episode 176 (special chapter)

"Được rồi!!"

Seo Hojin, 14 tuổi, bắt đầu liệt kê những việc phải làm trong hôm nay.

[Ngày 30 tháng 1]

- Hoàn thành bài tập toán

- Xem trước chương trình học năm ba trung học cơ sở (lớp 8)

- Chúc mừng sinh nhật anh!!

Cậu bé bĩu môi một chút khi ghi danh mục cuối cùng.

Rõ ràng hôm nay anh trai sẽ về nhà muộn vì anh ấy bận đi dạy thêm và đi làm công việc bán thời gian khác.

Nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chú, Seo Hojin đột nhiên đứng dậy, nhét tiền vào túi, mặc áo khoác vào và bước ra khỏi cửa.

Tuy nhiên, chưa đi được bao xa thì đã có người gọi cậu lại.

"Này, nhóc!!"

Việc có người gọi cậu khi đang đi trên phố cũng không phải là hiếm.

Thường thì họ là những cô gái quen Seo Hoyun.

"Không phải là em trai của Seo Hoyun đây sao?"

"...Vâng."

Seo Hojin nheo mắt nhìn người trước mặt.

"Trời ạ~, trông nhóc y hệt mấy năm trước vậy. Không phải người ta hay nói trẻ con lớn rất nhanh sao? Hay là mỗi đứa mỗi khác?"

Lời nói của cô ấy chạm đúng vào nỗi bận tâm của Seo Hojin.

"Chị là bạn học cấp ba của anh Hoyun đó. Em còn nhớ chị không?"

"Chị muốn nói gì?"

"... Trời, nhìn cái thái độ của nhóc kìa, quả nhiên là em trai của Seo Hoyun ha."

Cô ngồi xuống ngang tầm mắt của Seo Hojin rồi nở một nụ cười rạng rỡ:

"Bảo anh Hoyun nhà nhóc nhận điện thoại đi. Cậu ấy chả bao giờ bắt máy cả."

"Chắc là anh ấy không muốn thôi."

"Đúng là anh nào em nấy nhỉ."

Khi thấy Seo Hojin thể hiện sự buồn bã thay cho câu trả lời, cô mỉm cười ngượng ngùng rồi nhét tờ 20.000 won vào tay cậu.

"Cầm lấy đi này, là hối lộ đó. Cầm rồi mua cho mình cái gì ngon ngon mà ăn, xong rồi bảo cậu ấy... Hoyun gọi lại cho chị."

"..."

"Không, bỏ đi. Chỉ cần nói với anh ấy là chị nhớ ảnh thôi."

Seo Hojin do dự nhìn vào số tiền trên tay.

Cậu ấy đang thiếu tiền, vì thế mà trong lòng cậu cảm thấy rất khó xử.

Nhận thấy điều đó, cô gái vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang cầm tiền của cậu nhóc.

"Thôi nào, cứ cầm lấy đi."

"..."

"Hôm nay trời lạnh lắm đấy, về nhà cẩn thận nha."

Seo Hojin do dự một chút trước khi nắm lấy canh tay của cô gái, người đang đi về phía bạn bè của minh.

Sau đó, cậu bé ném trả tiền lại cho cô rồi chạy đi theo hướng ban đầu, phớt lờ đi tiếng gọi "Này! Này!!"của cô gái ở phía sau.

Cậu đột nhiên nhớ lại một việc tương tự đã từng xảy ra trong quá khứ khi mà cậu bị anh trai mình mắng thậm tệ trong ba ngày liền, rằng: "Nếu mày thích nhận tiền của người lạ như vậy sao không về sống với họ luôn đi?"

Hơn nữa, bây giờ đã lớn hơn một chút rồi, cậu bé biết rằng mình không nên nhận bất cứ thứ gì từ người lạ.

"Hộc, hộc..."

Chỉ khi rẽ qua góc phố và nhìn thấy con đường dẫn đến công viên, cậu mới chậm bước lại mà thở dốc.

Anh trai của cậu, Seo Hoyun, vẫn luôn cực kì nổi tiếng ở nơi cậu sống.

Mặc dù anh được biết đến là người thô lỗ nhưng vẻ ngoài đẹp trai của anh ấy khiến anh được bạn bè quý mến và nhờ thành tích học tập xuất sắc mà ảnh ấy còn có được sự quan tâm của các bậc phụ huynh.

Sự nổi tiếng của anh ấy lên đến đỉnh điểm khi anh đi học đại học.

Anh luôn được mọi người vây quanh, có chút thờ ơ với đứa em trai kém mình mười tuổi và thường cãi nhau với bố mẹ như một sinh viên bình thường.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau vụ tai nạn ấy.

Ngay cả Seo Hojin, dù còn rất nhỏ vào thời điểm đó, cũng nhận ra hoàn cảnh hiện tại của anh em họ là khác thường.

...Hmm.

Cậu bé nghĩ rằng nếu vừa rồi nhận tiền thì mình đã có thể mua được thứ gì đó tốt hơn.

Gạt bỏ đi chút tiếc nuối trong lòng, Seo Hojin bước vào tiệm bánh mà cậu đã nhắm vào từ trước đó.

Cậu hơi sốc khi nhìn thấy giá của những chiếc bánh kem được bầy bán.

Chúng thậm chí còn đắt hơn những gì cậu nghĩ.

Tuy nhiên, với số tiền hiện tại, cậu vẫn có thể mua được một chiếc bánh dâu tây nhở ở góc của tiệm bánh.

Không cân nhắc về sở thích của Seo Hoyon, Seo Hojin chọn nó mà không ngần ngại.

"Cảm ơn!"

Sau khi mua bánh, chủ tiệm bánh có vẻ khá vui và tặng cho cậu một chiếc bánh quy hơi vỡ một chút như một món quà tặng kèm.

Cẩn thận đóng nắp hộp bánh lại, Seo Hojin cắn một miếng rồi cho cả chiếc bánh quy vào miệng.

Đúng lúc đó, người bán hoa ở của hàng bên cạnh phát hiện ra cậu bé và gọi.

"Ôi trời, không phải Hojin đây sao?"

Cô ấy là một người thân thiết với mẹ của cậu.

Sao hôm nay cậu lại gặp nhiều người đến vậy chứ?

Cậu bé chỉ muốn về nhà thật nhanh mà thôi.

"Lâu rồi không gặp. Bây giờ cháu học lớp ba rồi nhỉ?"

"... Cháu đã tốt nghiệp tiểu học rồi."

"Oh, cô xin lỗi."

Nhìn thái độ có phần bất lực của Seo Hojin, người bán hoa rất ngạc nhiên.

Đứa trẻ trước mặt cô trông nhỏ hơn nhiều so với tuổi của mình.

"Bánh kem à? Hôm nay là sinh nhật của ai sao?"

"Anh"

Cô nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng và hỏi một cách trìu mến, nhưng Seo Hojin chỉ bỏ qua và trả lời bằng một từ duy nhất.

"À, vậy hôm nay là sinh nhật anh trai cháu nhỉ. Ha ha. Vậy thì nhận bông hoa này đi."

Người bán hoa, với vẻ mặt hối lỗi, lấy một bông hoa màu vàng tươi rồi nhanh chóng gói lại.

"Đẹp lắm đúng không?"

"..."

"Đó là loài hoa sinh vào ngày 30 tháng 1. Nó được gọi là hoa cúc vạn thọ. Cháu có biết ý nghĩa của nó không?"

"Không ạ..."

Khi Seo Hojin lắc đầu, cô mỉm cười nhẹ nhàng và cài bông hoa lên hộp bánh, giải thích ý nghĩa của nó.

Seo Hojin thấy ý nghĩa của nó khá phù hợp.

"Cảm ơn ạ."

"Đi về cẩn thận nhé."

Nhớ về bố mẹ mình, những người luôn coi trọng phép lịch sự, cậu cúi đầu lịch sự chào rồi quay đi với tâm trạng có chút nặng nề.

Khi đang đi nhanh về nhà, cậu bé đột nhiên nhận ra mình chưa trả tiền cho bông hoa rồi vội vã quay trở lại cửa hàng hoa.

"—Tội nghiệp thật mà."

Cậu vô tình nghe thấy chủ tiệm hoa đang nói chuyện với một nhân viên của tiệm.

"Sau khi bố mẹ thằng bé qua đời trong một vụ tai nạn, anh trai nó đã phải tự mình chăm sóc cho em trai."

"Thật sao?"

Hojin nhăn mặt rồi dừng lại.

"Chắc là phải khó khăn lắm."

"Chắc chắn là cậu anh trai phải rất vất vả để nuôi dậy em mình."

Seo Hojin cụp mắt xuống vài giây trước khi bước đi với bước chân kiên quyết.

"...Ôi trời!"

Những người lớn, giật mình khi nghe thấy bước chân, đều quay lại nhìn cậu.

"Sao cháu lại quay lại rồi? Cháu còn cần gì nữa à?"

Seo Hojin lấy tờ tiền nhàu nát từ trong túi và đặt lên quầy hàng.

"Cháu chưa trả tiền."

"Ồ! Phải rồi."

Người bán hoa mỉm cười ngượng ngùng.

Seo Hojin cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

"Nhưng cháu có thể nhận nó mà. Đó là món quà của cô--"

"Và nó cũng không khác gì đâu."

"...Hả?"

Seo Hojin ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người bán hoa và nói rõ ràng.

"Dù là anh trai hay bố mẹ nuôi cháu thì cũng vậy thôi."

Cậu bé quay người rời đi ngay lập tức.

Mặc cho tiếng gọi ở sau lưng, Seo Hojin làm như không nghe thấy gì.

Tại thùng rác của công viên, cậu bé gỡ bông hoa được gói một cách đẹp mắt ra khỏi hộp bánh và vứt nó đi trong sự bực bội.

"Khó chịu thật... nghiêm túc đấy."

Cảm thấy khó chịu và bực bội vô cớ, cậu vừa đi về nhà vừa càu nhàu.

Từ xa, cậu nhìn thấy bóng lưng của Seo Hoyun.

"Anh ơi--!"

Ngạc nhiên khi thấy anh ấy về nhà sớm, cậu nhanh chóng tiến lại gần.

"Tôi đã bảo rồi, con mẹ nó đừng có gọi điện cho tôi nữa."

Seo Hoyun đang hét vào mặt ai đó qua điện thoại.

Seo Hojin theo bản năng trốn sau bức tường cạnh đó.

"Chú có chút lịch sự nào không vậy? Làm sao chú có nhắc đến chuyện tiền nong với một đứa nhóc?"

"..."

Vài ngày trước, Seo Hojin đã gặp một người họ hàng với đang nở nụ cười rạng rỡ trên môi.

Người này đã chăm sóc cậu bé một thời gian ngắn sau vụ tai nạn, nhưng thành thật mà nói, cậu không muốn nhớ về khoảng thời gian đó chút nào cả.

"Anh của cháu có nhà không?"

Người họ hàng đó cười ranh mãnh và đột nhiên hỏi thăm cậu ăn uống đầy đủ không và có muốn gì không.

Có gì đó không ổn.

Seo Hoyun liễm môi rồi luồn tay vào tóc, giọng nói một cách lạnh lùng.

"Đủ rồi đấy. Thử cuất hiện trước mặt em trai một lần nào nữa xem, tôi sẽ cho chú biết thế nào là địa ngục."

Seo Hojin khom người xuống, chạm nhẹ vào hộp bánh.

Cuộc gọi vẫn tiếp tục.

"Tôi sẽ phải hối hận á?"

Hoyun cười, giọng nói có vẻ không tin.

"Điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời này là để Seo Hojin ở với gia đình chú dù chỉ cón nửa năm."

Sau đó, anh đột ngột cúp điện thoại, thở hắt ra.

Bực bội, anh rút một điếu thuốc từ trong bao ra, đặt lên môi rồi chửi thề.

"Lũ khốn nạn khốn nạn đấy."

Hôm nay là sinh nhật của anh ấy mà, một ngày đáng lẽ phải tràn ngập những điều tốt đẹp.

Tuy nhiên, anh ấy vẫn phải lo biết bao việc, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Seo Hojin liếc ra ngoài, quan sát anh, rồi đứng dậy với hộp bánh trên tay.

"Anh ơi!!"

"...Ồ."

Seo Hoyun giật mình và lùi lại một bước.

Anh nhanh chóng vứt điếu thuốc đã cháy một nửa trên xuống đất rồi giẫm lên, đồng thời dùng tay xua khói thuốc đi.

"Em đang làm gì ở đây? Em đến từ bao giờ?"

"Mới nãy thôi."

Nhìn thấy Seo Hojin nghiêng đầu ngây thơ với đôi mắt mở to, Seo Hoyun tỏ vẻ nhẹ nhõm và dùng tay gãi đầu.

"Seo Hojin, em đã làm xong bài tập trước khi đi chơi chưa vậy?"

"...Chưa."

"Gan thật đấy nhể."

Seo Hoyun véo má Seo Hojin rồi thả ra.

Với mùi thuốc lá vẩn vương và cảm giác đau nhói trên mặt, Seo Hojin nhanh chóng gạt tay anh ra và xoa má, hành động ấy khiến Seo Hoyun bật cười.

"Bánh gì thế này?"

"Hôm nay là sinh nhật anh mà."

"Ồ."

Ảnh hẳn là quên mất sinh nhật mình rồi.

Nhưng anh luôn nhớ và chúc mừng sinh nhật Seo Hojin.

"Mà..., em lấy tiền ở đâu ra thế?"

Seo Hojin suýt nữa thì đã giải thích rằng anh mình rằng mình đã tiết kiệm được một nửa tiền tiêu vặt nhưng rồi lại thôi.

Anh ấy đã nhịn không việc ăn tteokbokki và Pikachu tonkatsu với bạn để tiết kiệm tiền.

Cậu không thể xin thêm tiền trợ cấp từ anh trai mình, người đã phải tự trang trải chi phí sinh hoạt bằng tiền kiếm được từ công việc bán thời gian mà không đụng đến tiền bảo hiểm của bố mẹ.

Và nguyên quá trình mua bánh cũng đã đủ xấu hổ rồi, cậu ấy không muốn nói về nó.

Vì vậy, cậu đẩy lưng anh mình, giục anh vào trong tòa nhà.

"À mà anh ơi, anh có thích bánh kem tươi không?"

Khi họ ra khỏi thang máy và đến cửa, Seo Hojin hỏi trong khi Seo Hoyun đang mở khóa cửa.

Không thèm quay lại nhìn, Seo Hoyun trả lời.

"Không hẳn."

"..."

Lông mày của Seo Hojin nhíu lại trước câu trả lời thẳng thừng của anh mình.

Nếu tiết kiệm nhiều tiền hơn, cậu đã có thể mua được một chiếc bánh sô-cô-la khổng lồ.

Nhìn từ trên cao xuống, Seo Hoyun bật cười nhẹ khi mở cửa.

"Anh sẽ bắt đầu thích nó kể từ hôm nay."

Seo Hojin, người vẫn lén liếc nhìn khuôn mặt của anh mình, gật mạnh đầu.

Seo Hoyun lấy bánh ra, đặt lên bàn ăn và thắp nến.

Tim Seo Hojin đập loạn xạ khi chứng kiến ​​cảnh tượng đó.

Nhưng dù cậu có đợi bao lâu đi nữa, Seo Hoyun dường như cũng không có ý định thổi nến mà chỉ im lặng nhìn cậu.

"...Sao vậy?"

"Hát cho anh bài chúc mừng sinh nhật đi."

"...Không đâu."

"Nhanh lên. Sáp nến sắp chảy xuống bánh rồi kìa."

Lẩm bẩm và càu nhàu, cuối cùng Seo Hojin cũng bắt đầu hát một cách ngượng ngùng kèm theo tiếng vỗ tay.

" Happy birthday to you~. Happy birthday to you~. "

"..."

" Happy birthday my beloved... ý em là, my brother~ ."

"Này, em đã bỏ lỡ phần 'yêu dấu' rồi."

" Happy birthday to you~! "

Bỏ qua lời trêu chọc của Seo Hoyun, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Seo Hoyun cười khúc khích khi anh đưa mặt lại gần chiếc bánh và thổi tắt những ngọn nến một cách nhanh chóng.

"Bạn đã ước chưa?"

"Rồi, nhưng anh không nói cho em biết đâu."

"Ai hỏi anh đâu?"

Seo Hoyun xoa đầu Seo Hojin một cách thô bạo rồi cầm đĩa và nĩa đến, cắt một miếng từ phần trông ngon nhất của chiếc bánh và đưa cho Seo Hojin.

"Cảm ơn. Anh sẽ tận hưởng nó."

Từ hành động ấy, Seo Hojin đã nhận được sự biết ơn chân thành từ anh trai của mình.

Một ngày với đủ chuyện xảy ra, nhưng chỉ một câu nói đó thôi là đủ khiến mọi thứ đều ổn.

Cậu dùng nĩa cắn một miếng bánh nhỏ, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng.

Sau khi ăn thêm vài miếng nữa, cậu cảm thấy đây chính là thời điểm thích hợp để hỏi một câu hỏi mà anh đã tò mò bấy lâu nay.

"Anh ơi, nhân tiện thì..."

"Hửm?"

"Anh đã có bạn gái chưa?"

Giống như chị gái cậu gặp vào buổi chiều...

Với một bên má bị trét đầy kem tươi, Seo Hojin chớp đôi mắt to và nhìn chằm chằm một cách vô hồn.

"Cái gì đây?"

Sau một lúc im lặng, Seo Hoyun bật cười.

"Seo Hojin, em đã đến tuổi thấy hứng thú với những thứ đó rồi sao??"

"...Anh đang nói cái gì vậy!"

Seo Hojin cố gắng giải thích hiểu lầm, nhưng Seo Hoyun vẫn tiếp tục cười.

"Em không hề!"

"Ha ha, ôi, em thật sự đến tuổi dậy thì rồi sao? Sao mà lớn nhanh thế?"

"Em đã nói rồi, không phải như thế!!"

Mặc dù tai Seo Hojin đỏ lên vì xấu hổ, nhưng Seo Hoyun vẫn không thể ngừng cười.

Sau khi cười một hồi, Seo Hoyun lấy tay che mặt và cười khúc khích.

"Được rồi, được rồi, nếu em thích ai thì nhất định phải nói cho anh biết nhé?"

"..."

"Ôi, lâu lắm rồi anh mới được trận cười thế này... bụng anh đau chết mất."

Nhìn thấy cậu em trai đang hờn dỗi và né tránh ánh mắt mình, Seo Hoyun xiên một quả dâu tây bằng nĩa và đưa lên môi Seo Hojin.

Seo Hojin, mặc dù trừng mắt, vẫn há miệng ăn quả dâu tây.

"Ngon chứ?"

"...Dạ."

Seo Hoyun lần nữa xoa đầu Seo Hojin trước khi đứng dậy dọn dẹp.

Dù sao đi nữa, cậu cảm thấy mình đã tặng cho anh trai mình một ngày 30 tháng 1 khá tử tế.

"Này, lấy bài tập về nhà ra làm nốt đi."

"..."

Mặc dù bản thân anh ấy thì không có được tử tế như vậy.

.

.

.

Đêm đó, Seo Hojin đi ngủ sớm nhưng lại thức dậy vào nửa đêm.

Cậu nghe thấy tiếng nước chảy.

Cậu bé dụi mắt, bước ra khỏi phòng để tìm anh trai mình, và rồi cậu nghe thấy tiếng của anh.

"...Ài, chết tiệt...."

Cậu dừng lại.

Seo Hoyun đang ôm chặt cánh tay mình trong phòng tắm, nơi ánh sáng bị lọt ra ngoài.

Đó là nơi vị trí vết sẹo của anh ấy.

"Má, đau thật đấy..."

Nhìn thấy anh như vậy, Seo Hojin nhanh chóng quay trở về phòng và vùi mình dưới chăn.

Đôi khi, Seo Hoyun gặp ác mộng.

Sau đó, anh ấy đi vào phòng tắm, mở vòi nước, một mình chịu đựng cơn đau.

Vào những lúc như thế này, tất cả những gì Seo Hojin có thể làm là giả vờ không biết gì và tiếp tục ngủ.

Cậu biết đó là điều tốt nhất cậu có thể làm để thể hiện sự quan tâm của mình.

Đồ ngốc...

Anh trai của cậu ấy lúc nào cũng như thế.

Bất kể là có chuyện gì xảy ra, anh ấy đều giấu cậu hoặc hành động như thể không có chuyện gì xảy ra.

Điều này khiến Seo Hojin càng tò mò hơn.

Đó là lý do vì sao trước đó mình hỏi anh đã có bạn gái chưa.

Cậu muốn biết liệu có ai có thể chăm sóc Seo Hoyun giống như cách anh ấy chăm sóc mình không.

Seo Hojin ngọ nguậy dưới chăn.

Cậu cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng tiếng nước chảy bên ngoài lại nhắc cậu nhớ đến bông hoa mình đã vứt vào thùng rác.

Anh à.

Một bông hoa tròn, màu vàng tươi.

Thành thật mà nói, nó không hợp với Seo Hoyun chút nào.

Anh có biết ý nghĩa của loài hoa sinh nhật của mình không?

Seo Hojin hy vọng rằng ngày Seo Hoyun chào đời và ý nghĩa của loài hoa đó không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

*Trong ngôn ngữ của loài hoa thì cúc vạn thọ có nghĩa là nỗi đau, nỗi buồn chia ly và hạnh phúc nhất định sẽ đến

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip