Chương 36: Chẳng còn rào cản
Creator: Kyu In
Bầu trời đêm thăm thẳm, không một ngôi sao nào lấp ló, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất, tạo ra những vệt sáng yếu ớt trên con đường mòn dẫn đến nghĩa trang. Không khí tĩnh lặng, thanh vắng, chỉ có tiếng bước chân hai người vang vọng trong không gian yên ả.
Chu Nhược Ninh đi phía trước, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt có chút gì đó đăm chiêu, như đang chìm trong những suy tư riêng. Từ Minh Hạo đi bên cạnh cô, mặc dù không nói gì, nhưng đôi mắt anh không rời khỏi bóng dáng cô. Anh biết, đây là một chuyến đi quan trọng với cô, và anh hiểu rằng cô cần anh ở đây, bên cạnh, dù không cần nói thêm một lời nào.
Họ không hẹn mà đến vào giờ phút muộn màng, khi nghĩa trang chỉ còn lại sự tĩnh mịch. Đó là lúc mà Chu Nhược Ninh cảm thấy ba cô gần gũi nhất, khi mà không có ai xung quanh, không có những tiếng ồn ào của thế giới ngoài kia. Mọi thứ trở nên lặng lẽ, và trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của ba cô.
Đi qua cổng vào, Chu Nhược Ninh dừng lại một chút, ánh mắt cô quét qua những ngôi mộ xung quanh, dừng lại tại một ngôi mộ có bia đá khắc tên "Chu Chí Thành". Một nỗi buồn mơ hồ lướt qua, trái tim cô như co thắt lại mỗi khi nhìn thấy tên ông.
Từ Minh Hạo đứng im, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ bước theo cô. Anh biết, những khoảnh khắc thế này không phải để nói chuyện. Anh đứng cách xa cô một chút, để cô có không gian, để cô có thể nói ra những lời cô muốn, mà không cảm thấy có ai ở đó làm phiền.
Cuối cùng, Chu Nhược Ninh tiến lại gần mộ ba mình, đặt bó hoa cúc trắng xuống trước bia mộ. Cô khẽ quỳ xuống, đôi tay chạm nhẹ vào mặt đất lạnh lẽo. Một làn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những lá cây khô rơi trên mặt đất, như mang theo lời thì thầm từ quá khứ.
"Ba..." Cô khẽ gọi, giọng nhẹ như gió, nhưng lại đầy sự xúc động: "Con biết ba không còn ở đây nữa, nhưng con vẫn cảm nhận được sự hiện diện của ba mỗi khi con nhìn vào những kỷ niệm xưa."
Từ Minh Hạo đứng cách đó một đoạn, ánh mắt không rời khỏi cô. Anh nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên khuôn mặt cô, những giọt nước mắt không phải vì sự yếu đuối, mà là vì sự đau thương đã từng chất chứa trong lòng quá lâu.
"Ba à.." Chu Nhược Ninh tiếp tục, giọng nghẹn lại: "Con đã cố gắng sống thật mạnh mẽ, như ba đã dạy, nhưng đôi khi, con vẫn cảm thấy yếu đuối. Mỗi khi đêm về, mỗi khi cảm thấy cô đơn, con lại nhớ ba, nhớ những lời ba từng nói."
Cô ngừng lại một lúc, lòng như chùng xuống. Lần này, nước mắt không ngừng rơi, không thể kìm nén.
"Ba, con không thể thay đổi được quá khứ. Con đã sống cả cuộc đời với những khó khăn mà ba phải chịu đựng. Nhưng con hứa, con sẽ sống thật tốt. Ba có thể yên tâm."
Cô cúi đầu trước mộ ba mình, lòng đầy đau đớn nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Từ Minh Hạo bước lên, đến bên cô, không nói gì, chỉ im lặng đứng cạnh. Anh không muốn cắt ngang khoảnh khắc quan trọng này của cô, nhưng anh hiểu rằng, đôi khi chỉ cần có mặt là đủ, không cần phải nói gì.
Cuối cùng, cô đứng lên, lau khô nước mắt, nhìn về phía Từ Minh Hạo, nở một nụ cười nhẹ.
"Cảm ơn cậu đã đến đây cùng tớ, Từ Minh Hạo. Cảm ơn cậu vì luôn đứng bên cạnh tớ."
Từ Minh Hạo khẽ mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng: "Cậu không cần phải cảm ơn tớ. Tớ sẽ luôn ở đây, cho dù là trong những khoảnh khắc như thế này."
Chu Nhược Ninh quay lại một lần nữa, nhìn mộ ba mình, cúi đầu thêm lần nữa: "Ba, con sẽ sống thật tốt. Con sẽ không để ba phải thất vọng đâu."
Cả hai rời đi, dưới ánh sáng nhạt của trăng, bóng dáng của họ dần khuất lấp trong bóng đêm. Không khí vẫn tĩnh lặng, nhưng trong lòng Chu Nhược Ninh, một phần nào đó đã vơi bớt. Cô biết, ba cô luôn ở đó, trong trái tim cô, và cô sẽ không bao giờ đơn độc trên hành trình của mình. Từ Minh Hạo đi bên cạnh cô, không vội vàng, không nói gì, chỉ lặng lẽ cùng cô bước tiếp, như một người bạn, một người đồng hành, giúp cô tìm lại sự bình yên trong lòng, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ bé.
Ánh sáng của trăng mờ nhạt dần khi hai người rời khỏi nghĩa trang, những bóng cây cao vươn dài lên bầu trời tối như những cánh tay vô hình kéo dài trong không gian vắng lặng. Chu Nhược Ninh vẫn bước đi im lặng, đôi chân cô như nhẹ hơn một chút, như thể gánh nặng trong lòng cô đã vơi bớt đi phần nào.
Từ Minh Hạo đi bên cạnh cô, không vội vàng, không nói gì. Anh nhận thấy sự bình yên trong cô sau buổi tối này, nhưng anh cũng hiểu rằng chỉ một lần thăm mộ ba cô không thể làm lành tất cả những vết thương mà thời gian không thể chữa lành. Mỗi người đều có những nỗi đau riêng, những vết thương âm ỉ mà chỉ có thể tự mình đối mặt.
"Chỉ cần ba cậu ở đây, cậu sẽ luôn có sức mạnh." Từ Minh Hạo cuối cùng lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy chắc chắn.
Chu Nhược Ninh ngước nhìn anh, ánh mắt vẫn còn ướt, nhưng có một sự mạnh mẽ nào đó ánh lên trong đôi mắt ấy. Cô khẽ gật đầu: "Tớ biết. Ba tớ luôn là người dạy tớ kiên cường. Nhưng có những lúc... tớ cũng muốn mình có thể buông xuôi, không phải lo nghĩ gì nữa."
Từ Minh Hạo nhìn cô, không vội vàng đáp lại. Anh chỉ biết rằng, trong những khoảnh khắc như thế này, chỉ cần lắng nghe là đủ. Anh biết, Chu Nhược Ninh đã trải qua một cuộc sống không dễ dàng, và đôi khi, chỉ cần có một người bên cạnh, để cho cô không cảm thấy cô đơn, là đã đủ.
Cả hai bước qua cổng nghĩa trang, không còn những bước chân nặng nề nữa, mà là những bước đi nhẹ nhàng, giống như một bước ngoặt trong cuộc sống của Chu Nhược Ninh. Cô đã đến thăm ba mình, đã nói lời từ biệt, và giờ là lúc để bước tiếp.
"Chúng ta về thôi." Chu Nhược Ninh lên tiếng, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng.
Từ Minh Hạo gật đầu, không nói gì thêm. Anh đi bên cạnh cô, bảo vệ cô trong im lặng, như một người bạn đồng hành không thể thiếu. Trái tim anh hiểu rõ, đây không phải là kết thúc, mà chỉ là một phần trong hành trình dài của cả hai.
Khi họ trở lại xe, Chu Nhược Ninh nhìn ra cửa sổ, một lần nữa cảm nhận được sự bình yên trong lòng, dù không hoàn toàn, nhưng đã có những bước tiến nhỏ. Cô biết rằng có những điều không thể quên đi, nhưng cô cũng hiểu rằng mình không cần phải làm gánh nặng cho bản thân nữa. Cô sẽ tiếp tục sống, dù cho quá khứ có làm tổn thương, cô vẫn phải hướng về tương lai.
Từ Minh Hạo lái xe, ánh đèn phố xá hắt lên kính xe, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, thấy bóng dáng của cô ngồi im lặng bên cạnh, nhưng không còn sự vướng bận nặng nề như trước.
"Cậu muốn đi đâu không?" Từ Minh Hạo đột ngột hỏi, giọng anh vẫn nhẹ nhàng.
Chu Nhược Ninh ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, ánh mắt cô dịu lại: "Có lẽ... chúng ta chỉ cần về nhà thôi. Cảm ơn cậu vì đã đi cùng tớ. Tớ không biết mình sẽ thế nào nếu không có cậu."
Từ Minh Hạo mỉm cười, nhưng không nói gì. Anh hiểu rằng, chỉ cần họ cùng đi qua những khoảnh khắc này, không cần lời nói, cũng đủ để hiểu nhau.
Về đến nhà, khi cả hai bước vào, không khí ấm áp và quen thuộc bao trùm lấy họ. Đêm muộn đã lặng lẽ trôi qua, và dù còn rất nhiều điều chưa hoàn thiện trong lòng Chu Nhược Ninh, nhưng cô đã bắt đầu tìm thấy một chút bình yên trong những ngày tháng tiếp theo.
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tối. Những đám mây trắng trôi qua như thể mang theo những suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng trôi đi. Một khoảng thời gian tĩnh lặng trôi qua, và trong khoảnh khắc ấy, Chu Nhược Ninh cảm nhận rằng mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ cần cô không từ bỏ, chỉ cần cô không từ bỏ chính mình.
"Ba, con sẽ sống tốt. Con sẽ không để ba thất vọng đâu." cô thì thầm trong lòng, mặc dù ba cô không thể nghe thấy, nhưng cô biết, ông sẽ luôn ở đó, trong trái tim cô.
Từ Minh Hạo đứng ở cửa sau lưng, không lên tiếng, nhưng nụ cười trên môi anh không giấu được sự nhẹ nhõm. Cả hai đã đi qua một chặng đường dài, và bây giờ, họ đã sẵn sàng cho những chặng đường tiếp theo, dù có những khó khăn, nhưng không còn gì có thể ngăn cản họ nữa.
☆Còn tiếp☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip