Chương 2

Kì thi cuối kì một cũng tới, tôi tất bật học và lo lắng cho kì thi, có nhiều môn tôi gặp khó khăn nhưng thật may mắn tôi có hai ca ca học giỏi bên cạnh. Anh trai tôi kèm toán, anh Ngôn Thành kèm tiếng anh và hóa, còn gì tuyệt hơn nữa trời ơi. Vẻ mặt tôi lúc này đầy sự kiêu ngạo và hạnh phúc vô cùng.

Có hai anh trai hỗ trợ nên kì thi của tôi vô cùng thuận buồm xuôi gió.

- Thi cử đã xong, thành tích cũng cao đều là nhờ hai anh trai tài giỏi của em đây. Hai anh muốn đứa em này trả công như nào đây?

- Nhóc con, anh trai Nhật Minh đây chỉ muốn em làm việc nhà hộ anh trai một tháng thôi!

Tôi bĩu môi nhưng cũng chấp nhận.

- Anh Ngôn Thành, anh muốn em trả công gì đây?

- Anh nói ra nhóc có thực hiện được không?

- Tất nhiên trong khả năng của em!

- Được! Anh trai đây muốn em làm bánh kem dâu tây cho anh trai ăn.

- Chuyện dễ dàng, em sẽ làm cho anh ăn trong thời gian sớm nhất.

- Phải rồi, sắp đến sinh nhật mày rồi nhỉ? Anh đây sẽ tặng quà cho mày, nói xem năm nay muốn gì nào?
- Thôi khỏi, năm nào mày cũng tặng tao mấy món đầy chấn động. Thật sự tao ám ảnh luôn rồi.
- Người anh em, sao lại nói vậy, đó toàn là thành ý của anh mày đấy.
- ...
- Dâu tây, năm nay tặng đồ ăn mày thích ha.
- Cũng có tâm đó.

Vậy là sắp tới sinh nhật Lục Ngôn Thành ư? Vậy thì tôi nhất định sẽ làm một cái bánh kem hoàn hảo nhất để mừng sinh nhật cho anh, xem như quà cảm ơn và quà sinh nhật luôn.

Sinh nhật Lục Ngôn Thành đúng vào chủ nhật, thật may mắn là ngày nghỉ của tôi luôn. Tôi đi siu thị và vào bếp làm bánh kem sinh nhật cho anh ấy. Tôi không giỏi làm bánh kem ngon nhưng vì anh nên tôi muốn làm một chiếc bánh hoàn hảo nhất, vì thế tôi đã học làm bánh từ mấy ngày trước, bây giờ đến lúc thực hành nghiêm túc rồi! Loay hoay tất bật một lúc khá lâu cuối cùng cũng cho ra một chiếc bánh ngon và đẹp. Ngôn Thành thích dâu tây nên tôi trang trí rất nhiều trái dâu cho anh ấy. Hạ Hạ tôi đây đang cảm thấy rất vui và mong ngóng tặng cho chàng trai ấy.

Nhà Lục Ngôn Thành ở khu dưới tôi, đi bộ tầm hai mươi phút sẽ tới. Tôi gọi để báo với anh ấy là tôi đang tới và có một bất ngờ cho anh. Nơi tôi đang sống về đêm thật sự rất đẹp, có một chỗ được gọi là “Nơi tình yêu bắt đầu” bởi lẽ nơi đó rất đẹp, rất thơ mộng, đa số các cặp đôi đều được se duyên ở đó. Tới nhà Ngô Thành sẽ đi ngang chỗ ấy. Đang đi thì tôi thấy từ xa có bóng dáng ai đó rất quen thuộc, phải thật sự rất quen thuộc và mỗi lần gặp hình bóng ấy, tim tôi đều đập rất nhanh...

- Lục ... Lục Ngôn Thành? Anh đi đâu vậy? Em còn đang tính đem bất ngờ tới cho anh mà.

- Anh đi thể dục ban đêm.

- Thể dục gì giờ này, bảy giờ tối á hả?

- ...

- Tiểu Hạ, em lại đây ngồi hóng gió với anh một lát đi.

- Hả? À vâng.

Giọng nói anh ấy có chút trầm buồn, tôi bỗng nghĩ có lẽ anh ấy gặp phải chuyện gì đó tồi tệ rồi nên mới đi dạo ban đêm như vậy.

Dưới bóng cây to với những ánh đèn đầy màu sắc, gió thổi mát mẻ, khung cảnh trước mắt thật sự khiến con người ta thổn thức và đắm chìm vào nó làm sao!

Tôi và Ngôn Thành ngồi đó một lúc, tôi lén nhìn anh ấy rất nhiều lần, quả thật hôm nay chàng trai tự luyến ấy thật sự có nỗi buồn gì đó rồi...

- Lục Ngôn Thành, anh có chuyện buồn hả? Có thể tâm sự với em.

- Anh ấy im lặng một lúc lâu và xoa đầu tôi nhẹ nhàng:

- Anh không sao đâu!

- Thật không ạ?

- Thật.

Tôi loay hoay lấy bánh kem ra.

- Anh nhắm mắt lại đi!

- Được.

- Happy birthday to you, happy birthday to you... Chúc mừng sinh nhật anh Lục Ngôn Thành!

Tôi thật sự hát không hay lắm nhưng vẫn muốn hát chúc mừng ngày đặc biệt của anh. 

Anh dần mở mắt ra, mỉm cười trông có vẻ có rất hạnh phúc.

- Anh ước đi.

- Được, anh ước nha!

Hai tay anh nắm tay, bắt đầu ước nguyện.

- Anh ước gì thế?

- Điều ước nói ra không được.

Anh nhìn chiếc bánh kem và nói:

- Cảm ơn em, Tiểu Hạ Hạ...

Dường như anh ấy còn muốn nói gì thêm nữa nhưng lại ngập ngừng và thôi.

- Anh cắt bánh kem đi.

Cắt xong anh chia cho tôi cùng ăn.

- Cho em đó, ăn đi, ăn sinh nhật cùng anh.

- Cảm ơn anh trai.

Gió nhè nhàng lướt qua, hương bánh kem thoang thoảng, hai người cùng ngồi nơi được mệnh danh “Nơi tình yêu bắt đầu” và ăn sinh nhật cùng nhau. Tôi nhìn anh và bỗng nghĩ liệu tình yêu có bắt đầu đến với tôi không?

- Ngôn Thành, em nói nè...

- Sao?

- Nếu anh có chuyện gì buồn thì hãy tâm sự với em, nói ra sẽ vơi bớt đi nỗi buồn chất chứa trong lòng đó. Tuy em không giúp được gì cho anh nhưng em hứa sẽ lắng nghe anh và nếu anh cần, em sẽ cho anh những lời khuyên hữu ích nhất.

Tôi nói với giọng điệu mong muốn anh sẽ học cách chia sẻ thay vì chọn một mình chịu đựng nó. Tôi từng nghe anh Nhật Minh kể rằng từ nhỏ Ngôn Thành đã sống tự lập, anh sống cùng ông bà ngoại, ba mẹ anh li hôn và bỏ anh lại để tìm hạnh phúc mới. Từ nhỏ anh đã lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng học học và thể thao. Có lẽ người bạn thân duy nhất của anh ấy là Nhật Minh, hai người học chung từ năm cấp một nên họ cũng hiểu nhau chút chút. Nhưng tôi nghĩ anh Thành vẫn có gì đó rất nội tâm, không muốn ai biết mình ra sao...

Ngôn Thành im lặng một lúc lâu.

- Tiểu Hạ, anh thấy...

Rồi tự nhiên anh im lặng một hồi.

- Anh thấy sao? Mới tới đó đã ngừng rồi, anh nói tiếp đi, em nghe nè.

- Anh thấy trời cũng khá muộn rồi, anh đưa em về.

Anh giỡn với em hả, bầu không khí đang rất cảm động pha lẫn chút nỗi buồn mà anh như vậy đó. Nhưng tôi nghĩ, anh ấy không muốn chia sẻ với ai về những chuyện mình gặp phải. Tôi cũng không muốn ép anh nên cũng không đề cập đến nữa.

- Em tự về được rồi, nhà em cũng không xa lắm!

- Muộn rồi, con gái như em sao dám đi một mình?

- Nhưng em có sợ gì đâu, anh về trước đi, em tự về được mà.

- Được thôi!

Nói xong, anh ta đi một mạch về luôn. Còn tôi thì lặng lẽ về sau vì lòng mình vẫn còn nhiều suy nghĩ. Tôi muốn gần anh ấy thêm chút nữa, muốn được hiểu và chia sẻ cùng anh hơn nhưng khoảng cách giữa chúng ta xa quá anh nhỉ?

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc rồi mới từ từ đi về nhà. Đoạn đường về nhà tôi có một khúc hơi vắng. Ban đầu cảm thấy không sợ, tự an ủi bản thân mình. Nhưng vẫn cảm giác có ai đó đang theo dõi mình ở phía sau. Đột nhiên có một nhóm người lạ chặn đường tôi, thôi xong rồi Tiểu Hạ ơi...

Tuy tôi biết ít võ do anh hai dạy nhưng họ đông quá, tài võ tôi lại thấp nên phản kháng được một lúc tôi đã kiệt sức... Có lẽ Tiểu Hạ này xong đời rồi.

Phút chốc tưởng chừng mọi thứ đã chìm vào tuyệt vọng, tôi thoáng thấy bóng dáng một anh chàng xuất hiện, phi thẳng tới đánh bọn người xấu kia. Họ có vũ khí tấn công lại anh ấy...

Máu... Thật sự đã có máu rồi...

Tiếng còi xe công an do người dân báo đã tới. Bọn người xấu kia đã bị công an tóm gọn, còn anh chàng kia đã bị thương...

Tôi liền chạy tới xem anh ấy có bị nặng không, thật không thể tin được anh ấy là Lục Ngôn Thành.

- Anh có sao không vậy? Có bị thương nặng không?

Tôi hỏi với dáng vẻ rất lo lắng cho anh ấy, bởi tôi đã thấy bọn người kia dùng dao tấn công anh.

- Anh không sao! Chỉ là trầy xước chút xíu thôi.

- Chút xíu của anh là bị chảy máu như vậy hả?

- Thật sự không sao mà.

- Nhưng mà có bị thương...

- Chỉ là sơ ý bị dao quẹt nhẹ thôi.

- Em đưa anh đi bệnh viện.

- Được được, anh mà không đi chắc em khóc mất. Nhìn xem, mắt em rưng rưng nãy giờ rồi kìa.

Công an bảo đó là những kẻ xấu chuyên hoạt đọng về đêm, họ đã bị truy nã lâu rồi nhưng phía công an chỉ bắt được vài người. Giờ đây họ đã bị tóm gọn hết rồi. Tôi liền đưa Ngôn Thành đi bệnh viện kiểm tra. Thật không ngờ người hùng hôm nay cứu mình là anh ấy...

Tới bệnh viện, tôi đứng bên ngoài chờ đợi. Cuối cùng cũng ra, bác sĩ bảo anh ấy bị trầy xước ngoài da, đã được băng bó rồi nên không sao hết. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về nhà...

- Sao anh lại xuất hiện đúng lúc quá vậy?

- Là anh không yên tâm để con gái như em về một mình đêm khuya như vậy, anh cảm thấy không an tâm nên đi theo thì...

- Cảm ơn anh đã cứu em.

- Không cần cảm ơn đâu, việc anh trai phải làm mà.

- Tới nhà rồi, em vô trước nha.

- Tạm biệt nha đầu!

Nhìn vẻ mặt tôi đượm buồn như muốn khóc, anh xoa đầu tôi:

- Em không cần thấy có lỗi đâu, đừng có làm vẻ mặt buồn đó chứ.

- Em...em biết rồi!

- Anh về đây, ngủ ngon nha đầu.

- Anh ngủ ngon, mau khỏe hẳn nha!

Nói vậy thôi chứ tôi vẫn rất lo cho anh ấy.

- Tiểu Hạ ơi, nhóc không sao đó chứ?

- Anh hai biết rồi hả?

- Có chuyện gì mà anh mày không biết?

- Mọi chuyện ổn rồi, bọn người xấu kia đã bị bắt rồi, còn anh Ngôn Thành...

- Anh biết rồi, em đừng tự trách mình, mau vô ngủ đi mai còn đi học nữa.

- Dạ. Anh hai ngủ ngon.

Sáng hôm sau, trên chuyến xe ấy, tôi không còn thấy anh đi học, liền nghĩ anh bị thương như vậy chắc sẽ xin nghỉ vài hôm. Có lẽ học xong mình sẽ tới thăm anh.

Nào ngờ khi tới trường thấy Lục Ngôn Thành đang đứng ở cổng trường, trông dáng vẻ hình như đang đợi ai đó. Không lẽ là bạn gái? Tôi vờ như không thấy và vô tư đi vào trường nhưng không thành, Lục Ngôn Thành đã chặn tôi lại.

- Thấy anh trai sao lại vờ như không thấy vậy?

- Em không có, chỉ là em sợ vô lớp trễ thôi!

- Anh trai đây đứng đợi em mà em làm lơ anh à?

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi anh ấy nói ra câu đó:

- Anh đợi em làm gì thế?

- Nhật Minh bảo hôm qua em tự trách bản thân mình rất nhiều, phải không?

- Em...

- Tiểu Hạ, anh đã bảo đó không phải lỗi của em rồi mà? Nếu đó là người khác, họ cũng sẽ làm vậy.

- Em biết rồi.

- Cho em đó, uống sữa mỗi ngày cho mau cao.

Tôi bĩu môi tức vô cùng nhưng cũng thầm cảm ơn lòng tốt của anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip