Chương 26



Con ngươi thâm trầm của Sở Dạ nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Mộ Dung Cẩm, hắn nỗ lực muốn nhớ lại phần ký ức về vị hoàng hậu thuộc về hắn này, nhưng trong đầu lại chỉ có một mảnh trống không.

Mộ Dung Cẩm quay đầu ra, không nói lời nào chính là đáp án tốt nhất, vốn đã đủ đau lòng rồi, sao bây giờ tim vẫn còn đang trầm xuống từng chút, Sở Dạ, chàng chính là kiếp nạn của thiếp!

"Chàng trở về đi, trước khi chàng nhớ lại thiếp, thiếp không muốn nhìn thấy chàng!" Bởi vì gặp một lần đau một lần, nàng không muốn lại đau thêm nữa.

Không muốn nhìn thấy nữa ư? Trong tim Sở Dạ như có gì đó đè lên, làm cho hắn vô cùng khó chịu, trong lòng có một giọng nói đang kêu gào, hắn không muốn nàng đi! Nên lúc Mộ Dung Cẩm cất bước, Sở Dạ lập tức kéo Mộ Dung Cẩm trở về, Mộ Dung Cẩm không kịp đề phòng bị hắn kéo lại, chợt dựa vào lồng ngực hắn, hương vị quen thuộc khiến cho lòng Mộ Dung Cẩm hoảng lên, muốn giằng ra nhưng Sở Dạ lại khóa chặt nàng lại.

"Chàng buông ra!"

"Không!" Sở Dạ cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có chút giãy giụa lại nghiêm túc khác thường: "Nếu bọn họ đều nói nàng là hoàng hậu Cô Vương yêu thương nhất, vậy thì Cô Vương tuyệt đối sẽ không thả nàng đi, bây giờ nàng lập tức theo Cô Vương trở về, dần dần Cô Vương nhất định sẽ nhớ ra nàng!"

Mộ Dung Cẩm ngước mắt chống lại đôi mắt của Sở Dạ, thở dài một hơi, giơ tay đặt lên cổ tay của Sở Dạ, mấy ngày nay nàng vẫn luôn muốn bắt mạch cho Sở Dạ, xem xem hắn trúng độc gì, nhưng bởi vì đau lòng, hơn nữa Sở Dạ lại lạnh lùng với nàng như thế, nên nàng vẫn không xem tới, nếu hôm nay hắn đã tự đến đây, chính là cơ hội tốt nhất!

Đột nhiên, tinh thần nàng chợt chấn động, nhanh chóng kéo cổ tay của Sở Dạ qua, quả nhiên trông thấy trên đó có một sợi dây nhỏ màu xanh, thoáng chốc sát ý hoàn toàn nổi lên: "Đường Môn!"

"Xem ra Cô Vương đoán không sai!" Sở Dạ thả tay áo của mình xuống: "Cô Vương vẫn luôn biết mình trúng độc, nhưng mãi không tìm được thuốc giải, theo tin tức nói đây là độc dược bí truyền của Đường Môn, người ngoài không thể nào mô phỏng được, đáng tiếc Đường Môn sớm đã bị diệt, hiện tại rất khó tìm được người của Đường Môn!"

Mộ Dung Cẩm buông tay hắn ra, thân thể cũng lùi lại, không phải nàng muốn cách xa, chỉ là sợ chính mình sẽ tham luyến hương vị của hắn mà không nỡ rời đi: "Độc này có tên là 'hồi ức', có thể khiến cho người ta quên đi tất cả về một người, hơn nữa sẽ yêu người đầu tiên mà người đó nhìn thấy; mà độc này có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, một khi sợi dây này trở nên dày như ngón tay cái, vậy thì chàng sẽ quên đi tất cả, mặc cho người hạ độc thao túng!"

Đường Môn, rốt cuộc là ai, người của Đường Môn gần như đã bị nàng giết sạch rồi, ở đâu còn có người của Đường Môn chứ? Có quan hệ gì với ả đàn bà bên cạnh hắn?

"Muốn thao túng Cô Vương?" Sở Dạ cười lạnh, trong mắt lộ rõ vẻ hung ác.

Mộ Dung Cẩm lấy ra một viên ma liên đan: "Cái này có tác dụng có thể ức chế nó!"

Sở Dạ không nhận, mà nhìn Mộ Dung Cẩm: "Nàng không theo Cô Vương trở về?"

"Chàng không phải đã có ái phi của chàng rồi sao?" Vừa nói ra Mộ Dung Cẩm đã nghe thấy có mùi chua rồi, nàng thật hối hận, sao nàng có thể nói ra lời chua ngoét như thế chứ?

Sở Dạ nghe thế cười lên, lần nữa ôm nàng lại, tà mị cười: "Nàng là hoàng hậu của Cô Vương, sao có thể so sánh với một phi tử được?"

Mộ Dung Cẩm không hề vui vẻ vì câu nói này, ít nhất hiện tại nàng vô cùng để ý sự tồn tại của ả đàn bà kia: "Sở hoàng đừng quên, mới không lâu trước đây người còn nói, rằng người không có vị hoàng hậu thế này kia, vậy nên giờ đây xin người đừng dây dưa nữa!"

Sở Dạ nghe thế chau mày, hắn nhớ không ra, nhưng hắn thật sự muốn nhớ lại, mấy ngày nay cơ thể hắn không có bệnh gì cả, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy dường như mình đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng, bây giờ hắn biết thứ hắn đánh mất chính là kí ức thuộc về người nữ tử này, hắn muốn nhớ lại, nhưng......

"Lẽ nào nàng không muốn cho Cô Vương một cơ hội sao?"

Mộ Dung Cẩm lắc đầu: "Không phải không cho, mà hiện tại thiếp có chuyện cần phải làm, chờ thiếp làm xong mấy chuyện đó, thì thiếp sẽ trở về giải quyết chuyện giữa hai ta!"

"Là bởi vì hắn ta sao?"

Hắn ta? Mộ Dung Cẩm hơi sửng sốt, thế mới biết hắn nói đến Lạc Anh Cách: "Cho dù chàng mất trí nhớ, địch ý đối với y cũng không thay đổi!"

"Nàng với hắn ta có quan hệ gì?" Sở Dạ nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm, tức giận cuộn trào.

"Vấn đề này chàng hỏi qua rồi, nhưng đó là chàng trong quá khứ, chàng của hiện tại không có tư cách hỏi!"

Không có tư cách? Sở Dạ cảm thấy trong tim mình phảng phất như bị xé rách một lỗ, không thấy chảy máu, nhưng lại đau tận tâm can; kéo mạnh Mộ Dung Cẩm qua, nghĩ cũng không nghĩ đã hôn lên môi của nàng, môi kề môi, cả hai đồng thời sửng sốt, điều Sở Dạ ngạc nhiên là hắn thế mà đã chạm vào môi nữ tử này, hơn nữa hắn cảm thấy tuyệt vời như vậy, hắn không muốn rời đi, chỉ muốn hôn, muốn được nhiều hơn thế.

Mộ Dung Cẩm cũng kinh ngạc, sau khi rung động trong lòng qua đi lập tức muốn từ chối, nhưng bị Sở Dạ khóa lại thật chặt, bá đạo cạy môi nàng ra, ở trong miệng nàng tung hoành ngang dọc; ban đầu Mộ Dung Cẩm kháng cự, nhưng sự bá đạo của Sở Dạ không cho phép nàng trốn chạy, chỉ có thể tiếp nhận, sau đó là nỗi nhớ nhung cuộn trào, sau cùng là trầm luân thật sâu, một tiếng gọi động tình vang lên bên tai: "Dạ!"

Thân thể Sở Dạ chấn động, đôi mắt vốn mơ màng chợt trấn tỉnh lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, một khắc sau lại nhuốm lên màu tình dục dày đặc, nhưng lực hôn xuống lại trở nên dịu dàng, trở nên vô cùng cẩn thận, tựa như che chở báu vật dễ vỡ vậy.

Nụ hôn sau bao ngày xa cách, hai người đều không muốn rời ra, ôm nhau thật chặt, dường như muốn hòa tan đối phương vào thân thể mình; cuối cùng, Sở Dạ buông Mộ Dung Cẩm ra, trong mắt nhuốm lên màu tình dục dày đặc, trở nên càng thêm mê người, trán của hắn chống lên trán của Mộ Dung Cẩm, giọng nói khản đặc: "Thế này, Cô Vương đã có tư cách chưa?"

Mộ Dung Cẩm có chút dở khóc dở cười, thì ra hắn là vì muốn chứng minh câu nói đó! Không thể không nói trong lòng ít nhiều gì cũng có một chút mất mát: "Sinh mạng của y chỉ còn nửa năm thôi, thiếp đã hứa sẽ trị khỏi cho y, nên bây giờ thiếp không thể rời khỏi y được!"

"Hắn yêu nàng!" Vô cùng chắc chắn, mà đôi mắt của Lạc Anh Cách chất chứa yêu thương rõ ràng như thế, e rằng không ai không nhìn ra.

"Yêu ư? Chuyện đó thiếp không thể quyết định, trái tim của thiếp chỉ có một, cũng chỉ có thể chứa nổi một người, những chuyện khác thiếp không quan tâm!"

Chân mày Sở Dạ nhuốm lên nét vui sướng, lại nhanh chóng bị hắn nén xuống: "Vậy nàng thật sự không theo Cô Vương về Sở quốc!"

"Mời Sở hoàng về đi!" Mộ Dung Cẩm xoay người đi, cưỡng chế mình không được nghĩ đến một màn nóng bỏng vừa rồi.

Sở Dạ còn muốn nói gì đó, lại bị Đông Phương Hiểu không nhẫn nại được đến tìm cắt đứt: "Hoàng thượng!"

Sở Dạ quay đầu nhìn sang, trong mắt lướt qua một tia chán ghét và hung tàn: "Sao ngươi lại đến đây?"

Đã quen với giọng điệu lạnh lùng của Sở Dạ, Đông Phương Hiểu không cảm thấy có gì không đúng, mềm mại cười một tiếng: "Thần thiếp thấy hoàng thượng ra đây đã lâu, có chút không yên tâm, nên đi theo, không biết có quấy rầy hai người không?"

Lúc Đông Phương Hiểu đến thì Mộ Dung Cẩm đã đeo mạng che mặt lên, nhìn Đông Phương Hiểu cười lạnh: "Vị ái phi này của Sở hoàng đối với Sở hoàng 'quan tâm' thật đấy!"

Đặc biệt nhấn mạnh bốn chứ 'ái phi' và 'quan tâm', ai cũng nghe ra là đang châm chọc, sắc mặt của Đông Phương Hiểu hơi khó coi, Sở Dạ lại không có biểu cảm gì.

Mộ Dung Cẩm không muốn nhìn cảnh tượng hai người họ đứng chung một chỗ, xoay người rời khỏi: "Cáo từ!"

Mộ Dung Cẩm không có xoay người lại, nên nàng không thấy được vẻ bất đắc dĩ và đau thương trong mắt Sở Dạ, còn có sự cưng chiều không tan biến được......

Trong xe ngựa, Lạc Anh Cách nhìn Mộ Dung Cẩm, vẻ mặt khó lường: "Cẩm Nhi, rốt cuộc huynh ấy sao vậy? Sao thái độ xa lạ thế kia?"

Mộ Dung Cẩm biết không giấu được Lạc Anh Cách, huống chi nàng cũng chưa từng nghĩ tới phải giấu y: "Hắn trúng độc của Đường Môn, mất đi kí ức về ta!"

"Cái gì?" Lạc Anh Cách kinh hãi, nhưng vậy cũng coi như đã hiểu vì sao mấy ngày nay cảm xúc phiền muộn và rối rắm của Mộ Dung Cẩm mỗi khi nhìn chằm chằm mặt hắn là từ đâu mà ra rồi!

"Nàng đã cho huynh ấy thuốc giải chưa?"

"Độc dược bí truyền của Đường Môn cực kì thần bí, không có cách điều chế gốc, e rằng không ai giải được!"

"Vậy làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ để huynh ấy lãng quên nàng mãi như vậy?"

Mộ Dung Cẩm trầm mặc, lãng quên mãi ư? Hôm nay có nụ hôn kia, sợ rằng cho dù không nhớ nổi chuyện trước kia, cũng không quên được nàng đâu!

Một đường im lặng, ai nấy đều có tâm sự riêng, nhưng đều chôn vào lòng!

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Cẩm nhíu mày: "Chuyện gì?"

"Thiếu cung chủ, chúng ta gặp phải sơn tặc!"

Mộ Dung Cẩm cười lạnh: "Giết toàn bộ!"

"Dừng tay!" Lạc Anh Cách quát khẽ, giơ tay cầm lấy tay Mộ Dung Cẩm, giọng nói kèm theo van xin: "Đừng giết người!"

Mộ Dung Cẩm khép hờ mắt: "Giữ lại tính mạng!"

"Dạ!"

Mộ Dung Cẩm rút tay mình từ trong tay Lạc Anh Cách ra, dựa vào vách xe vờ ngủ say; Lạc Anh Cách nhìn bàn tay trống không, cười khổ sở, cho dù là cùng gương mặt, cùng tình yêu, hắn vẫn không thay thế được y!

Đi đường suốt ngày đêm, nửa tháng sau đã đến được Ma Cung, xe ngựa lại bị người cản lại: "Thiếu cung chủ, Lạc Anh Cách không thể đi vào!"

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh xuống: "Phệ Thiên trách tội ta gánh!"

"Dạ!"

"Đây chính là Ma Cung sao?" Lạc Anh Cách nhìn nơi chốn được trang hoàng như hoàng cung, quả nhiên không hổ là tà giáo tôn quý nhất trong võ lâm, mà Ma Vực nằm trong đầm lầy Lam Ma, mà trong đầm lầy thì nhiều vật độc và hơi độc, cho dù là có khinh công tuyệt đỉnh cũng chưa chắc có thể vào được đây, đây có thể nói là lá chắn tự nhiên nhất; mà Phệ Thiên lại có thể nghĩ đến xây dựng Ma Vực ở chỗ này, thì phải có bao nhiêu can đảm và trí tuệ?

Mộ Dung Cẩm mặc một bộ váy trắng từ trên xe đi xuống, mọi người ở Ma Cung đều nhanh chóng cúi người: "Tham kiến thiếu cung chủ!"

Mộ Dung Cẩm mắt nhìn thẳng, mang theo Lạc Anh Cách một đường đi đến cung điện của Phệ Thiên, đẩy cửa lớn ra, liếc mắt đã trông thấy Phệ Thiên yêu nghiệt vạn phần đang dựa nghiêng vào giường êm màu tím vàng, mị sắc lan tràn, đẹp đến không ai sánh bằng. Mà Lạc Anh Cách hiển nhiên là bị dáng vẻ này của Phệ Thiên làm cho sững sờ, trên đời này còn có người có dung mạo còn yêu nghiệt hơn bọn họ, màu tím vàng kim tôn quý kia phảng phất như sinh ra để dành cho hắn vậy, khiến người ta không thể nhìn thẳng được.

Phệ Thiên phất tay, mặt nạ trên mặt Mộ Dung Cẩm bị tháo xuống, lộ ra dung nhan tuyệt đẹp, mà đóa hoa sen năm cánh giữa trán cực kỳ chói mắt, Phệ Thiên hài lòng gật đầu: "Không tệ không tệ, nhanh như thế đã có cánh sen thứ năm rồi!"

Mộ Dung Cẩm lại không vì được khen mà vui vẻ, mặt không cảm xúc: "Thứ ta muốn đâu?"

Phệ Thiên nhíu mày, như có chút không vui: "Đây chính là thái độ ngươi nói chuyện với sư phụ sao?"

"Từ khi nào thì ta nhận ông là sư phụ của ta thế?"

"Lúc ngươi thừa nhận thân phận thiếu cung chủ này, thì ngươi đã là đồ đệ của ta rồi, hoặc là nói ngươi càng muốn làm nữ nhi của ta hơn chăng?"

Mộ Dung Cẩm lơ đễnh, không muốn nói mấy chuyện này với hắn, nàng chỉ muốn thứ nàng cần: "Ông nói ông có thứ tôi muốn, là cái gì?"

Đối với tính tình lạnh nhạt của Mộ Dung Cẩm Phệ Thiên cũng hết cách, vung tay lên, lập tức có người nâng một cái cáng lên, lúc Mộ Dung Cẩm nhìn rõ người kia lập tức kinh hãi, lại là Tần Phi Nguyệt, áo đỏ trên người hắn rách nát bươm, vết thương dữ tợn lộ ra đều thuộc dạng bị móng vuốt sắc nhọn của thú hoang cào ra, mà trên gương mặt xinh đẹp yêu mị của hắn cũng bị rạch một đường dài chừng ba tấc, toàn thân trên dưới máu tươi be bét, hương hoa khắp người cũng lấp không được mùi máu tanh nồng nặc.

Nỗi tức giận ngập trời bùng phát ra không hề che giấu: "Tại sao lại như thế này? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Mộ Dung Cẩm trừng mắt về phía Phệ Thiên: "Là ông?"

Phệ Thiên không chút do dự gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: "Nó muốn hỏi cưới nữ nhi của Bổn Tôn, lẽ nào ta không nên khảo nghiệm nó một chút sao?"

"Ông......" Mộ Dung Cẩm tức đến độ nói không nên lời, bởi vì giọng điệu này của Phệ Thiên nàng thật không biết phải nói thế nào; đi hai bước đến bên cạnh Tần Phi Nguyệt, đưa tay đặt lên kinh mạch của hắn, gần như không dò được mạch đập của hắn nữa, nếu như không phải hơi thở yếu ớt kia, e rằng nàng cũng nghĩ hắn đã chết rồi.

Mộ Dung Cẩm nhắm mắt, giấu đi nỗi tuyệt vọng và đau xót, nhưng những cảm xúc kia tựa như một dòng nước chảy ngược vậy, chảy vào trong lòng nàng, đắng không thể tả: "Tại sao ông phải làm vậy?"

Mộ Dung Cẩm nhìn Phệ Thiên trên đài cao: "Rốt cuộc ông muốn làm gì chứ?"

Mắt phượng của Phệ Thiên chứa ý cười, nhưng trong mắt lại không có một chút độ ấm: "Ngươi có biết cái ta thích nhất ở ngươi là gì không?"

"Là sự lạnh lùng đến không có một chút cảm tình của ngươi, là sự ngoan tuyệt không thuộc về ngươi, là linh hồn không có tình cảm như chính ta của ngươi kia! Nhưng ngươi nhìn ngươi của hiện tại xem, ngươi của hiện tại vẫn còn là ngươi sao?"

"Nếu đã không phải thứ ông muốn, thì ông cứ giết ta đi, vì sao ông phải hành hạ huynh ấy?"

Phệ Thiên cười lạnh: "Lẽ nào ngươi đã quên, ngươi chẳng qua chỉ là một người chết, ngươi còn có tư cách chết à?"

Mộ Dung Cẩm lảo đảo lui về phía sau: "Nói đi, mục đích của ông!"

Phệ Thiên nhướn mày, cười tà, lại không mang theo một chút tình cảm nào: "Ta có thể cứu sống nó, cũng có thể cho ngươi Hoàn Hồn Thảo và Xích Yêu Đan ngươi muốn, mà điều kiện của ta rất đơn giản, chính là nuốt nó!"

Cầm lấy đan dược trong tay, Mộ Dung Cẩm gần như vừa liếc qua lập tức nhận ra, đó là đan dược Phệ Thiên đích thân điều chế, trên thế gi¬an chỉ có một viên, không quên sống, quên mất hồn! Đan dược Sở Dạ ăn chỉ có thể quên đi người yêu nhất, nhưng 'hồi ức' kia có thuốc giải.

Không quên sống, quên mất hồn, không những quên hết tất cả kí ức, ngay cả trong linh hồn cũng sẽ không nhớ bất kì ai, nàng sẽ quay về như trước kia, trở về nàng máu lạnh vô tình kia, trở về thế giới chỉ biết chém giết kia!

Trông thấy vẻ mặt kinh hãi của Mộ Dung Cẩm, Lạc Anh Cách tuy không biết đó là đan dược gì cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, y đỡ lấy Mộ Dung Cẩm: "Cẩm Nhi ngốc, ta chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được rồi, về phần sống hay chết ta vốn chẳng quan tâm, nàng không cần vì ta mà hi sinh gì cả, còn có, ta tin tưởng với y thuật của nàng, nhất định có thể cứu về sinh mạng của hắn ta thôi!"

Mộ Dung Cẩm lắc đầu, nàng không thể không cứu Lạc Anh Cách mà Tần Phi Nguyệt đã sắp chết rồi, chỉ cần Phệ Thiên ở đây, cho dù nàng muốn cứu cũng cứu không được, ông ta là đang ép nàng!  

  Chương 27 – Thua rồi?

Mộ Dung Cẩm đẩy Lạc Anh Cách đang dìu nàng ra, đi từng bước về phía Phệ Thiên, sự quyết tuyệt trong đôi mắt kia làm cho Phệ Thiên nhướn mày: "Ngươi muốn làm gì?"

Mộ Dung Cẩm bước đến trước mặt hắn, trong mắt chứa ánh sáng long lanh, nàng lại quật cường không cho nó chảy xuống, dáng vẻ của nàng nhìn qua cô độc mà khiến người ta đau lòng, nhưng Phệ Thiên lại không có một chút xúc động, chỉ nhìn nàng.

Nàng biết trái tim của Phệ Thiên lạnh lẽo bao nhiêu, biết ông ta vô tình thế nào, nàng chưa từng nghĩ đến cầu xin ông ta, bởi vì điều đó hoàn toàn là vô dụng, trước mặt Phệ Thiên, ngay cả năng lực cậy mạnh nàng cũng không có, cũng chỉ có đứng tại chỗ này, nàng mới ý thức được bản thân nhỏ bé cỡ nào.

"Rốt cuộc ông muốn ta buông bỏ cái gì, thì ông mới cứu bọn họ?"

Mắt phượng của Phệ Thiên xoay một vòng: "Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng rồi, quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi!"

Mộ Dung Cẩm im lặng, dựa vào bên cạnh giường mềm của Phệ Thiên, cúi đầu khom xuống, không phải thỏa hiệp, mà là không muốn để cho ông ta thấy nét ẩm ướt trong mắt nàng: "Ta không muốn quên đi!"

Không dễ dàng gì nàng mới có được cảm tình của một con người, không dễ dàng gì mới hiểu được tình yêu nam nữ, tuy rằng đau khổ, chua xót, nhưng nàng không muốn quên, cũng không thể quên!

Phệ Thiên nâng cằm Mộ Dung Cẩm lên, yêu thương lau đi ẩm ướt bên khóe mắt nàng, giọng nói dịu dàng như thì thầm bên tai người yêu, nhưng giọng điệu kia phảng phất như đâm từng dao từng dao vào tim Mộ Dung Cẩm: "Nhóc con, ngươi có biết đối với ngươi ta đã khoan dung biết bao nhiêu? Nếu như là kẻ khác, e rằng hiện tại sớm đã xuống mười tám tầng địa ngục rồi, nhưng ta không đành lòng bỏ ngươi, nên ta mới để cho ngươi quên đi bọn chúng, nếu không, ta đã để cho ngươi tận mắt chứng kiến ta tiễn từng đứa xuống địa ngục rồi!"

Phệ Thiên, ông ác độc thật lắm, thật đấy, ác độc hơn bất kì ai, đây là từ duy nhất nàng có thể tìm được để hình dung ông ta trong suốt bao nhiêu năm nay; mà thứ ông ta am hiểu nhất chính là ép người ta vào đường cùng, nhìn những người đó nằm trong tay ông ta vùng vẫy giãy chết, hoặc là cứ thế chết đi, hoặc là sống lại nơi cùng đường!

"Phệ Thiên, chúng ta cá cược một lần được không?"

Phệ Thiên cúi đầu đến gần Mộ Dung Cẩm, khóe môi gần như sát bên cạnh môi, hơi thở như hương lan: "Cược cái gì?"

"Cược ta hôm nay giết chết ông!"

Nghe vậy, Phệ Thiên nổi lên hứng thú: "Cá cược không tệ đấy, tiền cược thế nào?"

"Nếu như ta thắng, Ma Vực là của ta, tất cả mọi thứ của ông đều là của ta, đương nhiên bao gồm cả hai thứ kia, nếu như ta thua, ta sẽ tự tay giết bọn họ, hơn nữa nuốt cả viên thuốc này, một đời làm nô lệ!"

"Đừng mà! Cẩm Nhi!" Thân thể của Lạc Anh Cách vừa mới bị Mộ Dung Cẩm cố định tại chỗ, bây giờ nghe đối thoại của hai người, kích động không thôi, sắc mặt run rẩy: "Cẩm Nhi, đừng đánh cược với hắn, chúng ta không cần nàng làm như thế!"

Mộ Dung Cẩm không nói gì, phất tay cho người đỡ Lạc Anh Cách ngồi lên ghế dựa một bên, cho người mời Bạch Vân vào chăm sóc Lạc Anh Cách, rồi mới nhìn về phía Phệ Thiên: "Thế nào, quyết định rồi chứ?"

Phệ Thiên hiển nhiên là hứng thú mười phần, gật đầu: "Ta cược với ngươi, nhưng mà phải thêm chút tiền cược, ví dụ như ngươi thì làm nữ nhân của ta, thế nào?"

Lạc Anh Cách phun một ngụm máu ra: "Cẩm Nhi, đừng, xin nàng! Đừng mà!"

Mộ Dung Cẩm nhìn đôi mắt đau thương của Lạc Anh Cách, bất đắc dĩ quay ra: "Được!"

Mộ Dung Cẩm chỉ về phía Tần Phi Nguyệt trên đất: "Cho người giữ lại tính mạng của huynh ấy!"

"Đó là lẽ đương nhiên thôi!"

Tất cả đã sẵn sàng, vậy thì bắt đầu thôi! Mộ Dung Cẩm một tay nắm xích sắt, một tay cầm dao găm, biểu cảm trên mặt là vẻ trầm trọng chưa từng có, mà trong mắt nàng đều là sự quyết tuyệt; quyết đấu với Phệ Thiên nàng hoàn toàn không nắm chắc, nhưng hôm nay, nàng đã không còn đường lui rồi, nàng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình.

Mộ Dung Cẩm biết Phệ Thiên sẽ không dễ dàng ra tay, coi như người ra tay trước sẽ dễ thua, nhưng hôm nay nàng không thể không ra tay, hơi thở quanh người nhân đó trở nên sắc bén, xích sắt trong tay bị nàng ném ra theo hình lốc xoáy, mà cả người nàng lại vọt ra từ giữa lốc xoáy, dao găm trong tay mang theo sát khí bén nhọn đâm về phía Phệ Thiên; một loạt hành động của nàng chỉ hoàn thành trong nháy mắt, đây là kỹ thuật giết chắc, gần như không ai có thể thoát khỏi một chiêu này, nhưng Phệ Thiên lại là ngoại lệ.

Hắn thong dong từ tốn nghiêng người né thanh dao găm của Mộ Dung Cẩm, sau đó bóng người chợt lóe lên, cả người đã hạ xuống ngồi lên một cái ghế dựa khác; mà tốc độ của Mộ Dung Cẩm cũng không chậm, hiển nhiên biết rằng một kích này không lấy được mạng của Phệ Thiên, nên xoay người nắm xích sắt lại, trực tiếp đánh úp về phía Phệ Thiên đang ngồi.

Xích sắt đánh trúng Phệ Thiên, bóng dáng của Phệ Thiên tan biết trong nháy mắt, hiển nhiên đó không phải là người thật, mà là ảo ảnh lưu lại do ông ta di chuyển quá nhanh; sau lưng Mộ Dung Cẩm như mọc một con mắt vậy, một đầu khác của xích sắt từ sau lưng đâm qua, mang theo sát ý lạnh lẽo bén nhọn.

Thân ảnh của Phệ Thiên vừa xuất hiện, không thể không giơ tay bắt lấy xích sắt, sau đó kéo nhẹ một cái, nhưng lại mang theo sức lực ngàn cân; Mộ Dung Cẩm quấn một đoạn xích sắt lên tay mình, nàng biết bây giờ muốn chống chọi vói Phệ Thiên chỉ có dùng nội lực, mà nội lực của nàng sao có thể là đối thủ của Phệ Thiên người đã sống không biết bao nhiêu năm rồi? Nhưng không thử sao được chứ?

Mộ Dung Cẩm không biết từ đâu lấy ra một nắm thuốc, trực tiếp quăng vào trong miệng, sau đó vận công toàn thân, phút chốc làm cho xích sắt căng thẳng ra; trong lúc Mộ Dung Cẩm nuốt thuốc vào, trong mắt Phệ Thiên đã có một tia tức giận, nhưng rất nhạt, không ai phát hiện.

Nội lực hùng mạnh đối nghịch nhau, luồng gió xung quanh hai người hình thành một lốc xoáy, từng lớp từng lớp sàn nhà bị tốc lên, sau đó là bàn, ghế, cuối cùng là trần nhà và cột trụ, trong nháy mắt, vốn là cung điện hoa lệ đã biến thành một đống phế tích, mà hai người giữa đống phế tích đó vẫn còn vận công, trên trán Mộ Dung Cẩm mồ hôi đầm đìa, chật vật không chịu nổi, mà Phệ Thiên thì ngược lại vô cùng nhàn nhã, dường như không hề có tí áp lực nào, ai thắng ai thua vừa nhìn là biết.

Mộ Dung Cẩm làm sao không biết mình thua rồi chứ, nhưng sao nàng có thể thua như thế? Sao nàng cam tâm thua như vậy? Nàng nghiến răng, một tay khác cầm dao găm rạch lên mạch máu trên tay đang nắm xích sắt, máu tuôn như suối, dòng máu đỏ tươi chảy sang xích sắt, từng chút từng chút biến thành màu tím, cuối cùng biến thành màu đen, Mộ Dung Cẩm nhớ Phệ Thiên từng nói máu màu đen chính là màu sắc của ác ma!

Phệ Thiên nhìn dòng máu kia, nụ cười buồn chán kia biến mất, chỉ có tức giận và không dám tin, dòng máu đen biến thành từng sợi từng sợi dây leo quấn lên, Phệ Thiên không thể không gia tăng nội lực giằng mạnh khỏi dây xích, mà Mộ Dung Cẩm lại nhân lúc này liều mạng xông qua, dao găm đâm vào lồng ngực của Phệ Thiên.

"Phụt!" Dao găm cắm vào, máu tuôn như suối, Mộ Dung Cẩm phủ lên trước ngực Phệ Thiên, suy yếu cười: "Ta thắng rồi!"

Phệ Thiên cười lạnh: "Ngươi nghĩ ngươi đã thắng rồi sao? Ta nhớ ta đã từng nói với ngươi, ta có thân thể bất tử, cho dù ngươi moi cả trái tim ta ra, cũng không thể giết ta được; mà ngươi lại thề son sắt muốn giết ta, ngươi không cảm thấy rằng mình quá ngây thơ à?"

Lời nói của Phệ Thiên như một luồng sét kinh hoàng, kinh hoàng đến mức khiến cho thế giới của Mộ Dung Cẩm thuận lợi trở nên trống rỗng: "Ông......" Nói như vây, là nàng thua rồi sao? Nàng tật sự thua rồi sao? Nàng liều mạng phá đứt gân mạnh, liều mạng hủy đi cách đánh của mình, cuối cùng thế mà lại —— thua rồi!

Tuy đã từng nghĩ đến kết quả này, nhưng lúc kết quả đến, vì sao nàng lại khó chấp nhận thế này?

Tuyệt vọng cực độ, trước mắt Mộ Dung Cẩm tối sầm, cả người chợt mất đi ý thức.

Phệ Thiên ôm Mộ Dung Cẩm, vết thương trước ngực không cần dùng thuốc vẫn đang tự mình khép lại, ông ta cười khẽ, có chút hoài niệm: "Đã bao nhiêu năm rồi không bị thương nhỉ?"

Bế Mộ Dung Cẩm lên, xoay người đi về hướng khác; mà Lạc Anh Cách vừa giải huyệt chợt vọt qua, thân thể yếu ớt khiến cả người hắn nhìn qua càng thêm tái nhợt, y kích động ngăn Phệ Thiên lại: "Ông không thể mang nàng ấy đi, ông trả nàng ấy cho ta!"

Phệ Thiên cười lạnh, trong mắt đều là khinh thường: "Ngươi là gì của nó?"

"Ta...... Ta là người yêu nàng, ông trả nàng lại cho ta!" Lúc này Lạc Anh Cách đã không thể cảm nhận được hơi thở của Mộ Dung Cẩm nữa, trong lòng y đã tuyệt vọng thành một mảnh tro tàn, tại sao? Tại sao lại biến thành kết cục thế này?

Phệ Thiên nhìn dáng vẻ phảng phất như mất đi cả thế giới của Lạc Anh Cách, không hề có một chút cảm động hay đồng tình, chỉ có sự lạnh lẽo càng ngày càng dày đặc, rất nhiều năm rồi, ông ta cũng chưa từng nếm mùi vị tức giận, nhưng hôm nay lần đầu tiên ông ta giận đến muốn đại khai sát giới!

Nội lực mạnh mẽ trực tiếp hất bay Lạc Anh Cách ra ngoài, Lạc Anh Cách đụng vào cây cột rồi ngất xỉu, Bạch Vân đỡ y lên, phức tạp nhìn Phệ Thiên: "Sư thúc, người tha cho hắn đi!"

Phệ Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, bế Mộ Dung Cẩm rời khỏi!

Trong phòng thuốc, vẫn là hồ thuốc cực lớn như trước, hai người lõa thể đối diện nhau, Mộ Dung Cẩm đã không còn hơi thở, chỉ có thể mặc cho Phệ Thiên ôm lấy, Phệ Thiên nhìn Mộ Dung Cẩm, ngón tay thon dài luồn qua tóc của nàng, trên mặt là vẻ quấn quít và không muốn rời xa mà Mộ Dung Cẩm chưa từng thấy qua: "Ngươi có biết, cách duy nhất để giết ta, chính là ngươi tự tổn thương chính mình!"

Giơ tay phủ lên lưng nàng, nơi đó, ông ta có thể cảm nhận được trái tim đó, chỉ là lúc này nó đã bắt đầu không đập nữa: "Ngươi sao có thể biết được, trái tim của ta vẫn luôn đập trong cơ thể của ngươi, sao ngươi lại có thể biết được, ta cho ngươi biết bao nhiêu tình cảm, hôm nay ta sẽ lấy nó về!"

——Đường phân cách——

Mộ Dung Cẩm chậm rãi mở mắt, nhìn tấm rèm che màu trắng, có chút sửng sốt thất thần, đây là đâu?

"Tiểu thư, người tỉnh rồi! Tốt quá!" Mộ Dung Cẩm bị người ta kích động ôm lấy, nàng xoay đầu nhìn qua, có chút không dám xác định: "Đường Trúc?"

Đường Trúc gật đầu, mặt đầy ý cười, khóe mắt lại như có nước mắt: "Tiểu thư, người đã ngủ mê mấy ngày rồi đó, cuối cùng cũng tỉnh lại, thật tốt quá! Muội đi báo cho tướng quân, để ngài ấy đến xem người!"

"Cái gì? Tướng quân?" Mộ Dung Cẩm trở tay nắm lấy Đường Trúc: "Muội nói rõ ràng xem, chuyện này là sao?"

"Phút chốc gấp gáp muội quên mất tiểu thư được tìm thấy lúc hôn mê!" Đường Trúc cười khẽ, rồi mới giải thích: "Năm ngày trước muội trông thấy tiểu thư nằm trong một bụi cỏ ở ngoài thành, lúc ấy toàn thân tiểu thư lạnh băng, nhưng lại không có gì bất thường cả, tuy muội nghi ngờ, nhưng vẫn cõng tiểu thư trở về, vẫn luôn quan tâm chăm sóc, chỉ chờ tiểu thư tỉnh lại!"

"Đây là thành Cửu Hoa của Phong quốc, một trăm năm trước nơi này từng có một trận ôn dịch, nên đã trở nên hoang phế; tướng quân cũng chưa chết, hôm đó lúc quan binh đến truyền tin tướng quân đã phát hiện ra điều khác thường, nên đã đổi y phục với một quan quân có thân hình tương tự ngài ấy, nhưng ngài ấy còn chưa kịp thông báo cho tiểu thư đã xảy ra chuyện như thế này rồi, lúc Văn quân sư chạy đến vừa lúc trông thấy cảnh tượng tiểu thư nhảy xuống vực, tìm tòi không có kết quả, cuối cùng Văn quân sư và tướng quân mang theo đội quân thiếu niên và một vài tướng sĩ trung thành của nhà Mộ Dung rời đi, sau đó thì vẫn luôn đóng tại nơi này!"

Như vậy à! Mộ Dung Cẩm than nhẹ, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng lại không phát hiện rốt cuộc không đúng chỗ nào, bất đắc dĩ ngồi lên: "Đi gọi phụ thân ta đến đây đi!"

"Cẩm Nhi! Cẩm Nhi!" Mộ Dung Chinh gần như là lảo đảo đi vào, kích động nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm: "Cẩm Nhi, con tỉnh rồi? Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!"

"Cẩm Nhi! Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

"Cẩm Nhi, chuyện lần trước là phụ thân không tốt, nếu như phụ thân đi tìm con sớm một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi!"

"Cẩm Nhi, đều tại phụ thân cả!"

Mộ Dung Cẩm nhìn Mộ Dung Chinh rõ ràng lại già thêm mấy tuổi, trong chốc lát lại không biết nên nói gì mới tốt: "Cha buông bỏ Thiên Khải, là vì muốn tìm ra người năm xưa đã diệt cả nhà Mộ Dung ta phải không?"

Thân thể Mộ Dung Chinh chấn động, mặt lộ ra vẻ tang thương, gật đầu: "Mấy năm nay thực ra phụ thân vẫn đang điều tra, lúc trong quân đội không có chuyện gì, ta để cho thế thân làm thay, mà ta thì đi khắp gi¬ang hồ, muốn tìm ra dấu vết; đáng tiếc đã bao nhiêu năm rồi, vẫn không có một chút tin tức nào!"

"Vậy phụ thân có từng nghĩ đến, có khi nào là người nhà Mộ Dung làm không?"

Mộ Dung Chinh lập tức lắc đầu: "Sao có thể? Người của nhà Mộ Dung ta, đến nay chỉ còn lại phụ thân con chúng ta, huống chi cho dù trong nội bộ nhà Mộ Dung có thù hằn, cũng không phát rồ đến mức phải tiêu diệt cả dòng tộc chứ?"

Mộ Dung Cẩm cười khẽ: "Cha có còn nhớ lúc bị tru diệt, tổng cộng đã chết bao nhiêu người không?"

Mộ Dung Chinh suy nghĩ một lúc, đau thương nói: "Cả tộc Mộ Dung dòng chính ba mươi bảy người, dòng thứ một trăm mười ba người, người hầu nô bộc hai trăm sáu mươi chín người, tổng cộng bốn trăm mười chín người!"

"Thế lúc chôn cất, phụ thân có từng kiểm qua thi thể?"

Mộ Dung Chinh lắc đầu, năm xưa ông đã đau lòng vô tận, mới đầu là đau lòng đến cuối cùng là chết lặng, nếu như không có sự xuất hiện của Mộ Dung Cẩm, e rằng ông cũng cứ thế chết tại nơi đó rồi!

Mộ Dung Cẩm khép hờ mắt: "Phụ thân, người có biết không, con đã từng làm một chút chuyện đại nghịch bất đạo!"

"Chuyện gì?"

"Tất cả mọi người của nhà Mộ Dung đều được chôn tại lăng Mộ Dung ở ngoại thành Vân Đô, bởi vì chết một lần quá nhiều, nên không thể xây riêng từng mộ phần, ngoại trừ dòng chính là chia ra mai táng, còn lại đều chôn cất cùng nhau, thời gi¬an lâu rồi, thi thể phân hủy, căn bản không thể phân rõ ai là ai!"

"Mà những người đó sợ rằng có nằm mơ cũng không ngờ, con sẽ mang theo binh lính đến đào lên mộ phần của nhà Mộ Dung, mang tất cả thi thể ra ngoài, sắp lại từng bộ từng bộ một!"

Mộ Dung Chinh hoàn toàn kinh hãi, đây là chuyện mà một nữ tử có thể làm được ư? Đào mộ tổ của dòng tộc mình, lại còn muốn sắp xếp lại những thi thể đó?

"Con nhớ lúc đó khi con đếm, chỉ có ba trăm bảy mươi mốt người, còn thiếu thi thể của bốn mươi tám người, không cần nghi ngờ, ngay cả mộ phần của tổ mẫu và mẫu thân con cũng đào lên rồi, cũng không tìm thấy thi thể nào khác, nên con mới nghi ngờ là người trong nhà Mộ Dung ta!"

Đôi tay của Mộ Dung Chinh run rẩy đến dường như sắp hỏng mất: "Con...... Con con....... Con lại đào cả mộ phần của tổ mẫu và mẫu thân của con?"

"Bốp!" Một cái tát hung hăng quất vào mặt Mộ Dung Cẩm, Mộ Dung Cẩm đau đến lệch sang một bên, bên má sưng phồng nàng lại tựa như không có cảm giác; mà Mộ Dung Chinh lại tức đến mức thiếu chút nữa điên lên: "Súc sinh, sao con có thể làm ra chuyện cầm thú như thế? Đó là tổ mẫu và mẫu thân của con đó!"

Mộ Dung Cẩm nhắm mắt: "Con đã từng thấy ngọc bội mang tên đại diện của một người thuộc dòng chính của nhà Mộ Dung ở tiệm ngọc, trên đó có một chữ 'Xương', nếu như con nhớ không lầm, đó là tên của nhị thúc, sau đó con thuận đường điều tra xuống, lại tra được người mang ngọc bội đến cầm đã chết rồi, nhưng người đó không phải Mộ Dung Xương, vì vậy con đã nổi lên lòng nghi ngờ!"

"Cho nên cuối cùng con bới cả tổ phần của nhà Mộ Dung ta lên?" Mộ Dung Chinh tức đến muốn vung tay thêm lần nữa, nhưng cố tình dáng vẻ của Mộ Dung Cẩm khiến ông không thể đánh xuống được.

"Không phải phụ thân muốn điều tra chân tướng năm xưa nhà Mộ Dung bị diệt môn sao? Đây chính là manh mối quan trọng nhất!"

"Cho dù phụ thân tra không được, cũng sẽ không làm phiền nơi yên nghỉ của người đã khuất, con làm như thế, làm sao đối mặt với tổ mẫu và mẫu thân của con đây?"

Mộ Dung Cẩm rất muốn nói, trong thế giới của nàng vốn không hề có hai từ đó, trong mắt của nàng đó chẳng qua chỉ là hai cái xác mà thôi.

Cuối cùng Mộ Dung Chinh bị Mộ Dung Cẩm làm cho tức đến phẩy tay áo bỏ đi, đó là lần đầu tiên Mộ Dung Cẩm thấy Mộ Dung Chinh tức giận đến thế. Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại, cảm nhận tình cảm ấm áp trở nên lạnh lẽo từng chút!

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến Lạc Anh Cách và Tần Phi Nguyệt, cũng không biết bọn họ thế nào rồi? Nhưng mà, bọn họ có ra sao, hiện tại bộ dạng nàng thế này còn có thể lo lắng được gì nữa chứ? Ngay cả tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này, tại sao vẫn còn sống cũng không biết, đâu còn thời gi¬an đi lo lắng cho bọn họ chứ?

Sờ soạng trên người, cuốn Thiên Y Thần Điển kia đã không thấy đâu rồi, nàng cầu nguyện trong lòng, hi vọng cuốn Thần Điển đó bị Phệ Thiên lấy đi cứu Lạc Anh Cách rồi, hi vọng là như thế thì tốt rồi!

Mộ Dung Cẩm nghĩ như thế, vẫn cảm thấy trong lòng vẫn có chút trống rỗng, vẫn cảm thấy dường như mình đã mất đi thứ gì đó, nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không ra, giống như thật sự đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng!

Chập tối, Mộ Dung Cẩm lần nữa thấy Mộ Dung Chinh, không còn dáng vẻ tức giận đùng đùng nữa, ngược lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho Mộ Dung Cẩm không biết nên dùng từ gì để hình dung!

Mộ Dung Chinh nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt là nét phức tạp Mộ Dung Cẩm nhìn không hiểu, mà câu đầu tiên ông hỏi lại là: "Ngươi là ai?"

Lòng Mộ Dung Cẩm chợt lạnh, không ngờ cái cuối cùng mình nhận được lại là kết cục như thế này!

"Vậy phụ thân cho rằng con là ai?"

Trên mặt Mộ Dung Chinh lộ ra vẻ đau khổ: "Ta không biết, mấy năm nay ta vẫn luôn tự gạt mình, nhưng hiện tại ta thật sự không có cách nào xem thường vấn đề này nữa!"

"Cẩm Nhi từ nhỏ đã yếu ớt, ta chưa từng để cho con bé tập võ, hơn nữa lúc thảm họa diệt môn xảy ra, ngươi chưa đến bảy tuổi, một đứa bé nho nhỏ, lại có thể ép mấy sát thủ lợi hại lùi lại, lúc đó ta cực kì chấn động, nữ nhi đã mất rồi lại được khiến cho ta xem nhẹ vấn đề này, nhưng...... Hiện tại ta không gạt nổi chính mình nữa rồi!"

"Vậy nên bây giờ phụ thân hoài nghi con không phải nữ nhi của người ?"

Theo cái gật đầu của Mộ Dung Chinh, thoáng chốc Mộ Dung Cẩm cảm thấy cả người mình phảng phất như rơi vào hầm băng vậy, đây chính là sự kiên trì trong mười năm của nàng ư? Giơ tay phủ lên lòng của mình, nhưng lồng ngực của mình lại không có nhịp tim, thì ra thứ nàng đánh mất —— là trái tim!  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip