Chương 16-20

Chương 16: Chương 16

Tiêu Chiến ly hôn xong không có ở lại Vương gia, cậu ở khách sạn đặt một phòng vô cùng xa hoa, quyết định trước tiên tạm thời ở khách sạn một thời gian.
Phòng tắm khách sạn, có một mặt tường pha lê, tường pha lê tường này bên ngoài không thể nhìn được ở bên trong, từ bên trong lại có thể nhìn rõ ràng ở bên ngoài.

Tiêu Chiến ngâm mình ở trong bồn tắm, nhìn sắc trời dần dần tối, thành thị dần xuất hiện những ánh đèn, hình thành một biển sao lấp lánh.
Lâm Dật Cẩm xuất ngoại du học, Lâm gia cho hắn ở nước ngoài mua một đống căn biệt thự, hắn không ăn quen đồ nước ngoài, Lâm gia liền mời đầu bếp mỗi ngày nấu cơm cho hắn, chi phí sinh hoạt càng không cần phải nói, chỉ cần Lâm Dật Cẩm mở miệng, liền sẽ cho gấp đôi.

Mà Tiêu Chiến lại rất khó xin tiền tiêu vặt, cho nên cậu từ đại học bắt đầu tự mình kiếm tiền, một bên nỗ lực học tập, một bên kiếm tiền, thậm chí bởi vì bận quá quên ăn mà tuột huyết áp, té xỉu sau đó bị đưa bệnh viện.
Những việc này tuy rằng đã qua đi, nhưng Tiêu Chiến sẽ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, không cần ai đối tốt với cậu, cậu sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.

Trải qua những việc ở kiếp trước, cậu càng biết được tầm quan trọng của tiền, tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, cũng có thể sống một cuộc sống đẹp hơn.
Tiêu Chiến từ bồn tắm đứng dậy, mặc áo ngủ vào đi ra khỏi phòng tắm, cậu gọi phần ăn lớn, để chúc mừng hôm nay cậu ly hôn, đồng thời cũng chúc mừng bước thứ nhất của kế hoạch thuận lợi hoàn thành.

Tuy rằng không có thể đem Tiêu Gia Tửu phường lấy về, nhưng không sao, cậu không nóng nảy, từng bước một từ từ tới, cậu sớm muộn gì đều sẽ đem những thứ thuộc về cậu và những thứ cậu muốn có, toàn bộ đều bắt vào tay.
Chờ khách sạn phục vụ rời đi, cậu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chống cằm nhìn một bàn đầy đồ ăn thịnh soạn, cậu kỳ thật không phải rất muốn ăn nhưng như vậy nhìn cũng không tồi.
Thưởng cho mình một ly rượu vang đỏ, một bên chậm rãi nhấm nháp, một bên nhớ lại đủ chuyện, đột nhiên đủ loại cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng, cậu càng uống liên tục, một ly lại một ly không dừng được, đồ ăn xa hoa trên bàn một miếng cũng không ăn.

Cậu hiện tại có thể lý giải, người ta dù buồn dù vui cũng đều thích uống rượu.
Tiêu Chiến một người uống liên tục một tiếng, đầu óc đã có cảm giác lâng lâng, di động đột nhiên vang lên.

Là Ngô bá gọi tới, nói Vương Nhất Bác hiện tại vừa vặn có thời gian có thể gặp cậu, Tiêu Chiến không có chút nào do dự nói chính mình lập tức liền qua.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Tiêu Chiến lập tức đi thay quần áo, chạy ra cửa, cậu biết Vương Nhất Bác rất bận, nếu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt lần này, không biết lại phải đợi thêm bao nhiêu ngày nữa.
Khi Tiêu Chiến tới Vương gia, quản gia liền dẫn cậu đi gặp Vương Nhất Bác, cũng nói với cậu rằng hai ba ngày trước Vương Nhất Bác đều không có trở về, buổi tối hôm nay mới về nhà, quản gia mới có cơ hội đem đồ vật chuyển giao cho y, Tiêu Chiến lần nữa hướng Ngô bá tỏ vẻ cảm ơn.
Ngô bá đưa Tiêu Chiến lên lầu hai, là một phòng nghỉ có thể nhìn đến cảnh đêm hoa viên bên ngoài, hẳn là nơi để Vương Nhất Bác ngày thường thả lỏng nghỉ ngơi và uống rượu.
Tiêu Chiến đi vào liền ngửi được hương vị của rượu, mặc dù là người không hay uống rượu, cũng sẽ cảm thấy mùi hương này rất dễ ngửi.
Vương Nhất Bác giơ tay ý bảo Ngô bá có thể rời khỏi đây, Tiêu Chiến đi qua, nhìn y gọi: "Chú Tư."

Tuy rằng Tiêu Chiến cùng Vương Bác Lỗi đã ly hôn, nhưng vẫn kêu Vương Nhất Bác một tiếng chú Tư, cậu từ nhỏ đã kêu như vậy, hiện tại muốn sửa miệng cũng không biết sửa như thế nào.
"Ngồi." Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến ở đối diện ngồi xuống.
Tiêu Chiến đi qua ngồi xuống, trộm dùng sức nhéo ngón tay của mình, nỗ lực làm chính mình bảo trì thanh tỉnh.
"Chú nghe nói, cháu cùng Vương Bác Lỗi đã ly hôn?" Vương Nhất Bác giơ chén rượu, nhẹ nhàng ngửi hương vị của rượu, sau đó chậm rãi nhấm nháp.
"Đúng vậy, chúng cháu hôm nay đã chính thức ly hôn." Tiêu Chiến trả lời.
"Chú có nên nói chúc mừng không?" Vương Nhất Bác mang theo chút trêu chọc hỏi.
Tiêu Chiến nói: "Cháu tự mình cũng cảm thấy, đây là một sự kiện đáng giá chúc mừng."
"Cho nên vì để chúc mừng, cháu đã uống rượu?" Vương Nhất Bác nhìn gương mặt hồng hào của Tiêu Chiến do đã uống qua rượu nói: "Là thật sự chúc mừng hay là mượn rượu tiêu sầu?"
Tiêu Chiến giơ tay sờ soạng một chút khuôn mặt có chút nóng lên của mình nói: "Cháu chỉ uống một chút rượu vang đỏ, đương nhiên là vì...... Chúc mừng."
Vương Nhất Bác buông chén rượu trực tiếp tiến vào chuyện chính nói: "Rượu của cháu còn lại bao nhiêu, nói cái giá đi."
"Cháu không phải tới bán rượu cho chú Tư." Tiêu Chiến tạm dừng một chút sau đó nói: "Rượu này là mấy năm trước, bà ngoại cháu tự mình dạy cháu nhưỡng."
Nghe được những lời này, biểu tình Vương Nhất Bác dần dần nghiêm túc lên, đây chính là chuyện rất quan trọng, y không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ nói với y chuyện này.

"Cháu không phải đã nói, bà ngoại cháu còn chưa dạy cháu ủ rượu sao?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói.
Tiêu Chiến cười cười nói: "Cháu nếu không nói như vậy, có khả năng sẽ không có cơ hội ngồi ở chỗ này."
"Cho nên, cháu còn nhớ rõ phương pháp ủ rượu?" Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt Tiêu Chiến, phán đoán sự chân thật trong từng lời nói.
Ánh mắt Tiêu Chiến không chút né tránh, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác nói: "Vò rượu này là bà ngoại cháu tay cầm tay tự mình dạy cháu nhưỡng, cho nên ít nhất một loại này, cháu nhớ rất rõ ràng."
"Bên trong Tiêu gia sáu phương, cháu còn nhớ rõ nhiều ít?" Vương Nhất Bác so với vừa rồi càng nghiêm túc hỏi.
"Lúc cháu 17 tuổi, bà ngoại cháu mới bắt đầu dạy cháu ủ rượu, cũng là năm cháu 17 tuổi ấy, Tiêu gia bị lửa lớn thiêu hủy, trước khi bà ngoại cháu qua đời, chỉ kịp dạy cháu một phương này."
"Cháu có xem qua Tiêu gia sáu phương bản hoàn chỉnh sao? Chú nhớ rõ, cháu từ nhỏ trí nhớ rất tốt, chỉ cần cháu xem qua, khẳng định sẽ không thể nào quên." Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến hỏi, vấn đề này cùng đáp án, đều quan trọng như nhau.
Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến có gặp qua Tiêu gia sáu phương bản hoàn chỉnh hay không, kỳ thật năm đó có rất nhiều người hỏi qua cậu vấn đề này, hỏi bà ngoại cậu có hay không cho cậu xem qua Tiêu gia sáu phương bản hoàn chỉnh, Tiêu Chiến mặc kệ bọn họ uy hiếp ép hỏi như thế nào, đều vẫn luôn kiên trì nói chính mình chưa từng xem qua sáu phương, bà ngoại cậu cũng chưa kịp dạy cậu ủ rượu, Tiêu gia xác thật có quy củ sau khi thành niên mới có thể học ủ rượu, cho nên cậu nói như vậy mức độ đáng tin rất lớn..


Chương 17: Chương 17

Những người đó nghĩ mọi cách nhưng cũng không hỏi được cái gì, bọn họ nghiêm túc ngẫm lại cũng cảm thấy đồ vật quan trọng như vậy, Tiêu Nghiên Phương là con gái ruột đều chưa có gặp qua, Tiêu lão thái thái không thể nào cho một đứa trẻ 17 tuổi xem được, Sau đó, cũng không còn người hỏi lại Tiêu Chiến vấn đề này, mọi người cũng đều tiếp nhận sự thật Tiêu gia sáu phương đã thất truyền.
"Kỳ thật cháu biết nội dung của Tiêu gia sáu phương, nhưng là......" Tiêu Chiến hít sâu một hơi nói: "Năm đó bởi vì bà ngoại cháu đột nhiên qua đời đối với cháu đả kích quá lớn, cháu bị bệnh một thời gian rất dài, bệnh làm đầu óc cháu trở nên mơ hồ, một số ký ức quan trọng bắt đầu hỗn loạn, về nội dung Tiêu gia sáu phương cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Nhưng mấy năm nay, cháu lại bắt đầu chậm rãi nhớ lại một chút, cháu cảm thấy cháu cần một chút thời gian để vượt qua chướng ngại trong lòng, mới có thể nhớ hết hoàn toàn."
Tiêu Chiến cũng không có nói thật hoàn toàn nhưng cũng không nói dối hoàn toàn, lúc trước khi cậu vừa mới bắt đầu học ủ rượu, Tiêu gia sáu phương nội dung là bà ngoại cậu truyền miệng dạy cho cậu.

Nhưng khi bà ngoại qua đời làm cậu quá mức bi thương, thế cho nên từng câu từng chữ bà ngoại cậu dạy cậu ngâm nga Tiêu gia sáu phương kia trở nên mơ hồ không rõ, cậu thật sự không nhớ rõ, bằng không kiếp trước cậu cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Nhưng khi sống lại, cậu đã nhớ lại toàn bộ, bất quá chỉ biết mỗi phối phương cũng không được, cậu cần thời gian chậm rãi thử nghiệm.

"Tuy rằng mấy cái phối phương khác cháu không có nhớ hết hoàn toàn," cậu lại chỉ vào vò rượu nói: "Nhưng phối phương này, cháu có thể bảo đảm chú Tư muốn uống bao nhiêu đều được."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Điều kiện trao đổi là gì?"
Tiêu Chiến đem chuyện quan trọng như thế đều nói cho y nhưng lại nói không phải tới cùng y buôn bán, như vậy khẳng định cậu có yêu cầu lớn hơn đang chờ nói ra.
"Cháu......" Tiêu Chiến còn chưa có nói ra, cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn mượn rượu lấy hết can đảm nhìn Vương Nhất Bác nói: "Cháu muốn cùng chú Tư kết hôn."
Nghe được điều kiện Tiêu Chiến đưa ra là muốn cùng y kết hôn, Vương Nhất Bác thật sự sửng sốt một chút, y trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Cháu là muốn cùng chú kết hôn để trả thù Vương Bác Lỗi cùng Lâm gia?"
Tiêu Chiến hơi cúi đầu trầm mặc, xác thật cũng là mục đích của cậu, nhưng mục đích chính của cậu là muốn ngăn cản một nhà Vương Bác Lỗi có được được tài sản Vương Nhất Bác.
Kiếp trước Vương Nhất Bác bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, mẫu thân y cũng bởi vì chịu đả kích mà bị bệnh, trải qua tay Vương lão gia tử, làm cho cha con Vương Phùng Minh cùng Vương Bác Lỗi có cơ hội sở hữu tài sản Vương Nhất Bác.

Trải qua kiếp trước, Tiêu Chiến biết tầm quan trọng của tiền tầm, tóm lại một đời này mặc kệ dùng hết biện pháp cùng thủ đoạn gì, cậu không thể cho một nhà Vương Bác Lỗi có được tài sản Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lại coi thành Tiêu Chiến đang cam chịu, y đổ cho mình một ly rượu, nhìn ly rượu lại đột nhiên cười, Tiêu Chiến nhìn y cười có chút hoảng thần, đôi mắt cậu đã có chút mơ hồ.
"Xác thật là một cách trả thù không tồi." Vương Nhất Bác nói: "Nhưng cháu xác định cháu sẽ không hối hận?"
"Cháu...... cháu tự mình quyết định, cháu tự mình, chịu hậu quả." Tiêu Chiến nỗ lực muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng nói chuyện đã không còn lưu loát.
Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp kiên trì không nổi, cậu đưa ra ý muốn cùng Vương Nhất Bác kết hôn, khẳng định sẽ không nhanh như vậy liền có kết quả, nhưng buổi tối hôm nay, cậu có một việc muốn làm.
"Cháu có một việc muốn nhờ chú." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói.
"Nói thử xem."

Tiêu Chiến đứng lên loạng choạng mà đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác ngồi xuống, cậu nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trong chốc lát, lúc sau khi tìm đúng vị trí, liền dán lên môi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rõ ràng đã rất say, chậm rãi dán lên, hai người môi chạm môi vào nhau.
Vương Nhất Bác cũng uống rất nhiều rượu, trước khi trở về y đã ở bên ngoài cùng bằng hữu uống qua hai lần, sau khi trở về Ngô bá lại đem đồ vật giao cho y, y vừa thấy là rượu của Tiêu gia, còn có thể nhịn xuống không uống sao, y giống Vương lão gia tử nhất ở chỗ, chính là đặc biệt thích uống rượu, chẳng qua hiện tại, y xem như còn thanh tỉnh.
Tiêu Chiến nhắm hai mắt lại, còn Vương Nhất Bác không có động tác gì, cứ như vậy nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cả người đều tản ra hơi thở thanh xuân, trên người có hương vị rất sạch sẽ thoải mái, môi có cảm xúc non mềm, như là nhẹ nhàng cắn một cái liền sẽ phá vỡ.
Tiêu Chiến đã say hoàn toàn, cậu giơ tay ôm lấy Vương Nhất Bác, há miệng thở dốc nói không ra lời.
Tiêu Chiến cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, mượn rượu liền hôn Vương Nhất Bác, không phải bởi vì yêu cùng thích, chính là thuần túy muốn câu dẫn, còn có cảm giác muốn phát tiết từ sâu trong nội tâm.

Sau khi ly hôn cùng một ngày, lại cùng chú của chồng trước phát sinh quan hệ, chỉ suy nghĩ một chút cũng đủ kích thích, dưới tác dụng của cồn, Tiêu Chiến không biết đến tột cùng là dũng khí hay là xúc động.
Vương Nhất Bác biết hành đồng hiện tại Tiêu Chiến là vì muốn trả thù Vương Bác Lỗi, vừa vặn hôm nay y cũng uống nhiều, tuy rằng đầu óc còn thanh tỉnh, nhưng thân thể Tiêu Chiến kề sát y như vậy, làm y đột nhiên có chút tâm viên ý mã.

Vương Nhất Bác chậm rãi nâng cầm Tiêu Chiến lên, nhìn đôi mắt cậu trong chốc lát, chậm rãi tới gần.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cậu đã làm tốt tâm lý chuẩn bị thừa nhận hết thảy.

Quả nhiên sâu trong nội tâm mỗi người, đều chôn giấu gien thích sự kích thích, nội tâm cậu như là có một ngọn lửa, khống chế không được muốn bốc cháy lên.
Khi Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Vương Nhất Bác đột nhiên đình chỉ động tác, Tiêu Chiến biểu tình mê mang nhìn y.
Vương Nhất Bác nghĩ thầm, mấy năm nay đủ loại người nghĩ mọi cách tiếp cận y câu dẫn y, đều đếm không hết, Tiêu Chiến như vậy nhìn trắng ra không có một chút kỹ xảo, lại là người thứ nhất thiếu chút nữa thành công
Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến sửa sang lại quần áo nói: "Loại chuyện này, cháu vẫn là suy xét rõ ràng một chút thì tốt hơn, nếu vì sự hả giận cùng sảng khoái nhất thời, về sau sẽ hối hận, người thống khổ sẽ lại là chính cháu.".


Chương 18-19: Chương 18
Chương 18

Tiêu Chiến nghe được lời Vương Nhất Bác nói, nhưng đầu óc cậu hôn hôn trầm trầm, trước mắt là một mảnh mơ hồ, đã không có cách nào tự hỏi cùng đáp lời, cậu chậm rãi ngã vào trong lòng ngực Vương Nhất Bác hôn mê.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến đang dựa vào trong lòng ngực y, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn mặt cậu, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời y bị người cưỡng hôn, hơn nữa là bị người uống đến say mềm cưỡng hôn thành công.

Y muốn nghĩ lại bản thân một chút, có lẽ là do độc thân quá lâu, khi bị Tiêu Chiến hôn lên, y mới có thể không kịp có động tác ngăn cản.
Tiêu Chiến lần nữa mở to mắt, đã là buổi sáng ngày hôm sau, từ trên giường ngồi dậy, nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ cậu ngây ngẩn cả người, mê mang trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới việc phát sinh đêm qua, cậu nhịn không được dùng đôi tay bưng kín mặt, chính cậu đều không có nghĩ đến khi uống say cậu cư nhiên sẽ to gan như vậy.
Cậu nhớ lại từng chi tiết đêm qua, chỉ cần hơi nhớ lại, cảnh tượng ở trong đầu liền tái hiện, cậu lần đầu tiên cảm thấy, trí nhớ quá tốt, cũng không phải ở trong thời điểm nào cũng là việc tốt, cậu tình nguyện mình bị mất trí nhớ.
Vương Nhất Bác sáng sớm đã ra cửa, Tiêu Chiến rời giường, chuẩn bị về khách sạn, nhưng Ngô bá lại nói với cậu, Vương Nhất Bác nói hôm nay trước không cần trở về.

Tuy rằng việc ngày hôm qua cậu nói, còn chưa có kết quả gì, nhưng cậu biết Vương Nhất Bác nhất định còn sẽ tiếp tục cùng cậu trao đổi, là một người thích uống rượu, có thể sẽ cự tuyệt rượu của Tiêu gia sao?
Buổi tối Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến bị y kêu vào thư phòng.
"Chú Tư" Tiêu Chiến vào cửa, nhìn Vương Nhất Bác kêu.
Trạng thái khi Vương Nhất Bác uống rượu cùng trạng thái khi không có uống rượu, khí chất khác nhau rất lớn, sau khi y uống rượu, đặc biệt là thời điểm có một chút men say, khóe miệng luôn mang theo một tia tươi cười như có như không.

Mà thời điểm Vương Nhất Bác không có uống say, lại trở nên thành thục bình tĩnh lại mang theo cảm giác lạnh nhạt xa cách, có một loại khí tràng người lãnh đạo cường đại.
Vương Nhất Bác gật đầu, bảo Tiêu Chiến ngồi xuống, sau đó nhìn cậu nói: "Tỉnh rượu rồi sao?"
"Vâng ạ, việc tối qua cháu không nhớ rõ, nếu tối hôm qua cháu hành động không lễ phép gì, hy vọng chú không cần cùng cháu so đo." Tiêu Chiến có chút chột dạ, đã qua một ngày một đêm, cậu khẳng định đã tỉnh rượu, nhưng nhớ tới sự việc đêm qua, cậu thật sự rất ngượng ngùng.

Đêm qua làm càn bao nhiêu, hiện tại liền hổ thẹn bấy nhiêu, bất quá cậu hiện tại cũng chỉ có thể là làm bộ không nhớ rõ, giả bộ nghiêm túc thôi.
Vương Nhất Bác nói: "Nếu đã tỉnh rượu, như vậy một lần nữa nói lại điều kiện đi."
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Vương Nhất Bác nói: "Cháu không phải bởi vì uống nhiều, mới đưa ra yêu cầu như vậy."
"Nhưng cháu xác thật là vì muốn trả thù Vương Bác Lỗi cùng Lâm gia, mới đưa ra yêu cầu muốn kết hôn cùng chú đúng không?"
Vương Bác Lỗi rất hận Vương Nhất Bác, mà Lâm gia cùng nhà mẹ đẻ mẫu thân Vương Nhất Bác, có thù hận rất nhiều năm, cho nên Vương Nhất Bác rất khẳng định nguyên nhân Tiêu Chiến đưa ra yêu cầu này là vì trả thù bọn họ.

Tiêu Chiến lại trầm mặc, bởi vì xác thật có nguyên nhân như vậy, cậu không thể phủ nhận, nhưng nếu chỉ là nguyên nhân này, cậu sẽ không đưa ra yêu cầu này, nhưng nguyên nhân cùng mục đích chính cậu lại không thể nói ra, cho nên chỉ có thể trầm mặc, xem như cam chịu.
"Cháu hẳn là biết, loại chuyện kết hôn này, yêu cầu rất nhiều, hơn nữa nói không chừng, hiện tại vì trả thù mà làm ra quyết định này, lúc sau sẽ cảm thấy hối hận, đến lúc đó lại là một đống phiền toái." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác khó có được thời điểm kiên nhẫn khuyên người như vậy, mà y cho tới nay, thái độ đối với Tiêu Chiến so với thái độ đối với những người khác ôn hòa hơn rất nhiều, đối với nhóm cháu chắt của y, đều không có thái độ tốt như vậy.
Tiêu Chiến nói: "Cháu cũng không phải đầu óc nóng lên nhất thời, cũng không phải đơn thuần chỉ vì trả thù Vương Bác Lỗi, mới làm ra quyết định như vậy.

Cháu không muốn Tiêu gia sáu phương thật sự cứ như vậy thất truyền, nhưng một khi có người biết cháu nhớ rõ Tiêu gia sáu phương, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, cháu muốn một chỗ dựa đáng tin cậy, làm cho những người có tâm thuật bất chính, không dám đánh chủ ý vào Tiêu gia sáu phương."
Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn cậu, lý do của Tiêu Chiến y có thể tiếp thu, cũng hoàn toàn không cảm thấy lời Tiêu Chiến nói có vấn đề gì, cho nên không có đánh gãy cậu, chờ cậu tiếp tục nói tiếp.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó tiếp tục nói: "Cho nên cháu cảm thấy, nếu cháu cùng chú có quan hệ hôn nhân, như vậy người ở bên ngoài sẽ biết, ý của cháu cũng chính là của chú, đánh chủ ý vào Tiêu gia sáu phương, chính là động vào chú, những người có tâm tư xấu, khẳng định sẽ cố kỵ, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Cho nên, cháu thật sự không chỉ là vì trả thù, càng nhiều hơn là muốn bảo hộ mình cùng Tiêu gia sáu phương."

Lý do Tiêu Chiến nghĩ đến cũng chỉ có cái này, mục đích cùng nguyên nhân chính, cậu khẳng định là không thể nói, chỉ hy vọng lý do này có thể làm Vương Nhất Bác tin tưởng, cũng bị thuyết phục.
"Cháu tin tưởng chú như vậy?" Vương Nhất Bác hỏi: "Cháu không sợ chú sẽ trộm Tiêu gia sáu phương sao, sẽ nghĩ cách chiếm cho riêng mình sao?"
"Nếu cháu nói cháu hoàn toàn không sợ hãi không lo lắng thì khẳng định là giả, nhưng cháu tin tưởng chú hơn, cho nên cháu muốn đánh cuộc một phen, mặc kệ thắng thua, cháu nguyện ý tự mình gánh vác hậu quả." Tiêu Chiến ánh mắt như cũ kiên định nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác có thể lý giải sợ hãi cùng lo lắng của Tiêu Chiến, năm đó Tiêu gia xảy ra hỏa hoạn, đến nay không có điều tra rõ nguyên nhân, cậu đương nhiên sẽ sợ hãi sẽ muốn tìm kiếm sự che chở, cũng là việc đương nhiên.

Hơn nữa ai lại không muốn chiếm Tiêu gia sáu phương?
Vương Nhất Bác nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát sau đó nói: "Như vậy chúng ta liền lấy thời hạn là nửa năm, trong vòng nửa năm, nếu cháu có thể nhớ được một nửa Tiêu gia sáu phương, sau đó cũng nghiêm túc suy xét rõ ràng, chúng ta sẽ lại thảo luận yêu cầu của cháu, đỡ phải khi cháu hối hận, sẽ có nhiều việc phiền toái.".
Chương 19

"Dạ, vậy thì nửa năm ạ." Tiêu Chiến không do dự liền đồng ý.

Cậu đã sớm đoán được Vương Nhất Bác không có khả năng lập tức đồng ý cùng cậu kết hôn, trước tiên không nói trong lòng Vương Nhất Bác có nguyện ý hay không, khẳng định sẽ có rất nhiều người nhảy ra ngăn cản chuyện này bằng mọi cách.

Vương Nhất Bác đã ba mươi mấy tuổi, chưa kết hôn, Tiêu Chiến cảm thấy y nhất định giống Vương Bác Lỗi, quên không được vị bạch nguyệt quang, lại chướng mắt những người khác, cho nên vẫn luôn kéo dài không thèm kết hôn. Chuyện này Tiêu Chiến đoán trước rồi, cho dù vì Tiêu gia sáu phương, Vương Nhất Bác cũng không dễ dàng đồng ý việc kết hôn như vậy, bất quá không sao, trong vòng nửa năm, cậu nhất định sẽ có biện pháp khiến y đồng ý.

Sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác làm xong hiệp ước, cũng không có về lại khách sạn ở, Bất động sản dưới danh nghĩa Vương Nhất Bác rất nhiều, y an bài Tiêu Chiến ở trong biệt thự cao cấp cách Vương gia tương đối gần, cũng đem biệt thự cao cấp sang tên cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác từ trước đến nay ra tay rất rộng rãi, chỉ là không nghĩ tới y hào phóng đến trình độ này. Bất quá cậu biết, Vương Nhất Bác làm như vậy là có nguyên nhân, vì muốn cậu có thể yên tâm không cần lo lắng chỉ cần tập trung nhớ lại Tiêu gia sáu phương.

Tuy rằng không thể kết hôn ngay lập tức, Tiêu Chiến cũng cần phải nghĩ cách để tiếp xúc nhiều với Vương Nhất Bác, nếu không rất khó thay đổi vận mệnh của kiếp trước, cũng rất khó thực hiện kế hoạch của cậu.

Tiêu Chiến tốt nghiệp chính quy, chuyên nghành chính là ngôn ngữ học, tinh thông năm loại ngôn ngữ, trí nhớ rất tốt, năng lực học tập cũng rất mạnh. Cậu có kinh nghiệm trong một số công việc từng làm, biểu hiện cũng rất ưu tú, trước khi cậu tốt nghiệm đã có rất nhiều công ty lớn mời cậu về làm, cậu mang theo sơ yếu lý lịch của cậu đi gặp Vương Nhất Bác lại lần nữa, hy vọng có thể trở thành trợ lý của y.

Trợ lý Vương Nhất Bác đều là người rất có năng lực, hơn nữa theo y rất nhiều năm, vốn là không thể để một người mới vừa tốt nghiệp làm trợ lý của y. Nhưng Vương Nhất Bác chỉ là hơi suy xét một chút, liền đồng ý yêu cầu của Tiêu Chiến, bởi vì như vậy, y liền có thể danh chính ngôn thuận sắp xếp thời gian công tác cho Tiêu Chiến hơn nữa tùy thời có thể biết tiến độ của Tiêu gia sáu.

Trước khi Tiêu Chiến chính thức bắt đầu công việc, còn có rất nhiều việc cần phải học, trong quá trình học tập, cậu biết được Vương Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm đã đăng ký kết hôn.

Vương Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm tuy rằng đã lãnh chứng, nhưng bởi vì Vương gia mới vừa làm hôn lễ, mà nguyên nhân Vương Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm kết hôn cũng không phải tốt đẹp gì, hơn nữa phải nói cho Vương lão gia tử, cho nên Vương gia quyết định trước tiên không làm hôn lễ, chờ thêm hai năm, lại làm hôn lễ bổ sung cho bọn họ.

Tiêu Chiến cùng Vương Bác Lỗi ly hôn, Vương Bác Lỗi lại cùng Lâm Dật Cẩm kết hôn, Vương gia ở trong khoảng thời gian ngắn xảy ra hai việc lớn, mà vẫn luôn lén gạt Vương lão gia tử, mà Vương lão gia tử cuối cùng cũng xuất viện.

Những việc này không có khả năng giấu giếm mãi, chuyện nên giải thích thì nên giải thích, chuyện nên đối mặt cũng nên đối mặt.

Vương lão gia tử cuối cùng cũng có thể xuất viện, lúc đầu thì mang theo tâm tình rất vui nhưng khi Vương Phùng Minh cùng ông thẳng thắn kể lại việc đã phát sinh trong khoảng thời gian này, ông tức giận đến mức sắp hôn mê bất tỉnh, cũng may lần này xem như miễn cưỡng hoãn lại được, không có thật sự hôn mê bất tỉnh.




Hôm nay Vương lão gia tử xuất viện về nhà, con cái ông đều đến đông đủ, đến cũng không phải là thật sự quan tâm ông, mà là biết hôm nay Vương Phùng Minh sẽ thẳng thắng mọi chuyện với Vương lão gia tử.

Vương lão gia tử dùng hết sức lực mình có, chỉ trích chửi mắng thóa mạ Vương Phùng Minh một trận, mắng đến khi không còn sức, mới ngừng lại được. . ngôn tình sủng

Những người khác khó có khi được nhìn thấy Vương Phùng Minh bị mắng tàn nhẫn đến như vậy, Vương Phùng Minh từ nhỏ đến lớn đều là đứa con mà Vương lão gia tử coi trọng nhất, mặc dù tư chất cùng năng lực hắn rất bình thường, Vương lão gia tử cũng vẫn ký thác mọi kỳ vọng vào hắn, phí tâm phí lực dạy dỗ hắn. Lần này xem ra, Vương lão gia tử thật sự rất tức giận, mới có thể chửi ầm Vương Phùng Minh như vậy.

Vương lão gia tử đúng là vì nhìn trúng danh trưởng tử Vương Phùng Minh cùng trưởng tôn Vương Bác Lỗi cho nên mới tức giận như vậy, ông tức vì bọn họ tự chủ trương, tức bọn họ giấu giếm, càng tức là bọn họ không đem uy nghiêm của ông trong cái nhà này để vào mắt.

"Tốt, rất tốt!" Vương lão gia tử tức đến phát run, cắn răng nói: "Tôi còn chưa có chết đâu, các người đã dám không đem tôi để vào mắt, nếu cánh đã cứng như vậy, thì tự mình bay đi đi! Về sau đừng nhận tôi là ba nữa!"

"Ba!" Vương Phùng Minh rốt cuộc không chịu nổi, hai chân mềm nhũn đến trước mặt Vương lão gia tử quỳ xuống, hắn nức nở nói: "Chúng con biết sai rồi, ba phạt gì chúng con đều chấp nhận, ba nếu không nhận chúng con, cha con chúng con cũng không còn mặt mũi mà sống."

"Tôi xem các người là muốn làm tôi tức chết rồi, các người có thể muốn làm gì thì làm!" Vương lão gia tử tức giận đến mức một bên dùng sức thở, một bên mắng: "Các người là chê tôi làm mất mặt các người, cho nên cố ý muốn tức chết tôi đúng không?!"

"Đứa con này nếu như có nửa điểm tâm tư như vậy, con nguyện ý thiên lôi đánh xuống chết không chết tử tế!" Vương Phùng Minh thật sự không biết làm sao, chỉ có thể thề độc.

Tần Tú cùng Vương Bác Lỗi đều bị dọa không dám hé răng, bọn họ biết Vương lão gia tử khẳng định sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới ông sẽ tức đến mức này, càng không nghĩ tới sẽ bị mắng tàn nhẫn đến như vậy, Vương lão gia tử nghiễm nhiên muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, làm cho bọn họ vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

Mà Lâm Dật Cẩm đã sớm sợ tới mức trốn sau lưng Tần Tú cùng Vương Bác Lỗi, từ đầu tới đuôi cũng không dám ngẩng lên, hắn cho rằng Vương lão gia tử để ý đến chắt trai, dù cho tức giận cũng có thể giảm một nửa, nhưng Vương lão gia tử xem cũng chưa thèm xem hai đứa nhỏ, liền bắt đầu mắng bọn họ. Tần Tú lo lắng dọa đến đứa nhỏ, liền chạy nhanh gọi bảo mẫu đem đứa nhỏ ôm đi.

Tiêu Chiến biết Vương lão gia tử khẳng định sẽ bảo cậu qua, cho nên ở trong nhà mà Vương Nhất Bác cho cậu, một bên uống cà phê một bên chờ đợi tin tức. Quả nhiên cậu chờ chưa được bao lâu, liền nhận được điện thoại, nói là Vương chủ tịch muốn cậu đi qua một chuyến.

Bởi vì cách khá gần, Tiêu Chiến ngồi xe đi qua, rất nhanh liền đến.

Tiêu Chiến đi vào đại sảnh Vương gia, thấy Vương lão gia tử cùng con của ông đều ở đây, Vương Nhất Bác đương nhiên cũng ở đây, cậu nhìn Vương Nhất Bác một cái, lại nhìn một nhà bốn người đang không dám ngẩng đầu kia, không khí đang trầm xuống, xem ra là bị mắng liên tục không ngừng, hơn nữa đôi mắt Vương Phùng Minh đỏ hồng, giống như đã khóc, hẳn là bị mắng rất ghê.


Chương 20: Chương 20

"Vương gia gia." Tiêu Chiến gọi, cậu nhanh chóng quan sát sắc mặt Vương lão gia tử một chút, thấy sắc mặt Vương lão gia tử không tốt lắm, nhìn trạng thái như là lúc nào cũng sẽ bị đưa đi bệnh viện.

"Bọn họ cùng ông nói......." Vương lão gia tử một câu còn chưa nói xong, sau khi dừng lại tiếp tục nói: "Bọn họ nói, con nhận tiền sau đó tự mình đồng ý ly hôn."
"Xem như vậy đi." Tiêu Chiến nói: "Lâm Dật Cẩm mang theo con nhỏ xuất hiện ở trên hôn lễ, hôn lễ vừa mới bắt đầu liền tuyên bố kết thúc, tại thời điểm con còn bối rối không biết nên làm gì, bọn họ đã thương lượng cũng quyết định xong hết cả rồi, sau đó muốn con ký tên ly hôn.

Con ngay từ đầu không đồng ý ly hôn, nhưng tất cả bọn họ nói nhất định phải ly hôn, con không chịu được áp lực lớn trong thời gian dài, lại cảm thấy con trong việc này cũng chẳng làm sai việc gì, nếu muốn muốn ly hôn, đương nhiên phải được bồi thường, cho nên con đưa ra điều kiện bồi thường, bọn họ đồng ý, con liền ký tên ly hôn."
Tiêu Chiến ngắn gọn kể lại mọi chuyện, trong lòng cậu rất rõ ràng, có một số việc Vương Phùng Minh khẳng định sẽ không nói, tỷ như Lâm Dật Cẩm mang con xuất hiện ở trên hôn lễ, hôn lễ bị hủy bỏ, cậu bị bọn họ bắt buộc ly hôn.

Quả nhiên Tiêu Chiến vừa nói xong, Vương Phùng Minh cùng Tần Tú càng thêm khẩn trương.

"Vậy sao con không tới tìm ông, con tới tìm ông, ông tự nhiên sẽ vì con làm chủ." Vương lão gia tử nhìn Tiêu Chiến nói: "Vì sao muốn theo chân bọn họ cùng giấu giếm ông? Ở trên tiệc mừng thọ, con cũng không có nói gì."
"Bởi vì bọn họ nói......." Tiêu Chiến hít sâu một hơi nói: "Nếu con đem việc này nói cho ông, mà ông bị tức đến tình trạng xấu đi, như vậy con chính là tội nhân của Vương gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ con, lúc ở tiệc mừng thọ, bọn họ cũng lần nữa cảnh cáo con không được xuất hiện trước mặt ông."
Tần Tú khẩn trương nhìn Vương Phùng Minh đưa mắt ra hiệu, kêu hắn nghĩ cách ngăn cản Tiêu Chiến nói tiếp nhưng Vương Phùng Minh sợ hãi Vương lão gia tử sẽ càng thêm tức
Vương lão gia tử hung hăng trừng mắt Vương Phùng Minh nói: "Các người thật đúng là ghê gớm!"
"Vương gia gia, ông không cần tức giận, việc cũng đã như vậy." Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Ông vẫn nên bảo vệ sức khỏe."
Vương lão gia tử nhìn những đứa con khác, lại nhìn về phía Vương Phùng Minh cùng Vương Bác Lỗi, nhắm mắt lại thở dài, ông ở chỗ này mắng nửa ngày, không một người khuyên ông không cần mắng nữa mà nên giữ gìn sức khỏe, mà nhiều năm như vậy, trưởng tử trưởng tôn mà ông coi trọng thiên vị nhất, cư nhiên lừa gạt giấu giếm ông đến mức này, ông làm sao mà không thất vọng buồn lòng chứ?
Tiêu Chiến cũng không phải thật sự quan tâm Vương lão gia tử, chẳng qua là bởi vì hiện tại cậu cần làm như như vậy, kiếp trước Vương lão gia tử không có giống như hiện tại tức giận như vậy, là bởi vì khi ông biết hết tất cả, cậu cùng Vương Bác Lỗi còn chưa có ly hôn, hai vợ chồng Vương Phùng Minh cũng không có gạt cậu nhiều việc như vậy, mà Vương Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm có con, xem như hắn cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Thời điểm kiếp trước, ngay từ đầu Vương lão gia tử vẫn rất bảo vệ Tiêu Chiến, nhưng dần dần cũng bị tình cảm của Vương Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm đả động, bắt đầu khuyên bảo Tiêu Chiến buông tay thành toàn cho bọn họ, vì mất đi chỗ dựa cuối cùng là Vương lão gia tử, Tiêu Chiến mới không còn cách nào chống lại bọn họ, càng không thể thay đổi kết cục bi kịch.

Bất quá Tiêu Chiến cũng không oán hận Vương lão gia tử, oan có đầu nợ có chủ.

"Sau này con có tính toán gì không?" Vương lão gia tử nhìn Tiêu Chiến hỏi.

"Con...đã tìm được công việc tốt." Tiêu Chiến trả lời nói.

"Hiện giờ cậu ấy đang làm trợ lý cho con, sau này sẽ làm việc ở bên cạnh con." Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương lão gia tử càng kinh ngạc hơn ngây ngẩn cả người, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Không được!"
Nghe Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến hiện tại là trợ lý của y, Vương lão gia tử cơ hồ là theo bản năng, liền buột miệng thốt ra hai chữ "Không được", lúc nói xong mới ý thức được ngữ khí của mình có chút lớn.

Vương lão gia tử hòa hoãn ngữ khí một chút đối với Tiêu Chiến nói: "Ông đáp ứng bà ngoại con, sẽ giúp nàng chiếu cố con, Vương gia chúng ta thiếu nhân tình Tiêu gia, con không cần đi làm, ông sẽ định kỳ cho con một số tiền, con cứ...... đi làm việc con muốn làm đi."
Tiêu Chiến trả lời: "Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng con còn trẻ, không đi làm thật sự kỳ cục, có thể đi theo chú Tư học tập, chính là việc hiện tại con muốn làm."
"Ba, Tiêu Chiến đi làm với con, ba có cái gì không yên tâm sao?" Vương Nhất Bác nhìn Vương lão gia tử nói: "Con sẽ thay ba chiếu cố, chẳng lẽ không giống thay Vương gia trả nhân tình cho Tiêu gia sao? Hay là nói, ba cảm thấy chỉ có một nhà đại ca mới có thể thay Vương gia trả nhân tình, con không xứng thay Vương gia trả nhân tình?"
Tiêu Chiến làm việc ở bên Vương Nhất Bác, Vương lão gia tử đương nhiên là không yên tâm, ông hiện tại nhớ rõ ràng, năm đó vì Hứa Vân Kỳ, Vương Bác Lỗi cùng Vương Nhất Bác đã xảy ra rất nhiều xung đột, tuy rằng Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác kém bối phận, nhưng Tiêu Chiến cùng Vương Bác Lỗi ly hôn sau đó lại làm việc với Vương Nhất Bác, chôn xuống tai hoạ ngầm rất lớn.

Nhưng Tiêu Chiến rất kiên trì, Vương Nhất Bác lại nói như vậy, ông cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể ở trong lòng thở dài.

Vương Bác Lỗi nghe được Tiêu Chiến làm trợ lý cho Vương Nhất Bác, vẫn luôn chau mày mà nhìn Tiêu Chiến.

"Con thấy ba cũng đã hết giận rồi, nếu không có chuyện gì khác, con liền mang Tiêu Chiến đi trước." Vương Nhất Bác đứng dậy nói xong liền muốn mang theo Tiêu Chiến rời đi.

"Từ từ." Vương lão gia tử nói: "Tiêu Chiến ở lại, ông có lời muốn nói riêng với con."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn thẳng y, hơi gật đầu.

Cậu minh bạch ý tứ Vương Nhất Bác, nếu cậu không muốn một mình ở lại, Vương Nhất Bác khẳng định có thể đem cậu đi, nhưng cậu không muốn cùng Vương lão gia tử làm căng, nói không chừng có có thể lợi dụng được chỗ tốt, ở lại nghe một chút cũng tốt.

Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến đi theo Vương lão gia tử đi đến thư phòng, cùng Vương lão gia tử mặt đối mặt ngồi xuống..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hay