4
Trong khi Châu Thi Vũ đang dằn vặt trong những giấc mộng thì Vương Dịch cũng chẳng mấy khá khẩm là bao.
Khi mỗi ngày ả luôn phải đối diện với những chiếc kim nhọn hoắc đâm vào cơ thể mình. Như một nguồn điện giật vào để khiến ả quên đi người con gái ả thương nhớ.
Ả đau!
Nỗi đau không phải da thịt mà là nỗi đau tận sâu trong đáy lòng. Đau đến thở không được, đến khóc cũng chẳng xong.
Ả biết, ả không được bình thường!
Cũng không đến nổi là một kẻ điên...ả chỉ điên vì quá yêu em mà thôi.
Sợ thế giới sẽ dẫm đạp, sẽ phá hủy người con gái bé bỏng, hồn nhiên ấy. Nên ả mới phải bắt nhốt em lại dù có đau đớn cả dm lẫn mình.
Ả chấp nhận làm kẻ xấu.
Vì em, Châu Thi Vũ!
Người có nụ cười tỏa nắng, là hoàng hôn sáng rực cả một bầu trời đang chuyển dần sang bóng đêm.
Đẹp đến rung động cả tâm hồn của một kẻ ngu muội...
Hoàng hôn...nó đẹp nhưng nó ngắn ngủi em nhỉ?
Đối diện với thực tại ả không chắc rằng sẽ bảo vệ được em!
Thế giới này đáng sợ lắm em ơi!
Ả biết ả hèn yếu, chỉ là một kẻ ngốc chẳng biết nhà mình nơi đâu.
Đi khắp nơi này đến nơi khác để tìm bóng dáng quen thuộc...
Mỗi cái tên Vương Dịch ra thì mọi thứ đều mờ nhạt.
Vì thế ả luôn là kẻ bị bắt nạt bởi những con người hung ác vô tình nhắm phải mà chà đạp.
"Xin đừng đánh tôi" - Vương Dịch
"Này là hoa Châu Châu thích! Đừng mà" - Vương Dịch
Họ đánh đập ả một cách dã man, họ xem ả như một bao cát để trút giận lên nó. Chắc có lẽ ả ngốc nên họ chẳng sợ ả có báo cảnh sát được hay không.
"Haha đã điên mà còn bị les hả mậy"
"Cho mày chết nè"
"Châu Châu hả haha gớm chết đi được"
Cứ như thế mà buông những lời cay độc, đánh ả đến ngất xỉu.
Nhớ lại ả đều rùng mình lo sợ, thân thể bất giác co rúm lại. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào khoảng không vô định.
Trống rỗng?
Những vết thương ấy đối với ả chẳng là gì. Nó có thể lành hoặc có thể để lại sẹo xấu xí thì cũng không nhằm nhò gì cả.
Nhưng riêng lần bị đánh tơi tả ấy, ả lại được em tặng cho vết dao chí mạng ấy. Có thể nó sẽ làm ả chết ngay lập tức đấy lạ thay ả không cảm thấy đau đớn gì cả.
Ngược lại còn hạnh phúc đến đau nhói nữa là đằng khác...
Nếu đó là em thì mọi thứ đều là những điều ngọt ngào.
Có tin nổi không, ả còn đem khoe khắp làng về vết thương lớn đang rĩ máu do em tạo ra nữa đấy.
Haha
Đến độ sự khinh miệt trong lòng họ dần chừa chỗ trống cho sự thương hại.
Cho một kẻ ngốc yêu sai người!
Đến lúc ả ngất đi thì mọi người mới cuống cuồng đưa ả đi bệnh viện.
Buồn cười nhỉ?
Đau lòng nhỉ?
Biết trách ai bây giờ? Trong khi bản thân chính là kẻ khiến em ra nông nỗi này...
Ả không oán trách em đâu, yêu em còn không hết nữa cơ mà.
Nhớ lại đôi mắt căm phẫn nhìn mình, khóe mắt bỗng dưng rơi lệ.
Ả từng ước mình đừng như thế. Có lẽ may khi còn được nhìn thấy ánh mắt dịu hiền long lanh giữa chốn người đông đúc, xa vời.
Nhưng mọi thứ chỉ là giá như thôi, em ạ!
Nhìn vết sẹo to ngang bụng ả cười nhạt. Đó là món quà đầu tiên cũng là cuối cùng em dành cho ả.
Nó đau da diết đến mức ả không thể quên...
Em có biết không?
Em nhẫn tâm lắm đấy!
Em kiều diễm lắm đấy!
Em vô tình lắm đấy!
Dù thế nào ả vẫn yêu em nhiều lắm em có biết không, em ơi?
"Châu Châu...hic...em đang ở đâu" - Vương Dịch
"Làm...làm ơn hãy đến thăm chị một chút được không?" - Vương Dịch
"Chị nhớ em lắm" - Vương Dịch
Bao quanh ả là những bức tường trắng, không một điểm nhận dạng. Nỗi nhớ làm ả kiệt sức, cứ như một đứa con nít nằm thu mình trong sự bất lực.
"Đến..bây giờ..em vẫn chưa yêu chị sao, Châu Châu" - Vương Dịch
"Nhưng chị yêu em nhiều lắm, bé con" - Vương Dịch
Nhìn con thỏ bông nhỏ trong lòng mình, ả cười ôn nhu hôn lên nó rồi mới thiếp vào giấc ngủ sâu.
Mỗi lần ngủ ả đều mơ sẽ gặp lại em, để được ôm em thật chặt. Thế mà đến cả mơ ả cũng né tránh chẳng dám lại gần em.
Dù một bước!
Ả sợ em sẽ lại biến mất!
Sợ em sẽ ghê tởm mình!
Cứ thế mà đứng ngây ngốc nhìn người con gái nhỏ vui đùa.
"Chị có biết điều gì khiến em yêu chị không?"
"Là gì bé con?" - Vương Dịch
"Là khi chị chết!"
Câu nói đó cứ quẩn quanh trong đầu ả. Thôi thúc ả bấy lâu này, có điều ả muốn gặp em một lần cuối được không?
Nước mắt còn dư âm cuối cùng cũng buông xuống.
Ả mệt lắm!
Mệt khi phải một mình ôm nỗi nhớ một người vô tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip