Chapter 3
Author Note:
Chào mọi người. :) Rất xin lỗi vì sự lười biếng suốt một thời gian qua của tớ. Kể từ hôm nay, các bạn có thể theo dõi fic "Giới hạn bảy ngày" vào thứ bảy các tuần.
Chúc các bạn có một thời gian đọc vui vẻ.
Follow me on Instagram: @where.ismyname
Follow me on Twitter: @BelongggtoNiall
CHAPTER 3
[Mandy]
“Ôi chúa ơi! Harry Styles đang ở đây…!” Tôi thầm nghĩ khi xoay một vòng vì sung sướng. Thực sự là tôi đã vừa nói chuyện với anh ấy, trong vòng mười phút liền. Và anh ấy đã cười với tôi.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chào đón một “vị khách rất đặc biệt” – như lời ông Duncan nói, thế nhưng, chưa bao giờ, chưa một lần nào trong đời, tôi lại nghĩ mình có cơ hội được gặp Harry, Hary Styles từ One Direction cả. Đây có lẽ là một ngày tuyệt nhất cuộc đời tôi. Chị Alison thật may mắn! Ước gì tôi được là chị ấy. Hay chỉ cần được ngồi cùng chị ấy thôi. Chị ấy được ngồi trong phòng với Harry Styles. Anh ấy trông thật bảnh trai trong…
Cánh cửa phòng chị Alison chợt bật mở. Trước khi tôi kịp lên tiếng hay hiểu ra bất kì điều gì, tôi thấy Al lao ra khỏi phòng như một cơn bão đầy tức giận. Khoan, chuyện gì đã xảy ra thế?!
Tôi vội vã đứng dậy, ngó vào trong phòng. Harry vẫn đang đứng đó. Anh ấy đút một tay vào túi quần, tay kia đang khẽ lướt những ngón tay trên môi anh ấy, hai mắt nhắm nghiền và một nụ cười hạnh phúc khẽ nở. Ánh nắng phía sau lưng Harry khiến anh ấy trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Cứ gọi tôi là điên đi, nhưng với tôi, Harry giống như một thiên thần vậy.
“Uhm…ông Styles?” Tôi rụt rè gọi nhỏ. Dù không muốn phá vỡ giây phút tuyệt vời ấy, nhưng nếu không biết chính xác chuyện gì xảy ra với chị Al thì khả năng tôi bị đuổi việc là rất cao.
Harry lập tức mở mắt ra và tôi thấy một vệt hồng xuất hiện trên má anh ấy, không đoán được có người lại đang quan sát mình từ nãy đến giờ. Tôi tự hỏi không biết có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ. Chị Alison vốn dĩ có phải người dễ nóng giận và bỏ đi như vậy đâu.
“Gọi anh là Harry thôi, ừm…”
“Mandy.” Tôi điền nốt vào khoảng ngập ngùng giúp anh ấy. “Có chuyện gì đã xảy ra thế ạ?”
“Ồ…Chỉ là…” Anh ấy cắn môi dưới của mình như thể đang suy nghĩ gì đó. “Nghe này, Mandy, anh có thể nhờ em một việc được không, cô bé?”
Okay, hôm nay chính xác là ngày tươi hồng của tôi.
“Vâ…vâng!” Tôi nói và khẽ nở một nụ cười với Harry, hi vọng anh ấy sẽ hiểu rằng anh ấy có thể hoàn toàn tin tưởng vào tôi dù là chuyện gì đi chăng nữa.
“Anh cần phải xin lỗi Tóc…à ý anh là Alison. Em có thể cho anh cái gì đó để liên lạc và gặp cô ấy được không? Số điện thoại hay địa chỉ nhà cũng được. Hoặc lịch làm việc của cô ấy để anh có thể đến gặp cô ấy.”
“Em…”
Phải làm rõ chuyện này nhé, không phải tôi không muốn giúp Harry, mà là có một điều mà thư kí nào cũng biết: không được tự tiện cho người ngoài biết thông tin về cấp trên của mình. Nếu chị Al biết tôi giúp Harry, có lẽ chị ấy sẽ rất giận tôi. Nhưng…ý tôi là, đó là Harry Styles cơ mà!!!!! Trời ơi, tôi phải làm sao đây?
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Harry nhanh chóng bước đến trước mặt tôi. Anh ấy đặt hai tay lên vai tôi và khẽ siết nó.
“Anh biết điều này là làm phiền em, nhưng anh thực sự cần gặp Al.” Đôi mắt xanh của Harry nhìn thẳng vào mắt tôi với một sự chắc chắn và đảm bảo trong đó.
“Vâng, được ạ” Tôi nghe thấy bản thân mình nói.
“Chị Alison, em thực sự xin lỗi! Chị biết là em rất yêu chị, đúng không…?” Tôi tự nhủ khi quay về phía bàn làm việc của mình để tìm giấy và bút.
Mãi đến khi Harry đi rồi, tôi mới chợt nhận ra là anh ấy đã gọi chị Alison bằng tên Al. Tôi nhớ khá chắc là không phải ai chị ấy cũng đồng ý cho gọi như thế. Ngay cả tôi, phải là hai năm sau khi làm thư kí riêng mới được phép gọi Alison là Al.
*******
[Alison]
Alison sốt ruột nhìn lên tấm bảng điện tử của thang máy tòa nhà nơi cô ở. Cô thèm một chút nước, và thèm được nằm một chút để trấn tĩnh lại sau những gì vừa xảy ra.
“Không thể tin được cậu ta lại dám làm vậy!” Cô giận dữ nghĩ. “Đúng là đồ đáng ghét!”
“Al đáng yêu…!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô khiến Al giật mình quay lại.
“Trông em tệ quá đấy!” Cô gái có mái tóc đen ấy nói. Tuy cùng là người Việt Nam nhưng Vani lại có mái tóc dài chứ không ngắn cụt lủn như Al. Vani là hàng xóm của Al, một hàng xóm thân thiện, và đôi lúc hơi…không bình thường một chút.
“Này, em có nghe chị nói không thế?” Vani vỗ nhẹ lên lưng Al, lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Em xin lỗi. Hơi bị mất tập trung một tí.” Al thở dài, nói với Vani bằng tiếng Việt khiến cho một người vừa đi qua quay lại nhìn họ.
“Ola, điều gì đã đánh gục cô nàng bướng bỉnh của chị thế?” Vani mở to mắt hỏi. “Kể cho chị nghe nào!”
Một tiếng thở dài nữa thoát ra từ miệng Al khi cô khẽ day thái dương mình. Al thực sự cần phải thôi nghĩ đến nụ hôn đó đi thôi.
“Chị còn nhớ cái kẻ mà em kể với chị là đã từng bắt nạt em hồi bé không?”
“Em có thể gọi cậu ta là Harry.” Vani nói khiến Al bật cười. Đôi khi cô quên béng mất rằng Vani đây là một trong những người “vợ” của Niall Horan, bạn thân của tên Đầu Mì đó.
“Rồi. Em chỉ không thích nhắc đến tên cậu ta thôi.” Cô nói. “Hôm nay cậu ta đã đến tòa soạn, và bí mật sắp xếp một cuộc phỏng vấn, yêu cầu chính xác em phải là người phỏng vấn cậu ta.”
“Vì sao? Cậu ta thích em à?” Vani hỏi, cười một cách gian xảo.
“Xì. Sau những gì cậu ta đã làm với em thì khó mà nói được có một cảm giác nào ngoài “căm thù” và “ghét bỏ” giữa em và cậu ta.” Al nói. “Cậu ta chỉ muốn trêu tức em thôi.”
“Okay!” Vani gật đầu, ra chiều đã hiểu. “Tiếp tục đi!”
“Em và cậu ta nói chuyện một lúc. Toàn những câu đấu khẩu thôi, rồi khi em hỏi cậu ta muốn gì thì cậu ta nói cậu ta muốn một…một cuộc hẹn với em. Và rồi, trước khi em kịp nói gì thêm thì cậu ta…cậu ta…”
“Hôn em hở?”
“Sao chị đoán ra? Đừng nói là chị lập kế hoạch đi theo One Direction đấy chứ Vani.” Al trêu.
“Đừng có ngốc thế! Chị chỉ stalk họ trên Twitter thôi. Tại lúc nãy chị thấy em đứng một mình mà cứ đưa tay chạm lên môi, rồi nói đến chuyện vừa nãy thì đỏ cả mặt lên nên chị thử đoán thôi. Chậc! Mình giỏi thật!” Vani cười.
“Thôi đi! Em đang rối cả lên đây!” Al vò mái tóc ngắn của mình, một hành động mà Vani vẫn hay nói giống hệt con trai.
“Thế em nghĩ sao về câu nói của cậu ta?” Vani hỏi.
“Câu nói nào?”
“Thì đấy, cậu ta muốn hẹn hò với em đấy!”
“Trời ơi! Quên chuyện đó đi! Một tỉ, một vạn năm nữa em cũng không bao giờ hẹn hò với cậu ta đâu.” Al gay gắt nói.
Trước sự ngạc nhiên của Al, Vani mỉm cười một cách bí ẩn và nhìn chăm chú phía sau lưng cô.
“Chị nghĩ em sẽ phải cân nhắc lại điều đó đấy!” Vani nói, nhìn Al bằng ánh mắt mà chị ấy hay dùng để trêu bọn nhóc học sinh. Al ném cho cô bạn hàng xóm của mình một ánh mắt đầy nghi ngờ. “Quay lại đi.”
Nghe theo lời Vani, Al từ từ quay lại, chỉ để bắt gặp một nụ cười rạng rỡ nhưng vô cùng đắc chí của một người mà cô không mong đợi nhất. Hai lúm đồng tiền lún sâu trên má cậu ta khi cậu ta khẽ gạt một vài sợi tóc xoăn lòa xòa trước trán.
“Xin chào.” Cậu ta nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip