Chap 31 - Nhà ma kinh dị (2)

_ Mình ngoi lên rồi đây.! Ahihi 🤭 _
_ Để mọi người đợi lâu rồi.! _
_ Hôm nay đường Sam Nguyên high quá mọi người nhỉ?! 😅 _
_ Ngày mai sẽ lại là đường Hân Dương đó. Yeah 😂 _
_ Không luyên thuyên dài dòng nữa, chúng ta vào truyện thôi. 💓 _

€__________________________________________€

Tiếng thét của Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác và Châu Thi Vũ vang vọng khắp 'lâu đài ma quái', khiến mọi người bắt đầu mất bình tĩnh, dừng mọi hành động lại. Bộ đàm vang lên giọng nói lo lắng của Tả Tả.

Tiểu Nhất?! Em không sao chứ?!

Em ổn.! Cứ tiếp tục đi.!

Nhóm Trương Hân đứng ở cầu thang thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại.

"Chúng đến rồi.!", Vương Dịch ngó đầu ra dãy hành lang, mỉm cười nói với ba người kia.

Khi họ ló đầu ra nhìn thì thấy hai con búp bê đang di chuyển về phía họ, không kịp suy nghĩ gì hết, Hân Tử kéo Hứa Dương bỏ chạy. Thi Vũ cũng muốn chạy, lập tức bị Vương Dịch kéo lại, đặt ngón tay lên miệng cô, kề sát tai cô nhẹ giọng nói.

"Im lặng.!"

Tiểu Nhất quay sang nhìn. Hai con búp bê đó dừng lại trước mặt hai người một lúc, xoay đầu sang nhìn, Thi Vũ căng thẳng nhìn bọn chúng, nắm chặt tay 11, lát sau bọn chúng chầm chậm di chuyển về phía trước, đuổi theo A Hân và Miên Dương.

Châu Châu thở phào nhẹ nhõm, quay sang hỏi Nhất Nhất.

"Còn hai A Hân và Dương tỷ thì sao?!"

Tiểu Vương nhún vai, không nói.

"Sao em biết hai con búp bê đó, nó đuổi theo tiếng động thế?!"

"Bảng phác họa có ghi."

"Vậy sao lúc nãy em không nói?!"

"Tiền bối có để tôi nói?!", Nhất Nhất ngước mắt nhìn Châu Châu, không nhanh không chậm nói.

Lúc Trương Hân và Miên Dương chạy ngược lại chỗ bọn cô, vừa chạy vừa hét. Ngay lập tức bị 11 bắt lại. Sau đó để tay lên miệng, ra hiệu im lặng. Hai người họ hiểu ý bụm miệng mình lại không phát ra tiếng động. Nhất Nhất đem đèn pin tắt đi, đúng lúc bọn chúng tiến đến. Sau đó dừng trước mặt bốn người, xoay đầu qua lại như quan sát. Ba người sợ hãi, căng thẳng không dám phát ra tiếng.

Vương Dịch lấy trong túi áo ra một hòn đá nhỏ lấy ở căn phòng lúc nãy văng ra xa. Tiếng động làm bọn chúng chú ý, chầm chậm di chuyển theo hướng đó. Cả ba người thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi.!"

Bốn người bắt đầu di chuyển lên tầng hai.

£_______ Giải phân cách đáng sợ ________£

Ở tầng hai

Dao Dao sắp khóc vì sợ, nhưng vẫn cố gắng kìm lại vì không muốn làm phiền Kỳ Kỳ. Mặc dù đang tập trung mở khóa, nhưng khi 017 nghe tiếng khóc thút thít bên cạnh, cậu ngẩn đầu lên nhìn, thắc mắc hỏi.

"Chị đang khóc sao, Dao Dao?!"

"..."

"Chị đừng khóc.! Sao thế, Dao Dao?!"

"... Tiểu Hắc~ ...", Dao Dao nghẹn ngào nói

"Hửm?! Em đây.!", Kỳ Kỳ nắm chặt lấy tay chị ân cần nói.

"Chị ... chị ... chị sợ.! Huhuhuhu.", Dao Dao nấc lên từng tiếng nói. Cô cố gắng bình tĩnh nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng hét của Dương tỷ và Châu Châu lại khiến cô càng thêm lo lắng và hoảng sợ.

"Không sao, không sao. Có em ở đây.! Chị đừng sợ, em bảo vệ chị.", Kỳ Kỳ ôn nhu xoa lấy mặt Dao Dao, lau đi từng giọt nước mắt của cô.

"..."

Thấy Dao Dao im lặng, cậu gãi đầu không biết phải làm gì. Lát sau như nghĩ ra gì đó, Kỳ Kỳ nhẹ giọng nói.

"Em kể chị nghe một chuyện vô cùng xấu hổ của em ở cấp hai nha~."

Dao Dao vẫn im lặng, Kỳ Kỳ thì hào hứng bắt đầu kể.

"Lúc học cấp hai em và bạn tốt của mình ngồi ở cuối lớp, nhưng mà bạn ấy lại thích một bạn nam ở bàn đầu."

Dao Dao quay sang nhìn, Kỳ Kỳ vui vẻ kể giọng vô cùng hưng phấn dù cô vẫn nghe rõ trong giọng em ấy cũng có chút sợ, nhưng dù vậy, em ấy vẫn cố gắng khiến cô ngừng khóc và đỡ sợ hơn.

"Lần nào bạn ấy viết thư cũng để em kiểm tra trước sau đó truyền lên cho bạn nam đó. Rồi có một giáo viên nhìn thấy em truyền thư cho bạn nam đó, chị biết lão sư đó nói gì không?!"

Dao Dao lắc đầu.

"Lão sư ấy nói. 'Viên Nhất Kỳ, đừng nghĩ tôi không biết em đang làm gì?!', lúc đó em nghệch mặt ra luôn."

"Em không giải thích với lão sư ấy sao?!", Dao Dao thắc mắc hỏi.

"Đó là bạn tốt của em, không thể nói được. Sau đấy, lão sư đó làm chủ nhiệm lớp em. Chị biết lão sư làm gì không?!"

"Mắng em sao?!"

"Còn kinh khủng hơn cả mắng. Lão sư đó bảo em và bạn nam kia lên bục giảng, nhìn bọn em rồi nói với cả lớp là 'Mấy em thấy chưa?! Đây là hậu quả của việc yêu đương sớm.!', em cạn lời luôn, nhìn người bạn tốt của em ngồi bên dưới, mặt bạn ấy hoàn toàn 'lục' luôn đó.!"

Dao Dao bật cười, rồi dịu dàng hỏi.

"Sau đó thì sao?!"

"Sau này, hai người đó quen nhau, em mới hết bị lão sư đó hiểu lầm."

Dao Dao vừa cười vừa xoa đầu Kỳ Kỳ, ôn nhu nói.

"Cực khổ cho em rồi tiểu Hắc~.!"

"Chị thấy ổn hơn chưa?!"

Dao Dao mỉm cười, gật đầu, nắm lấy tay Kỳ Kỳ, lại gần bên tai cậu nói.

"Cảm ơn em nha~, tiểu Hắc của chị.!"

Viên Nhất Kỳ đơ người nhìn nụ cười Thẩm Mộng Dao. Cậu cứ thế ngẩn người nhìn. Dao Dao thấy Kỳ Kỳ im lặng, liền lên tiếng.

"Em sao thế, tiểu Hắc?!"

"Hả?! Không gì, chúng ta tiếp tục thôi. Còn một ổ khóa nữa là mở được cửa rồi."

"Hảo~."

Ổ khóa cuối cùng được mở ra. Viên Nhất Kỳ cầm tay nắm cửa, đưa tay về phía Thẩm Mộng Dao nói.

"Đi thôi.!"

Dao Dao nắm chặt lấy cánh tay 017, nép sát vào người cậu, Kỳ Kỳ vặn lấy tay nắm cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, đột nhiên một con ma tóc dài mặc đồ trắng, từ trên rơi xuống trước mặt hai người họ, làm Kỳ Kỳ giật mình lập tức lùi lại, khiến Dao Dao kinh hãi thét lớn.

"Aaaaaaaaaaaa, ... tiểu Hắc~.!!!"

Cánh cửa đối diện cũng từ từ mở ra, CK cổng trên vai là một con ma tóc dài mặc đồ trắng khác, bước ra.

Chuyện là ít phút trước, ở chỗ của Trần Kha và Trịnh Đan Ny.

Đản Đản đang rất tập trung rọi đèn pin cho CK bẻ khóa. Hoàn toàn không nhận ra cái tủ phía sau hai người đang từ từ mở ra. Con ma tóc dài mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, miệng bị rạch nát đến mang tai, máu từ miệng vương ra, mặt áo trắng, bước ra.

Tiến lại chỗ Đan Ny, cảm thấy có cái gì đó không ổn phía sau. Lính tính mách bảo cô nên quay lại nhìn. Thế là Đản Đản nhà ta cần đèn pin quay người lại. Khuôn mặt đáng sợ đó nhìn chằm chằm cô. Vì quay qua quá bất ngờ, cũng làm cho con ma đó giật mình, Đản Đản cùng con ma đó nhìn nhau, sau đó thét lên.

"Aaaaaaaa.!"

Không kịp suy nghĩ gì Đản Đản nhà ta đã cho người ta một đấm vào mặt, bằng tất cả sức mạnh của một người đai đen tam đẳng Taekwondo, khiến con ma đó ngất xĩu, bất tỉnh nhân sự. Vì quá tập trung nên Trần Kha không phát hiện ra cảnh đặc sắc vừa rồi.

'Cạch', CK vui mừng quay sang muốn thông báo tin vui cho Đan Ny thì phải im bật, khó khăn thốt ra ba từ cuối.

"Đản Đản, em xem tôi mở ... được cửa rồi.!"

Nhìn người nằm bất tỉnh nhân sự dưới nền đất, CK bất lực nhìn cái người vẫn chưa hoàn hồn và chưa nhận thức được mình đã gây nên tội gì.

"Không biết phải xin lỗi thế nào đây?! Còn phải bồi thường cho người ta nữa.", CK cạn lời nghĩ.

"Xin ... xin lỗi. Lúc nãy do em giật mình nên ... em lỡ tay ... em ... em chỉ lỡ vung tay nhẹ thôi. Không ngờ."

Nhìn cái người nằm trên đất bất tình kia. CK méo mặt. Âm thầm nghĩ.

"Lỡ vung tay nhẹ?! Em nghĩ tôi tin sao?!"

"Không sao.! Chúng ta ra ngoài thôi.!", CK lạnh giọng nói.

Đan Ny giúp cô đỡ con ma đó dậy rồi cõng ra ngoài. Vừa mở cửa bước ra CK đã bị tiếng thét lơn của Dao Dao dọa sợ, cũng vô thức thét theo.

Hàng loạt tiếng thét không ngừng vang lên làm bốn người ở đỉnh lâu đài và Chu Chu ngày càng hoang mang.

Bốn người tập hợp ở tầng hai. Nhìn xung quanh khung cảnh rợn người lúc này khiến họ ớn lạnh, kinh sợ. Ở phía cuối hành lang có để một cái ghế sofa đen, một người mặc đồ rất giống 'chú hề ma quái' ngồi gục đầu trên đó. Xung quanh là những người ăn mặc và hóa trang giống hệt như 'xác sống', trông vô cùng kinh dị đứng bất động xung quanh dãy hành lang.

Khói trắng bắt đầu lan tỏa, hơi lạnh cũng tỏa ra ngày càng nhiều. Đột nhiên Miên Dương xuất hiện phía sau bọn họ, vỗ vai Đản Đản. Cô nàng nhà ta giật mình sợ hãi quay sang, lại một lần nữa tính dùng nắm đấm đánh vào cô. Cũng may là A Hân cản lại kịp không thì ... (Tg: Không dám nghĩ tới.!!! 😱 )

"Em tính đánh chị à, Đản Đản?!", Hứa Dương dựa vào lòng Hân tử mở to mắt hỏi.

"Em tưởng chị lại là con ma lúc nãy.!"

"Lại?! Em đánh ma sao?!", Hân tử bất ngờ hỏi.

Đản Đản không biết trả lời thế nào, CK thì im lặng chỉ về phía người bất tỉnh nhân sự đang dựa vào cửa kia. Bọn họ thấy thế thì hắc tuyến đầy đầu, nhìn chằm chằm Đan Ny.

"Em chỉ lỡ tay vung nhẹ vào mặt anh ta thôi.!"

Mặt bọn họ lúc này chả khác gì Trần Kha lúc nãy cả. Đột nhiên tiếng cười vang lên, bọn họ bắt đầu run sợ hướng mắt về phía đó. 'Chú hề ma quái' ngẩn đầu dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía bọn họ, sau đó phát ra giọng cười quái đản, lao về phía bọn cô. Mấy tên xác sống đứng bất động lúc nãy cũng đột nhiên bắt đầu di chuyển lao vào bắt bọn họ. Vương Dịch lập tức kịp thời phản ứng, nhanh chóng la lên, rồi kéo Châu Thi Vũ đi.

"Chạy.!!!"

Bọn họ thấy vậy cũng nhanh chóng chạy đi, luồn lách qua bọn 'xác sống' bỏ chạy.

*{ Tầng ba sẽ lại có gì đây?! Bọn họ có thể hoàn thành trò chơi này và an toàn ra khỏi đây không?! Chap sau sẽ biết.! }*

¥______________________________________¥

_ Thấy mấy tỷ bị thương, thật sự lo quá đi. Nhất là vết thương trên đầu của Trương Hân từ hôm qua tới nay. Cưa mau khỏe lại, A Xin nha, đưng tập luyện quá sức.! 🤧 _

_ TTC sắp tới gần, em biết mấy tỷ lo lắng, nhưng tập luyện cũng đừng quá cố gắng hãy chú ý đến sức bản thân mình đừng để bị thương. Bọn em sẽ lo lắm. 🥺 _

_ Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. Mai sẽ có thông báo lịch đăng chap tuần tới sau nha mọi người. 👉👈 _

_ Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, bảo vệ cơ thể thật tốt. 🙆‍♀️ _

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip