Chương 2

Thiên Bình khoan thai cúi đầu, nhẫn nại chờ sự lên tiếng từ tôi. Hai bím tóc buông thõng về phía trước, đong đưa theo cơn gió dịu mát, ôn nhu và nho nhã.

Tôi không phải là dạng người hay chấp nhất những chuyện vặt, mà lại đứng trước bao nhiêu người thế kia, và riêng bà chị này thì tôi không hề muốn đả động tới.

- Không sao. Đó cũng không phải cố ý! - Miệng tôi cố gắng vẽ ra một nụ cười tươi nhất có thể, ấy là cách tôi dùng để che đậy đi sự thật dù trong bất kì hoàn cảnh nào đi nữa.

Chị len lén ngước mắt lên nhìn tôi, tông giọng chuyển sang phản đối. Thiên Bình dường như đang phật ý, vì câu nói của tôi có gì không đúng sao?

- Gì chứ? Khó chịu thì cứ nói là khó chịu, việc gì cậu phải cười một cách giả tạo như thế hả?! Tôi rất ghét người nói dối đấy!!

Hơ..

Chị ta nhìn được sao!..?

Mà khoan đã, có cái gì đó không đúng ở đây.

Nói dối? Thế thì có ảnh hưởng gì đến chị hả???

Tôi nghệch mặt ra, lần đầu tiên đụng phải một người quái đản như thế, trong thoáng chốc lại không biết nói gì.

Thiên Bình _ chị ta giờ đây lại đang chống nạnh, phồng má, vùng ngực phẳng lì như sân bay đang nhấp nhô bất mãn, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng tiểu thư dịu dàng gia giáo mà tôi ngộ nhận lúc nãy. Quả thật, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong. Viễn cảnh bây giờ thì người bị hại phút chốc trở thành kẻ có lỗi, nực cười thật!...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong vườn, từng khóm hoa loa kèn đang bắt đầu khoe sắc, nở rộ và ban phát đi những tinh hoa xinh đẹp của Chúa trời.

Ánh nắng rực rỡ, kiêu sa của vầng thái dương cũng đã len lỏi và xuyên qua từng kẽ lá, từng khung kính của mọi hành lang và lớp học, mang theo nét ấm áp nồng nàn của mùa xuân, làm dịu đi sự tấp nập của cuộc sống _ không mấy yên vui và dễ chịu..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiên Bình phủi mông, bặm môi như thể hiện là "ta đây vẫn chưa quên đâu", hoặc "chị rất thích lo chuyện bao đồng". Rốt cuộc thì vốn dĩ cuộc trò chuyện không đâu vào đâu mà phần nói hoàn toàn thuộc về bà chị này xuất phát từ lí do vớ vẩn nào đây..?!

Bấy giờ Thiên Bình mới chú ý đến bảng tên tôi- nằm chình ình trên ngực áo, bỗng nhận ra bản thân hơi lố, lại là đàn chị nên có vẻ thái độ trở về hòa nhã như trước.

- Ừm ừm.. Song Tử~ nghe thật giống con gái quá đi! Ra là đàn em khóa dưới, sao một cái tên đẹp đẽ lại vô tình gán cho một người nói dối như thế kia chứ~ thật không thể chấp nhận được mà!!!

H..hả??

Bà chị à?? Đúc kết là bà chị đang cố thể hiện cái gì vậy...?

- Chị này? - Tôi lên tiếng hỏi sau khi cảm thấy mệt mỏi vì phải đợi chờ quá lâu, tôi vẫn phải đi tìm chiếc ví, mà giờ lại kẹt với một bà chị vớ vẩn không biết từ đâu rơi xuống này đây!?.

Xoay gót một góc 45°, Thiên Bình vỗ tay, dường như nhớ ra điều gì đó vô cùng quan trọng, chị loay hoay móc trong túi của chiếc váy thủy thủ, chìa ra trước mặt tôi

- Phải rồi, Song Tử nhỉ? Đây là của em đúng không? Lúc nãy khi đang ôm chồng sách đi về phía thư viện chị đã tình cờ trông thấy. Vốn dĩ đã định đem lên văn phòng nhưng lại bắt gặp em ở đây, thật may quá...

Đôi mắt chị ánh lên sự vui mừng, trong veo như giọt nước hồ thu, có chiều sâu, êm đềm khó tả khiến cho bất kì ai là người đối diện cũng không khỏi lay động.

Khó tin.. đây là chiếc ví _ kỉ vật thiêng liêng mà tôi đang tìm kiếm, bàn tay tôi run run nhận lại, đờ đẫn kiểm tra tấm ảnh hoen ố. Vốn dĩ tôi đã sợ là sẽ không thể nhìn em nữa, rồi em sẽ là mảng màu của kí ức, úa vàng và đơn độc!

- C..của em! Thật..thật sự rất cảm ơn chị...

Lần đầu tiên tôi cảm ơn một ai đó kể từ ngày ấy...

Sao mà.. xa lạ nhưng lại quen thuộc đến thế.!!?

- Cô gái đó rất quan trọng với em... có đúng không? - Giọng nói dịu dàng lại cất lên, nhẹ nhàng chà xát trái tim tôi.

- Vâng... - Tôi ngoan ngoãn đáp lời, dù chẳng biết tại sao mình lại dễ dãi như thế. Chỉ biết rằng, ở nơi chị, tỏa ra là một cảm giác rất ấm, rất ngọt ngào và cũng rất thân thương.

- Cô ấy mất rồi, đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, mãi mãi cũng không. - Tôi mím chặt môi đến độ muốn tươm máu.

Đáp lại là sự im lặng, hình như Thiên Bình cũng không biết phải nói gì, làm gì để xoa dịu tâm hồn bản thân tôi.

- Nhưng tại sao em lại kể chuyện này cho một người mới vừa quen biết như chị nhỉ? Hài thật. Thôi, chị xem như em chưa nói gì đi nhé. Dù sao vẫn rất cảm ơn, em xin phép về lớp! - Tôi phì cười giòn giã, để che đi sự đau đớn của mình, xoay người đưa tay ra hiệu chữ V rồi đi thẳng.

Bỗng dưng, Thiên Bình bất ngờ nắm lấy tay áo tôi, níu lại - Khoan đã! Chị vẫn còn muốn biết nhiều hơn về em!! Vì thế... nên, nên em hãy tham gia câu lạc bộ mỹ thuật của chị đi, xem như là trả ơn công chị đã tìm lại ví giúp em cũng được.

Chị khiến tôi ngạc nhiên. Một cô gái quá đỗi kì lạ. Gì đây? Giờ lại ra giá với tôi.??!

Quả thật không hiểu nổi...

- Chị à! Gần vào học rồi!!???

- Mặc kệ! Em phải đồng ý rồi chị sẽ thả em đi. Hứa nhé~ làm ơn! - Chị ta vẫn bám dai như đỉa, rốt cuộc còn tồn tại bao nhiêu con người phiền phức được như này trên thế gian nữa cơ chứ!! Không, một người đã là quá đủ rồi.

Cơ mặt tôi co giật, dường như đã theo chiều hướng méo xệch đi. Bất đắc dĩ tôi phải miễn cưỡng đồng ý.

- Vâng, em hứa...

- Oa~~ vậy là em sẽ tham gia câu lạc bộ mỹ thuật nha! Thời gian sinh hoạt là sau giờ học ở căn phòng số 5 kế thư viện tầng 2 đấy! Nhớ đến đó. - Chị phấn khích, vui mừng, điều đó đã được thể hiện qua từng cử chỉ, nét mặt cũng như giọng nói, vui tươi và sinh động.

Tôi khe khẽ gật đầu chào tạm biệt chị để về lớp.

Chuông reo vào tiết cũng bắt đầu, thật trùng hợp!

Vài chùm bồ công anh được gió nâng niu bay nhẹ qua trước mắt tôi, tự do, kiêu hãnh.

Bầu trời cũng bắt đầu chuyển mưa.

Cơn mưa đầu tiên của mùa xuân!

Là an lành và hạnh phúc?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hiuhiu~:"< đã xong chương hai rồi. Mị đã mòn mỏi thức đêm để viết cho xong đấy :'(((

Lúc trước toàn đọc chùa. Bây giờ lấn sân vào fic mới thấy công việc không hề đơn giản, chữ LƯỜI có thể đánh gục tất cả! Thật đấy không đùa đâu :"<

Ủng hộ mị viết tiếp cả hai fic thì hãy Follow, Vote và Cmt để tiếp thêm động lực cho mị nhé<3

Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip