Chương 35 : Mộng mê hoặc, là tương tư (4)
Khi Thất Thất tỉnh lại, phát hiện đầu của mình đang dựa vào một bộ ngực rộng lớn. Hồi tưởng lại một màn trước khi mất đi ý thức, nàng bỗng nhiên giật mình.Ngơ ngác nhìn người ngủ say bên cạnh là Hạ Phi Hàn, nàng nâng tay lên xoa bả vai mình, ẩn ẩn đau."Về sau không cần làm loại chuyện ngốc nghếch đó," Hạ Phi Hàn bỗng nhiên mở miệng nói, mở mắt, nhìn chằm chằm Thất Thất bằng đôi mắt sáng quắc: "Trẫm nếu như ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có, thì đã sớm chết đi sống lại không ít lần rồi,"Thất Thất lúng ta lúng túng gật đầu, cắn môi, đem chính mình cuộn lại, không nói gì nữa.Hạ Phi Hàn ngồi thẳng, mái tóc đen dày tản mát trên vai nàng, nàng tựa hồ thích ngẩn người như vậy?Chậm rãi vươn tay, từ phía sau ôm lấy đầu nàng, đầu dựa lên vai phải của nàng, hô hấp ấm áp ở bên tai nàng nhẹ nhàng phun ra nuốt vào: "Ngày mai chúng ta liền khởi hành đi Kim Lăng, thân mình của nàng chịu đựng được không?"Thất Thất sửng sốt, cứng ngắc quay đầu, ánh mắt hắc bạch phân minh theo dõi hắn, khàn khàn mở miệng: "Vì sao muốn dẫn ta cùng đi?"Hạ Phi Hàn không nói gì, chỉ dùng ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Thất Thất, một lúc lâu sau, ngay lúc Thất Thất nghĩ rằng hắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn lại nặng nề mở miệng nói: "Bắc Thương Kính cũng ở Kim Lăng."Bắc Thương Kính ở Kim Lăng cùng nàng có quan hệ gì? Thất Thất không khỏi nhíu mi nhìn chằm chằm khuôn mặt làm cho người ta mặc cảm, muốn nhìn rõ hắn tột cùng suy nghĩ gì, chung quy lại là ohí công."Nga," thật lâu sau, Thất Thất mới phun ra một chữ nga, tránh cái ôm của Hạ Phi Hàn mà nằm xuống: "Vương, Thất Thất rất mệt mỏi."Hạ Phi Hàn rét lạnh cúi mặt, liền xuống giường."Hoàng thượng?!" Lí Thành Đức đứng chờ ngoài Vị Ương điện, thấy Hạ Phi Hàn bỗng nhiên mở cửa đi ra, không khỏi nhíu mày, hoàng thượng cư nhiên ở lại đến nửa đêm liền đi ra?"Hảo hảo chăm sóc Mộ phi, tình hình Bắc Thương Kính thế nào?" Hạ Phi Hàn lạnh lùng nhíu mi, một mớ tóc đen theo gió tung bay, dưới ánh trăng như nhiễm một tầng ánh trăng tuyết trắng, đẹp đẽ như thần tiên."Bắc Thương Kính nghe nói nương nương muốn đi Kim Lăng, hiện tại ra roi thúc ngựa chạy tới Kim Lăng, hắn nắm giữ bí mật binh phù, tin chắc hắn nhất định đem tin tức kể cho nương nương." Lí Thành Đức trầm giọng nói: "Bắc Thương Kính có tiếng trung thành, cho nên nhất định sẽ trúng kế." Con ngươi hẹp dài của Hạ Phi Hàn chăm chú nhìn ánh trăng sáng tỏ, bên môi gợi lên có chút giống ý cười. Nam Lương cùng Đông Hoàn hòa thân, kỳ thật là có dụng ý khác, chính là binh phù. Binh phù kia ẩn chứa một bí mật lớn.Vân Như Ngưng vẻ mặt ngưng trọng ngồi ở Thanh Bình điện. Bối rối thất thần nhìn Doãn Thanh Thiển trước mặt, ngón tay không ngừng đảo quanh, trong tiếng nói ôn nhu dẫn theo một tia khẩn trương: "Thanh Thiển, làm sao bây giờ, ta hiện tại nên làm gì bây giờ? Thất Thất bị thương, hoàng thượng ngay cả xem cũng không cho ta xem một cái.""Cái gì!" Doãn Thanh Thiển đập bàn đứng lên, đôi mắt hoa đào trừng trừng, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Tiểu Thất bị thương? Nàng trước đó vài ngày không phải mới bị Hạ Phi Hàn đánh sao? Hiện tại lại bị đánh nữa?""Không phải, Thanh Thiển, hãy nghe ta nói!" Vân Như Ngưng cuống quýt giữ chặt Doãn Thanh Thiển, không ngừng nói: "Ta thấy ngày ấy thời tiết đẹp, vết thương của Thất Thất cũng tốt lên, liền mời nàng đi dạo ngự hoa viên ngắm hoa, không nghĩ tới, nửa đường lại đột nhiên xuất hiện một tên thích khách, hắn . . . . . . Hắn muốn ám sát hoàng thượng, Thất Thất . . . . . . Thất Thất lại lấy thân chắn đao! Ta . . . . . ." Nói đến sau đó, Vân Như Ngưng nức nở, bả vai gầy run lên."Vậy Thất Thất có bị sao không?!" Doãn Thanh Thiển bỗng nhiên cảm thấy hô hấp như bị ai đó chặn lại, cả người cứng ngắc, mặt mày yêu dã mang theo lo lắng.Vân Như Ngưng chăm chú nhìn khuôn mặt yêu mị đến cực điểm của Thất Thất, chậm rãi lắc lắc đầu, tay áo xanh lau lau một chút lệ trên mặt: "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, hoàng thượng không cho phép ai tới thăm."Doãn Thanh Thiển thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Vân Như Ngưng khóc lóc lê hoa đái vũ, tâm bỗng đau dữ dội, trên mặt biểu tình giận dữ: "Ngự y trong cung không phải rất tải giỏi sao? Nàng cũng đừng lo lắng, Thất Thất từ nhỏ đã có mạng lớn, đừng khóc.""Thất Thất không có ta có thể sẽ sợ hãi, không có ta nàng sẽ sợ hãi! Ngươi không biết sao nói không có gì, còn ở đây nói đơn giản như không?!" Vân Như Ngưng có chút không khống chế được, thủy mâu trong suốt trừng mắt nhìn Doãn Thanh Thiển liếc một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip