Chap 26

~~~

Đồng tử Nam Dương co rút mạnh, chưa kịp nghĩ gì liền xông vào phòng, đẩy tên kia ra. Nhanh chóng giật từng ống truyền dịch ra khỏi cánh tay của Thiên Yết. Tên áo đen kia nào có thể để cô làm vậy?! Lập tức bắt lấy tay cô giật ra. Nam Dương giật mình, quên mất trong phòng còn có tên khả nghi kia. Đôi mắt hơi liếc qua nhìn Thiên Yết, còn một ống truyền dịch và ống thở... Nam Dương nín thở, thấy nút gọi khẩn cấp đầu giường liền cố gắng chạy tới. Tên áo đen hiển nhiên là biết cô muốn làm gì nên nhảy đến chặn đường. Hai người giao đấu trong căn phòng chật hẹp. Ánh mắt Nam Dương chỉ hướng đến cái nút đầu giường, nhưng lại không thể bỏ qua tên trước mặt... Phải nhanh lên... nếu không... nếu không... sẽ không cứu được Thiên Yết mất!

'Cạch'

"Chị Dương Thiên! Gọi anh Thiên Phu ngay! Túi dịch của Tiểu Yết bị động tay chân rồi!"

Tâm trạng Nam Dương trở nên khẩn trương, tiếng mở cửa thu hút chú ý của hai con người đang đọ sức. Dương Thiên vốn định qua ngồi trông Thiên Yết liền gặp một cảnh này nhưng lời nói của Nam Dương khiến cô biết mình lúc này cần làm gì. Chiếc điện thoại nắm chặt trong tay. Một cánh tay bất ngờ xuất hiện trước mắt cô rồi lại vụt mất, bóng lưng nhỏ bé của Nam Dương xuất hiện trước mắt.

"Chị, nhanh lên!"

Nam Dương sốt ruột nói, ánh mắt cảnh giác nhìn tên lạ mặt. Dương Thiên lo lắng nhìn màn hình điện thoại... Thiên Phu, anh mau bắt máy đi...

"A..."

"Thiên Phu, cho một đội lên phòng Thiên Yết ngay đi!!!"

Dương Thiên thấy đầu bên kia bắt máy liền nhanh chóng nói. Cuộc gọi cũng lập tức cắt đứt. Tên lạ mặt thấy tình hình không ổn, muốn chạy trốn nhưng bây giờ đã hết đường để thoát.

Từng giọt từng giọt dung dịch nhỏ xuống rồi theo ống truyền dịch dẫn vào mạch máu. Nam Dương cắn răng, nhanh chóng đẩy Dương Thiên ra hành lang rồi chốt cửa, mặc kệ tiếng gọi hốt hoảng của chị mình bên ngoài. Sau trận đánh nhanh vừa rồi đã bòn rút thể lực của cô. Chỉ cần có thể rút nốt cái ống truyền kia và ống thở là được! Vừa đánh tay đôi với tên lạ mặt, vừa xích gần đến giường bệnh của Thiên Yết. Đá đỡ đã, móc phá móc. Tầm mắt chuyên chú quan sát, Nam Dương nhanh chóng bắt được lỗi sơ hở của tên lạ mặt rồi một lần giật ống truyền dịch và ống thở.

'Rầm'

Cánh cửa bị đạp bung bản lề nằm trên đất. Dương Thiên lo lắng nhìn hai cô em gái ở trong phòng, tên lạ mặt bị nhóm người áo đen chế ngự. Ánh sáng trắng phủ lên gương mặt xấu xí của hắn khiến Dương Thiên kinh hãi, cô cố gắng trấn định tinh thần lăn xe đến bên giường Thiên Yết.

"Bác sĩ!!!!"

Dương Thiên thất thanh hét. Làn da trắng nhợt của Thiên Yết dần chuyển xanh xao như da người chết khiến tinh thần hoảng sợ của Dương Thiên đạt mức cao điểm, trực tiếp ngất đi.

Nam Dương nghe thấy tiếng hét chói tai của chị gái liền dốc tinh thần đứng dậy, thấy làn da Thiên Yết như vậy liền không kìm được mà bật khóc... Là lỗi của cô... Lỗi của cô...

Tin tức nhanh chóng truyền đến 7 dinh thự và căn cứ bí mật. Tiếng phanh xe rít gào trong màn đêm.

Nhóm Thiên Lăng, Xử Nữ và Bảo Bình là những người đến cuối cùng. Tới nơi, chỉ thấy một màn khóc lóc của các phu nhân và Nam Dương.

"Chuyện... Chuyện gì..."

Thiên Lăng run môi, lời nói khó thoát ra.

"Lỗi của tôi... Nếu tôi nhấn chuông báo nhanh hơn và có thể giải quyết tên kia nhanh hơn thì..."

Nam Dương nghèn nghẹn nói, nước mắt từ khoé mắt dàn ra hai bên má tèm lem. Những người đến trước nghe cô nói vậy cũng chỉ thở dài. Tên kia có thể vượt vòng bảo vệ để lên đến phòng bệnh của Thiên Yết thì hẳn nhiên là một tên rất giỏi. Nhưng vẫn không khỏi có chút cả giận. Một ngày mệt mỏi vừa trôi, giấc ngủ chưa sâu đã nghe tin này chỉ làm con người ta mệt mỏi cực độ. Hàng dài người ngồi trên hàng ghế trước phòng cấp cứu mệt mỏi thiếp đi, tiếng thút thít ngắt quãng rồi dứt hẳn.

...

Không biết qua bao lâu, nhưng khi họ tỉnh lại, phòng cấp cứu đã tắt đèn, trước mặt họ là vị bác sĩ già. Ông thấy họ dần tỉnh táo thì hơi cúi người.

"Nói đi."

"Chất độc tuy mới chỉ xâm nhập liều lượng nhỏ nhưng có thể khiên tiểu thư như vậy qua thật rất đáng sợ. Nhưng xin mọi người yên tâm, vì để không bị phát hiện nên nó được pha loãng, vì vậy tính mạng của tiểu thư đã giữ được."

Nghe vị bác sĩ nói xong, tất cả mới phần nào trút được gánh nặng mà nhẹ nhõm thở ra một hơi.

"À, vậy còn chuyện trong vòng một tháng Scorphia sẽ tỉnh thì sao?"

"Thưa cô, có lẽ là cô Thiên Yết chìm trong tiềm thức mà không muốn tỉnh lại."

Như nhớ ra gì đó, Emerson quay đầu hỏi bác sĩ già. Ông chậm rãi trả lời, và câu trả lời ấy lập tức làm da đầu của tất cả căng ra, đến mức như muốn xé toạc lớp da đẹp đẽ của họ.

Xong, ông trầm ổn bước đi, đôi tay giấu trong tay áo toát đầy mồ hôi lạnh. Đối mặt với họ sao áp lực quá?!

...

Sau hôm ấy, lực lượng bảo vệ gia tăng gấp đôi khiến tất cả mọi người muốn thăm Thiên Yết dần trở nên khó khăn...

...

Rồi lại vài ngày nữa tiếp tục trôi đi.

Ngày thứ tư trôi qua, Thiên Yết chưa tỉnh...

Ngày thứ năm, đôi tay cô như lạnh hơn một chút so với hôm qua...

Ngày thứ sáu, sắc mặt cô có chút nhợt nhặt hơn...

...

Ngày thứ mười bốn, đôi tay Thiên Yết lạnh ngắt như ngâm nước đá. Dương Thiên đau xót lấy đôi tay mình ủ ấm cho từng bàn tay lạnh lẽo của Thiên Yết với hi vọng tay cô sẽ bớt lạnh đi. Bàn tay ủ mãi không thấy ấm hơn, nước mắt Dương Thiên bắt đầu dàn ra, làm nhoè tầm nhìn trước mắt.

Qua lớp nước ầng ậc, Dương Thiên thấy hàng mi Thiên Yết rung rung, tự huyễn hoặc mình đí là tưởng tượng, nước mắt dàn ra nhiều hơn. Nhưng đến khi bàn tay nhỏ trong đôi tay của cô đang cố gắng nhúc nhích ngón tay của nó thì lúc này, Dương Thiên liền ngơ ra. Vội vã đứng bật dậy nhưng mà lại mất thăng bằng, lần nữa ngã xuống xe lăn. Qua loa lau nước mắt, nhấn cái nút ở đầu giường mà không để ý mình đang dùng quá lực.

"Bác... Bác sĩ... Tiểu Yết... Tiểu Yết... Tỉnh rồi?!!!"

~~~End chap 26~~~

Chap này hơi ngắn :< mong mọi người thông cảm :<

Truyện đăng giờ thiêng mong được nhiều vote :<

Iu mọi người 😗









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip