Mermaid


Author: Kyumin

(Thiên Nguyên Chiến Hạm –JR Battleship)

Bóng đêm cô tịch nuốt chửng vạn vật, ẩn hiện chỉ thấy bạch y cô liêu lập lòe trong màu đen xám xịt.

Vương Nguyên nâng niu chủy thủy trong lòng. Lưỡi dao hắt ánh sáng bàng bạc lên người y, lạnh lẽo.

Câu nói của ai đó chợt hiện về:

"Thỏ nhỏ chỉ có thể mặc bạch y thôi."

Khuôn mặt lãnh đạm, bi thống chợt hiện lên nụ cười nhẹ, nhưng lại càng người khác có cảm giác đau thương không tả siết.

"Thỏ nhỏ, ta sắp thành thân rồi. Nàng là Hạ Mỹ Kỳ người đã cứu mạng ta khi ta vô tình rớt xuống biển."

Nước mắt như pha lê trong suốt, rơi từng giọt rồi vỡ tan trên nền đất. Y muốn hét lên, y mới là người cứu hắn, nhưng lực bất tòng tâm, y bị câm, từ khi biến thành người y đã bị lấy đi giọng nói. Đúng, y vốn là người cá, người cá vô tư tung tăng nơi đại dương, vì vô tình gặp được nam nhân rớt xuống biển sâu, ra tay tương cứu, từ đó ôm ấp mộng tương tư muốn trở thành người để có thể ở bên cạnh hắn. Bên nam nhân tên Dịch Dương Thiên Tỉ, nhị hoàng tử Đường triều. Nhưng nam nhân ấy lại không hay biết gì cả, không biết y cứu hắn, mặc nhận một nữ nhân lay hắn tỉnh dậy bên bờ biển làm ân công, lấy thân báo đáp.

Y muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn cũng không được nữa rồi. Y không thanh minh được cho mình, cũng không thể thổ lộ lòng mình với hắn, ngày đêm ôm mối tình đơn phương không hồi đáp.

Ngày mai hắn thành thân rồi, ngày mai hắn thuộc về nữ nhân khác, không còn ở bên cạnh nam nhân là y mà yêu thương gọi một tiếng thỏ nhỏ nữa.

Mà ngày hắn thành thân cũng là ngày mà lời nguyền của mụ thù thủy gieo giắc lên người y thành sự thật. Y sẽ hóa thành bọt biển mà chết... trừ phi... trừ phi... y dùng chính cây chủy thủ trong tay này đâm chết người mà y yêu thương, Dịch Dương Thiên Tỉ, như vậy y có thể trở lại làm người cá, trở về với đại dương yêu thương, nhưng y làm sao có thể, làm sao nỡ xuống tay với nam nhân ấy. Khóe mắt đong đầy lệ quang, ôm chặt cây chủy thủ trong lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ, vừa mới nhắm mắt lại, hình ảnh hắn vui vẻ cùng nữ nhân khác lại tràn ngập tâm trí khiến y vôi vàng mở mắt ra, không dám nhắm lại, cứ thế thức thâu đêm suốt sáng.

Hôn lễ của Hoàng tử, bá quan văn võ đều tụ hội đông đủ chúc phúc. Mà Hoàng tử và Hoàng tử phi lại muốn tổ chức hôn lễ trên du thuyền nơi mà tạo nên duyên phận đẹp đẽ của hai người. Hôn lễ đặc sắc khiến người người hứng thú, chưa đến giờ lành dân chúng đã vây chật kín bờ biển thích thú chỉ tay ra phía du thuyền lộng lẫy đang giăng buồm ra biển cả với sắc đỏ rực rỡ rợp trời.

Vương Nguyên như cái xác không hồn, thần sắc ảm đạm, mắt còn đọng lại quầng thâm do đêm qua mất ngủ, y vốn không muốn đến nhưng vì Dịch Dương Thiên Tỉ hết lòng mời mọc nên đành chiều theo ý hắn, đến xem hắn hạnh phúc như thế nào, và cũng đến để hưởng thụ cái nỗi đau khốn cùng khi nhìn người mình yêu thương hạnh phúc cùng người khác là như thế nào, chưa trông thấy mà sao tim y đã quặn đau như vậy. Vẫn một bộ bạch y mà hắn thích nhìn y mặc nhất, lần cuối cùng y mặc cho hắn xem, hình ảnh cuối cùng của y trong mắt hắn nhất định phải thật đẹp. Nghĩ vậy, y liền nặn một nụ cười rạng rỡ nhất bước vào trung tâm lễ đường đèn lồng cùng những dải lụa đỏ thắm chăng kín căn phòng.

"Nhất bái thiên địa."

Trái tim nhói lên một nhịp. Nụ cười dần cứng ngắc.

"Nhị bái cao đường."

Nụ cười tắt ngấm. Y không nhìn nổi nữa, phất tay áo vội vàng bước đi.

Leng keng... cạch...

Chủy thủ trong tay áo rơi xuống đất, Vương Nguyên giật mình cúi xuống nhặt lại,

Trong không khí ngưng đọng tiếng chủy thủ dù rất nhẹ nhưng cũng đủ để thu hút tất cả sự chú ý của mọi người. Mã công công cất chất giọng the thé của mình lên:

"Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách."

Vương Nguyên sợ hãi năm chặt cây chủy thủ trong lòng, nhìn quân lính đao kiếm đầy mình đang vây quanh y, y đưa mắt cầu cứu, y không phải muốn hành thích hoàng tử. Nhưng y sững sờ khi nhìn vào đôi mắt xa lạ của Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn cũng như họ nghĩ y đến đây là để hành thích hắn. Miệng mở ra như muốn thanh minh nhưng lại không thể. Y bị câm, dù bị oan cũng không ai thấu, chỉ có trời đất hiểu được tấm lòng y dành cho hắn. Y vốn không cần những người khác hiểu y chỉ cần một mình Dịch Dương Thiên Tỉ tin y, nhưng hiện tại cả hắn cũng không còn muốn có quan hệ với y nữa rồi.

Y vùng chạy ra bên ngoài, gió biển mạnh mẽ đạp vù vù đem cả cơ thể nhỏ bé của y oanh tạc. Bạch y phần phật phiêu du trong không gian. Cuồng phong gào thét, y từng bước đi về phía mũi thuyền. Tiếng bước chân dồn dập vẫn nện đều đều phía sau. Đứng cô độc nơi mũi thuyền, y quay đầu nhìn lại. Khoảng khắc ấy, tất cả đau khổ, oan ức cùng thống khổ trên thế gian này như được khắc họa hết trên một thân bạch y đó. Lệ quang long lanh dưới ánh mặt trời, rơi vụn vặt trên mặt đại dương khiến nó gợn sóng lăn tăn rồi mạnh dần, như biển cả đang cuồn nộ, từng đợt mạnh mẽ vùi dập con thuyền đang tọa lạc tên mặt nó. Thuyền chòng chành nghiêng ngả, ai nấy đều sợ hãi tìm vật để bám vào, nhưng Vương Nguyên vẫn đứng đó, yêu ớt như sắp đổ gục. Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng bước lên trước một bước, giơ tay ra muốn đón lấy y:

"Thỏ nhỏ, xuống đây! Ở đó nguy hiểm. Ngoan! Mọi người sẽ không làm hại ngươi."

Vương Nguyên ngơ ngẩn nhìn hắn.

"Điện hạ không được, mau tránh ra."

Bàn tay sắp chạm được vào y lại bị một bàn tay khác mạnh mẽ kéo lại, khoảng cách mỗi lúc một xa.

Vương Nguyên nở nụ cười, cười trong màn lệ đầm đìa, thê lương đến cùng cực. Y nhìn sâu vào đôi mắt hắn như muốn truyền tải lời y muốn nói. Bàn tay tê cứng khẽ cử động, rút chủy thủ khỏi vỏ, lưỡi dao sáng rực phản chiếu trong con ngươi của Dịch Dương Thiên Tỉ, còn Vương Nguyên một phút vẫn không rời tầm mắt khỏi khuôn mặt hắn như muốn khắc nó vào sâu tận xương tủy.

"Hộ giá, thích khách muốn hành thích hoàng tử."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn y, nhìn y chợt bật cười như điên dại.

"Rõ ràng là ta cứu ngươi ta yêu ngươi vậy mà kết cục lại như thế này đây. Dịch Dương Thiên Tỉ ngươi là báo ân hay báo oán."

Cười như ma như quỷ vậy mà nước mắt vẫn không ngừng được, nam nhân như y lại có ngày nước mắt rơi đầm đìa như nữ nhi, mà là từ khi gặp hắn, gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, số kiếp đã định sẵn y một đời thê thảm rồi.

"Cuối cùng người chết dưới lưỡi dao này lại là ta. Tam biệt ngươi, tạm biệt Dịch Dương Thiên Tỉ, người mà ta yêu nhất. Xuất thân từ đại dương, cuối cùng chỉ có thể trở về với đại dương mà thôi."

Xoẹt....

Từng giọt máu đào chảy tí tách rồi tuôn xối xả không kìm lại được.

Bạch y nhiễm từng mảng huyết đỏ rực kiều diễm ma mị, y nhắm mắt ngả người rơi xuống đại dương. Dịch Dương Thiên Ti hai mắt mở lớn, lao đến bên mũi thuyền, hai mắt đăm đăm nhìn xuống mặt biển, nhưng ở đó chỉ nổi lên từng bọt nước trắng xóa. Không máu cũng không bạch y quen thuộc mà hắn vẫn thấy. Nước mắt chợt rơi, hắn còn chưa từng được nghe giọng nói của y, thanh âm phát ra từ con người đó hẳn là rất đẹp và thuần khiết. Hắn cũng chưa từng gọi một lần cái tên của y, tên y là gì đến bây giờ hắn cũng không biết. Một người vô danh nhưng hình ảnh y chết trước mặt hắn, cả đời này hắn cũng không thể nào quên. Nhặt cây chủy thủ dính đầy máu tươi trên đất, thứ duy nhất hiện hữu chứng tỏ y đã ở đây, đã vì hắn bức ép mà phải chết.

....

Tách... Tách...

"Tiểu Thiên Thiên sao lại ngừng lại? Ô? Sao cậu lại khóc?" Vương Nguyên đang chăm chú nghe kể chuyện bỗng ngừng lại không đồng tình quay qua nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, chợt bị giật mình vì từ khi nào trên khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ đã đong đầy lệ.

Vương Nguyên vụng về lấy tay chùi đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ bật cười nhìn cậu;

"Nguyên Nhi, cậu không phải cũng khóc sao?"

Vương Nguyên bấy giờ mới nhận ra, bản thân rơi lệ tự khi nào.

"Tại vì câu chuyện này thực sự rất cảm động, cảm giác vô cùng chân thực..."

"Tớ cũng vậy, giống như bản thân từng trả qua, trái tim rất đau."

"Vậy cậu sẽ không giống như hoàng tử bỏ tớ đi lấy người khác chứ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu mỉm cười nhẹ:

"Cả đời này tớ chỉ có mình cậu thôi, Nguyên Nhi."

;!:Cfh#

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip