166Nhất Kiếm Sát Phố
"Đường lão thái gia đã cao tuổi như vậy, còn không bỏ được thù oán Đường Môn với Lôi gia bảo sao?" Lôi Oanh nhìn về phía Đường lão thái gia, trầm giọng nói.
Đường lão thái gia lắc đầu một cái: "Đều là lợi ích cho giang hồ , làm gì có thù oán ?"
"Lợi ích của giang hồ ?Ý Đường thái lão gia là ——" Lôi Oanh cau mày hỏi.
"Chúng ta vốn là không thù oán, chỉ do Lôi gia bảo cản đường Đường Môn , nên ta cũng chỉ là muốn trừ đi người cản đường thôi." Đường lão thái gia sâu kín nói, "Lôi Oanh, ngươi có biết ta lúc còn trẻ từng ở trước mặt lão thái gia nói một câu, ta nói ta có một mơ ước, đó chính là thiên hạ một đường."
"Thiên hạ một đường?" Lôi Oanh trầm ngâm nói.
"Đúng vậy, đường của thiên hạ một đường, chính là đường của Thục trung Đường Môn ."Ánh mắt Đường lão thái gia bỗng nhiên trở nên sắc bén.
"Ta hình như hiểu ra được ý của Đường lão thái gia . Đường Môn lần này tới, không phải là tới trả thù, mà là tới ——" Hai tay áo Lôi Oanh rung lên, "Là tới diệt môn!"
Đường lão thái gia nhẹ nhàng đưa tay một cái, chỉ thấy đệ tử trẻ tuổi ban đầu ở hậu viện canh giữ hành lý của Đường Môn đã tiến vào nội đường, đem tẩu thuốc cầm trong tay đưa tới, Đường lão thái gia nhận lấy tẩu thuốc , hút một hơi sau đó từ từ phun khói ra, hời hợt nói: "Giết hắn."
Đường Thất Sát, Đường Hoàng đồng thời xuất thủ.
Đường Thất Sát là truyền nhân của Đường Môn Thiên Yết, thân là ám khí thế gia, nhưng lại chuyên tu tập phương pháp phá ám khí , hắn có thể phá ám khí, bởi vì hắn hiểu ám khí của thiên hạ ! Hắn tên gọi là thất sát, là bởi vì thời điểm hắn thấy một người , thì trong đầu liền đã có bảy loại phương pháp giết chết người đó!
Hắn xuất thủ rất đơn giản, hướng về phía Lôi Oanh đánh một quyền.
Đường Môn được gọi là đệ nhất ám khí , đệ nhị độc dược , đệ tam thân pháp . Nội công tâm pháp, quyền thuật võ công, đao thương kiếm côn, cũng không coi là thượng thừa. Cho nên một quyền này của hắn, tất nhiên không chỉ có quyền.
Lôi Oanh cũng đánh một quyền, quyền của hắn lại bất đồng. Lôi gia bảo phong đao treo kiếm , nên trừ thuốc nổ ra, luyện liền là chỉ pháp cùng quyền pháp. Lôi môn được gọi là nhị chỉ tam quyền, nhị chỉ chính là Kinh Lôi Chỉ "Nhất chỉ phá Thương Sơn, song chỉ đoạn càn khôn " cùng Thất Thần Chỉ "Đoạn hồn phách, chặn trường sanh " , tam quyền chính là Vô Phương Quyền "Quyền chưa tới, khí đi trước " , Tiêu Diêu Quyền "Ác liệt như kiếm, phức tạp kỳ huyễn " , cùng với Ngũ Lôi Thiên Cương Quyền "Quyền phong ba ngàn dặm, cùng nhau xông giang hồ " .
Trên nóc nhà , Lôi Thiên Hổ hướng về phía Mộ Vũ Mặc đánh một quyền, quyền phong bá đạo, ép bốn cô gái trẻ Mộ gia văng ra ngoài, chỉ còn Mộ Vũ Mặc dưới quyền phong ráng chống cự, cái này chính là Ngũ Lôi Thiên Cương Quyền. Năm đó Lôi Thiên Hổ lấy quyền này xuất ra ba chưởng với U Băng trưởng lão, lấy chưởng lực vô cùng bá đạo này làm vỡ nát kinh mạch U Băng .
Mà ở bên trong phòng, sau khi Lôi Oanh đưa ra một quyền , chỉ thấy từ trên xuống dưới tất cả đều là quyền ảnh hư ảo, không thể so với uy mãnh của Ngũ Lôi Thiên Cương Quyền, ngược lại quyền lại như hoa lá tung bay, trông rất đẹp mắt.
Quyền của Đường Thất Sát bỗng nhiên thay đổi, quyền của hắn lúc gặp quyền của Lôi Oanh , bàn tay bỗng nhiên mở ra, đổi quyền thành chưởng, lòng bàn tay có Nhất Điểm Hồng quang.
Là ám khí của Đường môn, cũng là độc dược của Đường Môn: Nhất Điểm Hồng.
Nếu chạm đến Nhất Điểm Hồng, thì bàn tay sẽ giống như bị ghim một kim, chảy ra một giọt máu, tươi đẹp ướt át, xinh đẹp giống như là một viên đậu đỏ. Nhưng rất nhanh, giọt máu sẽ biến thành màu đen, sau đó chảy ngược vào trong, huyết dịch đi ngược chiều, cuối cùng cả người liền nổ bể ra, biến thành vũng nước đen dơ bẩn hôi thối văng đầy đất. Độc dược Nhất Điểm Hồng, không phải là không có phương pháp phá giải. Năm đó phái Thiên Sơn từng có người nếm trải Nhất Điểm Hồng, cuối cùng người nọ không chết, bởi vì thời khắc hắn thấy giọt máu đỏ chói kia, liền đem cả cái cánh tay bổ xuống.
Nhưng chưởng của Đường Thất Sát chạm qua quyền của Lôi Oanh , giống như chạm qua ảo ảnh, cực kỳ vô ích. Thần sắc hắn toát ra một tia kinh ngạc, Lôi Oanh cười lạnh nói: "Không nhớ rằng, trong thiên hạ người hiểu rõ họ Đường các ngươi nhất, chính là Lôi gia bảo chúng ta à!" Lôi Oanh xuất ra Tiêu Diêu Quyền, tổng cộng có chín đạo ảo ảnh, chỉ có cái cuối cùng là quyền thực
Một quyền đánh ra, đánh vào trước mặt Đường Thất Sát.
Nhưng lúc Đường Thất Sát thất thủ, thì một người khác cũng động, chính là Đường Hoàng. Chấp chưởng ngoại Đường Môn, hắn đưa ra một đạo ám khí.
Ám khí này giống như là một tờ giấy, bình thường , nhưng tờ giấy này đỏ rực!
"Là Diêm Vương Thiếp!" Ôn Lương kinh hô.
(Chú thích: Tấm thiệp mời của Diêm Vương)
Diêm vương kêu ngươi canh ba chết, ai dám lưu người đến canh năm! Trong Địa phủ có thập điện diêm vương, Đường Môn cũng có mười tấm Diêm Vương Thiếp, chỉ cần bị Diêm Vương Thiếp chạm được máu thịt, thiệp liền lập tức bể, máu nghịch lưu, tấn công tim .
Lôi Oanh một chưởng xuất ra, lấy chưởng phong đem Diêm Vương Thiếp đánh trở về.
Đường Huyền say khi đưa tay thu hồi tấm Diêm Vương Thiếp kia, xoay người một cái, hô: "Thiếp, khởi!" Chỉ thấy giơ tay lên một cái, năm tấm thiệp đỏ tươi bay ở bên người hắn. Đường Thất Sát lui đến bên người hắn, cũng hô: " Lên !" Lại thêm năm tấm Diêm Vương Thiếp đỏ tươi bay bên người Đường Thất Sát .
Thập điện diêm vương phủ, mười tấm Diêm Vương Thiếp.
"Thỉnh ngươi đi thập điện, hồn ngươi liệu an ổn chốn nhân gian?" Đường lão thái gia hút một hơi thuốc, nhẹ giọng ngâm.
"Chạy!" Ôn Lương kêu lên.
Lôi Oanh lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay phải ra, hướng về phía đường bên ngoài hô lớn: "Đồ nhi, ban kiếm!"
Thanh âm vang vọng, truyền thanh tận một dặm .
Lập tức đám người Lôi Vô Kiệt của Lôi gia bảo lẽ ra lúc này phải tới nhất thời kinh hãi.
Đường Liên thở dài nói: " vị tiền bối công lực cực kỳ thâm hậu, có thể truyền thanh đến đây?"
"Là sư phụ?" Lôi Vô Kiệt cả kinh nói, trên lưng hắn Sát Phố Kiếm lúc này chấn minh không chỉ, tựa như đáp lại một tiếng kêu kia, "Chẳng lẽ Lôi gia bảo đã bị người sở tập?"
"Sát Phố Kiếm, tới!" Lôi Oanh hô lần nữa .
Sát Phố Kiếm rốt cuộc tuốt ra khỏi vỏ, hướng về phía Lôi gia bảo bay thẳng đi, thanh thế nhanh mạnh, một chuôi hồng quang phá trường không, âm thanh kỳ diệu giống như tiên hạc kinh minh!
Đường Huyền cùng Đường Thất Sát tuy không biết ý Lôi Oanh nói gì, nhưng không dám đợi thêm, đưa tay đánh ra mười tấm Diêm Vương Thiếp. Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh của Đường Môn , mười tấm Diêm Vương Thiếp, không thể lui , càng không thể tiến, chỉ có chết hay là không chết .
Nhưng có một đạo hồng quang đánh vào nội đường.
Đường lão thái gia buông tẩu thuốc xuống, hơi nhíu mày.
Đệ tử trẻ tuổi hầu hạ Đường lão thái gia kia lộ ra khuôn mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
Trong lòng Đường Huyền và Đường Thất Sát lướt qua một tia kinh hoàng.
Đạo hồng quang kia rơi vào trong tay Lôi Oanh , hồng quang chợt lóe, gắng gượng đem toàn bộ mười đạo Diêm Vương Thiếp ngăn lại.
Lôi Oanh ra một kiếm, Lôi Oanh tướng mạo tầm thường, không coi là anh tuấn, nhưng một kiếm này, lại đẹp đến trình độ cao nhất. Hồng quang diêm dúa lòe loẹt, như một mỹ nhân khuynh quốc vận xiêm y đỏ rực, ở trên võ đài tràn đầy hoa vũ mà nhẹ nhàng khởi vũ . Nhưng kiếm này cũng ác đến trình độ cao nhất, đằng sau mỹ nhân hồng y chính là một lưỡi dao sắc bén, nguy hiểm đến đáng sợ!
Năm đại Kiếm Tiên, kiếm của Cô Kiếm Tiên chính là cô độc , kiếm của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên chính là mỹ, kiếm của Đạo Kiếm Tiên chính là kỳ, của Nho Kiếm Tiên chính là nhã, Nộ Kiếm Tiên chính là phách. Mà kiếm của Lôi Oanh này bước lên hàng Kiếm Tiên, không phải chỉ vì kiếm của hắn tên là Sát Phố Kiếm, mà bởi vì kiếm của hắn chính là —— đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip