Chương 31 & 32 & 33

CHƯƠNG 31: EM GÁI MANG THAI

Thiên Hân Vũ cảm thấy thật nực cười, bao nhiêu năm qua rồi, sao mà kĩ năng diễn xuất của Thiên Khê Nghiên không hề tiến bộ thế?

"Em không nói thì làm sao chị biết được?" Thiên Hân Vũ nói với giọng như muốn cười vào mặt Thiên Khê Nghiên .

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi lại lên tiếng: "Chị lên trang mạng tin tức của thành phố đọc thì sẽ biết."

"Em nói luôn cho chị chẳng phải là nhanh hơn à? lên mạng tra chị còn mất thời gian mất lưu lượng ra...." Thiên Hân Vũ không suy nghĩ mà liên phản đối.

"Không, chị tự mình đi xem đi, có những lời mà tình nghĩa chị em sâu nặng em không nói ra được." Thiên Khê Nghiên nói với ngữ khí kiên định.

Hay cho câu tình nghĩa chị em sâu nặng! Thiên Hân Vũ vẫn muốn bật cười thật lớn, quay ra đã thấy Tân Mạc Ngôn lặng lẽ lái xe đi vào bãi đỗ xe của bệnh viện, cô khẽ hắng giọng chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện.

"Được, em gái tốt, phải đợi tới lúc chị rảnh mà chị nhớ ra việc này thì chị sẽ lên mạng xem xem."

"Bây giờ chị xem luôn đi, xem xong rồi thì chị gọi lại cho em nhé!" Thiên Khê Nghiên tiếp tục nói.

Thiên Hân Vũ cười thành tiếng: "Em tự tin đến vậy á?"

"Đương nhiên, chị nhất định sẽ xem."

Ngữ khí của Thiên Khê Nghiên tỏ rõ sự tự tin thường thấy, so sánh với ban nãy thì sự hoảng hốt lúc trước của cô ta càng trở nên nực cười hơn.

Không đợi Thiên Hân Vũ nói thêm gì nữa, Thiên Khê Nghiên đã tắt máy rồi, tiếng chuông tít tít vang lên văng vẳng bên tai Thiên Hân Vũ.

Thiên Hân Vũ quay đầu sang nhìn Tân Mạc Ngôn, nét mặt của Tân Mạc Ngôn rất phức tạp, Thiên Hân Vũ nhìn không ra được sự phức tạp đó là gì.

Thiên Hân Vũ không lên tiếng, cô mở điện thoại và lên mạng, trang đầu của tờ báo mạng với dòng chữ in to tướng đúng là làm cô giật mình.

"Ông trùm kinh doanh tại Thành phố Kim Hoa Tân Mạc Ngôn sau ba tháng sẽ tổ chức lễ đính hôn với người phát ngôn của công ty là Thiên Khê Nghiên , bị nghi là có con nên kết hôn!"

Có con nên thành hôn?

Thiên Hân Vũ ngây người ra, cô chưa kích vào tin tức đó mà thoát luôn ra.

Cô hướng ánh mắt về phía nhân vật chính, muốn nghe một lời giải thích: "Chẳng phải anh còn chưa từng nắm tay cô ta à?"

"Anh thề với em mỗi câu anh nói ra đều là sự thật." Giọng nói của Tân Mạc Ngôn cho thấy sự căng thẳng và bất an của anh.

"Vậy vì có con nên kết hôn là ý gì?" Thiên Hân Vũ chất vấn.

"Anh đã cho người đi điều tra rồi." Tân Mạc Ngôn nói với ngữ khí thành thực.

Thiên Hân Vũ nhìn chằm chằm thẳng vào mắt anh trong mười giây, sau đó cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Thiên Khê Nghiên .

Thiên Khê Nghiên nói đúng, sau khi cô xem xong đúng là sẽ gọi điện cho cô ta thật.

Chẳng phải vì cái gì khác, nếu như đúng là Tân Mạc Ngôn và Thiên Khê Nghiên có con với nhau vậy thì bản thân cô nhất định sẽ đưa Thư Nha biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của Tân Mạc Ngôn, nhất định, chắc chắn.

"Em đừng gọi...." Tân Mạc Ngôn giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô.

"Em đã nói rồi."

Cuộc gọi đã được gọi đi, Thiên Hân Vũ còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền lại tiếng nóit của Thiên Khê Nghiên .

Tân Mạc Ngôn định lên tiếng để cho Thiên Khê Nghiên thấy sự tồn tại của bản thân, trước khi chân tướng sự việc chưa được điều tra rõ ràng, anh không thể để cho Thiên Khê Nghiên muốn nói gì bên tai Thiên Hân Vũ thì nói.

Nhưng Thiên Hân Vũ đã giơ tay che miệng Tân Mạc Ngôn lại, bàn tay cô đang run lên, cho thấy chủ nhân đang có tâm trạng rất hỗn loạn.

"Em muốn nói gì thì nói thẳng đi, chị đọc được tin tức rồi." Thiên Hân Vũ vẫn giữ giọng nói lạnh lùng.

"Nên là chị muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi." Thiên Khê Nghiên khẽ cười một tiếng.

"Em mang thai rồi?" Thiên Hân Vũ lên tiếng hỏi.

"Một tháng rưỡi rồi." Thiên Khê Nghiên chắc chắn thừa nhận.

"Đứa bé là của Tân Mạc Ngôn?" Thiên Hân Vũ cảm nhật một cú đau chạy từ tai vào tới trái tim, khiến cho cô ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Tân Mạc Ngôn bên cạnh lắc đầu lia lịa, anh dùng lực muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Thiên Hân Vũ không để cho anh nói thì anh cũng không muốn làm cô thất vọng, anh chỉ mong cô đừng quên lúc nãy đã nói là sẽ tin anh.

"Chị hỏi Tân Mạc Ngôn ấy, anh ấy còn nhớ cái đêm giông bão sấm chớp cách đây nửa tháng không, nếu anh ấy nhớ thì chị có thể hỏi anh ấy, đứa trẻ trong bụng em có phải của anh ấy không...."

"Nếu anh ấy không nhớ thì sao?" bàn tay cầm điện thoại của Thiên Hân Vũ tê cứng cả đi.

"Vậy thì em sẽ dùng ảnh và video trong tay mình để nhắc nhở anh ấy." Thiên Khê Nghiên nói nhẹ nhàng, trong giọng nói thể hiện rõ rằng cô ta đã có âm mưu từ trước, điều này khiến Thiên Hân Vũ lạnh cả sống lưng.

CHƯƠNG 32: CHỊ EM CÙNG ĂN

Toàn bộ máu trong cơ thể Thiên Hân Vũ dường như ngừng hoạt động ngay tại giây phút này, cô ngơ người quay đầu sang nhìn Tân Mạc Ngôn, sự sợ hãi và kinh hoàng của người đàn ông trước mắt đủ để chứng mình tất cả chân tướng.

"Chúc mừng em." Thiên Hân Vũ gác máy, không thèm quay đầu lại cô liền xuống xe.

"Tiểu Mạt!" Tân Mạc Ngôn xuống xe kéo Thiên Hân Vũ lại.

"Anh còn có việc gì không? Em rể." Thiên Hân Vũ hất tay Tân Mạc Ngôn ra, cô giữ khoảng cách an toàn với anh.

Tiếng gọi em rể đó khiến cho cả hai người đều cảm thấy đau khổ.

"Em từng nói là sẽ tin anh!" Tân Mạc Ngôn vội vàng níu kéo.

"Niềm tin còn có giá trị gì trước những lời nói dối chứ!" Thiên Hân Vũ bật cười mỉa mai.

"Anh không nói dối, anh thề với em." đôi mắt Tân Mạc Ngôn cho thấy sự phức tạp và đau khổ trong tâm trạng anh.

"Anh đi xem những bức ảnh và video trong tay Thiên Khê Nghiên trước đi rồi hãy quyết định là có rút lại lời thề hay không."

Thiên Hân Vũ lạnh lùng nói hết liền quay người bước đi.

Trên đầu ánh sáng chiếu rọi rực rỡ nhưng toàn thân cô lại lạnh toát như thể đang bị lạc vào một khu nhà băng.

Tân Mạc Ngôn còn muốn giải thích gì nữa chứ, một nữ bác sĩ đã chạy tới khoác tay Thiên Hân Vũ đi vào phía sảnh bệnh viện.

Anh chỉ có thể dừng bước, ngồi vào trong xe và tiếp tục dòng suy nghĩ hỗn loạn kia.

Nghĩ kĩ lại trước kia, anh vẫn muốn nói với Thiên Hân Vũ chắc chắn rằng anh không hề nói dối cô.

Chuông điện thoại reo lên, là trợ lý của mình, anh ấn nút nghe, anh bình tĩnh, cẩn thận nghe hết đoạn báo cáo tình hình điều tra.

Thế nhưng mãi tới khi cúp máy, đôi lông mày của anh vẫn nheo chặt lại không hề có ý giãn ra.

12 giờ trưa khi tan làm, Thiên Hân Vũ cầm hộp cơm quay về phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mở cửa ra thì Tân Mạc Ngôn đang ngồi dựa lưng vào ghế nghịch chiếc bút kí tên của cô.

"Chúng ta nói chuyện một lát." Nhìn thấy Thiên Hân Vũ đang định đóng cửa rời đi Tân Mạc Ngôn liền vội vàng đứng lên.

"Xin hãy tránh đi, tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn để truyền thông đưa tin rằng hai chị em gái cùng có quan hệ với người đàn ông cặn bã của một doanh nghiệp."

Thiên Hân Vũ biết lời nói của bản thân rất khó nghe, nói lời đó bên tai Tân Mạc Ngôn càng khiến anh đau lòng.

Sắc mặt Tân Mạc Ngôn quả là rất khó coi: "Trước khi chân tướng chưa được tìm ra,em không thể phán án tử hình ngay cho anh như thế!"

"Vậy thì anh đợi sau khi chân tướng được thì ra thì hãy tìm tới tôi."

Thiên Hân Vũ nói xong liền làm tư thế đứng tiễn khách ra về: "Tôi phải nghỉ trưa, mời anh rời đi cho."

Tân Mạc Ngôn nuốt không trôi một miếng cơm trưa, anh uống hết một cốc cô- ca lạnh mới làm cho bản thân lấy lại tinh thần.

Anh lái xe chạy thẳng tới nhà Thiên Khê Nghiên , người mở cửa là Thiên Lâm Dạ, điều này nằm trong dự đoán của Tân Mạc Ngôn.

"Nghiên bây giờ không muốn gặp cậu, cậu đi về đi." Thiên Lâm Dạ đứng ngăn ngoài cửa, nói giọng đanh thép.

Có gan ăn nói linh tinh trước mặt truyền thông mà lại không có gan gặp anh?

"Vậy thì ông báo cho Thiên Khê Nghiên , hợp đồng của cô ta với tập đoàn nhà họ Tân chấm dứt kể từ ngày hôm nay, tiền phạt phá hợp đồng là 2000 vạn, báo cô ta hãy có sự chuẩn bị tâm lý."

Tân Mạc Ngôn nói xong liền quay người bước đi, Thiên Lâm Dạ đứng ở cửa vội vàng gọi cậu lại.

"Con gái lớn của tôi bị cậu đá, con gái thứ hai của tôi cũng bị cậu đá, các người có tiền thì có thể đùa bỡn với tình cảm của người khác vậy sao?"

Tân Mạc Ngôn dừng bước, anh cười như không cười nhìn Thiên Lâm Dạ: "Đúng, chúng tôi có tiền thì chúng tôi muốn làm gì thì làm."

Thiên Lâm Dạ tức tới nỗi hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng cũng không thể làm gì Tân Mạc Ngôn, Thiên Khê Nghiên ở trong phòng không nhịn được cuối cùng cũng đi ra, sắc mặt yếu ớt nhìn Tân Mạc Ngôn.

"A Đằng...." Cách gọi thân mật với giọng yếu ớt như vậy dễ khiến cho trái tim đàn ông rung động nhất.

"Cô hai nhà họ Mạt xưng hô sai rồi." Tân Mạc Ngôn có ý nhắc nhở cô ta.

Thiên Khê Nghiên sắc mặt trắng bệch, cô ta mím môi lại rồi thay đổi cách xưng hô: "Giám đốc Tân."

"Ra điều kiện đi." Tân Mạc Ngôn thậm chí còn không muốn bước chân vào phòng, anh đứng ngoài cửa nói rõ mục đích mình tới đây làm gì.

"Những tin tức đó thực sự không phải do em để lộ ra ngoài, anh phải tin em...." Thiên Khê Nghiên hai mắt ọng nước mếu máo nói.

"Những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là thái độ của cô trong buổi họp báo ngày mai." Tân Mạc Ngôn vừa nói vừa nhấc châm giẫm đám côn trùng dưới chân cho tới khi chúng chết mới thôi.

Sắc mặt Thiên Khê Nghiên cắt không còn giọt máu, nếu như cô ta không làm theo những gì anh nói, liệu có phải cô ta cũng chỉ như đám côn trùng anh vừa giẫm nát kia không?

CHƯƠNG 33: BỎ ĐI ĐỨA BÉ

"Anh...vào trong nói chuyện được không?" Thiên Khê Nghiên đảo mắt nhìn bốn xung quanh, cô ta sợ cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ bị kẻ có ý đồ nghe thấy.

"Tôi là người ngay thẳng thì không sợ gì cả." Tân Mạc Ngôn thở hắt ra một tiếng và nói.

"Lẽ nào anh không muốn cùng em nói chuyện một lát về đứa bé sao?" Thiên Khê Nghiên đã tới bước tuyệt vọng rồi.

Tân Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào Thiên Khê Nghiên , khuôn mặt không nét biểu cảm, ánh mắt sắc như dao đó dường như muốn đốt cháy cô ta.

Cuối cùng, anh chọn việc nhấc chân lên và bước vào trong phòng, Thiên Lâm Dạ đứng bên cạnh tự động lựa chọn vuệc đứng ngoaid cửa canh gác.

"Tháng rưỡi trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tân Mạc Ngôn vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.

Thiên Khê Nghiên đơ người ra, làm sao anh biết là tháng rưỡi?

Nhớ lại cuộc nói chuyện lúc sáng với Thiên Hân Vũ, Thiên Khê Nghiên mới hiểu ra rằng lúc đó anh cũng đang ở cạnh Thiên Hân Vũ.

Bọn họ, thực sự đã về ở cùng nhau rồi sao?

"Trả lời tôi đi." Tân Mạc Ngôn gõ tay xuống mặt bàn bằng thủy tinh nhắc nhở Thiên Khê Nghiên hãy trở về thực tại.

"Tối ngày hôm đó em cùng anh tham gia một buổi tiệc rượu, anh uống nhiều rồi, lúc đó ngủ luôn ở khách sạn....em...." Thiên Khê Nghiên ấp a ấp úng nói.

"Ngày hôm đó đưa tôi về phòng chẳng phải là trợ lý Trương sao?" Tân Mạc Ngôn nheo mắt lại hỏi.

Ngày hôm đó đúng là Tân Mạc Ngôn uống say rồi, anh đã dặn trợ lý Trương đưa anh về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau khi anh tỉnh lại không hề có dấu vết gì của phụ nữ trên giường.

"Điện thoại của anh đánh rơi trong buổi tiệc, em lên đó để đưa lại cho anh...." ánh mắt của Thiên Khê Nghiên lúc này như muốn né tránh anh.

"Sau đó thì thế nào?" giọng nói của Tân Mạc Ngôn giá lạnh giống như phiến đá ngàn năm tuổi.

"Anh mơ màng nói muốn vào nhà vệ sinh, em đã đỡ anh đi....sau đó...."

Thiên Khê Nghiên cúi đầu xuống không dám tiếp tục nói nữa, nhưng nói tới đây là Tân Mạc Ngôn hiểu những chuyện tiếp sau đó là thế nào rồi.

"Sau đó cô liền rời đi trong đêm, ngày hôm sau coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?" Tân Mạc Ngôn lạnh lùng hỏi.

Thiên Khê Nghiên không đoán ra được cảm xúc của Tân Mạc Ngôn lúc này, cô ta lúng ta lúng túng không biết nên nói gì, không nên nói gì.

"Nếu như không mang thai, chắc là em sẽ mãi mãi không nói ra...."

"Bỏ nó đi." Tân Mạc Ngôn không muốn chất vấn xem rốt cuộc đêm hôm đó ai là kẻ bắt đầu, chỉ là hôm đó anh say mềm ra như vậy thì thực sự còn có thể bắn đạn vào trong người Thiên Khê Nghiên sao?

"Cái gì?" Thiên Khê Nghiên ngây người ra không ngờ tới.

"Tôi nói, nạo bỏ đứa bé đi." Tân Mạc Ngôn từng từ từng chữ nói.

"Tân Mạc Ngôn, con của Thiên Hân Vũ thì anh coi là cốt nhục, con của em thì anh lại nhẫn tâm giết chết nó?" Thiên Khê Nghiên tức giận toàn thân run lên, lần đầu tiên cô ta gọi cả họ và tên của Tân Mạc Ngôn.

"Thiên Khê Nghiên , cô nghe cho rõ đây, bất luận với tư cách là người phát ngôn hay chủ của căn phòng này, hay là lễ đính hôn, tất cả những thứ đó đều là vì muốn báo ân. Người năm đó không phải cô vậy thì tất cả những điều này đều là do cô tự chuốc lấy mà thôi."

Tân Mạc Ngôn nói nhẹ nhàng, đôi ông mày nheo lại cùng với sự thờ ơ của anh khiến cho Thiên Khê Nghiên biết rằng mình không có một chút cơ hội nào.

"Mấy năm nay em luôn bên cạnh anh, không hề làm cho con tim anh có một chút rung động sao?" Thiên Khê Nghiên nước mắt như mưa, đau khổ nhìn Tân Mạc Ngôn.

"Con tim tôi không phải trước ai cũng rung động." Tân Mạc Ngôn nhìn Thiên Khê Nghiên với ánh mắt không chút thương tình: "Là tôi tự quyết định xem có nên rung động hay không."

Thiên Khê Nghiên không nhịn thêm được nữa, cô ta bật khóc gào lên, Thiên Lâm Dạ ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của con gái liền chạy vội vào, nét mặt cho thấy tâm trạng phức tạp đang nhìn Tân Mạc Ngôn.

"Ngày mai trong buổi họp báo, hi vọng cô nghĩ kĩ rồi hãy phát ngôn, bằng không, đừng trách tôi không khách khí."

Tân Mạc Ngôn ném ra một câu nói rồi chuẩn bị rời đi.

"Tân Mạc Ngôn, thực sự không phải là em để lộ tin tức, xin anh hãy tin em." Thiên Khê Nghiên chẳng còn quan tâm tới hình tượng bản thân mà kéo Tân Mạc Ngôn lại.

"Không phải cô thì cũng là người bên cạnh cô." Tân Mạc Ngôn giật tay về.

Thiên Lâm Dạ ngạc nhiên nheo mày, đầu óc quay cuồng, sự việc này sao lại được đẩy về phía ông ta?

"Ba em không thể nào lại làm như thế!" Thiên Khê Nghiên lớn tiếng nói.

Không được sự đồng ý của cô ta thì cha cô ta cũng không thể nào tự ý hành động.

"Ồ, vậy người bên cạnh cô thì sao?" Thiên Khê Nghiên nói mỉa mai.

Sắc mặt Thiên Khê Nghiên trắng bệch như tờ giầy, cô ta run rẩy ngồi xuống ghế sô pha, hai môi mấp máy lẩm bẩm: "Anh...."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: