130Nguyên là cố nhân


Uyên Chỉ Thành.

Nha môn Tri phủ.

Mọi người vây ở bên người Diệp Nhược Y trố mắt nhìn nhau, Lôi Vô Kiệt bắt lại bả vai Đường Liên , vội la lên: "Đại sư huynh, các ngươi không phải cùng đi Đường Môn sao? Ngươi không nói là sư phụ ngươi có biện pháp chữa trị cho nàng sao? Làm sao lại trở thành như bây giờ?"

Đường Liên lắc đầu, tránh đề tài này: "Nói ra rất dài dòng, còn bây giờ lo nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Diệp cô nương rồi nói sau. Tiêu Sắt,  Bồng Lai Đan của ngươi có hữu dụng không?"

"Vô dụng." Tiêu Sắt cau mày, đáp phải đơn giản .

"Vô dụng?" Lôi Vô Kiệt kinh hãi, "Tại sao vô dụng."

"Bồng Lai Đan có thể giúp nàng  nhất thời kéo dài mạng. Nhưng tim nàng bị tổn thương thành như vậy,  y thuật đã không thể cứu vãn. Nàng mặc dù có thể chống đỡ đến bây giờ, là bởi vì có một cổ chân khí giữ mạng." Tiêu Sắt đặt tay lên mạch đập của Diệp Nhược Y , thần sắc hơi kinh hãi, " cổ chân khí. . ."

"Như thế nào?" Đường Liên hỏi.

"Giống như là băng nguyên lên ánh sáng, trong âm hàn lại toát ra mấy phần ấm áp." Tiêu Sắt suy nghĩ một chút nói.

Lôi Vô Kiệt vội la lên: "Đã là lúc nào rồi, Tiêu Sắt ngươi còn có tâm tư văn chương!"

"Người kia các ngươi cũng biết." Đường Liên nói.

"Ai?" Tiêu Sắt sững sốt một chút.

"Vô Tâm hòa thượng." Đường Liên chậm rãi đáp.

Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt cả kinh, nhìn nhau: "Hắn trở lại?"

"Đúng vậy, hơn nữa công lực so với lúc trước lợi hại hơn, nếu như ta không có đoán sai, ít nhất đã vào Tiêu Diêu Thiên Cảnh." Đường Liên nói.

Lôi Vô Kiệt vừa vào Tự Tại Địa Cảnh  trong lòng một tỏa, lại hỏi: "Vậy hắn tại sao không đi theo ? Nếu hắn ở đây, là có thể cứu Diệp cô nương một mạng!"

Đường Liên nhớ tới kiếm khách mặc áo khoác màu đen kia , hơi có chút lo âu: "Chúng ta gặp một kiếm khách kỳ quái , người mặc áo khoác đen, mang một cái nón lá, cầm một thanh kiếm lớn đến khác thường . Vô Tâm tạm thời giữ chân hắn, cho nên ta mới có thể mang Diệp Nhược Y rời đi trước."

Thần sắc Tiêu Sắt động một cái, trong ánh mắt chợt để lộ ra một cổ âm hàn: "Là hắn!"

Mọi người bị giọng hắn cả kinh , Tư Không Thiên Lạc dẫn đầu hỏi: "Tiêu Sắt ngươi biết hắn?"

"Ta không biết hắn." Tiêu Sắt dừng một chút, lại nói một câu cùng nửa câu đầu không quan hệ chút nào , "Nhưng ta nhất định sẽ giết hắn." Hắn sau khi nói xong, xoay người, cúi người nhìn Diệp Nhược Y, nhẹ nhàng thở dài.

Lôi Vô Kiệt phục hồi tinh thần lại: "Tiêu Sắt ngươi than thở gì, vội vàng nghĩ biện pháp."

Tiêu Sắt bỗng nhiên hướng về phía Lôi Vô Kiệt đưa ra một cái tay: "Cầm tay ta."

"Ừ ?" Lôi Vô Kiệt sững sốt một chút.

Tư Không Thiên Lạc kịp phản ứng, vội vàng tiến lên một bước: "Tiêu Sắt ngươi vận lưu chuyển trận kia, ngươi sẽ chết!"

"Không biết. Lần này ta mượn chân khí của Lôi Vô Kiệt , Lôi Vô Kiệt luyện là tâm quyết kiếm mộ kiếm , ta liền lấy tâm kiếm bổ khuyết cho tim khuyết!" Tiêu Sắt một nắm chặc tay Lôi Vô Kiệt tay,  tay khác nhẹ nhàng khoác lên ngực Diệp Nhược Y .

"Tiêu Sắt, tay người để chỗ nào vậy!" Lôi Vô Kiệt cùng Tư Không Thiên Lạc đồng thời kinh hô.

"Im miệng." Tiêu Sắt mặt liền biến sắc, hai người cũng lập tức cấm thanh. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể tựa hồ trong nháy mắt mãnh liệt như nước thủy triều, hướng về phía lòng bàn tay của Tiêu Sắt chảy tới, sắc mặt Tiêu Sắt đỏ lên, cả người trong nháy mắt cũng bành trướng lên. Hắn từ cuốn sách vô danh của Nho Kiếm Tiên tặng cho ngộ ra được lưu chuyển trận, có thể để cho nội lực lưu chuyển mà không chạm đến ẩn mạch, giờ phút này, hắn liền muốn mượn kiếm tâm quyết của Lôi Vô Kiệt  ngăn chận thương thế của Diệp Nhược Y . Tương tự như võ công năm đó Vô Tâm  dùng qua,  trên một con sông chữa hết nội thương của Lôi Vô Kiệt bị Tử Y Hầu đánh  .

Chỉ thấy  Diệp Nhược Y một mực nhắm mắt ngủ say bỗng nhiên rên rỉ một tiếng

"Hữu dụng! Hữu dụng!" Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.

Nhưng mặt Tiêu Sắt như tử sắc, nhìn Diệp Nhược Y, tay hơi có chút run rẩy.

Trong lòng Đường Liên âm thầm cả kinh nói: Không tốt. Nhìn dáng vẻ của Tiêu Sắt, tựa hồ căn bản gánh không được chân khí kiếm tâm quyết của Lôi Vô Kiệt  . Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì thì kinh mạch cũng sẽ đứt từng khúc mà chết.

Tiêu Sắt cắn răng, bỗng nhiên một chưởng đẩy Lôi Vô Kiệt ra, tay trái hắn chợt nâng lên, chân khí màu đỏ sậm trong tay kia bỗng nhiên ngưng kết thành một thanh trường kiếm . Tiêu Sắt đem thanh kiếm khí này quơ lên thật cao , lại chợt đè xuống, đem cả một thanh kiếm cắm vào trong ngực Diệp Nhược Y

Diệp Nhược Y chợt mở mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, đem tất cả mọi người vây ở bên người nàng  mãnh động bay đi ra ngoài. Ngực nàng hồng quang lóng lánh, trong ánh mắt để lộ ra thống khổ to lớn

"Tiêu Sắt, tại sao như vậy?" Lôi Vô Kiệt cả kinh nói.

Tiêu Sắt cắn răng, nhìn Diệp Nhược Y: "Ta biết rất thống khổ, nhưng nếu như là ngươi, nhất định không có vấn đề!"

Ánh mắt Diệp Nhược Y từ từ bình tĩnh lại,  hồng quang cũng dần dần ảm đạm xuống, nàng nhìn Tiêu Sắt, trong ánh mắt lại để lộ ra một loại ý tứ giống như xa cách gặp lại : " Chưa kịp đối với ngươi nói một câu. Đã lâu."

Tiêu Sắt gật đầu một cái, đi tới, nhẹ khẽ đẩy Diệp Nhược Y một chút. Cả người Diệp Nhược Y ngã xuống, ngã ở trên giường, nhắm hai mắt lại.

"Thế nào?" Lôi Vô Kiệt vội vàng đi lên trước.

"Không có sao, nàng chỉ ngủ." Tiêu Sắt đáp.

"Chiêu vừa rồi của ngươi là cái gì, thật là —— thần hồ kỳ thần! Diệp cô nương đang bệnh liền tốt như vậy?" Lôi Vô Kiệt nhìn về Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt lắc đầu: "Khâm Thiên Giam Giam Chính cũng không chữa khỏi bệnh, ta làm sao có thể chữa khỏi. Chỉ bất quá tạm thời chế trụ thương thế của nàng thôi."

"Tiêu Sắt." Tư Không Thiên Lạc rốt cuộc nhẫn không được mở miệng nói ra nghi vấn của mình, "Ngươi cùng Diệp cô nương, quen biết từ trước sao?"

Tiêu Sắt từ từ đi ra ngoài, không nói gì.

"Ngươi tựa hồ đối với bệnh của nàng hết sức hiểu, hơn nữa mới vừa rồi nếu như ta không có nghe lầm, nàng nói." Tư Không Thiên Lạc do dự một chút, cũng nói ra, "Đã lâu?"

Lôi Vô Kiệt cũng phản ứng lại, không hiểu nhìn về Tiêu Sắt.

Chỉ có Đường Liên thần sắc mập mờ không rõ, ý vị thâm trường nhìn Tiêu Sắt.

"Đúng vậy, chúng ta từ nhỏ liền quen biết." Tiêu Sắt ngửa đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói.

Mười năm trước, Thiên Khải Thành, tướng quân phủ. Là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau. Thiếu niên cả người quần áo trắng nhẹ nhàng anh tuấn ở trong phủ tướng quân đi lang thang, lúc đi thì gặp một cô bé ngồi trên xe lăn ,  con ngươi của cô bé trống rỗng, nàng ngồi ở trong đình viện nhìn phương xa, trong miệng thấp giọng hát bài động dao không biết tên . Thiếu niên thấy cô gái liền dừng bước, từ từ đi tới trước mặt nàng đối với nàng đưa tay ra: "Tới, đứng lên."

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn về thiếu niên. Ánh mắt thiếu niên trong veo mà sáng ngời.

"Ta biết lúc này rất thống khổ, nhưng nếu như là ngươi, nhất định không có vấn đề!" Thiếu niên cười nói với nàng , nụ cười ấm áp .

Cô gái có con ngươi vô thần kia, từ một khắc đó bỗng nhiên bắt đầu có ánh sáng. Nàng lúc nắm tay của thiếu niên đó, cũng đã bắt đầu cuộc sống mới của mình

Một năm kia, Tiêu Sắt chín tuổi, Diệp Nhược Y bảy tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip