1: Tự kiêu




Error có lòng tự kiêu cao ngất trời, ai cũng đều biết. Kể cả khi hắn đã cải tà quy chính quay về làm người tốt, cái bản tính ăn hại đó vẫn cứ bám theo hắn suốt thành ra quen.

_Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi, tên đần. - hắn khi Ink cố gắng giúp hắn giỡ đồ.

_Không phải là vì ta chịu thua nên ta mới từ bỏ việc phá hủy đâu nhá. - Người Bảo Vệ cười khổ nhìn hắn lững thững bước đi.

_Tự đi mà kiểm tra não mình đi Mực, ta không có mệt... - hắn chối đây đẩy, mặc dù bằng chứng rõ rành rành ra.

Mới đầu làm quen với cái tính cách cáu bẳn đó của Error, Ink còn tạm chấp nhận được vì hiểu rất rõ cái nhân cách được hình thành do những sai lầm trong quá khứ của hắn. Nhưng dần dà, tình hình ngày càng tệ hơn khi thói xấu của Chúa Hủy Diệt không chỉ áp đặt với cậu nữa mà còn với những người xung quanh cậu.

Điển hình như lúc đi thăm một AU nào đó với tên kia, thể nào cậu cũng ra về với lời tiễn chúc không mấy tốt đẹp lắm - hàng ngàn những con Gaster Blaster lăm le chực rọi những cú phóng hiểm trở sượt qua đầu cậu. Và Ink không còn cách nào ngoài việc cầm Error chạy mất dép mặc cho hắn còn đang chửi nhau với kẻ tấn công.

Nhưng ai cũng có mức chịu đựng và khả năng chịu đựng ấy của Ink vượt quá giới hạn rồi. Hôm nay là ngày nó bộc phát khi cậu và hắn kết thúc một chuyến thăm quan AU, quay về với tình trạnh tàn tạ hết mức có thể.

Ink ngồi xuống thở dốc, quần áo bị cháy xém đôi chỗ, thậm chí chiếc khăn quàng vẫn còn đang cháy một đốm lửa nhỏ.

Tên xương đen thì không bị liên lụy mấy, vẫn giữ cái thói cũ, hắn cho tay vào túi càu nhàu, đầu còn đang nghĩ đến việc trả thù.

_Chết tiệt, mấy tên tạo vật ngu ngốc thật sự không biết vị trí của mình mà. - hằn quay xuống nhìn Ink - Lần sau để ta tự xử lý nghe chưa mặt Mực? Đừng có chen vào giữa-...

_Cậu dừng ngay lại cái thói tự kiêu ngốc nghếch ấy đi! - Ink hét lên, mắt nhìn xuống dưới.

Error sững sờ, hắn không thể rời mắt khỏi Ink cho đến khi cậu đứng dậy nói tiếp, tay cậu nắm chặt lại.

_Chính vì cái thói xấu đó mà đi đến đâu chúng ta cũng đều bị xa lánh và cậu còn chẳng thể làm thêm một người bạn nào! - bộ xương nhỏ ngước lên nhìn hắn, ánh mắt căm thù - bớt ngay cái thói ấy đi trước khi cậu lại đưa chúng ta vào nguy hiểm!

Bộ xương cao hơn cũng không vừa, hắn bực tức gằn giọng:

_Ta không cần bạn bè! Ta cũng không cần ngươi phải giáo huấn ta như thế nghe chưa hả?

_Tốt thôi - Ink nói cầm lấy cay cọ, lẳng lặng vẽ ra một cánh cổng đến Doodle Sphere - , chừng nào cậu còn chưa từ bỏ lòng tự phụ đó, chúng ta coi như không là bạn.

Đoạn cậu không do dự mà nhảy thẳng vào trong vũng mực đó, để lại Error đứng đó. Hắn đáp lại, giọng chua cay:

_Còn lâu nhá, cứ việc đi, ta không quan tâm đâu!

Đám mực trên mặt phẳng trống dần dần biến mất, bộ xương không hoàn toàn đen nhìn nó, có một cái gì đó cứ đâm vào tim hắn.

Hối hận ư?

"Nah...không thể nào..."

Hắn gạt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, loại người (?) tự kiêu như hắn mà chũng biết hối hận? Error cười nhếch mép, nếu Ink thật sự có cái suy nghĩ rằng hắn sẽ mò đến tìm cậu để cầu xin tha thứ thì có lẽ cậu lẫn rồi, có khi chính cậu mực đó phải tìm đến hắn mới đúng.

Đinh ninh với cái ý nghĩ đó, hắn ngồi bệt xuống. Đợi.


Một ngày trôi qua.


Hai ngày cuối cùng cũng kết thúc...

Ba ngày, sáu ngày, một tuần lễ dài tưởng chừng như vô tận...

.....


But nobody came...

Hắn biết có chuyện gì đó không ổn. Cái cảm giác tội lỗi ngày một chồng chất.

Chết tiệt.

Hắn nhớ Ink rồi.


Đi qua bao nhiêu AU, tìm hỏi từng người một, hắn vẫn không thể gặp được bóng dáng chàng họa sĩ bé nhỏ ấy.

Outertale? Không có.

Dreamtale? Cũng không nốt.

Doodle Sphere? Không thấy tăm hơi...

Hắn tìm khắp nơi, đôi lần bật khóc khi ngỡ rằng Ink không còn trên quãng đời này nữa. Tự kiêu? Hắn sẽ vứt bỏ, giờ chẳng còn gì ý nghĩa hơn người đã dạy hắn thế nào là tình bạn.

Error đi khắp nơi, tâm trí cùng thể chất giờ đã trở nên mệt mỏi, hắn không còn biết mình đã đi qua những đâu, gục ngã xuống tảm cỏ xanh của Undertale, nhưng giọt lệ mặn chát rơi ra từ hốc mắt lỗi mù mịt.

Tất cả là lỗi của hắn.


Người hắn yêu đi mất là lỗi của hắn.


Chúa Hủy Diệt đau đớn đứng lên, mặc cho đôi chân chỉ chực ngã quỵ, hắn lê bước về Anti-void một cách khó nhọc, nước mắt vẫn còn chảy dài trên má.

Tiếng cánh cổng lỗi rè rè vang lên, đồng thời tiếng bước chân lệt xệt chạm vào nền phẳng của thế giới màu trắng xóa.

Hắn vấp ngã, gượng đứng dậy trong đau đớn.


Bỗng...hắn nhìn thấy một dáng hình lu mờ từ phía xa.

Hắn không thể lầm được.

_Ink?

Bóng dáng được gọi tên giật mình quay lại.

Vẫn gương mặt dính mực ấy, vẫn chiếc khăn quàng nâu bạc choàng một cách vụng về quanh cổ.

Ink như hét lên, chạy về phía hắn.

_Glitchy!

Cơ thể của cậu áp sát vào người hắn, mùi mực phai cùng với giấy xộc vào mũi hắn khi cậu dụi đầu vào lòng của bộ xương bị nhiễu.

Hắn ngỡ ngàng đưa tay lên ôm lấy cậu như để xem cậu là thật hay ảo, cái chứng ghét động chạm đã biến mất từ lúc nào.

Chưa kịp ấm lại người, Ink đã nhanh chóng dứt ra,mắt đọng nước, cậu trách:

_Đi đâu mà làm người ta lo hết lên thế hả?

Chẳng bao lâu, cái tính tự kiêu của Chúa Hủy Diệt lại quay trở về, hắn gắt lại:

_Câu đó để ta nói mới đúng, đã lùn lại còn cứ thích đi lung tung!

_Liên quan gì đến cậu chứ?

_Ta cũng đã rất lo lắng đấy! - Error hét lên trong vô thức, ngay lập tức, hắn nhận ra mình vùa nói gì, bịt miệng lại, mặt vàng hoe.

Bấy giờ Ink mới nhận ra quần áo hắn có phần xộc xệch do khói bụi, cộng với đôi mắt đỏ thẫm đang cuộn nước đang nhìn chằm chằm vào mình, đủ để biết rằng Error đã chịu đựng những gì.

_Cậu, ... đi tìm tớ hả?...- Ink nói, tỏ vẻ biết ơn, không tránh khỏi việc mặt bao phủ bởi một mảng cầu vồng - Quần áo bẩn hết rồi kìa...

Error cúi xuống, lập tức phủi hết bụi, ấp úng:

_T-Ta không có đi tìm ngươi!

"Cái lòng tự kiêu chết tiệt.."

Biết rằng người đối diện đang nói dối, Ink khẽ đỏ mặt, tuy vậy vẫn cười và buông hắn ra.

_Vậy tớ đi nhé!

_Sao cũng được... - Error nói, quay lưng về phía Ink.

Cậu thở dài, cầm Broomie vẽ một đường về thế giới riêng của mình. Nhưng trước khi kịp bước vào, cậu bỗng cảm thấy một lực nào đó kéo mình lại.


_Đừng bao giờ làm thế lần nữa...

Tim(?) cậu như lạc một nhịp, cậu khúc khích, quay về phía hắn, cười nhẹ:

_Tớ hứa - quay lại về đằng trước, cậu thì thầm - cảm ơn vì đã đi tìm tớ...

Nhanh chóng, Ink biến mất trong không gian màu trắng, một lần nữa để hắn ở lại. Error thấy có gì đó đập nhanh trong lồng ngực, cảm giác này khá ấm áp, hắn cười tự chê bản thân.


Có khi hắn sẽ từ bỏ cái nhân cách đáng ghét này vì Ink thật.


------------------------------------------------------------------------------------

Tác phẩm đầu tay như sh!t :)), 1470 từ ;-;...

Có gì thì hãy thong thả comment bên dưới, đừng ném đá au vì au sẽ cầm đá ném lại.


_chloepham272_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip