Chương 11: Cuộc Chiến Giải Cứu Linh Hồn (Phần I)


Tiếng chuông báo động từ đêm qua vẫn còn vang vọng trong tâm trí, một lời nhắc nhở không ngừng về sự hiện diện của thực thể đáng sợ. Nhưng đêm nay, nỗi sợ hãi không còn là yếu tố duy nhất. Nó hòa lẫn với sự quyết tâm, với ý chí giải cứu Trần Đăng Dương – người bạn đang bị mắc kẹt. Đúng 9 giờ tối, ba nhóm đã vào vị trí, sẵn sàng thực hiện kế hoạch đã vạch ra.

Nhóm 1: Thầy Tú, Thầy Trường Sinh và Pháp Kiều – Tìm Kiếm Bí Mật

Thầy Tú và thầy Trường Sinh, cùng với Pháp Kiều, rón rén lẻn vào thư viện của thầy hiệu trưởng. Ánh đèn pin của thầy Trường Sinh quét qua những kệ sách cao ngất, phủ đầy bụi. Không khí ở đây đặc quánh mùi giấy cũ và một sự lạnh lẽo khó tả.

"Pháp Kiều, em có thể tập trung kể lại những lời đồn về cách giải thoát hoặc làm suy yếu các linh hồn bị mắc kẹt không?" Thầy Tú hỏi, giọng thầy trầm trọng. "Có thể có chi tiết nào đó liên quan đến việc xua đuổi các thực thể tâm linh."

Pháp Kiều, mặc dù vẫn còn run rẩy, nhưng được sự trấn an của thầy Trường Sinh, cậu ấy cố gắng tập trung. "Có ạ! Em từng nghe các anh chị khóa trên kể, trường mình có một 'vật trấn yểm' gì đó ở dưới đất, là một cái ấn cổ xưa. Người ta nói nó dùng để phong ấn một thứ gì đó rất mạnh, nhưng giờ thì nó bị suy yếu rồi." Pháp Kiều nói, ánh mắt cậu ấy lướt qua những tập hồ sơ cũ kỹ mà thầy Tú đang xem.

Thầy Trường Sinh, với sự tỉ mỉ của mình, đã tìm thấy một cuốn sách cổ, bìa da đã bong tróc, có vẻ như đã bị giấu kín trong một góc khuất. Khi thầy lật đến giữa cuốn sách, một bức vẽ chi tiết về một loại bùa chú hoặc ấn ký cổ xưa hiện ra, cùng với những dòng chữ viết tay bằng mực đã phai màu.

"Đây rồi!" Thầy Trường Sinh reo khẽ, chỉ vào bức vẽ. "Một ấn ký phong ấn. Và đây là những ghi chú về cách sử dụng nó để trục xuất các linh hồn tà ác khỏi vật chủ, và làm suy yếu chúng!" Thầy nhìn thầy Tú, ánh mắt đầy hy vọng. "Có vẻ như nó cần một nguồn năng lượng lớn... và một 'người dẫn dắt' có giác quan nhạy bén để kết nối."

Thầy Tú lập tức nhận ra ý nghĩa của "người dẫn dắt". "Là Bột! Giác quan của thằng bé!" Thầy Tú khẽ siết chặt tay thầy Trường Sinh. "Chúng ta phải báo cho Duy và Bột ngay!" Pháp Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, niềm hy vọng bùng lên trong cậu.

Nhóm 2: Minh Ngọc và Thành An – Tìm Kiếm Lối Thoát và Lời Cầu Cứu

Minh Ngọc và Thành An di chuyển đến cuối hành lang tầng ba của dãy C, nơi Minh Ngọc đã cảm nhận được cánh cửa bí mật. Không khí ở đây đặc quánh mùi hoa sứ khô nồng nặc và sự lạnh lẽo đến thấu xương.

"Em cảm thấy nó ở ngay đây, anh An." Minh Ngọc thì thầm, tay cô bé chạm vào bức tường tưởng chừng như bít kín. "Năng lượng của nó rất mạnh, nhưng em cũng nghe thấy tiếng cầu cứu... Rất rõ ràng."

Thành An gật đầu, bật đèn pin điện thoại soi rõ bức tường. "Tiếng cầu cứu? Có phải của nữ sinh mất tích không?"

Minh Ngọc đưa máy ghi âm lên, cố gắng thu lại những âm thanh dù là nhỏ nhất. "Đúng vậy. Cô ấy đang nói về 'lối ra'. Cô ấy muốn chúng ta tìm thấy lối ra của hành lang này, để cô ấy được siêu thoát."

Đột nhiên, tiếng thì thầm trong tai Minh Ngọc trở nên rõ ràng hơn, không chỉ là tiếng cầu cứu mà còn là những lời hướng dẫn. "Ấn ký... chìa khóa... nằm ở... nơi linh hồn... bị giam cầm..."

"Ấn ký?" Thành An hỏi. "Giống như cái mà thầy Tú và thầy Trường Sinh đang tìm kiếm sao?"

Minh Ngọc gật đầu. "Có lẽ nó là thứ có thể mở được cánh cửa này, và giải thoát linh hồn của cô ấy." Cô bé chỉ vào một điểm mờ trên bức tường. "Ở đây! Em cảm thấy một điểm yếu! Nó có thể là nơi để đặt ấn ký."

Thành An siết chặt tay Minh Ngọc. "Chúng ta không thể làm gì lúc này. Nhưng chúng ta đã tìm thấy lối vào và hiểu được vai trò của nó. Phải báo cho Duy và Bột."

Nhóm 3: Duy, Minh Hiếu, Quang Hùng và Quang Anh – Đối Mặt Với Vật Chủ

Nhóm của Duy là nhóm đối mặt trực tiếp với nguy hiểm. Họ rón rén di chuyển đến khu ký túc xá học sinh, nơi Đăng Dương ở. Tuy nhiên, khi đến nơi, phòng của Đăng Dương đã mở toang. Tiếng chuông báo động của trường vẫn vang lên không ngừng, nhưng giờ đây lại pha lẫn với tiếng cười khanh khách ma quái từ bên trong.

"Nó đã đưa Đăng Dương ra ngoài rồi sao?" Quang Hùng thì thầm.

"Không. Nó đang đợi chúng ta." Duy nói, ánh mắt anh ta đầy cảnh giác, siết chặt tay Quang Anh, khiến cậu cảm thấy hơi ấm lan tỏa. "Giác quan của Bột... nó sẽ dẫn chúng ta đến đó."

Quang Anh nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận luồng năng lượng đen tối. Một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí cậu: hành lang tầng ba của dãy A, nơi thường ngày nhộn nhịp, giờ đây lại chìm trong bóng tối và sự lạnh lẽo. Và ở cuối hành lang, một cánh cửa lớp học cũ kỹ, mục nát, đang hé mở.

"Hành lang tầng ba của dãy A!" Quang Anh thốt lên. "Nó đang ở trong một căn phòng ở đó!"

Duy lập tức kéo Quang Anh chạy, Minh Hiếu và Quang Hùng theo sát phía sau. Họ chạy như bay qua các hành lang tối om, tiếng chuông báo động vẫn vang lên không ngừng.

Khi đến hành lang tầng ba của dãy A, Quang Anh cảm nhận được một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, dữ tợn, như một cơn bão đang cuộn trào. Cánh cửa lớp học ở cuối hành lang đã mở toang, bên trong là ánh sáng xanh lè yếu ớt, phát ra từ một điểm nào đó.

"Đăng Dương ở trong đó!" Quang Anh nói, giọng cậu run rẩy.

Duy gật đầu. "Cẩn thận. Nó đang đợi chúng ta."

Khi họ bước vào, một căn phòng học cũ kỹ hiện ra. Trần Đăng Dương đang đứng giữa phòng, lưng quay về phía họ. Cậu ta khẽ rung lên bần bật, và từ cơ thể cậu ta, những luồng khí đen kịt đang tỏa ra, hòa quyện vào nhau, tạo thành một bóng ma mờ ảo phía sau lưng Đăng Dương. Mùi hoa sứ khô nồng nặc đến mức ngạt thở.

"Các người đến rồi sao?" Giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo của thực thể vang lên, không phải từ Đăng Dương, mà từ luồng khí đen phía sau cậu ta. "Ta đã chờ vật chủ hoàn hảo này từ rất lâu rồi."

Ánh mắt đen kịt của thực thể dán chặt vào Quang Anh, một cái nhìn đầy sự chiếm hữu và khao khát. Nó từ từ đưa tay về phía Quang Anh, như muốn kéo cậu vào vực sâu. Quang Anh rùng mình, nhưng không hề lùi bước. Duy đứng chắn trước Quang Anh, tay anh ta siết chặt tay cậu, truyền đi sự ấm áp và sức mạnh.

"Ngươi không được phép động vào cậu ấy!" Duy nói, giọng anh ta kiên quyết. "Ngươi sẽ không có được cậu ấy đâu!"

Minh Hiếu và Quang Hùng đứng hai bên, sẵn sàng đối phó. Quang Hùng cầm một cây gậy bóng chày đã chuẩn bị sẵn, sẵn sàng tấn công nếu cần.

Thực thể đó cười khẩy. "Vô ích thôi. Giờ đây, hắn đã là của ta. Và linh hồn hắn sẽ là vật tế tiếp theo để ta thoát khỏi nơi này."

Đột nhiên, Quang Anh cảm nhận được một giọng nói yếu ớt vang lên trong tâm trí mình, không phải của thực thể, mà là giọng của Đăng Dương. "Bột... đừng... đừng lại gần... nó... nó đang dùng ta... để dụ ngươi..."

Thực thể đó dường như cảm nhận được điều gì đó. Nó khẽ rung lên, và luồng khí đen quanh Đăng Dương trở nên hỗn loạn hơn.

"Ngươi nghĩ ta không biết sao, Trần Đăng Dương yếu đuối?" Giọng thực thể gầm gừ. "Ngươi muốn chống đối ta sao? Vô ích thôi!"

Và rồi, một tia sáng vụt qua cánh cửa. Thầy Tú, thầy Trường Sinh và Pháp Kiều xuất hiện, vẻ mặt căng thẳng.

"Duy! Bột! Chúng tôi đã tìm thấy!" Thầy Tú nói, tay thầy cầm một cuốn sách cổ và một bản vẽ. "Đây là ấn ký để làm suy yếu nó, và cách trục xuất nó!"

Thực thể đó dường như bàng hoàng. "Không thể nào!" Giọng nó gầm lên, và luồng khí đen quanh Đăng Dương trở nên dữ dội hơn, nó cố gắng siết chặt lấy Đăng Dương. Đăng Dương rên lên đau đớn.

"Anh Tú!" Thầy Trường Sinh đưa bản vẽ cho thầy Tú. "Nó cần nguồn năng lượng từ một vật chủ có giác quan nhạy bén để kết nối!"

Thầy Tú nhìn Quang Anh. "Bột! Con có thể làm được không? Con phải tập trung năng lượng của mình vào ấn ký này!"

Quang Anh nhìn Duy. Duy gật đầu, ánh mắt anh ta đầy tin tưởng. "Làm đi, Bột. Anh sẽ ở bên em."

Quang Anh hít một hơi sâu, tay cậu run rẩy cầm lấy bản vẽ ấn ký từ thầy Tú. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng tập trung toàn bộ giác quan của mình, dồn năng lượng vào ấn ký. Cậu cảm nhận được một luồng năng lượng nóng bỏng chảy dọc cánh tay, đi vào bản vẽ.

Ấn ký trên bản vẽ bắt đầu phát sáng, một ánh sáng trắng bạc lấp lánh, đối chọi với luồng khí đen của thực thể.

"Không! Không thể nào!" Thực thể gầm lên, luồng khí đen quanh Đăng Dương cuộn xoáy dữ dội. Nó cố gắng tấn công Quang Anh, nhưng Duy lập tức đứng chắn, dùng toàn bộ cơ thể mình để bảo vệ cậu. Minh Hiếu và Quang Hùng cũng lao vào, dùng gậy bóng chày tấn công luồng khí đen, cố gắng đẩy lùi nó. Pháp Kiều, dù sợ hãi, nhưng cũng cố gắng niệm chú theo những gì cậu ấy đã học được từ những câu chuyện tâm linh, dù không biết có tác dụng gì không.

Ánh sáng từ ấn ký của Quang Anh càng lúc càng mạnh, xuyên thẳng vào luồng khí đen. Thực thể đó rên rỉ đau đớn, và luồng khí đen quanh Đăng Dương bắt đầu co rút lại, như thể nó đang bị thiêu đốt.

"Ngươi... không thể...!" Thực thể gầm lên yếu ớt.

Đăng Dương, bị cuốn vào giữa trận chiến, rên lên đau đớn. Ánh mắt đen kịt của cậu ta dần biến mất, thay vào đó là đôi mắt bình thường, nhưng đầy sợ hãi và nước mắt. Cậu ta đang cố gắng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi sự kiểm soát của thực thể.

"Bột! Nhanh lên!" Duy hét lên, giọng anh ta khản đặc. Anh ta đang bị luồng khí đen đẩy lùi, nhưng vẫn cố gắng giữ vững vị trí, bảo vệ Quang Anh. Quang Anh cảm nhận được sức mạnh của Duy, cảm nhận được sự bảo vệ tuyệt đối mà anh dành cho mình.

Quang Anh mở mắt, ánh sáng từ ấn ký giờ đây rực rỡ đến chói mắt. Cậu nhìn thẳng vào Đăng Dương. "Đăng Dương! Tỉnh lại đi! Mày không phải là nó!"

Dòng năng lượng từ ấn ký dồn hết vào Đăng Dương, xuyên thẳng vào cơ thể cậu ta. Thực thể đó gào lên một tiếng đau đớn tột cùng, một tiếng gào xé nát không gian.

Và rồi, một luồng khí đen khổng lồ bị đẩy bật ra khỏi cơ thể Đăng Dương, lao thẳng vào bức tường, tạo thành một vết nứt lớn. Thực thể đó, giờ đây chỉ còn là một bóng đen mờ ảo, yếu ớt, cố gắng thoát ra khỏi căn phòng.

Đăng Dương ngã quỵ xuống sàn, thở hổn hển, hoàn toàn kiệt sức. Cậu ta vẫn còn bất tỉnh, nhưng hơi thở đã đều hơn, ánh mắt cậu ta mở to, nhìn Quang Anh, rồi nhìn Duy, đầy sự bối rối và hoảng loạn trước khi chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu ta đã thoát khỏi sự chiếm hữu, nhưng vẫn cần thời gian để hồi phục hoàn toàn.

Thực thể đó, với hình dạng yếu ớt, cố gắng thoát ra khỏi căn phòng. Lúc này, Minh Ngọc và Thành An đã kịp chạy đến, chặn ngang lối thoát. Minh Ngọc đưa máy ghi âm lên, bật chế độ ghi âm mạnh nhất, phát ra tiếng thì thầm của Trần Lan Hương: "Tìm... tìm ta... hành lang... không lối ra...!" Tiếng cầu cứu của Lan Hương vang vọng, khiến thực thể đó dường như bị phân tâm, nó khựng lại, co rúm lại.

Thành An, nắm bắt thời cơ, lao tới, dùng một lá bùa chú mà cậu ta đã học được từ thầy Tú, dán lên bức tường nơi thực thể đó đang cố gắng thoát ra. Lá bùa phát sáng, tạo thành một rào cản vô hình, nhốt chặt thực thể lại trong căn phòng.

"Nó đã bị suy yếu! Nó không thể thoát!" Thầy Trường Sinh nói, ánh mắt đầy sự căng thẳng.

Thực thể đó gầm lên một tiếng giận dữ, một tiếng gào thét của sự bất lực và căm hờn, rồi từ từ co rút lại, tan biến vào bóng tối, để lại một không khí lạnh lẽo và mùi hoa sứ khô nồng nặc. Nó đã bỏ chạy, nhưng không hoàn toàn bị tiêu diệt.

Quang Anh và Duy vội vàng chạy đến bên Đăng Dương, đỡ cậu ta dậy. Minh Hiếu và Quang Hùng cũng lao tới.

"Đăng Dương vẫn còn sống!" Pháp Kiều reo lên, giọng cậu ta đầy vui mừng và nhẹ nhõm, lao đến ôm chầm lấy Minh Hiếu. Minh Hiếu cũng vòng tay ôm lấy Pháp Kiều, cảm nhận sự run rẩy nhưng cũng đầy sức sống từ cậu ấy.

Thầy Tú và thầy Trường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Thầy Tú vuốt tóc Quang Anh. "Con giỏi lắm, Bột. Con đã cứu được Đăng Dương."

Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt anh ta đầy sự ngưỡng mộ và một chút gì đó dịu dàng. Anh ta đặt tay lên má Quang Anh, khẽ vuốt ve, như muốn xác nhận rằng Quang Anh đang ở đây, an toàn. Quang Anh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Duy, một cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng. Cậu khẽ nép vào lòng Duy, tìm kiếm sự bình yên sau cơn bão.

Đêm đó, họ đã làm suy yếu thực thể và tạm thời giải cứu được Trần Đăng Dương khỏi sự chiếm hữu. Nhưng thực thể đó vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong trường, chờ đợi thời cơ để quay lại. Và lời cầu cứu của Trần Lan Hương vẫn còn vang vọng, ám ảnh họ. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, chỉ là một hiệp đấu đã trôi qua. Họ biết, họ cần phải tìm ra cách để tiêu diệt hoàn toàn thực thể đó và giải thoát cho tất cả các linh hồn bị mắc kẹt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip