Chương 10

- Có rắn trong vườn! – Vy giờ đã cảm thấy an toàn hơn, cô nhóc chỉ tay về phía gần chiếc xích đu trắng.

Tất cả cùng tiến về phía ấy… Và thấy một con rắn trắng, lớn, đang nằm cuộn tròn từng lớp. Đôi mắt nó mở trợn trừng, đáng sợ.

- Chắc nó sợ Vy nhà ta nên cũng không dám làm gì, chỉ mở mắt vậy thôi – Thiên thở phào – Anh lại tưởng có chuyện gì kinh khủng lắm, lại cũng có con vật khiến em gái anh sợ à? – Thiên bật cười, vì Vy là đứa con gái mạnh mẽ và không sợ kẻ nào. Chỉ là trong gia đình, cô bé luôn tỏ ra là một đứa con bé nhỏ, còn với kẻ ngoài, thì lạnh lùng và cao ngạo y hệt Băng. Gia đình Phong đều vậy, đối với người trong nhà khác hoàn toàn đối với người ngoài.

- Nhưng nó nhìn trừng trừng em, như sắp tấn công

- Vy, rắn sẽ không cắn người chỉ cần không làm kích động nó – Băng vuốt nhẹ tóc con gái.

- Nhưng rõ ràng là nó nhìn con như thù hằn mà – Vy cố giải thích

- Cũng có thể, con rắn không động đậy, nhưng có vẻ đe dọa, muốn tấn công – Thiên nhìn con rắn, dù sao nó cũng không đáng sợ đối với cậu

- Nó sẽ không tấn công! – Bây giờ Phong mới lên tiếng

- Tại sao ba? – Vy níu áo ba, chưa hiểu

- Phải rồi, không thể tấn công! – Sau khi nhìn kĩ con rắn, Băng cũng kết luận

- Con chưa hiểu?

Phong bước lại gần con rắn trắng hơn…

- Ba à, đừng …

- Không sao, nó chết rồi! – Và anh ngồi xuống, tóm lấy cổ con rắn, lôi nó dài ra. Phải, con rắn mềm nhũn, nó đã chết. Dưới thân mình nó, là một ổ những quả trứng mới đẻ. Con rắn chết, nhưng vẫn cố tìm cách tạo ra sự bảo vệ cho những đứa con chưa thấy mặt, một lớp ngụy trang hoàn hảo với kẻ ngoài.

- Không tin được, vậy mà con đã sợ …

- Vy à, đôi lúc ta luôn tin vào một điều mọi người đều tin, mà không hề nghi ngờ. Nhưng niềm tin có lúc không ở những điều ta thấy, ta nghe. Niềm tin là ở sự cảm nhận từ trái tim.

Phong luôn dạy con những bài học cuộc sống, những cách sống đúng nghĩa là sống… Băng mỉm cười, cô chưa bao giờ hối hận vì ngày ấy đã đi theo người đàn ông này.

- Ba, lá bài này là gì? – Vy nhặt một cây bài đặt trên những viên sỏi, rất gần con rắn trắng lên.

Một lá Át cơ nhưng bên trong là hình đầu lâu màu đen. Có lẽ không phải ngẫu nhiên nó được đặt ở đây.

- Em lo lắng sao? – Phong ôm lấy Băng từ phía sau. Cô đứng dựa bàn, trên bàn đặt lá bài đầu lâu để ngửa, im lìm nhưng toát ra đầy vẻ hắc ám.

Băng lắc đầu. Phong cúi xuống hôn thật khẽ lên tóc cô, hai cánh tay dài của anh ôm chặt hơn

- Có thể không phải ngẫu nhiên, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Vì sao? – Băng nhắm mắt, cảm nhận những ngón tay Phong nhẹ nhàng vuốt trên gò má, lướt qua đôi môi đang khẽ mở của cô

- Vì có anh ở đây.

Băng quay lại, ôm Phong, siết chặt tay, khuôn mặt dựa vào ngực anh, cảm nhận mùi hương rờn rợn chưa bao giờ thay đổi. Khuôn ngực ấy rộng và rắn chắc, luôn như vậy, đầy tin cậy và an toàn.

- Em biết, vì có anh.

Ngoài cửa sổ kính đen một màu huyền bí của màn đêm, tưởng như một khối tĩnh lặng, nhưng lắng tai, sẽ nghe thấy tiếng rì rào của sóng biển, và của gió.

Phong cúi xuống tìm tới đôi môi mềm như cánh hoa. Trong bóng tối hai người vẫn cảm nhận rõ cơ thể người kia, một luồng sức nóng chạy dọc và bừng bừng như thiêu đốt mỗi phần cơ thể nơi da thịt chạm nhau, dính chặt, dù cách hai lớp vải. Một nụ hôn cuồng nhiệt và đam si. Hai đôi môi quấn vào nhau. Hai đầu lưỡi như chạm vào dòng nham thạch bỏng rát, đầy ham muốn. . Rời khỏi đôi môi mềm như nước, môi Phong lập tức lướt xuống chiếc cằm nhỏ, xuống vành tai và chiếc cổ cao đầy kiêu hãnh. Mỗi lần môi Phong chạm xuống, cùng đầu lưỡi đầy kích thích ấy đều làm cơ thể Băng phản ứng lại mạnh mẽ. Ham muốn càng trỗi dậy, tay Phong lần đi ve vuốt cơ thể mềm mại ấy… Và không chế ngự được, nụ hôn của anh càng cuồng si hơn, đôi tay anh càng bạo liệt hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip