánh và xinh đẹp trong những vạt nắng cuối cùng của một ngày mùa hè. Cô bé lại tiếp tục hát một mình, lôi ra cuốn sổ cô vẫn hay dùng để ghi lại tác phẩm của mình. Cuốn sổ chằng chịt chữ, có đoạn viết bằng tiếng Anh, có đoạn viết bằng tiếng Việt, thỉnh thoảng lại có vài hình vẽ nhí nhố của một cô bé 12 tuổi…Ở bên trên cùng Alison đã hí hoáy viết chữ “Belong to Alison. If you aren’t me, holding this or reading this will be illegal”. Đây là người bạn duy nhất của Alison ở nơi này – cái nơi mà mọi đứa trẻ đều cho rằng một đứa người châu Á tóc đen là chuyện kì dị.

“Ê Tóc Đen!”

Alison chưa kịp ngẩng lên thì một thứ chất lỏng gì đó lạnh ngắt đã kịp bay thẳng về hướng cô bé. Chúng vỡ tan ra với một lực rất mạnh khi vừa đáp xuống cơ thể Alison, tắm cô bé trong thứ hỗn hợp mà ta dễ dàng nhận ra là màu và nước bẩn. Cơn rát lan trên da Alison cùng lúc với thứ nước đáng ghét kia chảy khắp mặt, tóc và trên người cô.

Alison nhắm chặt mắt lại. Tiếng cười của lũ con trai ngu ngốc cùng trường với cô vang suốt từ bên kia đường vào tai Alison. Âm thanh đáng ghét ấy ong ong trong màng nhĩ cô như một âm thanh khó chịu. 

“Trông nó kìa!!!! Ê Tóc Đen, phong cách mới hả? Coi bộ hợp với mày lắm đó!”

Từ tốn và chậm rãi, cô bé mở mắt ra và nhìn về phía bên đường. Có khoảng năm, sáu đứa con trai cùng trường với Alison đang đứng đó, cười lớn như thể việc trước mắt chúng là một câu chuyện hay ho. Đúng, với bọn bắt nạt ấy, khiến Alison khổ sở chính xác là chuyện cười hàng ngày của chúng.

Khác biệt hẳn mọi người, lại có tính cách ngang bướng và cứng đầu, đây hoàn toàn không phải lần đầu tiên Alison bị những đứa con trai này bắt nạt. Nhưng thường chúng chỉ lấy và giấu đồ của Al, hay chặn đường không cho cô bé về nhà chứ chưa bao giờ chúng lại chơi trò ném bóng nước như này.

“Phần thưởng cho những đứa khác người đấy!” Một đứa trong số bọn chúng nói và một tràng cười tán thưởng rộ lên.

“Tóc Đen, mày chuẩn bị khóc chứ?”

“Đừng mơ!” Cô bé nghĩ. Dù bị bắt nạt nhiều như vậy nhưng chưa một lần nào Alison khóc trước mặt những đứa con trai ấy, hay trước mặt bất kì ai ở Holmes Chapel này. Cũng chưa bao giờ Alison thực sự kể cho ai nghe về việc cô bé đang khốn khổ hay gặp rắc rối ở trường. Với sự bướng bỉnh và tự trọng của một cô bé mười tuổi, Al chọn cho mình một giải pháp là im lặng. Trước khi chuyển đến cái nơi xa lạ và đáng ghét này, khi Al vẫn còn ở Việt Nam, bà cô bé vẫn dạy rằng: “Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ”.

Dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, Al ném cho lũ con trai bên đường một cái nhìn khinh miệt. Chậm rãi, cô bé chống một tay xuống đất làm điểm tựa và nhấc cơ thể đầy màu nước của mình lên. Thứ chất lỏng kia bắt đầu chảy thành những vệt dài trên mặt và trên cánh tay Al, cô bé quệt chúng bằng mu bàn tay, lờ đi cảm giác dính nhớp khó chịu. Al chưa bao giờ đầu hàng trước bọn bắt nạt, và cô bé không bao giờ có ý định đó.

Al cầm giầy và cặp bằng tay phải, tay trái khẽ vẩy nhẹ cuốn sổ của mình. Những vệt màu loang lổ trên cuốn sổ, dòng chữ viết bằng bút nước của cô bé nhòe đi, tạo nên một thứ kì dị trong những trang giấy vốn trắng tinh.

“Ôi không…!” Al thì thầm. Tất cả những tác phẩm của cô bé…Tất cả những tâm sự, những câu chuyện của cô bé…Tất cả đều đang từ từ biến mất trong sự di chuyển, lan truyền gấp gáp và vội vã của thứ chất lỏng bẩn thỉu kia.

Lần đầu tiên Al muốn khóc, nhưng không phải vì sợ hay tức giận với những gì lũ kia làm với cô mà là bởi vì người bạn duy nhất, thứ quan trọng nhất của Al đang gặp sự cố. Nhìn những vết nhòe trên trang giấy, Al tự biết rằng khó có thể đọc lại được chúng chứ đừng nói là phục hồi hay lấy lại những gì cô viết trong đó.

Một giọt nước mắt vội vã chảy ra từ khóe mắt Al nhưng may thay lũ đáng ghét bên đường không nhận ra. Cô bé cố gắng đứng vững trên chân mình rồi xoay người bỏ đi, không thèm liếc lại lấy một lần. Giọt nước mắt kia chỉ là một sai lầm… “Alison, KHÔNG ĐƯỢC KHÓC.” Cô bé tự nhắc bản thân một cách nghiêm khắc. 

“Ê bọn mày, nó đang bỏ đi kìa! Mau đuổi theo đi!” Một đứa trong số chúng hét to. Alison chuẩn bị tinh thần để chạy trước khi chúng có cơ hội giữ được cô bé. Với lợi thế của việc cao hơn gần như tất cả những bạn cùng lớp, Al có thể dễ dàng thoát khỏi bọn chúng nếu cô có chuẩn bị trước.

“Để nó yên đi!”

Bước chân rảo nhanh của Al bỗng sững lại khi giọng nói trầm và khàn như sấm ấy vang lên. Cô bé lập tức quay đầu lại và nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Ánh sáng lụi tàn của hoàng hôn in bóng lũ trẻ con lên mặt đường, tạo thành những khoảng tối đổ xuống dài ngoằng.  Lũ con trai kia tách ra và cũng quay lại nhìn phía sau lưng chúng, một sự sợ sệt hiện lên trên khuôn mặt của từng đứa một…

Bạn bè gọi cậu ta là “Anh lớn”. Thầy cô gọi cậu ta là Styles. Còn Al, cô thích gọi cậu ta với cái tên “Đầu Mì” hơn. Chưa bao giờ Al gặp một ai có mái tóc xoăn tít như cậu ta, xoăn tới nỗi khó có thể nói cậu ta có hai cái tai như người bình thường không. Cậu ta cao, cao hơn tất cả những đứa khác và Al đoán rằng cậu ta còn có bước chân rất dài. Đầu Mì không chỉ khiến bạn cùng trường sợ vì chiều cao mà còn bởi sự lạnh lùng và nghiêm túc luôn hiện hữu trên khuôn mặt và giọng nói của cậu ta. Al đã từng nghe nói khi tức giận, cậu ta đã từng làm một đứa lớp dưới phát khóc chỉ bằng việc nói một chữ “Im!” mà thôi. Thật khó có thể tin được rằng tất cả những thứ đó lại thuộc về một đứa con trai mới chỉ ở cái tuổi cấp hai. Có lẽ đó là lí do vì sao người ta gọi Đầu Mì là “Anh lớn”. Cậu ta vốn dĩ đã trưởng thành hơn người khác rồi!

Nhưng tiếc rằng với Al, dù có đáng sợ thế nào, Đầu Mì vẫn chỉ là Đầu Mì. Cô ghét những đứa kiêu căng và ngạo mạn, thích cậy đông bắt nạt người khác như cậu ta. Nếu có một loại người trên thế giới mà Al ghét nhất thì cô sẽ chọn ngay cậu ta. Và Al cũng biết, dù không bao giờ xuất hiện, nhưng cậu ta chính là người nghĩ ra những trò chơi quái đản và những trò bắt nạt đối với cô. Giống như một vị tướng thích ngồi sau tấm trướng điều khiến quân của mình vậy.

“Để nó đi!” Cậu ta nhắc lại.

Al có thể cảm thấy rõ ánh mắt của cậu ta đang theo dõi cô bé. Người khác có thể cảm thấy sợ hãi, không thoải mái hay nao núng trước sự quan sát ấy nhưng Alison thì không. Cô bé kiêu hãnh ngẩng đầu lên và không run sợ nhìn vào mắt cậu ta. Một tia dũng cảm được bắn sang phía đôi mắt màu xanh lá như một lời thách thức, một lời khẳng định rằng đừng bao giờ hi vọng Al sẽ sợ. Cậu ta lập tức nhìn lại, xoáy sâu vào mắt Al với một sức mạnh to lớn. Kì lạ thay, tất cả những gì mà cô bé có thể liên tưởng trong ánh mắt ấy là một cái cười nhếch mép đầy kiêu ngạo. Chỉ vậy thôi!

Cuộc đấu trí bằng mắt kéo dài trong vòng vài phút. Trời đã bắt đầu tối và ánh sáng đã bắt đầu bị đẩy lùi. Chất lỏng trên người Al bắt đầu không lại trong gió chiều của Holmes Chapel. Al không hề có ý định đầu hàng, không hề có ý định chịu thua trước. Cái kiêu hãnh và mạnh mẽ của một người châu Á…

“Chúng ta về!”

Ngạc nhiên thay, mắt cậu ta dứt ra khỏi mắt Al trước, ngắt ngang mối liên hệ đầy thù địch giữa hai người. Sự im lặng vừa nãy lập tức bị phá vỡ khi cậu ta bắt đầu bước đi những bước dài và quả quyết. Al nắm chặt tay mình, bấm móng tay lên lòng bàn tay để ngăn cái mong muốn được bước sang bên đó và tát cho tên đó một cái thật đau. Kẻ đã làm cho cuộc sống của Al ở nơi xa lạ này khốn khổ, kẻ đáng ghét cố tình đối đầu với cô bé, kẻ đã nghĩ ra cái tên “Đầu đen” để chế ngạo cô,…

Al đứng yên nhìn những đứa con trai ấy bỏ đi, cười nói vang cả một góc phố. Khi cô bé vừa định bước đi, một nụ cười nhếch mép từ phía đứa con trai có mái tóc xoăn ấy được gửi về hướng Al. Nụ cười ấy như nói với Al rằng:

“Hãy chờ đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip