Vũng Lầy - Chương 7
Giản Tùy Anh sửng sốt đến mức buông tay để điện thoại rơi xuống đất.
"Giản ca, anh có nghe không? Anh phải đợi em quay lại, Giản ca!"
Giọng của Lý Ngọc phát ra đặc biệt rõ ràng trong căn phòng im lặng. Thiệu Quần cười lạnh nhấc điện thoại lên: "Vừa rồi Giản ca của cậu nằm dưới thân tôi hầu hạ vui vẻ , chắc giờ cũng chưa nhớ nỗi ra cậu là ai đâu."
"Thiệu Quần, đi chết đi." Giản Tùy Anh dùng hết sức lực đấm vào bụng Thiệu Quần. Ngay lập tức, mùi tanh ngọt xộc vào cổ họng hắn, khiến Thiệu Quần ho dữ dội. Hắn tức giận dùng trái tay tóm lấy cánh tay của Giản Tùy Anh rồi vặn ngang, khiến anh ngã xuống đất. Thiệu Quần dựa vào lợi thế về kích thước của mình để đè Giản Tùy Anh xuống đất. Hắn giận dữ giơ nắm đấm lên, nhưng đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Giản Tùy Anh.
"Cậu khóc à?"
Nhân lúc Thiệu Quần đang bàng hoàng, Giản Tùy Anh đá hắn ra khỏi người anh.
"À..." Thiệu Quần lau khóe miệng, cười quái dị: "Tôi còn hỏi tại sao cậu tức giận như vậy? Thì ra cậu và thằng cháu Lý Ngọc đã làm hòa rồi. Giản Tùy Anh cậu còn muốn chơi trò gì vậy? Dù sao tôi cũng đã chơi cậu phát chán, nếu cậu ta thực sự thèm khát cậu như vậy, vẫn có thể hỏi tôi cho mượn vài ngày chơi đùa đấy"
Câu nói cay độc như xoáy sâu vào lòng Giản Tùy Anh. Anh đứng bần thần một lúc lâu, sau đó mới cứng đờ nói: "Đúng là tôi không quên được Lý Ngọc đấy. Chúng ta chia tay đi. Dù sao chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy..."
"Cậu nghĩ cậu còn xứng làm anh em với tôi chắc?" Vẻ mặt của Thiệu Quần trở nên cực kỳ hung dữ: "Cút đi cho tôi!" Hắn hét lên điên cuồng, như một cơn cuồng phong cuồng nộ đẩy người đàn ông trước mặt hắn vào vực sâu tăm tối nhất.
Giản Tùy Anh rời đi.
Thiệu Quần nghiến răng loạng choạng từ trên mặt đất đứng lên, đập nát tất cả những gì hắn có thể chạm vào trong phòng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Giản Tùy Anh rời đi, tay nắm chặt thành quyền nói: "Cậu dám đi thì đừng quay lại, đừng bao giờ quay lại!!"
Lần cuối cùng hắn bị đánh như thế này là khi nào? Thiệu Quần nằm bẹp trên mặt đất bừa bộn. Những mảnh vụn sau lưng khiến hắn đau đớn và cắt rời suy nghĩ của anh thành từng mảnh. Hắn mơ hồ nhớ lại những kí ức về Giản Tùy Anh. Lần đầu tiên Giản Tùy Anh nắm tay hắm, mùi thơm trên người Giản Tùy Anh mà hắn ngửi được khi cơn cực khoái qua đi, hương thơm đọng lại trên môi và răng vẫn vương vấn, khi hắn bối rối và mê đắm chạm vào lưng người trong vòng tay mình.
"Không phải anh thích tôi đấy chứ Thiệu Quần." Giản Tùy Anh trong kí ức nắm lấy bàn tay hắn, đôi mắt sáng ngời.
"Ai lại thích đàn ông chứ."
Tất cả các vì sao trong ánh mắt xinh đẹp kia bị dập tắt, cơn đau âm ỉ ở bụng mang Thiệu Quần quay trở lại. Lần này cơn đau càng dữ dội hơn, hiện thực vượt quá cảm giác trong ký ức, hắn thực sự bị bệnh, ai lại thích đàn ông cơ chứ?
Hắn cuộn tròn người lại, cố gắng quên đi, nhưng trong sương mù mờ mịt, đôi mắt xinh đẹp lười biếng của Giản Tùy Anh giờ phút này đỏ ửng, "Thiệu Quần, lần này tôi muốn nói chia tay với anh một cách đàng hoàng."
"Ý cậu là gì?"
Giản Tùy Anh mỉm cười và không nói gì.
"Mẹ kiếp! Ý cậu là cái quái gì vậy?!"
Thiệu Quần bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại di động, hắn cố gắng loạng choạng nhặt điện thoại lên, ấn nghe máy mà không thèm nhìn số: "Này, cậu biết sai rồi à? Cậu đang ở đâu? Tôi đón cậu."
Đầu dây bên kia bị câu hỏi này sửng sốt một lát, phải rất lâu sau mới nói: "Lại cãi nhau à?" Là Chu Lệ.
Thiệu Quần chậm rãi thả lỏng, ho khan một tiếng: "Có chuyện gì muốn nói cứ nói với tao."
"Này, mày lại sao đấy? Cuối tuần này là sinh nhật bạn gái tao, nhà tao sẽ bay đến Tam Á chơi. Mày có bận gì không? Không biết Thiệu công tử có bằng lòng ghé tệ xá dự tiệc không ạ?" ."
"Không đi."
"Ồ." Chu Lệ giọng tức giận ở đầu bên kia: "Thì ra Thiệu thiệu bị quản chặt nên không đi được sao"
"Quản cái đầu mày. Gửi cho tao thời gian và địa điểm."
Chu Lệ cười sảng khoái: "Được rồi, lát nữa tao sẽ đăng lên nhóm."
.
Đám đông đứng thành vòng tròn và hát chúc mừng sinh nhật, người phục vụ đẩy chiếc bánh vào giữa, cô gái trong tay Chu Lệ cười đến nở hoa nhìn đống quà. Lúc này, Thiệu Quần đang ngồi trong bể bơi một mình. Tất nhiên xung quanh hắn vẫn có vài cậu trai, cô gái xinh đẹp vây quanh.
Cửa đột ngột mở ra, Lý Văn Tốn vội vàng bước vào. Gã liếc nhìn Thiệu Quần rồi đi đến chỗ của Chu Liệ để chào hỏi trước. Chu Lệ thì thầm với gã điều gì đó, hai người đồng thời nhìn Thiếu Quần, Lý Văn Tuấn liên tục gật đầu, đi tới.
Gã liếc nhìn một cái, mấy người mẫu nhỏ lập tức tản ra tứ phía, tìm kiếm kim chủ mới.
"Sao giờ mày mới tới?"
Lý Văn Tốn vừa trả lời vừa bước xuống bể bơi cùng Thiệu Quần: "Không có gì. Sao mày không mang Giản Tùy Anh theo?"
Thiệu Quần trợn mắt: "Có thể đừng nhắc đến Giản Tùy Anh được không? Thật xui xẻo."
"Gọi người ta là xui xẻo mà mang người ta đến kim ốc nuôi như của quý. Căn biệt thự kinh đô của mày mấy tỉ mà đem cho xui xẻo thế hả. Từ khi nào Thiệu thiếu rộng rãi như vậy?"
"Chia tay rồi à?" Thấy hắn không đáp, Lý Văn Tốn lại hỏi tiếp.
"Chu Lệ kể với mày à?"
Lý Văn Tốn nhướng mày: "Trên mặt mày viết rõ rành rành."
Thiệu Quần lại trợn mắt lần hai: "Tao chỉ thấy phiền phức tên nhóc họ Giản đó thôi. Mẹ kiếp cậu ta ngoài cái mặt đẹp thì có gì chứ. Tao đéo hiểu não cậu ta cứ bị lừa đá hay không, bị hết người này đến người khác lừa"
Lý Văn Tốn nghiêng người về phía trước, cười khẩy vào mặt Thiệu Quần: "Mắng chửi người ta mà mặt Thiệu thiếu sao lại dịu dàng thế này."
"Mày cút đi."
"Vậy đúng là mày với cậu ta chia rồi."
Thiệu Quần lúc này giận dữ như dã thù sắp lao vào cắn chết kẻ thù, từ trong kẽ răng thốt ra hai chữ: "Mơ đi."
Lý Văn Tốn híp mắt, không đáp lại.
Trong mấy ngày ở Tam Á, Chu Lệ đã sắp xếp một lịch trình ăn chơi không hồi kết, đều là tiệc bể bơi, hắn chọn rất nhiều diễn viên và người mẫu trẻ để tổ chức sinh nhật, thực chất chủ yếu dùng để trao đổi lợi ích. Các Thái tử Bắc Kinh ai lại không muốn móc nối thêm quan hệ để đòi thêm chút quyền lợi?
Thiệu Quần luôn cảm thấy khó chịu trong mấy trò xã giao này, chủ yếu vì hắn thấy chơi chung với nhiều người quá bẩn thỉu. Tuy vậy vì nể mặt Chu Lệ, hắn vẫn xuất hiện trong hai ngày đầu, sau đó không đi nữa. Chu Lệ biết chuyện bực dọc của hắn và Giản Tùy Anh nên cũng không nhắc hắn tham gia, chỉ gửi địa chỉ và thời gian để nếu hắn còn đổi ý vẫn ra chơi được.
Thiệu Quần ngồi trong phòng, xem qua tài liệu Tiểu Chu gửi mấy ngày trước, trong đó tràn ngập hình ảnh, video và thông tin ghi chép chi tiết của Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh rời khỏi biệt thự ven hồ, trở về căn hộ của cậu ta ở trung tâm thành phố. Thiệu Quần lệnh cho Tiểu Chu chủ động xử lý công việc, trong thời gian này hắn không đến công ty, công việc duy nhất của hắn là theo dõi Giản Tùy Anh.
Trong hai ngày đầu tiên, cậu ta không ra ngoài mà chỉ gọi đồ ăn tới.
"Chết tiệt, thằng nhóc này lại ăn uống bừa bãi, dạ dày của cậu chưa đủ tệ phải không?"
Sau đó, sáng thứ ba, Giản Tùy Anh quyết định đi mua sắm ở Hermes. Trong ảnh, Giản Tùy Anh ăn mặc xinh đẹp như minh tinh, vung vẩy chiếc túi màu cam. Thiệu Quần tức giận chọt chọt vào khuôn mặt câu nhân trong ảnh, không khỏi thầm mắng Giản Tùy Anh trong lòng.
Sáng thứ tư, Giản Tùy Anh về lại Giản gia. Ngoại quan căn biệt thự đã bị chỉnh sửa đáng kể, khiến Giản Tùy Anh trông rất tức giận, anh bị nhân viên bảo vệ mới chặn không cho vào, suýt thì đánh nhau với nhóm bảo vệ.
"Đồ ngốc, móng vuốt nhỏ của cậu giống hết con mèo, còn muốn cào người, lần sau tôi mang cậu về, chỉnh chết bọn họ cho cậu." Thiệu Quần nhịn không được sờ lên vết sẹo trên lưng, ngay phía sau vai phải, nơi trước đây Giản Tùy Anh từng để lại khi hai người làm tình. Nghĩ đến đó, bụng dưới hắn nóng lên, nhưng Thiệu Quần chỉ có thể bực bội mà tắt nó xuống.
Giản Tùy Anh đã đến Cục quản lý xuất nhập cảnh vào chiều thứ Năm tuần trước. Thấy vậy, Thiệu Quần cau mày và vẽ một dấu chấm hỏi màu đỏ ở mặt sau.
Cậu ta không đi đâu sau thứ Năm.
Thiệu Quần nhìn đồng hồ, thấy hôm nay là thứ ba, nói cách khác, Giản Tùy Anh đã năm ngày chưa ra ngoài? Tại sao chứ? Hắn tìm đi tìm lại hộp thư, quả nhiên không nhận được tài liệu nào từ Tiểu Chu nữa. Tự dưng trong lòng dâng lên đột nhiên hoảng hốt vô cớ, Thiệu Quần vội vàng gọi điện cho Tiểu Chu.
"Dạo này Giản Tùy Anh thế nào rồi?"
"Giản thiếu ạ?"
"Nói mau"
Tiêu Chu do dự: "Dạ không phải tuần trước Thiệu tổng bảo tôi đừng theo dõi Giản thiếu nữa sao?"
"Cái gì?" Thiệu Quần tức giận gầm lên, cầm chặt điện thoại, mạnh đến mức suýt chút nữa bóp nát màn hình.
"Không phải ngài bảo Lý tiên sinh bảo tôi đừng đi theo Giản thiếu sao ạ? Lý thiếu nói gần đây ngài rất bận, không muốn tôi làm phiền ngày..."
"Lý Văn Tốn!" Răng của Thiệu Quần nghiến chặt như sắp gãy.
"Mẹ kiếp, đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất, tôi muốn quay lại Bắc Kinh." Nói xong, Thiệu Quần ném điện thoại lên giường.
Hắn tức tốc thu dọn đồ đạc, mặc áo khoác rồi đi thẳng đến sân bay, nếu không thể trở về nhà cũ thì Giản Tùy Anh sẽ đi đâu? Thiệu Quần lo lắng đến mức không thể bình tĩnh suy nghĩ, hắn đột nhiên nhớ ra Giản Tùy Anh đã đến Cục quản lý xuất nhập cảnh vào thứ năm tuần trước. Hộ chiếu của cậu ta hết hạn? Hay cậu ta muốnra nước ngoài? Thiệu Quần lắc đầu, không thể, thời gian không đủ. Giản Tùy Anh đã chặn hắn từ lâu, chắc chắn hắn không liên lạc được, hắn chỉ có thể gọi lại cho Tiểu Chu: "Đến chỗ của Giản Tùy Anh ngay!"
"Thiệu tiên sinh, tôi vừa mới tới!" Tiểu Chu thở hổn hển: "Xe của Giản thiếu còn ở đó, chắc chắn cậu ấy chưa rời đi!"
Sau khi Thiệu Quần nghe thấy điều này, hắn mới hơi thả lòng một chút. Nhưng nếu đúng như vậy thì Lý Văn Tốn lại giúp cậu ta che giấu để làm gì? Hắn ra lệnh: "Các cậu tiếp tục theo dõi, có chuyện gì thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào." Nghĩ nghĩ, hắn nói thêm: "Tôi sẽ lập tức gọi vài người bên quân đội đến hỗ trợ các cậu. Tất cả các cậu ngồi đó nhìn cho tôi, tuyệt đối không cho cậu ta chạy trốn"
"Thiệu tiên sinh, bọn tôi có nên lên lầu không?"
"Đừng lên đó. Cậu ta chắc chắn sẽ nổi điên nếu biết tôi sai người theo dõi."
"Tìm thấy Giản thiếu rồi thì ngài con bay về không ạ?"
"Sao cậu lại nói nhiều chuyện vớ vẩn thế?"
"Vâng vâng vâng, tôi chuẩn bị chuyến bay ngay ạ."
Thiệu Quần nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay cầm điếu thuốc khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống người hắn lúc nào không hay. Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói: "Ông chủ, ngài có thể ngừng hút thuốc trong xe được không?"
Bầu không khí xung quanh Thiệu Quần lạnh xuống, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người lái xe sợ hãi, anh ta bắt đầu hối hận vì sao mình lại nói nhiều như vậy, Thiệu Quần tháo đồng hồ ra ném vào ghé phụ: "Im đi và lái xe nhanh nhất có thể. Đến sân bay.
Tài xế nhanh chóng liết qua, tuy không nhận ra nhãn hiệu nhưng những viên kim cương đính trên đó rất sáng chói, anh ta nuốt khan, đạp ga: "Tôi hiểu rồi, thưa ông chủ!"
Thiệu Quần bay đến chỗ Giản Tùy Anh đã là nửa đêm, nhưng ánh đèn mờ ảo trên lầu khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao cậu ta cũng chưa đi nên đây cũng không phải là một chuyến đi lãng phí. Hắncũng lười mắng Tiêu Chu. Sự căng thẳng vài tiếng rồi chợt dịu đi, rồi hắnkiệt sức hoàn toàn, phải ngồi sụp bên vệ đường hút từng điếu thuốc.
Hút bảy tám điếu thuốc, hắn vỗ nhẹ quần áo nói: "Các cậu đợi bên dưới." Nghĩ nghĩ, hắn đi vòng quanh một lúc mới lên lầu để xua đi mùi thuốc lá.
Khi đến cửa, Thiệu Quần mới cảm nhận đủ ý nghĩa của câu "tiểu biệt thắng tân hôn", cảm thấy trong đầu mình chỉ tràn ngập khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của Giản Tùy Anh, khiến máu trong người hắn chảy dồn dập. Lúc này hắn nóng lòng muốn mở cửa tìm Giản Tùy Anh ngay lập tức, để ôm cậu ta vào lòng, hôn Giản Tùy Anh, bởi khả năng để mất cậu ta quá đau đớn, quá thống khổ. Cảm xúc lẫn lộn đan xen khiến anh bỗng dưng hồi hộp vô cùng khi đứng đợi cậu ta ra.
Cậu ta có còn giận không?
Cậu ta chưa tha thứ sao?
Cậu ta có còn nhớ đến Lý Ngọc không?
Hay là bảo cậu ta đánh hắn, có khi sẽ nguôi ngoai một chút.
Thiệu Quần không ngừng đi tới cửa, hít sâu vài hơi, liên tục mở cố gắng vuốt thẳng tóc, qua lại nhiều lần, cuối cùng hắn cũng điều chỉnh được trạng thái vừa ý, rồi giơ tay bấm chuông. .
Không ai trả lời sau lần đầu tiên.
Lần thứ hai, vẫn không có ai trả lời.
Lần thứ ba, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, cậu ta ở đây, Giản Tùy Anh ở đây, tim Thiệu Quần như muốn nhảy lên cổ họng.
Cánh cửa mở ra.
"Tùy..." Thiệu Quần đứng nguyên tại chỗ, chưa nói xong đã cứng đờ nhìn người trước mặt.
Một thiếu nữ xa lạ thò đầu ra: "Anh là ai?"
Thiệu Quần bối rối nhìn vào bên trong và hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi là ai? Tôi là chủ nhà này."
"Bớt nhảm nhí, gia chủ căn nhà này là đàn ông."
Nữ nhân chán ghét nhìn Thiếu Quần: "Đừng nói bậy, ta thật sự là chủ nhà"
Thiệu Quần bình tĩnh lại một chút: "Nhà này bán rồi à?"
Người phụ nữ chợt hiểu ra, tò mò hỏi: "Ồ, anh là bạn của chủ cũ à?"
"Người bán cho cô đâu rồi?" Thiệu Quần bối rối, cho dù bán đi, thủ tục có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy sao? Nhà có thể bàn giao nhanh như vậy sao? Hơn nữa Tiêu Chu vẫn luôn để mắt tới nó trước đây. Điều đó là không thể!
"Anh ta..." Người phụ nữ đầy ẩn ý nhìn Thiệu Quần, "Anh ta chết rồi."
Thiệu Quần sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh cười: "Cô đang đuà tôi ta à? Mấy ngày trước tôi..."
"Tôi đùa gì chứ? Anh ấy mới vừa mất hôm qua thôi."?
Thiệu Quần cảm giác như bị sét đánh, cổ họng tắc nghẽn, không thở được, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt, cơn đau nhói lan khắp nơi, hắn không thể suy nghĩ được.
"Cô nói cái gì vậy? Cô nói cái quái gì vậy?!" Thiệu Quần trở nên cuồng loạn. Hắn ta lắc mạnh người phụ nữ trước mặt. Hắn không tin. Làm sao hắn có thể tin được? Làm sao một người sống làm sao có thể biến mất dễ dàng như vậy chứ"
Người phụ nữ dùng sức đẩy anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: "Tôi cảnh cáo anh, tránh xa tôi ra nếu anh còn tái phạm, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
"Nghe nói anh ta là gay, tìm mấy ông chủ lớn chơi đùa, anh ta đầu óc có bệnh thật, nghe nói còn ngủ với nhiều người như vậy. Có lẻ là có chút sở thích đặc biệt." Giọng nữ trầm thấp, cô ta gần như nghiêng người vào tai Thiệu Quần: "Tôi nghe nói mấy ông chủ đó có người úng tôi nói rằng dùng thắt lưng đánh anh ấy, thậm chí còn dùng đá viên lạnh, rượu vang đỏ, v.v. Có nhiều người chơi nặng quá, nên anh ta chịu không nổi,..."
Đá viên lạnh..
Rượu...
Cô gái còn đang nói cái gì, nhưng Thiệu Quần lại không nghe được, hắn đau đầu muốn nứt ra, vô số ký ức điên cuồng ập đến trong hắn, từng đợt tim đập nhanh từng đợt gần như khiến hắn suy sụp. Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh! ! !
Đôi mắt hắn dần dần tối lại, hai chân không còn đỡ được cơ thể nữa, cơ thể gần như nghiêng 190 độ dọc theo góc tường từ từ mềm nhũn, cả thế giới lúc này đối với hắnnhư choáng váng và hỗn loạn, đột nhiên. Một luồng ánh sáng trắng xẹt qua, kéo anh về hiện thực, anh theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, anh nhìn thấy người phụ nữ đang cầm điện thoại di động đối diện với mình.
"Thật bất ngờ!" người phụ nữ nói với nụ cười tự hào.
"Cái, cái gì?" Thiệu Quần khó khăn hỏi.
"Ồ, nhiệm vụ đã hoàn thành!"
"Nhiệm vụ gì??" Thiệu Quần nửa dựa vào tường, nghi hoặc nhìn cô ta.
Người phụ nữ đang đắm chìm trong điện thoại di động, phải rất lâu cô mới trả lời: "Ồ, Giản ca bảo tôi nói dối anh rằng anh ấy đã chết, sau đó chụp ảnh anh trông ngốc nghếch gửi cho anh ấy. " Cô ấy nhìn Thiệu Quần đùa giỡn: "Là 50.000 nhân dân tệ. !"
"Giản Tuỳ Anh! Đồ khốn kiếp!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip