Cái nắng chói chang của tháng tám cũng không toả sáng bằng nụ cười của anh.

Cả ngày hôm nay cậu như muốn chết lặng. Mẹ và dì luôn liên tục sai bảo  cậu làm này làm kìa. Trong khi Châu Dã và Mã Văn Viễn chỉ ngồi đó tám chuyện cùng hai người. Công bằng ở đâu vậy?
Rửa xong chén bát, Cung Tuấn liền lên phòng mình lấy điện thoại. Cả một buổi cậu chưa nhắn tin với Trương Triết Hạn câu nào.
Từ lúc gặp Trương Triết Hạn cậu đặc biệt cảm thấy vui vẻ. Lúc anh chơi bóng rổ Cung Tuấn cảm thấy được nhiệt huyết của anh, hiếu thắng, ngang ngược, ngông cuồng, kiêu ngạo và Trương Triết Hạn có đủ điều kiện để thể hiện các thái độ đó.
[Ngốc bạch ngọt: Có đó không?]
Ha! Giờ thì mới nhớ tới anh mày. Đúng là có mỹ nhân liền quên bằng hữu mà. Dù rất muốn trả lời tin nhắn của Cung Tuấn nhưng tay của Trương Triết Hạn đang giải bài tập rồi, giờ mà đụng điện thoại chắc phải bấm điện thoại cả hai tiếng. Nên anh quyết định giải bài xong mới trả lời Cung Tuấn.
Cung Tuấn đợi hai ba phút không thấy anh trả lời cũng đoán anh đang làm bài tập liền buông điện thoại đi tắm. Mà đi tắm vào rồi vẫn chưa thấy Trương Triết Hạn trả lời. Lòng cậu có chút yểu xìu.
Tâm tình không tốt, xuống lầu lại thấy bốn người nọ hihi haha vui vẻ. Mặt Cung Tuấn liền tối sầm lại. Mà ở đây cậu chỉ có thể bắt nạt được Mã Văn Viễn thôi.
"Biết mấy giờ rồi không? Mày tính ở đây ngủ luôn hả?"
"Ể tao có nhắn tin xin mẹ qua nhà mày rồi. Mày bị cái mặt ra làm gì vậy?"
Mẹ Cung thấy con mình tự nhiên bạo tính bất thường cũng thấy lạ.
"Để Tiểu Văn ở lại chơi, bình thường nó cũng ở lại có sao đâu."
"Người hôm nay cậu ta muốn nói chuyện cũng không phải con. Cậu ta muốn cua Châu Dã đó. Mẹ với dì đừng tin cậu ta."
Châu Dã đang ăn trái cây kế bên nghe mà muốn nghẹn. Tuấn ca bị ai nhập rồi vậy?
Mã Văn Viễn vừa nghe cậu nói xong chỉ thiếu điều nhét trái banh vào miệng cậu. Rất nhanh bắt tay cậu lôi ra phía nhà bếp.
"Cung Tuấn, tổ tông của tôi. Tao nhớ hôm nay tớ không nghẹo gì mày mà. Mày kiếm chuyện với tao chi vậy hả?"
"Ngứa mắt lũ yêu nhau."
"Vô lí. Tao thích em ấy cả năm nay, quen cũng được ba tháng rồi, trước đó sao mày không ngứa mắt. Trước mặt phụ huynh ngứa mắt cái gì, đưa đây tao gãi cho."
Mã Văn Viễn không hiểu nổi ai lại rảnh đi chọc tiểu tổ tông này, làm cậu là người ăn đủ.
Cậu đẩy Mã Văn Viễn đang bay lại cậu ra một cái, mắt liên tục chớp. Miệng muốn nói lại không nói. Úp úp mở mở một hồi mới dám nói ra.
"Người ta không trả lời tin nhắn tao."
"Mẹ tôi ơi! Người ta không trả lời thì mày... Gì vậy mày??? Có người không trả lời tin nhắn của mày luôn hả?"
Ai có thể từ chối sự đẹp trai của Cung Tuấn, best my friend được vậy?
"Mày yêu qua mạng hả? Sao có người gặp mày rồi còn biết làm giá được vậy?"
"Không có, anh ta biết mặt tao."
"Vậy chắc mày phải nhắn gì vô duyên lắm người ta mới không thèm trả lời này đó."
"Tao hỏi người ta có đó không thôi."
Vậy cũng không tính vô duyên mà. Trong lúc Mã Văn Viễn suy nghĩ nguyên nhân thì chuông tin nhắn của Cung Tuấn lại vang lên.
[Triết Hạn: Mới làm bài tập xong. Có chuyện gì sao?]
Thấy tin nhắn của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn không thèm nghe ý kiến của Mã Văn Viễn nữa. Một nước đi lên phòng.
[Em vừa ăn xong, nãy giờ quên nhắn tin cho anh.]
Có trời chứng dám, Trương Triết Hạn type tin nhắn cực kì lâu, cậu thấy dấu ba chấm trong khung chat cứ nhấp nháy liên tục cả hai ba phút thì anh ta mới gửi tin nhắn qua.
[Triết Hạn:... không sao, đâu cần thiết phải nhắn tin mỗi ngày đâu.]
Ừm nhỉ? Tại sao cậu lại sợ khi không nhắn tin với anh ta chứ? Cậu có nhiệt tình quá rồi không? Nhận được tin nhắn của Trương Triết Hạn rồi cậu không biết phải trả lời như thế nào. Vậy nên cuộc trò chuyện của cả hai đã dừng lại ở đó.

Cung Tuấn học Tam trung nên về việc học của cậu dễ thở hơn bên Nhất trung trường Trương Triết Hạn. Ở trường cậu cũng thuộc dạng nổi tiếng. Chỉ có điều tính tình của cậu khá nội diễm, cậu cười với người khác trông có vẻ thân thiện nhưng thật chất tất cả chỉ để đối phó giao tiếp.
Đang trong lớp học Cung Tuấn, nhìn thấy học sinh đang chạy dưới sân qua cửa sổ, cậu không khỏi nhớ đến hình ảnh khi Trương Triết Hạn chơi bóng rổ.
Vòng eo thon, chân dài thẳng tấp. Hết sức nhanh nhẹn chạy trên sân. Các cơ bắp tay vừa vặn, liên tục bắt bóng, đập bóng, chỉ huy đồng đội chạy vị trí.  Đặc biệt là nụ cười rạng rỡ khi anh đưa bóng vào rổ. Cậu thấy rằng nụ cười lúc đó của Trương Triết Hạn còn toả sáng hơn cả cái nắng của mùa hè.
"Cung Tuấn em nhìn đi đâu đó. Đọc đoạn này cho cô."
Cô tiếng Anh đang luyên thuyên đọc bài cũng không nhịn nổi cái vẻ lơ đãng của Cung Tuấn. Tứ phía còn toát ra màu hồng phấn nữa, Cung Tuấn - học sinh cô cưng nhất, yêu sớm rồi sao???
Cũng may anh em bốn bể là nhà, rất nhanh có bạn học chỉ bài đọc cho Cung Tuấn.
"English brings about many advantages. Firstly, learning English well boosts your employment potential.... That's much more convenient. To conclude, English brings a lot of benefits, and I am sure that you will regret if you do not study it properly."
Đối với Cung Tuấn đoạn văn này quá dễ, chủ yếu là khi Cung Tuấn phát âm tiếng Anh thì giống như có từ tính, thu hút tất cả mọi người chăm chú nghe theo.
Cô giáo hài lòng cho Cung Tuấn ngồi xuống, cảnh báo cậu chú ý vào học tập, không nên lơ là. 
Ở bên này Trương Triết Hạn thì đang lo cho kì thi tháng sắp tới, chỉ còn hai ngày nữa thi rồi. Bình thường thì anh không lo lắng lắm nhưng đợt trước anh thi đứng top 3 của trường mà Trương Triết Hạn có dã tâm, một là lên hạng hai là bằng hạng cũ chứ không muốn thụt lùi.
Bọn Tiểu Vũ cũng đã quen nhìn Trương Triết Hạn liều mạng nên cũng biết có khuyên cũng không khuyên được gì. Chỉ biết chiều theo ý anh ta, giúp anh lấy đồ ăn trưa, có trực cũng trực dùm anh. Phải nói là họ rất chiều Trương Triết Hạn luôn đó, như hai bà mẹ chăm nom con vậy.
Hôm nay ra về, Trương Triết Hạn còn vừa đi vừa học xem sách tài liệu. Thì thấy Mã Văn Viễn cùng cô gái hôm trước nắm tay nhau ra về.
Trời ơi bão táp mưa sa, Cung Tuấn bị chính bạn thân mình cắm sừng rồi hả?
Anh đang suy nghĩ có nên nói cho Cung Tuấn biết không? Lúc này Trương Triết Hạn mới nhớ lâu rồi không nói chuyện với Cung Tuấn nữa. Giờ liên lạc lại liền báo tin người ta bị cắm sừng quá nghiệt ngã quá không. Nhưng mà nhìn anh em mình bị đội nón xanh như vậy Trương Triết Hạn có chút tội nghiệp Cung Tuấn. Vậy nên anh quyết định lấy điện thoại gọi vào số Cung Tuấn.
Cung Tuấn lúc này đang mua hạt dẻ bên đường, có chút không tin nhìn vào màng hình thấy tên Triết Hạn đang gọi.
"Alo, em nghe."
- Nè Cung Tuấn cậu đang ở đâu vậy? Qua trường tôi đi.
"Em vừa tan học, đang mua hạt dẻ. Anh ăn không? Chỗ này ngon lắm, em mua cho anh nha."
- Đầu cậu màu xanh lè rồi còn ở đó mà ăn hạt dẻ. Mau qua đây cho cậu 5 phút đó
"Em em biết rồi."
Dù không hiểu tại sao bản thân đầu bị xanh lè nhưng mà nghe giọng nói của Trương Triết Hạn có vẻ rất gấp Cung Tuấn cũng hồi hợp hồ đồ nghe theo. Nhận lấy túi hạt dẻ liền phi như bay đến trường của Trương Triết Hạn.
Lúc Cung Tuấn chạy đến nơi thở muốn không ra hơi, phải chóng gối thở thì Trương Triết Hạn với tay lấy bịch hạt dẻ lên ngửi ngửi. Bóc một hạt ăn xong còn gật đầu tán thưởng.
"Anh đã bảo không cần mua mà. Thơm đó."
"Em ... em..."
Em mua cho em, chưa kịp ăn. Cung Tuấn nói không nổi một câu chỉ biết nói em em thôi.
"Người đi rồi, cậu lâu quá đi à."
"Người nào vậy anh?"
"Bạn gái cậu đó cùnh với anh em của cậu."
"Bạn gái em á??"
Cung Tuấn chưa nghĩ được bản thân có bạn gái từ bao giờ. Đầu đầy sự chấm hỏi.
"Ừm cô bé hôm thứ 6 tuần trước cùng cậu đi về á. Hôm nay tôi thấy cùng bạn hôm chơi bóng rổ với cậu."
Trương Triết Hạn vừa ăn vừa nói, cảm thán hạt dẻ chỗ này Cung Tuấn mua ngon, mốt có dịp hỏi chỗ mua mới được. Lo ăn đến nổi vỏ hạt dẻ còn vươn trên miệng mà anh cũng không biết. Cung Tuấn còn rất tự nhiên lấy khăn giấy ra lau cho anh. Không hề ngượng ép chút nào, Trương Triết Hạn cũng rất tự nhiên để Cung Tuấn lau cho.
"Cho nên anh gọi cho em đến đây đó hả?"
"Chứ sao nữa? Tôi không thể để anh em mình đội nón xanh được. Phải báo cho cậu một tiếng đó, mà cậu đến chậm quá họ lên xe đi mất rồi."
Cung Tuấn đoán được anh hiểu lầm mình và Châu Dã. Nhưng mà cậu cũng không có ý định giải thích. Dù sao anh ta cũng đâu hỏi cậu có phải không đâu.
Lau xong miệng, Cung Tuấn lấy tờ khăn giấy khác để lau tay cho Trương Triết Hạn, chủ động kẹp túi hạt dẻ vào nách, hai tay thì lau.
"Ừm họ thật xấu xa, không đợi em tới bắt tại trận anh ha."
"Đúng vậy. Thôi cậu đừng buồn. Đợi anh thi tháng xong sẽ đi giải khoay với cậu."
"Anh nói rồi đó. Phải đi giải khoay với em đó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip