Nguyên-Khải

Cậu là Vương Tuấn Khải,thường được người ta gọi là thần y,thật sự mà nói cậu chẳng có tài cán gì chỉ là vào một ngày kia cậu vô tình đi qua một thôn làng và bắt gặp dịch bệnh trong làng,người ta thường nói "cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp" và tất nhiên là một thầy thuốc cậu lương tâm không cho phép cậu mặc kệ,sau khi cứu được làng đó thanh danh có một thần y mang danh Vương Tuấn Khải liền nổi lên.Từ đó biết bao nhiêu người nghe đến và điên cuồng tìm kiếm cậu.Vì sự yên tĩnh và thanh bình cùng an toàn của bản thân cậu đành trốn,các người hỏi rằng trốn ở đâu? Tất nhiên là một ngôi làng nhỏ chẳng ai biết đến.Ở đây dân làng thân thiện thương yêu nhau và đặc biệt họ không biết được danh thần y của cậu.Cậu mở một y quán nhỏ dùng để khám và chữa bệnh sống qua ngày.Hàng ngày cậu đều dậy sớm đi lên núi hái thuốc và hôm nay cũng vậy,như thường lệ cậu ôm gùi cùng giỏ lên núi hái thuốc,cậu đi tìm những gốc thuốc bỗng bên một gốc đại thụ vang lên tiếng thở nặng nề,theo tiếng thở bước đến cậu thấy một người nam nhân trên mặt cùng y phục đầy máu,trên thân đầy rẫy những vết đao chém.Cậu hoảng sợ muốn chết, muốn bỏ chạy nhưng lương tâm thầy thuốc không cho phép, cậu ngồi xuống dò xét vết thương trên người nam nhân,khá dữ tợn. Vừa đụng tay vào người của nam nhân thì người kia đã rên lên đau đớn,sau đó đôi mắt nhắm chặt nhẹ nhàng mở ra,điều đầu tiên cậu nhìn thấy là sắc bén cùng nguy hiểm.Nam nhân mở miệng kêu một tiếng "Cút!" và sau đó lại tiếp tục bất tỉnh. Câu muốn cút lắm chứ nhưng ma xui quỷ khiến như nào lại đỡ nam nhân lên lưng rồi đưa về nhà.Rất nặng a~.

Về đến nhà cậu đặt nam nhân lên giường của mình rồi cởi bỏ y phục của nam nhân,tuy biết nam nhân bị thương rất nặng lại không ngờ dữ tợn đến thế này,khoảng ba bốn vết đao kiếm, vết nào vết ấy lại sâu hoắm máu còn chảy mãi ra.Kêu một tiếng "Đắc tội" rồi cậu lấy nước nóng rửa người cùng vết thương cho nam nhân.Đắp thuốc rồi băng bó cho nam nhân. Sau khi làm xong đã là một canh giờ sau.Hảo mệt.

Vì trong nhà chỉ có mỗi một cái giường nhưng đã bị nam nhân chiếm cậu đành dùng chắn gối khác trải xuống sàn nhà mà ngủ.Đêm rất lạnh nga.

Ngày hôm sau vừa mở mắt ra Vương Nguyên đã nhìn thấy một trần nhà lạ hoắc,có chút cũ kĩ, sau đó liếc qua lại là một căn nhà gỗ,trong nhà chỉ kê một cái bàn cùng một chiếc ghế dài giữa nhà.Vương Nguyên bật dây mặt kệ những vết thương âm ỉ đau, hắn đi ra ngoài sân, ngoài sân đầy ắp những cái làn,bên trong là những cây thuốc phơi khô ngoài ra chẳng còn gì.Giản dị,đơn sơ nhưng sạch sẽ.Bỗng từ sau lưng vang lên tiếng kêu hốt hoảng:
"Ối! Ngươi tỉnh rồi, vết thương rất nghiêm trọng nga ngươi không nên xuống giường,mau mau ta đỡ người về giường." Vương Tuấn Khải trên tay cầm một chén cháo nóng hổi vội la lên rồi đặt chén cháo lên bàn và đưa tay ra đỡ bệnh nhân 'từ trên trời rơi xuống'.Lách người tránh đôi tay đang vươn tới Vương Nguyên lạnh nhạt nói:"Không cần"
Tuấn Khải ngại ngùng rút tay về rồi nói:"Ta nấu cháo rồi ngươi mau ngồi xuống ăn,ăn xong ta mang dược lên cho ngươi." Nói rồi chạy bay xuống bếp như ai đó đuổi theo.Khuôn mặt người kia tuy đẹp thật nhưng trên người tỏa ra hàn khí như nói 'người lạ chớ gần'hại Tuấn Khải sợ muốn chết.
Xinh đẹp,hai từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vương Nguyên.một thiếu niên thanh tú,da dẻ trắng trẻo gương mặt thon gọn đôi mắt xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng,hảo đẹp.Nhưng không vì người kia đẹp mà Vương Nguyên gỡ xuống phòng bị.Bước đến bên bàn ăn bát cháo người kia mang lên,suy nghĩ một chút về tình cảnh của bản thân bây giờ có lẽ Vương Nguyên chỉ còn cách ở lại đây một thời gian.

Khi lên nhà trên bàn là bát cháo trống không,Tuấn Khải mỉm cười đặt bát thuốc lên bàn rồi bước đến cái ghế ngồi xuống.
"Này ngươi tên gì vậy?" mắt long lanh hiếu kỳ hỏi.
"Vương Nguyên" không kìm được rất muốn hun ai kia một cái.
"A ta tên Vương Tuấn Khải,này sao ngươi lại bị thương nặng vậy?"lại hiếu kỳ
"Ngươi quản?"Liếc liếc,mặt lạnh mà liếc.
"Không...không có, ngươi không muốn nói thì thôi." Đáng sợ quá a,người nào đó ghào thét trong lòng.
"Hừ"

Và cuộc sống của môt thầy thuốc cùng tên bệnh nhân mặt liệt bắt đầu.Hằng ngày những cuộc đối thoại lãng nhách cứ vang lên trong căn nhà gỗ.Cuộc sống cứ liên tiếp lặp đi lặp lại rồi từ từ tên bệnh nhân mặt liệt nào đó không biết từ khi nào mà đối xử nhẹ nhàng mà ôn nhu với thầy thuốc.
"Tiểu Khải,ta khỏe rồi ta đi hái thuốc phụ ngươi được không?"Ai đó không tiết tháo đưa mắt cún cầu xin.
"Không thể,ngươi vẫn là nên tiếp tục dưỡng thương đi,một mình ta đi là được rồi."Kiên quyết-ing
"Tiểu Khải..."mắt long lanh ủy khuất.
"Aizz...được rồi nhưng ta hái là được ngươi không được động tay vào nga,đi theo là được." Chịu thua rồi, cặp mắt kia...rất tội.

Thế là cái con người không tiết tháo nào đó lẽo đẽo theo bên người thầy thuốc.Tranh giành gùi cùng giỏ trên tay Tuấn Khải rồi Vương Nguyên tự nhiên kéo tay Tuấn Khải lên núi.Một khung cảnh hài hòa biết mấy.

Nhưng người ta hay nói yên bình trước khó khăn,trong một lần hái thuốc về Tuấn Khải nhìn thấy trên bàn là một phong thư.Bên trong là nôi dung:"Ta có việc phải trở về, một thời gian nữa sẽ đến đón ngươi,không cần lo lắng." Khi đọc xong thư cậu có hơi hoảng sợ nhưng đã đã vội trấn tỉnh,cậu tin tưởng hắn sẽ trở lại. Một ngày,hai ngày,một tháng,hai tháng rồi một năm trôi qua,một tin tức,một phong thư hắn cũng không nguyện gửi cho cậu,có lẽ hắn đã quên mất cậu rồi. Ngày qua ngày trôi qua tẻ nhạt nhưng cậu vẫn tin tưởng,vẫn chờ đợi hắn và chờ đợi thời gian lặng lẽ trôi.

Về phần Vương Nguyên hắn là Đế vương của cả vương quốc này,sau khi để lại phong thư kia hắn gấp rút quay về hoàng cung,tuy có chút tiếc nuối nhưng hắn không thể không đi.Hắn hy vọng cậu hãy đợi hắn hai năm.Hắn hứa sẽ trở lại sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Sau khi trở về hoàng cung hắn xử dụng thế lực ngầm của mình tiêu diệt phản loạn.Giết hết những tên có âm mưu soán ngôi,trong đó thế lực của thừa tướng là lớn mạnh nhất hắn rất khó khăn mới tiêu diệt được.Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì đã trôi qua được một năm rưỡi,hắn vội vàng truyên ngôi lại cho con trai trưởng của mình và ra roi thúc ngựa quay về làng nhỏ nơi có người hắn yêu thương nơi có người chờ đợi hắn. Vương Tuấn Khải,xin em hãy đợi ta. 

Khi hắn đến ngôi nhà gỗ kia,vẫn khung cảnh cũ,ở ngoài sân la liệt nào là những cái làn đựng đầy những cây thuốc phơi khô.Bên trong nhà là một cái bàn cùng chiếc ghế dài,trên giường là một người con trai khuôn mặt xinh đẹp đang nằm. Hắn bước vội đến bên giường vuốt nhẹ nhàng trên khuôn mặt trắng nõn có chút tiều tụy của cậu.
"Khải,ta về rồi đây" hắn nhẹ thủ thỉ bên tay cậu.Người con trai nằm trên giường lông mi run run rồi mở cặp mắt xinh đẹp ra,hơi sửng sốt sau đó nước mắt không thể kìm lại đảo quanh hốc mắt rồi sau đó thi nhau rơi xuống ươt đẫm gương mặt.
"Nguyên,ngươi về rồi" vuốt lên mặt người trước mặt nhẹ nhàng cậu như sợ giây phút này tan biến,cậu đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.
"Khải,ta về rồi."Lau hai hàng lệ cho người kia giang tay ra ôm cậu vào lòng nhịn không được mà đau lòng,bây giờ cậu đã rất ốm rồi.Tất cả là tại hắn.
"Nguyên,mừng ngươi trở về." Nở nụ cười hạnh phúc,đôi môi cả hai dán vào nhau,từ một nụ hôn phớt lờ sau đó là hôn sâu vào.Bên ngoài bình minh lặng lẽ lên,những tia nắng buổi sớm chiếu vào căn nhà gỗ,một mảnh cam đỏ cùng hai người con trai trao nhau một nụ hôn như tạo nên một bức tranh đẹp đẽ mỹ lệ.
Đôi khi hạnh phúc không phải là một câu "anh yêu em" hay "em yêu anh" mà hạnh phúc là có một người luôn lặng lẽ chờ đợi một người cùng một câu "mừng ngươi trở lại."Hạnh phúc đôi khi còn là sự chờ đợi được đáp lại mà không phải sự chờ đợi vĩnh viễn.
Không cần xa hoa,mỹ lệ mà đơn giản chỉ là căn nhà gỗ cùng một người luôn chờ đợi ta đã tạo nên một hạnh phúc to lớn.
_________End_________
1679 từ ôi kỷ lục dài nhất của ta.
Ngâm dấm lâu quá rồi nay trồi lên đăng chap mới đêyyyy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip