Chương 7

- Em gái, ngoan nào, anh biết rồi, dù lên trời hái sao anh cũng sẽ làm. Ngoan nào, ngoan nào …

Janda vẫn rên rỉ, nhưng dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh trai. Cậu thiếu gia nhẹ nhàng đặt em gái xuống, kéo chăn đắp cho cô. Anh cầm tờ báo sáng lên, đọc lại tin tức đã đọc trước đó đến vài lần. Khóe môi anh chợt nhếch một nụ cười đau đớn “Điều trị tâm lý sao…??”

- Thiếu gia, ông chủ đã biết tin, đang trên đường về nước - Tên vệ sĩ bước vào thông báo

- Cho người đi điều tra chưa?

- Rồi, thưa thiếu gia Davinci Uyliam!

(Cảnh báo có cảnh 17+)

Từng đợt sóng tung bọt trắng xóa, hôn lên bờ cát mịn, dịu dàng… Có cánh hải âu chao liệng bay về phía mặt trời rực đỏ.

Hoàng hôn. Yên bình quá!

Có chàng trai ngồi trên chiếc ghế gỗ trước biển, yên lặng. Đôi tay lướt trên laptop và đôi mắt lạnh chú mục vào màn hình. Anh ngồi thế hàng giờ để làm việc, vẫn vậy, khi tập trung làm việc, anh hoàn toàn không chú ý xung quanh. Những làn gió nhẹ vờn tóc anh, bay khe khẽ.

- Phong, em đói! – Băng xuất hiện, vẫn cái cách xấc xược và tự nhiên của riêng cô. Cô ngồi xuống ghế ghỗ, dựa đầu vào bờ vai rộng. Mặt ủ rũ.

Phong đang làm việc, công việc phức tạp khiến anh không thực sự để tâm tới Băng, cho đến khi giọng nói trong và cao ấy lại cất lên, lần này có chút phẫn nộ:

- Phong! – Băng đưa tay đóng mạnh chiếc laptop khiến kẹt cả bàn tay đang đánh máy – Đừng có lơ em! – Đôi mắt hai màu liếc lên

- Anh xin lỗi, em muốn ăn gì? – Lập tức Phong đã đặt laptop xuống bên cạnh và quay lại nhìn vợ, đầy ân cần.

- Không muốn ăn gì – Băng nói đều đều và thủng thẳng từng chữ

- Anh biết rồi, “đói” và “muốn ăn” là hai chuyện khác nhau – Phong nhắc lại y như lời Băng từng nói. Mấy lí lẽ “không đỡ nổi” của Băng Phong cũng thuộc gần hết rồi

Phong choàng tay, kéo vợ xích lại gần, ôm vai cô thật chặt:

- Giờ em muốn gì?

Băng ngả đầu lên vai Phong, im lặng, mắt nhìn ra xa nơi bốn bề sóng biển xanh thẫm. Cô chỉnh lại một bên tai phone, và cô cũng chỉ đeo một bên. Rồi đột ngột cô giơ chiếc mp3 lên trước mắt Phong:

- Em tìm thấy cái này, trong nhà kho. Nạp điện vẫn nghe được.

Là chiếc mp3 của Phong ngày còn ở khu biệt thự của Lâm Chấn, chiếc mp3 làm bạn với Phong suốt những đêm mưa, suốt một quãng thời gian dài. Anh cũng không nhớ là đã cất nó đi tự lúc nào, có lẽ từ khi lấy Băng và phải lo kiếm tiền nuôi vợ con. Nhìn thấy nó, anh chợt nghĩ về những năm tháng mệt mỏi trước kia, những năm tháng mà anh, một lúc nào đó, tưởng đã xóa đi trong kí ức

- Lần em ngã, nó rơi ra cạnh em ở hành lang, suýt nữa đã bị anh giết chết! – Giọng Băng như kết tội

- Chiếc mp3 ấy là thứ đầu tiên và cuối cùng mẹ mua tặng anh

Băng ngước lên nhìn Phong, có vẻ như còn nhiều điều về anh, mà dù đã sống với nhau rất lâu, cô vẫn không biết. Mà Phong không phải người thích kể những chuyện của chính mình, anh giữ cho riêng anh, cho riêng sự cô độc còn đâu đó trong anh. Băng bất giác thấy có lỗi, nhưng cô không bao giờ là kẻ nói câu xin lỗi hay cảm ơn, đặc biệt với chồng.

- Em suýt chết vì nó, em không phải kẻ trộm!

- Anh biết – Phong nhíu mày, anh tưởng là Băng đã biết anh biết điều này – Có kẻ hại em.

Đôi mắt Băng tối sầm:

- Vậy mà anh vẫn định giết em??

- Em có thể trả thù bằng cách giết anh – Phong nhìn Băng, rất chân thành. Anh muốn dùng chiêu “giả vờ đáng thương để được cảm thông” sao? Chắc chắn là không, anh thừa hiểu Băng không dễ dụ. Nhưng anh cũng không đoán được sẽ phải chịu sự trả thù gì. Rốt cuộc đó là … một vết cắn! Băng cắn mạnh vào vai Phong, thật sự dùng lực! Dĩ nhiên là đau .Nhưng Phong không hé môi nửa lời. Khi Băng cắn anh, anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng …

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip