CHAP11
Sau khi rời khỏi chỗ của DaoDao cô liền đánh một vòng các chỗ mà Viên Nhất Kỳ hay lui tới nhưng vẫn không thấy, gọi Nhất Kỳ cũng không bắt máy. Đang nghĩ xem còn nơi nào mà cô chưa tới không thì điện thoại vang chuông dữ dội, trên màng hình là một dãy số quen thuộc mà xa lạ, nhớ lại nảy giờ người này cũng đã gọi cô vô số lần nhưng cô không muốn nghe, định tắt máy lần nữa nhưng lại lỡ bấm nhận, đành nghe vậy, vừa để điện thoại gần tai thì Vương Chí Thông "bên kia đã rống lên
"MẸ KIẾP CON CHÓ!! 'BỐ' GỌI MÀ MÀY DÁM TẮT MÁY À?!!! , rồi một tràng la hét phỉ nhổ cứ thế phun ra
Cô nghĩ cứ để vậy mà nghe thì phần đời còn lại của cô nhất định là đeo máy trợ thính, cô vội đưa điện thoại ra xa, xác định bên kia không hét nữa cô mới đưa điện thoại lại gần
"Tôi đang bận, anh muốn gì nói lẹ"
"Đ*t c*n m* mày, dám nói chuyện với anh mày như vậy à"
"Không có gì thì cúp máy"
"Khoan đã, đến khách sạn SNH giúp tao xử lý chút việc "
"Anh cả, tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không có thời gian để xử lý mấy chuyện nhảm nhí của anh, hiện giờ tôi đang giúp ông nội tìm chị hai..."
Cô chưa nói xong hắn đã cắt lời
"Nó không chết được đâu mà mày phải gấp, tao cho mày 10p "
Nói xong hắn tắt máy, cô nhăn mặt nhìn màng hình đen xì
"Shh, phiền phức"
Cô phóng như bay trên đường cao tốc
*Khách sạn SNH*
Cô bước vào, đi một mạch vào trong, bảo vệ và nhân viên ở đó thấy cũng không cản , họ đã quá quen với việc cô tới đây để sử lý đống rắc rối mà cậu cả nhà họ Vương gây ra. Ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy Vương Chí Thông quần áo không gọn gàng, mặt vênh váo hút thuốc nhìn vào chỉ muốn đấm cho vài phát. Cô đi tới chỗ hắn
"Có chuyện gì mà gọi tôi đến gấp vậy" giọng cô lạnh băng, mày cau lại
"Chuyện vặt vãnh ấy mà"
"Chuyện anh gây ra chưa bao giờ là vặt vãnh cả"
Hắn không trả lời mà chỉ vào mũi cô
"Lợi hại như mày mà cũng bị đánh bầm dập như vậy à" hắn cười khinh bỉ
Cô khó chịu hất tay hắn ra
"Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, anh không nói thì tôi đi về vậy"
Cô quay người bỏ đi hắn liền chặn lại nghiến răng trợn mắt
"Từ khi nào mà con chó con vắt mũi chưa sạch như mày dám trả treo như vậy hả, hay là do ông nội tao quên xích mày lại nên mày hoá chó dại rồi ung dung chạy đi cắn người"
Cô nhếch mép cười
"Con chó này xem ra vẫn vắt mũi sạch hơn cái nhân cách của anh"
"Mày..."
Hắn vung tay định đánh cô nhưng nghĩ lại dù gì đánh cũng không lại nên hạ tay xuống
chuyển sang đã kích
"Dù sao cũng là nghiệt chủng, cho dù thân thế mày tới đâu tao cũng xem mày như cỏ rác, à mẹ mày chắc còn hơn cả rác rưởi "
Cô không nói gì, mặt cô đen lại, cả người toả ra hàn khí khiến hắn sợ hãi
"Ờ... tối qua tao có hơi quá chén"
Cô dường như hiểu ra gì đó liền mở cửa phòng ra, trên sàn toàn đò của phụ nữ bị vức lung tung, còn có vài cái gối nằm lăn lóc dưới sàn, rèm cửa đóng lại, chỉ có thể thấy được nhờ vào đèn ngủ mờ ảo, thi thoảng còn nghe tiếng thút thít, cô quay qua lườm hắn, dường như cũng quen với mấy chuyện này, hắn trề môi nhún vai rồi bỏ đi.
Cô chán nản bật đèn, thấy một cô gái đầu tóc bù xù quấn chăn khắp người, cả người run rẩy thút thít, còn nghe lẩm bẩm gì mà 'tôi nhất định sẽ khiến anh trả giá', nhìn sơ qua cũng biết tên rác rưởi đó đã làm gì con gái nhà người ta rồi.
Cảm nhận được ánh sáng từ đèn toả ra cô gái liền nhìn ra cửa, một ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía mình, cô gái hét lên
"CÚT ĐI, CÚT NGAY ĐI!!!!"
thấy người kia không phản ứng, cô gái liền cầm đèn ngủ ném về phía cô, ngỡ là cô sẽ né nhưng không, cái đèn bay thẳng vào trán cô khiến cô chao đảo, nhận thấy cơn đau ập tới cô lại nhớ vài chục phút trước cũng có một nữ nhân tung đòn chí mạng vào mặt cô, tim cô lại chưng hửng một nhịp, là do nàng ấy hay do cú đánh đó đã khiến tim cô như muốn nổ tung? (gây ấn tượng sâu sắc chỉ có thể là chế Châu:)))
Thấy cô đứng phát ngốc ở đó làm nữ nhân ngồi trên giường hoang mang
' không phải chứ, chỉ ném nhẹ thôi mà không lẽ chấn thương não rồi sao'
Cô gái vội lau nhưng giọt nước còn đọng lại trên mắt rồi nhìn thật kỹ, thì ra không phải tên khốn đó, người này nhìn thấp hơn một chút, ánh mắt cũng không láo lia như tên kia, chỉ là khuôn mặt có vài phần hơi giống hắn
"Này, cô có bị làm sao không vậy"
Vương Dịch không trả lời chỉ đứng trơ ra đó (đang nhớ mỹ nữ đó mà :D). Cô gái hoảng hốt vội đi về phía Vương Dịch, kéo theo chăn quấn chặt lên người mình, bây giờ làm gì có thời gian nhớ chuyện tòi tệ lúc nảy nữa, mạng người là quan trọng, lỡ như nữ hảo soái này thật sự bị chấn thương não thì cho dù có mười vị luật sư bật nhất thế giới cũng không thể giúp nàng bào chữa, dùng tay lay Vương Dịch
"Cô gì ơi" ' chết rồi không phản ứng, kiểu này ít nhất cũng vài năm tù vì tội 'cố ý giết người nhưng bất thành', nhưng mình chỉ muốn hù doạ thôi mà, kiểu này tên khốn đó chưa vào tù thì mình phải vào trước hắn rồi '
Cô nàng đang suy sụp không biết phải làm sao thì hồn phách Vương Dịch như bay về, cảm nhận nữ nhân này đứng gần mình quá cô liền đẩy ra, không được thân thể là vàng là bạc, Vương Dịch ta trước giờ không ham mê nữ sắc a
"Cô vào trong tắm đi"
Đi tắm thì sẽ rửa trôi những tàn tích mà tên khốn đó để lại và như vậy cho dù cô gái này có đến bệnh viện xét nghiệm lấy bằng chứng thì cũng bị nước rửa trôi rồi, cô thật sự là không muốn giúp hắn nhưng ai bảo hắn lại là con cháu Vương gia làm gì, lỡ chuyện này lộ ra thì Vương thị chắc chắn khủng hoảng thời gian dài cô thật không muốn như vậy vì đây là tâm huyết cả đời của ông nội, cho dù ông có đối sử với cô như thế nào thì cô cũng không phản khán, bây giờ cô chỉ còn ông là người thân thôi.
'Tôi chỉ giúp anh tới đây thôi, còn nếu anh xui xẻo thì chuẩn bị tinh thần làm ba đi'
Thấy cô gái dường như cũng ngượng ngùng nhìn quần áo vức dưới sàn cô liền hiểu
"Nhà cô ở đâu, tôi cho người tới lấy đồ" 'nhìn có vẻ là người sống ở đây'
cô gái không trả lời
"Cô tên gì"
"Hàn Gia Lạc"
Nghe được câu trả lời, cô móc điện thoại ra gọi, bên kia bắt máy
"Lão đại"
"Tìm thông tin người tên Hàn Gia Lạc, cao 1m65-68, tóc nâu dài uốn lượn sóng rồi tới nhà cô ấy lấy quần áo đem đến chỗ tôi"
"Ờmmm.... lão đại à.... thông tin cô cung cấp thật mông lung sao mà tôi..."
"Tôi cho cô 30p"
không đợi Từ Sở Văn nói hết Vương Dịch đã tắt máy (Vương-ngang ngược-Dịch)
Vương Dịch biết tìm thông tin của người khác mà mô tả một cách mơ hồ như vậy thật sự rất khó tìm nhưng ai biểu cô là lão đại chứ, cho dù khó tìm mấy người cũng phải tìm được cho tôi. Bên kia Từ Sở Văn vội vã tìm thông tin nước mắt đã sớm chảy hai hàng còn phía bên Vương Dịch thì nhàn nhã bấm điện thoại lâu lâu lại nhìn cánh cửa nhà tắm đang đóng (không phải biến thái đâu, chỉ là xác định người kia tắm xong chưa thôi)
Đúng 30p sau Từ Sở Văn gõ cửa thầm trách
'chỉ là bộ đồ thôi mà, có thể mua, đâu cần phải tới tận nhà của người không hề quen biết mà lấy chứ
Cửa mở ra, Vương Dịch nhìn thấy bộ đồ mới toanh trên tay Từ Sở Văn cũng biết nó từ đâu mà ra chắc chắn không phải trong nhà cô nương kia rồi
"Điều tra được chưa"
"Lão đại à, khắp cái Thượng Hải này có biết bao nhiêu người giống cô miêu tả chứ"
"Trừ nữa tháng lương"
Mặt Vương Dịch điềm tĩnh
"Ế, tôi có nói là không được đâu, theo những gì điều tra được thì cô ấy tên là Hàn Gia Lạc, cao khoản 1m65-68, tóc uốn hơi xoăn và...."
"Và???"
"Và là con gái duy nhất của thị trưởng"
"Được, tháng này không có lương "
"Ủa sếp?? Sao mà..."
"Dài dòng, còn nói nữa thì tháng sau nhịn đói"
Nói xong cô đóng sầm cửa
"Rồi xong phim luôn đã không đồi được tiền quần áo mà còn mất lương, thế là ăn mỳ gói nguyên tháng ༎ຶ‿༎ຶ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip