105Thiên Thành Chi Lệnh


Trên đường, hai người ba ngựa đang nhanh chóng lao vụt.

Một người một bộ quần áo đỏ, phía trước người hắn là một nam tử áo xanh đang hôn mê

Một người một bộ quần áo đen, xách một cán trường thương màu bạc

Đó là tổ ba người Tuyết Nguyệt Thành  một đường bị đuổi giết, mấy phen trải qua sinh tử  —— Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc cùng với Tiêu Sắt hôn mê bất tỉnh

"Thiên Lạc sư tỷ, hay là ngươi đi trước đi, thế lực Tuyết Nguyệt Thành khổng lồ. Chúng ta cần tìm một đồng minh Tuyết Nguyệt Thành tới trợ trận a, nếu không chạy như vậy cũng không phải là biện pháp." Lôi Vô Kiệt có chút mệt mỏi kiệt lực.

Tư Không Thiên Lạc lắc đầu: "Nếu như đại sư huynh ở chỗ này, như vậy hắn nhất định có thể làm được. Ta thuở nhỏ rất ít rời đi Tuyết Nguyệt Thành,  trên giang hồ không có qua lại với ai. Chớ nói tìm đồng minh tới trợ trận, ta ngay cả việc Tuyết Nguyệt Thành có những đồng minh nào cũng không biết."

Lôi Vô Kiệt không biết làm sao: "Ta hai lần bị đuổi giết lúc đó đi theo đại sư huynh, nhưng bây giờ biến thành Nhị sư tỷ, cảnh ngộ liền rơi xuống ngàn trượng?"

Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một chút: "Nhưng ta trước khi ra cửa, len lén từ nơi của cha cầm đi một món, nói là có vật này, thì đồng minh gần đây của Tuyết Nguyệt Thành sẽ thấy, sẽ tới tương trợ."

"Thứ gì?" Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tư Không Thiên Lạc từ trong lòng ngực móc ra, là một mũi tên dài : "Cha ta lúc ấy nòi đây là nhất tên xuyên vân, gọi thiên quân vạn mã."

Lôi Vô Kiệt siết ngựa, từ trong tay Tư Không Thiên Lạc nhận lấy mũi tên dài, hơi trầm ngâm một chút, bỗng nhiên ngón tay đuôi tên quét một cái, lóe lên một đạo Hỏa tinh,  mũi tên dài kia bỗng nhiên từ trong tay Lôi Vô Kiệt bay ra, bay thẳng lên không, nổ ra một đóa hoa lửa, so với thuốc nổ Lôi Vô Kiệt hôm đó , còn sáng đẹp hơn mấy phần, hắn cười một cái: "Biết. là tín hiệu Tuyết Nguyệt Thành cầu cứu , nếu đồng minh phụ cận thấy được, nhất định sẽ tới tương trợ."

Tư Không Thiên Lạc cũng cười nói: "Sớm biết như vậy, liền sớm thả. Chỉ là. . . Chỉ chỗ lửa này thì đồng minh kế cận Tuyết Nguyệt Thành sẽ thấy sao?"

Tiêu Sắt hôn mê tựa hồ nghe được  đối thoại của bọn họ, ráng hé mắt, thanh âm hơi thở mong manh: "Bạch. . . Ngu si."

Cách đó không xa, sáu bóng người bỗng nhiên dừng bước.

Một người cầm cự kiếm, một người quần áo đỏ, một người quần áo tím, một người quần áo trắng, còn có hai người quần áo đen

Sát thủ Ám Hà : Tô Xương Ly, Tô Hồng Tức, Tô Tử Y, Mộ Lương Nguyệt, Tạ Hội, Tạ Linh.

Tô Xương Ly chống kiếm ngắm phía tây, chân mày hơi nhíu chặc: "Kia là tín hiệu Tuyết Nguyệt Thành, bọn họ đang cầu viện."

Tô Hồng Tức cười một chút: "Phụ cận gần đây lấy đâu ra đồng minh của bọn họ, nói là cầu viện, nhưng rõ ràng là bại lộ vị trí của bản thân."

"Đuổi." Tô Xương Ly đem kiếm vác ở trên vai.

Sau lưng hắn Mộ Lương Nguyệt chợt phát ra một tiếng thét kinh hãi: "A Anh?"

Tô Xương Ly nghiêng đầu, chỉ thấy một người thân hình khôi ngô , nhưng sắc mặt của người đang đứng ở nơi đó, trên mặt mang nụ cười âm tà có một loại quỷ dị không nói ra được

Tô Xương Ly cau mày: "Mộ Anh, ngươi thất bại."

Mộ Anh cười lạnh một chút: "Ngươi không phải cũng thất bại sao?"

Tô Xương Ly trầm giọng nói: "Lúc ấy bọn họ có núi Thanh Thành trợ trận."

Mộ Anh lắc đầu: "Xương Ly, sát thủ chỉ hỏi kết quả, không hỏi tại sao."

Tô Xương Ly nắm cự kiếm trong tay: "Cho nên ta tới nơi này, ngươi biết chúng ta làm việc,  không chết thì."

"Không nghỉ!" Mộ Anh bỗng nhiên giận quát một tiếng.

Hai người đồng thời đứng dậy, hướng tín hiệu kia cấp tốc bước đi. Tốc độ như bay, xa xa đem năm người của hắn bỏ rơi ở sau lưng. Một người tay cầm cự kiếm, chạy nhanh như sấm, khí thế hung hăng. Người kia cả người thân hình nhẹ nhàng, trường bào tung bay, mặt mũi trên mặt không ngừng quỷ dị biến đổi.

Mộ Lương Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi trước, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tô Hồng Tức nhẹ giọng nói: "Nhiều năm như vậy, nhiệm vụ của bọn họ lần đầu tiên gặp thất bại, ai cũng muốn cứu vãn lần thất bại này ."

Tô Tử Y cười quyến rũ nói: "Có muốn đánh cuộc xem ai đem ba đầu người gỡ xuống trước không?"

Mộ Lương Nguyệt đi về trước bước ra một bước: "Thay vì ở chỗ này đặt tiền cuộc, không bằng mình cũng tiến vào trong cuộc đi."

Lôi Vô Kiệt bất mãn vỗ một cái trước người Tiêu Sắt: "Ngươi tỉnh? Ngươi làm sao vừa tỉnh liền mắng người? Làm sao lại ngu dại!"

Tư Không Thiên Lạc giận trợn mắt nhìn hắn một cái: "Nhẹ một chút!"

Tiêu Sắt nhẹ giọng nói một câu,  thanh âm đứt quãng, nhỏ không thể nghe nổi.

Lôi Vô Kiệt đem lỗ tai đến gần Tiêu Sắt : "Ngươi nói lớn tiếng lên, không nghe rõ."

"Mau. . . Chạy mau!" Tiêu Sắt miệng to thở hổn hển.

Lôi Vô Kiệt sững sốt một chút, đem đầu duỗi trở lại, khẽ cau mày: "Chạy mau? Thiên Lạc sư tỷ, Tiêu Sắt nói, chạy mau?"

Tư Không Thiên Lạc bỗng nhiên giục ngựa vòng vo một vòng, chợt thấy hai bóng người xa xa, đang hướng về phía bên này cấp tốc chạy tới, cả kinh nói: "Đúng là nên chạy!"

Lôi Vô Kiệt theo ánh mắt Tư Không Thiên Lạc nhìn sang, trong lòng cũng thầm mắng một tiếng, cứ tưởng là gặp đồng minh, tại sao lại là hai con quỷ kia chứ ? Hắn vội vàng vỗ mông ngựa một cái, cùng Tư Không Thiên Lạc cấp tốc chạy đi.

Nhưng bóng người Tô Xương Ly cùng Mộ Anh càng ngày càng gần, dưới chân bọn họ như đạp sấm, mấy cái tung người không ngờ ép tới phía sau bọn họ.

"Bọn họ làm sao nhanh như vậy!" Lôi Vô Kiệt thán phục.

"Không phải chúng ta nhanh, là do ngươi. Quá chậm!"

Tô Xương Ly cùng Mộ Anh nhảy lên một cái, một người tay huy cự kiếm, hướng về phía Lôi Vô Kiệt chém xuống một kiếm, một người trong tay khí lạnh tăng vọt, đánh về phía sau lưng Tư Không Thiên Lạc .

Lôi Vô Kiệt huơ kiếm , Tư Không Thiên Lạc quăng trường thương lên, nhưng quá chậm! Bọn họ mặc dù uống đan dược Tiêu Sắt cho, nhưng mấy ngày liên tiếp đi đường, độc trên người độc chỉ giảm tám thành, hôm nay đấu với Tô Xương Ly cùng Mộ Anh liên thủ, bọn họ tuyệt đối không có phần thắng!

Nhưng chợt có một trận gió rét tấn công tới.

Tô Xương Ly chợt ngẩng đầu.

Hai thanh kiếm, hai chuôi giống nhau như đúc .

Hai người, hai dáng dấp giống nhau như đúc

Song kiếm , kiếm khí tung bay, gắng gượng đem kiếm Tô Xương Ly ngăn cản trở về.

Tô Xương Ly thu kiếm rơi xuống đất, thấp giọng quát hỏi: "Ai?"

Một người trong đó nâng kiếm quát to, có một loại ngang ngược uy mãnh không nói ra được : "Hà Khứ!"

Một người khác lấy kiếm chống đất, hơi cúi đầu, tựa hồ có mấy phần ngượng ngùng: "Hà Tòng."

Mà bên kia, cũng có một chưởng đối mặt sương huyền chưởng của Mộ Anh  Mộ Anh hơi sững sờ, chưởng lực kia kỳ quái, không cương liệt, nhưng tựa hồ như đem nội kình của mình tiết đi. Hắn vội vàng thu chưởng,  lui đến bên người Tô Xương Ly .

Lại thấy người nọ nhảy xuống, ở phía trước,  áo dài trắng trên người tung bay , sau lưng có một chữ  "Đánh cuộc" thật to , gây cảm giác khoe khoang phách lối. Hắn nghiêng đầu qua, nhìn về phía Lôi Vô Kiệt cùng Tư Không Thiên Lạc: "Thiên Lạc sư tỷ, Lôi sư đệ, làm sao chật vật như vậy a."

Lôi Vô Kiệt cùng Tư Không Thiên Lạc kêu lên: "Lạc Minh Hiên?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip