Ngược Nắng ( Chuyển Ver)

- Nhanh lên. Đừng có dùng răng. Ha.....

Một nửa phần tóc của tôi đang nằm trong tay anh bị kéo giựt không thương tiếc. Anh ấn đầu tôi sâu vào thứ to lớn giữa hai chân rồi lại kéo ra, bắt tôi mút mát nó cho thoả mãn. Chẳng bao lâu sau, anh gầm một tiếng rồi xuất ra. 

Anh mạnh bạo rút cái đuôi mèo đang nằm trong lỗ nhỏ phía sau như cách anh cho nó vào. Sau đó bồi thêm một thứ to lớn hơn gấp nhiều lần vào bên trong. Không chút dè dặt, không chút ôn nhu, anh dùi cái đó vào bên trong cho đến khi vào hết chiều dài, rút ra, rồi lại lặp lại. Tôi nghe thấy tiếng của anh rên rỉ, và cả của mình nữa. Tôi cảm nhận được hết tất cả những gì anh cho tôi. Khoái cảm, một chút hạnh phúc nhỏ nhặt, đau đớn, dày vò, và đâu đó bóng dáng của sự quay lưng, tất cả tôi đều cảm thấy ở anh, chỉ có tình yêu là thứ duy nhất mà tôi không thấy, và tôi tự nghĩ là, nếu có thấy thì nó cũng không dành cho tôi.

Công việc hằng ngày của tôi là chỉ cần nghỉ ngơi ăn uống cho đủ sức khoẻ, và chờ đến tối để anh phát tiết. Như vậy không mệt mỏi và đau khổ tới mức tôi phải tự dằng vặt bản thân, mà tôi đau ở chỗ là mỗi sáng chỉ thấy tôi cùng căn phòng trống hoác nhạt màu sức sống và tiếng người phụ nữ vô tư gọi tên anh ở dưới nhà.

Nhiều lần tôi đã lo lắng nếu anh cứ tiếp tục làm với cường độ như vậy thì sinh linh chỉ vừa chớm nở trong vùng bụng phẳng lì này có làm sao không. Tôi mệt mỏi với việc không ăn được thứ gì nhưng vẫn nôn thốc nôn tháo, và tôi lén đi đến bệnh viện.

Tôi tự nghĩ, nếu tôi nói ra thì anh có ghê tởm mà ghét bỏ tôi không. Để rồi tôi sẽ thoát khỏi đây và ổn định lại với một cuộc sống bình thường, một công việc bình thường, cùng với đứa con không cha của mình. 

Hôm nay tôi nhất định phải đi đến bệnh viện lần nữa mặc dù chẳng thích nơi đó chút nào. Tôi đã bỏ quên hạn khám thai định kỳ hơn một tuần rồi. Hy vọng bé con sẽ không sao. Tôi thở phào nhìn dòng chữ trên tờ giấy kết quả khám thai: thai nhi đang phát triển khoẻ mạnh. Đối với tôi như vậy là đủ.

Mặc dù trong lòng vẫn tha thiết thứ tình yêu xa xỉ nơi anh, nhưng có lẽ tôi sẽ học cách quên nó đi. Khám xong tôi liền vội bắt xe về nhà, lỡ mà anh có về sớm hơn mọi ngày thì không xong đâu. Tôi đã gọi một chiếc taxi đến đón ở cổng bệnh viện, nhưng chắc là do tắt đường nên tôi phải đứng đợi khá lâu. Lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng, tay nhàu nát tờ giấy khám thai, không thể để anh thấy thứ này.

Lúc trước tôi đã không nghĩ đến tình trạng xấu nhất khi anh biết tôi mang trong mình giọt máu của anh, là anh có thể sẽ không tha thứ cho tôi và cả con tôi nữa. Tôi thì sao cũng được, nhưng anh sẽ làm gì với bé con? Tôi thật sự không dám nghĩ tiếp. 

- SeungRi! 

Tôi quay ngoắt khi nghe có ai đó gọi tên mình. Một chiếc ôtô đột nhiên dừng trước mặt tôi. Cửa kính từ từ hạ xuống lộ ra người cầm tay lái với mái tóc màu nâu hạt dẻ ở phía trong. Gương mặt thanh tú và nụ cười khoe hai chiếc răng thỏ này thật rất quen. 

- Song Mino....

- Bây giờ anh mới nhận ra em sao?

Một người em cấp dưới hồi cấp 3 của tôi. Tôi và nhóc khá là thân, cho đến khi tôi bị anh nhốt ở nhà và cắt đứt liên lạc với tất cả người thân bên cạnh tôi. Lòng tôi nhẹ đi một chút, tâm tình đã thoải mái hơn nhiều. Đã lâu lắm rồi tôi chưa cảm thấy sự thân mật này.

Một hồi dài lê thê với vài câu chuyện ngẫu hứng kể ra, tôi nhất thời quên mất thời gian. cho đến khi tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi vui vẻ trò chuyện với Mino bằng ánh mắt sắc lạnh đến mức tôi cũng cảm nhận được cái lạnh đó, tôi mới chợt nhớ ra là mình đã trễ rồi. 

Anh mạnh bạo kéo tôi đi mặc cho tôi có la lối xin lỗi và Mino khó hiểu đang khuyên anh nhẹ tay lại. Thứ nặng nề trong lòng chưa vơi đi bao nhiêu, cỗ lo lắng lại dâng lên gấp vạn lần.

Đem tôi về nhà và thô bạo ném tôi lên giường, anh lặp lại công việc mà mỗi đêm vẫn làm với tôi, chỉ khác là lần này anh đã nói nhiều hơn một chút.

  - Tôi chưa cho phép, sao cậu dám ra ngoài, còn day dưa với người đàn ông khác. Nhìn có vẻ thân thiết nhỉ, bạn trai à?

JiYong à, trong lòng tôi nào có người bạn trai khác ngoài anh. Mặc dù chỉ có tôi nghĩ thế, mặc dù anh có hành hạ tôi thế nào. Tôi đã yêu. Yêu mù quáng. Yêu anh đến nỗi chẳng thiết nghĩ đến bản thân. Yêu anh đến nỗi nhất quyết giữ lại đứa con dù biết sẽ bị anh ghét bỏ, vì nó là con của anh và tôi - thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy anh là của tôi. Một chút niềm vui nhỏ nhặt của tôi khi gặp lại người thân đã bị anh lấy mất và trả lại là mùi máu cùng tinh dịch hoà lẫn tanh nồng. JiYong à, anh không yêu tôi đã đành, chí ít cũng cho tôi một chút niềm vui của riêng tôi chứ.

Bây giờ đã là 2 năm kể từ khi tôi quyết định bỏ trốn. Bụng tôi ngày một to lên và biểu hiện của anh dần khác đi. Trước khi mọi thứ quá trễ, tôi đã liều mình để bảo vệ bé con của mình. Bé con của tôi giờ đã bi bo biết đi và kêu được vài tiếng papa rồi. Tôi vẫn chưa quyết định nên đặt cho thằng bé cái tên nào, tôi cứ phân vân là phải nên đặt theo họ cha chứ nhỉ.

Một buổi chiều khoảng độ 4 giờ, tôi dẫn thằng bé ra công viên gần nhà trọ dạo một vòng. Giờ này nắng đã dịu bớt và không còn gay gắt nữa. Mặt trời phía sau những tán cây đang lặn dần, để lại khoảng trời phía trên là một màu cam pha vàng nhàn nhạt. Tôi thả mình vào những cơn gió nhẹ thổi qua, vô tình quên mất con tôi đang chơi đùa xung quanh bây giờ đang ở nơi nào rồi.

Đôi chân tôi chạy trong vô thức, tôi không biết phải nên gọi thế nào. Thằng bé còn quá nhỏ và không có lấy một cái tên, tôi không biết làm cách nào để tìm nó nữa. Đột nhiên có ai đó cầm lấy ống quần tôi giựt nhẹ. Tôi quay lại, vài tiếng kêu papa. Con đây rồi. Thằng bé ngốc, đừng tự ý chạy lung tung nữa. Hay là tôi phải tự trách mình không để ý thằng bé thì đúng hơn.

Vội quệt ít lệ còn đọng nơi khoé mắt, tôi ôm thằng bé vào lòng. Papa sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa. Thằng bé đột nhiên đẩy tôi ra, khoe cây kẹo to tướng trên tay, rồi chỉ về hướng người đàn ông nhìn chúng tôi từ nãy giờ. Ngược nắng, tôi không thấy được mặt người đó. Dụi mắt vài cái rồi cố nheo mắt nhìn, có phải là tôi đã già hay là mắt tôi có vấn đề không, tôi không tài nào nhìn rõ được mặt người đã tặng con tôi cây kẹo này. Mà cũng lạ, thằng bé có bao giờ theo người lạ đâu. 

- Vừa gặp lại anh mà em đã nhăn mặt thế à? 

Giọng nói trầm ấm đó sao quen quá. Trong vô thức tôi nhớ lại một người của 2 năm trước. Thanh âm ấy vẫn như thế, chỉ có cách xưng hô đã thay đổi rồi. Tôi đột nhiên sợ hãi, bản thân cũng không biết tại sao. Khi mặt trời đã dần lặn xuống và kéo theo vài tia nắng đi, tôi thấy rõ được anh hơn. Dáng người anh nghiêng sang một bên, một tay còn đang chống nạn. Chân anh bị thương sao? Nhưng lúc đó tôi không suy nghĩ như vậy, tâm trí sợ hãi lấn át hành động của tôi, tôi bế thằng bé chạy đi.

Sau đó tôi nghe tiếng cây nạn của anh rơi xuống nền đất lát gạch, tạo thành tiếng động chói tai dù chỉ là khe khẽ.  Tôi cảm nhận được anh đang ôm tôi, cả con tôi nữa, từ phía sau. Anh ôm chặt lắm, tôi không thể nhúc nhích dù một chút. Trong vòng tay anh lúc này, tôi không cảm thấy lạnh nữa, nhưng cũng không hẳn là ấm áp. Làm ơn đừng ôm tôi như vậy, tôi không quen với sự ôn nhu này. Tim tôi trong một phút giây nào đó chắc hẳn đã ngừng đập một chút khi nước mắt anh ấm nóng chảy ướt một bên vai tôi và giọng anh run run đứt quãng.

- Anh xin lỗi......Anh sai rồi.

-------------

Nguồn chuyển: @hntemm-
Cảm ơn bạn nhé.

Thương ❤️
13.11.2017

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip