Say Tình, Say Lòng

Vương Nguyên nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại:

_Cái tôi muốn nói là, không ai cần, thì anh trai anh cần.

Vương Tuấn Khải thuỗn mặt ra, thì ra chỉ một chữ cái chen vào thôi cũng có thể thay đổi chốn về của anh.

Cảm nhận được Vương Tuấn Khải không vui vẻ, Vương Nguyên rất thức thời nói ra vài câu an ủi:

_Hây zà, đừng có làm ra vẻ mặt bị cả thế giới vứt bỏ như thế, cười cái xem nào, cười lên đẹp trai hơn.

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại nở ra một nụ cười gượng ép, sau đó lại tiếp tục quay về trạng thái mặt liệt.

_Vương Tuấn Khải, anh thay đổi cơ mặt thật là nhanh đó nha_Vương Nguyên nét mặt đầy ý đùa.

_Hai câu vừa rồi em nói, thật sự rất giống ngày trước.

Vương Tuấn Khải thích cái không khí hòa hợp giữa hai người, nhưng anh lại không nỡ phải rời đi ra khỏi cái vòng tròn hài hòa mà cậu đem lại ấy.

Khoảng thời gian tươi đẹp trước đây là khoảng thời gian hai người đều khao khát nhớ và ao ước được quay trở lại. Nhưng có thể sao? Hai người họ, không thể nào quay về quãng thời gian ngày ấy nữa rồi phải không?

Anh ấy lừa gạt mình, vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà lừa gạt mình.

Gia đình họ chỉ cho phép một người được comeout , người còn lại phải thực hiện cái nhiệm vụ nối dõi tông đường. So với bản thân mình, Vương Nguyên càng hy vọng Lưu Chí Hoành được sống một cuộc sống hạnh phúc.

Hơn nữa, anh ấy sắp sửa phải đi rồi không phải sao?

Anh ấy sắp phải kết hôn rồi không phải sao?

Không thể quay về được nữa, thật sự không thể trở lại được nữa rồi.

_Tôi có thể...ô mem không?

Giọng Vương Tuấn Khải không giấu nổi nét cầu xin.

_Đây là....yêu cầu quá đáng cuối cùng của tôi...

Vương Nguyên gật gật đầu, bản thân cậu cũng muốn cái ôm này, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng không phải sao? Còn nhớ có một bài hát, lời của bài hát đó có một câu như thế này: Nếu như đã có thể ôm, thì đừng dễ dàng buông ra.[Bài này là bài cái ôm tựa lưng của Lâm Tuấn Kiệt]

Vương Tuấn Khải được cậu cho phép vội vã đem cậu chôn chặt trong lòng mình, người trong lòng thân thuộc, mùi hương trà sữa thân thuộc, lúc này đây lại giống như một lát hành tây cay xè, khiến cho nước mắt Vương Tuấn Khải trào ra nơi khóe mắt.

Wa Oh...Ôm rồi ôm rồi...Hạnh phúc quá cơ.

Lưu Chí Hoành ôm lấy cánh tay Dịch DƯơng Thiên Tỉ, dựa người vào bờ vai vững chắc của anh, trên tay cầm một tờ giấy ăn mỏng lau lấy lau để hai bên gò má, cũng không biết là cậu đang lau cái gì trên đó nữa.

_Hoành Hoành, chúng ta đừng giả bộ nữa có được không? Em không thấy rằng giấy ăn trên mặt em đang cản trở tầm nhìn của em sao?_Dịch Dương Thiên Tỉ đưa mắt nhìn 'khúc xương mềm nhũn' đang dựa sát cáo cánh tay anh, nói.

Lưu Chí Hoành đem giấy ăn vỗ vỗ lên mặt anh, tiện thể còn ném cho anh một cái lườm đúng tiêu chuẩn.

Ông đây thích thế, anh lắm chuyện vậy.

_Tôi không muốn đi...Tôi không nỡ rời xa em...._Nước mắt Vương Tuấn Khải rơi lách tách trên vai cậu.

Vương Nguyên vỗ vỗ lưng anh, an ủi anh.

_Tôi muốn trở lại....

Muốn trở lại đâu thì ai trong chúng ta đều hiểu.

Trở lại, hai chữ, một từ, lại nói ra dễ dàng như vậy.

_Tôi biết tôi sai rồi, là tôi không phải với em, em có thể đừng hận tôi nữa có được khong, xin em đấy, tha thứ cho tôi..._Từng lời từng chữ của anh đều rơi vào tim cậu.

Có thể đừng hận anh ấy không?

Mình, hận sao?

Vương Nguyên ngây ngốc.

Nhớ lại tôi hôm ấy, khi Vương Tuấn Khải quay người rời đi đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại, Vương Nguyên ngẩn ngơ nhìn người trong gương khóc đến sung vù cả hai mắt, cậu đột nhiên thấy bản thân mình thật ngu ngốc, bị lừa rồi, chia tay rồi, vậy mà khóc thành cái dạng này? Chỉ vì cái tên khốn kiếp ấy mà lại khóc thành cái dạng này?

Một đấm đấm vỡ chiếc gương trước mặt, cũng đấm vỡ đi một Vương Nguyên ngu ngốc và khờ dại.

Nhìn vệt máu dài đỏ thẫm chảy theo gương vỡ vụn, Vương Nguyên nhắc nhở chính mình rằng: Mày là người có thể bảo vệ người khác, chứ không phải là người cần người khác bảo vệ. Rời xa Vương Tuấn Khải, rời xa một tên lừa gạt, đây không phải là chuyện tốt hay sao?Trong suốt hai mươi năm trước khi hắn ta xuất hiện, không phải mày vẫn sống tốt đấy sao?

Thế là cậu cứ một lần lại một lần nhắc nhở bản thân.Sự rời đi của Vương Tuấn Khải là chuyện tốt chứ không phải là cuộc sống của cậu không còn vẹn nguyên nữa. Thế nhưng cậu chẳng thế vượt qua nổi cái cảm giác cô đơn mỗi đêm khi một mình nằm trên chiếc giường lớn lạnh lẽo, uống say rồi chỉ có một Lưu Chí Hoành tới dìu cậu về nhà chứ không phải là một cái ôm ấm áp ôm cậu nhẹ nhàng đặt lên giường.

Hận sao?

Nếu như hận thì tại sao lại tới đây?

Nếu như hận tại sao khi nghe tin anh ấy sắp phải kết hôn lại có cảm giác giống như trời đất sụp đổ?

Nếu như hận thì tại sao lại chấp nhận cái ôm của anh ấy?

Nếu như hận thì cậu nên đem theo con dao bên người, rồi nhân lúc cái ôm không hề phòng bị này chém cho anh ấy chục nhát dao xả hận hay sao?

Này, Vương Nguyên, Tại sao đến giờ phút này chính mày lại không nhận ra mày nữa thế này, ngay cả bản thân mày cũng không hiểu rõ lòng mày nữa rồi sao?

Thật ra, không hận, đúng không?

Ừ, là không hận.

Vương Nguyên không hận Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên yêu Vương Tuấn Khải.

Chỉ là, quá muộn rồi.

Chỉ là, không còn cách nào nữa rồi.

Chỉ là, không được phép.

Chỉ là, không thể trở lại được nữa rồi.

_Tôi không hận anh..._Vương Nguyên sáp lại bên tai Vương Tuấn Khải nói_Rất lâu trước đây đã không hận anh rồi.

_Tôi không lừa anh, những lời tôi nói đều là thật.

_Có những lúc, xung quanh yên lặng đến đáng sợ, tôi vẫn sẽ nhớ anh.

_Tôi vẫn còn nhớ những cái ôm , cái hôn của anh.

_Tôi cũng muốn trở về.

Vương Nguyên ngừng lại, quay đầu ra hôn lên gò má Vương Tuấn Khải.

_Chỉ tiếc là chúng ta không thể trở về được nữa rồi, thế nên chúng ta đành chấp nhận đi, yêu đương đồng tính khó khăn hơn dị tính rất nhiều. Chúng ta không nhất thiết phải phản kháng bất cứ gì cả, yên tâm mà sống nốt đời còn lại, có thể có vợ con, có thể là đơn độc một mình. Chúng ta có thể nhớ đối phương mãi mãi, đợi đến kiếp sau, nói không chừng có thể.

_Dẫu những điều ấy tôi đều biết, nhưng lại không có cách nào làm được. Cái không nỡ khi chia tay với bạn gái với người yêu đàn ông cũng có chứ không phải không, anh buông tay ra trước có được không?

Vương Tuấn Khải nãy giờ luôn khóc khi nghe Vương Nguyên nói tới giờ phút này ngẩng đầu lên.nhìn Vương Nguyên cũng nước mắt tràn mi trước mặt.

_Anh luôn nói muốn tôi tha thứ cho anh,anh luôn nói tình cảm của anh đều là thật, anh làm tôi có ảo giác rằng, chỉ cần tôi nói có thể chúng ta liền có thể bên nhau. Anh rời xa tôi trước có được không, ngoan ngoãn đi tới Vancouver, ngoan ngoãn kết hôn, nói cho tôi biết rằng không phải chỉ cần tôi nói có thể là chúng ta có thể bên nhau đi.

Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ nhìn hai người bên kia cửa kính, cảm giác dường như chuyện không giống với hai người nghĩ, hình như, có gì đó sai sai.

_Nào, chúng ta cũng uống một trận đã đời_Vương Nguyên gọi một chai rượu thượng hạng, rót cho mình và đối phương mỗi người một cốc _Uống tỉnh rồi, chúng ta sẽ làm theo những gì chúng ta đã nói.

_Ừ, đồng ý_Vương Tuấn Khải nâng ly lên.

_Cạn..

Hai người cứ một cốc lại một cốc nốc vào bụng.

Cứ như vậy, một cốc lại một cốc, một chai lại một chai. Cho tới tận khi hai tay cầm ly rượu của hai người run rẩy không còn vững nữa, nói chuyện cũng câu được câu mất rồi, hai người bọn họ vẫn cố chấp 'uống tàn nữa cái mạng' của mình .

_Chúng ta nên ra đó xem thì hơn, hai người đó sao lại say bí tỷ rồi?_Dịch Dương Thiên Tỉ nói với Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành gật gật đầu, đi cùng Thiên Tỉ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip