Chapter 8

CHAPTER 8

[Harry]

Harry đã từng trải qua nhiều kiểu lo lắng khác nhau, nhiều nỗi lo lắng khác nhau và trong nhiều trường hợp khác nhau. Cậu đã từng lo lắng khi Nicole thông báo mình sẽ được ở lại X-factor, lo lắng khi biểu diễn ở "Red Or Black", lo lắng ở buổi diễn đầu tiên trong UAN tour, lo lắng khi mẹ Anne ốm hay khi nhìn chị Gemma khóc khi chia tay với bạn trai. Thậm chí ngay cả những điều đơn giản và bình thường như nụ hôn đầu tiên, lần hẹn hò đầu tiên..., đối với Harry cũng là điều từng trải. Nhưng không một điều nào trong số những gì cậu vừa liệt kê ra có thể giống, hay chỉ gần gần giống với điều Harry đang cảm thấy ngay lúc này.

Cậu nhấn ga mạnh hơn, chiếc Range Rover phóng đi như một chiếc tên lửa trên đường phố New York. Tiếng còi xe của người đi đường vang lên inh ỏi nhưng Harry mặc kệ. Đèn tín hiệu đổi sang màu đỏ khi bánh xe Harry vừa chạm vào vạch kẻ trắng trên mặt đường hầm hập hơi nóng. Thời tiết đã chuyển sang nóng và khó chịu hơn với những tia nắng đang gay gắt chiếu trên bầu trời.

Harry lùa những ngón tay dài và thuôn của mình vào mái tóc vốn đã rối tinh, cố gắng điều hòa nhịp thở của mình. Lòng Harry nóng như có trăm nghìn cái kim được nung nóng đang châm vào cậu. Cảm giác bất lực ùa vây lấy Harry khi cậu nhìn những con số đếm ngược trên cột đèn giao thông chạy một cách chậm rãi và bình thản. Harry ghét phải thừa nhận rằng cậu đang nghĩ đến món ăn mà cậu làm là lí do khiến Al đau bụng, nhưng Harry không thể gạt cái ý nghĩ đáng ghét đó là khỏi đầu. Cậu có thể đã nấu một món gì đó mà Al dị ứng với, cạu có thể nấu sai một phần nào đó trong công thức...

"Lỗi là tại mày. Mày là đồ ngốc, Harry ạ!" Cậu tự mắng bản thân.

* * * * *

Harry lao vào bên trong tòa soạn và chạy thẳng vào thang máy, không kịp để cho cô gái ở bàn tiếp tân cơ hội hỏi han hay ông bảo vệ già đang ngủ gà ngủ gật có cơ hội ngăn cậu lại. Thang máy dừng ở tầng mười, cánh cửa mở ra và Harry lập tức chạy ra. Kí ức về nụ hôn "bất ngờ" giữa Harry và Al trong lần gần đây nhất cậu đến nơi này chợt ùa đến một cách đầy dễ chịu, nhưng Harry gạt phăng nó đi. Cậu còn chuyện khác quan trọng hơn cần phải lo.

"Alison!" Cậu gọi to, mặc kệ việc mình có đang làm ảnh hưởng đến ai không. Khi Harry vừa dơm bước về phía cánh cửa có dòng chữ "Alison Nguyen" thì nó bật mở và Mandy bước ra. Cô có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy một Harry trông lộn xộn và lo lắng đứng ở giữa phòng, nhưng rồi cô lập tức khép cánh cửa lại phía sau lưng, ngăn không cho Harry nhìn hay bước vào trong.

"Anh Harry, anh làm gì ở đây?"

"Mandy, Alison đâu? Cô ấy sao rồi?"

"Chị ấy ổn, nhưng...Em đã dặn chị Vani không được để anh biết cơ mà."

"Chuyện đó không quan trọng. Anh phải gặp Al, Mandy." Harry nói khẩn khoản.

"Chị ấy ổn mà anh." Mandy cố gắng nói. Nhưng Harry thì không ổn. Cậu cần phải nhìn thấy cô, và tự tay chăm sóc cho cô. Cậu khẽ đẩy Mandy sang một bên và mở cửa bước vào.

Phòng của Al có mùi của cô, mùi hương olive và trà xanh mát lành mà Harry vẫn hay ngửi thấy trên tóc và người cô mỗi buổi sáng. Nó đã nhanh chóng trở thành hương thơm yêu thích của câu, dù Harry mới chỉ biết đến nó có ba ngày. Mùi gỗ của nội thất, mùi cafe mà Al hay uống phảng phất trong không khí, tạo nên một hỗn hợp mùi rất đặc biệt.

Al đang ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc của cô, một tay chống lên trán, những ngón tay khẽ day day thái dương. Hai mắt cô nhắm nghiền đầy mệt mỏi, hai hàng lông mày cau lại. Gương mặt Al xanh xao và đôi môi không còn được hồng như lúc sáng nữa. Tim Harry thắt lại khi cậu quan sát cô một cách lo lắng. Cậu tiến lại gần, cố không làm cô giật mình.

"Em không sao chứ?" Cậu lên tiếng.

* * * * *

[Alison]

Cô mơ hồ nghe tiếng cửa khép lại sau lưng, tiếng bước chân và hơi thở của một ai đó. Al cho rằng đó là Mandy, hoặc Vani - dù cô không chắc rằng Vani có bao giờ đi lại nhẹ nhàng và im lặng thế. Gì cũng được, cơn đau đầu và cơn thắt của dạ dày đang khiến đầu óc Al trở nên mụ mị.

"Em không sao chứ?" 

Một giọng nói con trai khàn và trầm vang lên khiến Al lập tức mở mắt ra và ngồi thẳng dậy. Nội hành động ấy cũng khiến cơ thể cô như muốn sụp xuống, nhưng khi cô nhận ra âm thanh đó đến từ đâu, từ ai, sự khó chịu lập tức dâng lên.

"Cậu làm gì ở đây?" Cô hỏi lạnh lùng, đôi mắt nâu đen nhìn Harry sắc lẹm.

"Vani nói..." Cậu ta bắt đầu, nhưng Al nhanh chóng ngắt ngang.

"Tôi đã nói là không ai được nói với cậu cơ mà! MANDY!" Cô gọi.

"Đừng trách cô ấy, là tôi tự ý vào." Harry nói. Dù cậu ta đứng ở rất xa, Al cũng vẫn cảm nhận được sự căng lên của cơ thể Harry dưới ánh mắt lạnh như băng của cô. Cô biết chắc đó không phải là sự sợ hãi mà là một điều khác, nhưng Al quá mệt mỏi và tức giận để nhận ra đôi mắt xanh đang lo lắng nhìn cô.

"Cậu lúc nào cũng làm theo ý mình. Mandy là thư kí CỦA TÔI. Cô ấy phải làm theo lệnh CỦA TÔI." 

Nếu là lúc bình thường, Al hoàn toàn có thể kiểm soát cơn giận của mình. Tuy nhiên, cơ thể mệt mỏi của cô đang vượt quá giới hạn kiềm chế của nó, sự khó chịu, tức giận và ghét Harry đang nhân lên gấp bội, đặc biệt là sau câu nói "Tôi tự ý...". Cậu ta nghĩ cậu ta là ai?! Nếu Harry không khiến cô mất ngủ tối qua thì hôm nay cô đã không buồn ngủ đến vậy. Nếu cậu ta không bắt cô phải ăn bữa sáng, điều mà cơ thể cô không hề quen, thì cô đã không nôn thốc tất cả thức ăn ra và có những cơn thắt trong dạ dày như thế. Nếu không phải cậu ta gây sự với ông Mặt Trời thì ông ấy đã không ghét cậu ta đến độ chiếu quá nhiều hơi nóng vào đúng lúc Al phải đi bộ một quãng đường xa để lấy tài liệu, để rồi cô phải chịu một cơn đau đầu khủng khiếp đến thế. Cô đổ tất cả lỗi lên Harry, bởi vì chính cậu ta, cậu ta và không ai khác cả, phải chịu trách nhiệm cho những rắc rối và đảo lộn trong cuộc sống của cô.

"Tôi đã rất lo lắng cho em." Harry nói, dường như cố tình mặc kệ sự tức giận của Al. Đôi mắt xanh của Harry đầy cương quyết và lo lắng. Cậu nhìn thẳng vào mắt Al, đáp lại cái lạnh như băng trong đó, và giống như một người cưỡi ngựa, cậu ta cố gắng ghìm chiếc dây cương giận dữ của cô lại bằng sức mạnh trong ánh mắt mình.

....

"Trông tôi có giống như cần sự quan tâm của cậu không?" 

Người ta vẫn nói, khi mệt mỏi, cơ thể và trí óc rất dễ nổi nóng. Với Al lúc này, cái cảm giác bị ai đó kiểm soát và ghìm lại, dù chỉ là bằng ánh mắt, cũng đủ khiến cô phát bực. 

Trước khi Harry có thể đáp lại lời Al thì một cơn thắt khác trong dạ dày đã tấn công cô. Al gập người xuống, tay ôm bụng và rên rỉ, cảm thấy như ai đó vừa kéo dạ dày cô xuống bằng một sợi dây vô hình, như toàn bộ những cơ quan trong bụng cô vừa đồng loạt bước hụt một bước.

Al chạy thẳng vào nhà vệ sinh, quì xuống trên sàn -  may là nó luôn được lau sạch sẽ - và cô gục xuống bên bệ vệ sinh, bắt đầu nôn. Cô biết thừa trong bụng mình chẳng còn tẹo thức ăn nào sau hai trận nôn cách đây nửa tiếng, nhưng cô vẫn thấy cổ họng mình ngứa râm ran, như có gì đó đang chặn trong đó, thứ gì đó khiến đường thở của cô đau rát. Dạ dày Al thắt lại bất ngờ khiến cô buộc phải hít vào một hơi như người đuối sức để lấy không khí vào buồng phổi.

Một bàn tay to lớn và ấm áp nhẹ nhàng vơ mái tóc ngắn của Al lại, túm nó thành một túm giúp cô. Al biết đó là Harry và cô tha thiết muốn đẩy  cậu ta qua một bên, nhưng trận nôn khan đã rút mọi sức lực của cô. Harry khẽ vỗ lên lưng Al, rồi xoa tay thành những vòng tròn rộng lên lưng cô, cố làm dịu cơ thể cô lại. Dưới động tác của Harry,  Al thấy buồng phổi mình dễ chịu hơn rất nhiều. Cô ngồi thụp xuống đất, hoàn toàn yếu ớt và mệt mỏi. Cô ghét cảm giác cần sự chăm sóc từ người khác thế này. Một Alison mạnh mẽ không bao giờ dựa vào người khác. 

Tiếng nước xả và rồi cô thấy Harry đang quì trước mặt mình, đôi mắt cậu ta ngang tầm với mắt cô nhưng Harry không nhìn Al. Cậu ta tránh ánh mắt cô - cô biết thế. Harry đưa tay giữ lấy cằm Al còn cô thì cố quay đi.

"Tôi đã nói rồi, em có thể có sự cứng đầu, nhưng tôi mới là người khỏe hơn." Cậu ta nói. Al chưa bao giờ nghe Harry nói bằng âm thanh trầm và buồn đến vậy.

Harry nhẹ nhàng lau cho Al bằng chiếc khăn của cậu ta. Sự ấm áp của nước khiến Al thấy thoải mái hơn. "Mình cần một giấc ngủ", cô thầm nghĩ, cảm thấy trong vòng một giây tầm nhìn của mình hoàn toàn mờ đi, hình ảnh của Harry trước mặt cô trở nên nhiễu và xa xôi.

"Tôi sẽ đưa em về, đừng chống đối nữa. Môi em tím tái lại rồi kìa." Harry nói, vẫn bằng cái giọng xa cả kilomet ấy.

Al bỗng thấy mình được nhấc lên và bế đi. Bướng bỉnh và ngang ngược, cô lập tức làm trái lời dặn của cậu ta, bắt đầu chống đối một cách yếu ớt như một đứa con nít. Nhưng bàn tay to lớn và rắn chắc của Harry đã siết chặt quanh cô, mạnh đủ để nói cậu ta sẽ không để cô đi, nhưng không làm cô đau một chút nào.

"Ngoan nào!" 

Harry khẽ đẩy đầu cô tựa vào ngực cậu ta. Người cậu ta có mùi quế, mùi bạc hà và nước hoa gỗ. Cô cố gắng chống đối thêm lần nữa, những toàn thân cô rã rời. Toàn bộ hệ thần kinh của Al trở nên mụ mị, chúng đình công với mọi mệnh lệnh của cô. 

Và Al từ từ nhắm mắt lại. Tiếng trái tim của ai đó đang hồi hộp đập gấp gáp bên tai cô như một âm thanh đưa Al vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip