173Phúc vũ phiên vân ( thượng )

Thấy mảnh kiếm vụn kia đang hướng về phía mình bay tới, Lôi Vô Kiệt vội vàng giơ Tâm Kiếm lên, nhưng có một  mảnh vụn lao qua cổ tay của hắn , hắn ăn đau, Tâm Kiếm lại rời khỏi tay, hắn vội vàng đưa tay muốn cầm lại. Lại thấy Tô Mộ Vũ một bước bước đến  trước mặt hắn, một cước đem hắn đá ra ngoài, sau đó có ba mảnh kiếm vụn đánh vào trên người hắn. Tô Mộ Vũ dựng thân, nhẹ nhàng quay kiếm trong tay, nói: " chính là  danh kiếm Tâm Kiếm đứng hàng thứ ba trong thiên hạ ?"

Tâm Kiếm chấn minh không chỉ, muốn tránh thoát khỏi tay Tô Mộ Vũ, lại thấy Tô Mộ Vũ lấy tay nhẹ nhàng phất qua thân kiếm, đem kiếm kia đang bất an chấn động sanh sanh mà ép xuống.

Lôi Vô Kiệt té xuống đất, bả vai phải cũng không ngừng chảy máu.

Diệp Nhược Y đang muốn tiến về phía trước tương trợ, lại bị Tiêu Sắt đưa tay ngăn lại: "Vẫn chưa kết thúc, chờ một chút."

Vừa dứt lời, Lôi Vô Kiệt liền giãy giụa đứng lên, nhìn Tâm Kiếm trong tay Tô Mộ Vũ , bỗng nhiên phẫn nộ quát: "Kiếm tới!"

Chỉ thấy Tâm Kiếm kia đang bị Tô Mộ Vũ dùng chân khí đè xuống lại lần nữa kinh minh đứng lên!

"Kiếm tới!" Lôi Vô Kiệt lại gầm lên lần nữa

Tâm Kiếm kia trong nháy mắt kéo cả Tô Mộ Vũ hướng về phía trước !

"Hảo kiếm, hảo kiếm khách." Tô Mộ Vũ gật đầu, bỗng nhiên nhấc chân đạp một cái trên đất, thân hắn rốt cuộc cũng ngừng lại, hắn đem Tâm Kiếm để ở trước mặt, quát lên: "Chỉ!"

Tâm Kiếm bỗng dưng an tĩnh trở lại, Lôi Vô Kiệt lùi lại một bước, khạc ra một ngụm máu tươi.

" Lên !" Tô Mộ Vũ chợt nhấc kiếm, một kiếm hướng Lôi Vô Kiệt đâm tới.

Diệp Nhược Y vội vàng quay đầu nhìn về Tiêu Sắt, Tiêu Sắt chau mày, nhưng vẫn không nói chuyện. Mà Lôi Vô Kiệt lại đột nhiên đi về phía trước một bước, Tâm Kiếm đâm vào bả vai hắn, nhưng chỉ có tiến một tấc, liền dừng lại.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, nhẹ giọng khen ngợi: " Được."

Lôi Vô Kiệt dùng hai ngón tay phải kẹp lấy Tâm Kiếm, nhất chỉ phá Thương Sơn, song chỉ đoạn càn khôn, Lôi môn Kinh Lôi Chỉ!

Lôi Vô Kiệt lại đưa tay trái ra hướng về phía Tô Mộ Vũ chỉ một cái, đoạn hồn phách, chặn trường sanh, Thất Thần Chỉ của Lôi môn !

Tô Mộ Vũ lập tức cất kiếm mãnh lui, trong ánh mắt toát ra mấy phần khen ngợi : "Lấy tuổi tác ngươi, vừa tu tập kiếm thuật, Hỏa Chước Thuật cùng Vô Phương Quyền , mà lại vừa tinh thông hai môn chỉ pháp của Lôi gia bảo , quả thật không dễ."

"Cũng chỉ là luyện qua, vốn chỉ hiểu biết sơ sài." Lôi Vô Kiệt đã bị thương khắp người, nhưng mặt vẫn nở nụ cười, "Cái này không phải là do ta sắp chết sao? Ép ta phải bức ra. Ngươi muốn ta dùng song chỉ thêm một lần nữa, ta cũng không làm được."

"Nếu song chỉ kia không dùng được,  ngươi cũng không có kiếm trong tay, như vậy ngươi còn tiếp tục đánh nữa sao?" Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

"Nếu như ta không đánh, ngươi có thể bỏ qua cho ta, bỏ qua cho bằng hữu của ta sao?" Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tô Mộ Vũ lắc đầu, đáp phải dứt khoát: "Không thể."

"Vậy cái vấn đề này sẽ không có ý nghĩa." Hai tay áo của Lôi Vô Kiệt rung lên, quần áo đỏ tung bay, hồng quang trong ánh mắt lại lần nữa sáng lên, "Tới đi! Ta còn một chiêu cuối cùng chưa dùng, nếu như ngươi muốn bàn sinh tử, Hảo! Ta liền cùng ngươi bàn sinh tử."

Lôi Vô Kiệt hai tay nắm thành quyền, làm ra một chiêu thức mở đầu, đó là Đại La Hán Quyền mà võ tăng bảy tuổi ở Thiếu lâm tự cũng biết

Tô Mộ Vũ tay phải nhẹ huơ kiếm một cái: "Như quân mong muốn."

Bên kia, Đường Liên cùng Tư Không Thiên Lạc hai người hợp lực đánh một trận với Tạ Thất Đao nhưng vẫn không có tiến triển. Đường Liên cùng Tư Không Thiên Lạc đều đã thở hồng hộc, mà Tạ Thất Đao đã hơn sáu mươi tuổi lại vẫn hô hấp thong thả, cầm đao đứng, hắn hướng về phía Đường Liên hỏi: "Ngươi là đệ tử Đường Môn , vì sao không thấy ngươi sử dụng ám khí?"

"Ta là người Đường Môn , nhưng cũng là đệ tử Tuyết Nguyệt Thành , lần này ta vì Tuyết Nguyệt Thành tới, không phải vì Đường Môn." Đường Liên nắm Chỉ Tiệm Nhận, chăm chú nhìn Tạ Thất Đao.

"Ta hiểu, ngươi chính là một thiếu niên kiên cường ." Tạ Thất Đao gật đầu, "Lần này ta và Đường Môn các ngươi hợp tác, nhưng ta thấy, bọn họ không bằng ngươi. Chỉ tiếc ta là sát thủ, vừa muốn tán thưởng ngươi, cũng vừa muốn giết ngươi."

Tư Không Thiên Lạc rung lên trường thương, ngân quang thoáng hiện: "Hãy bớt nói nhảm đi!"

"Ngươi có một binh khí rất tốt. Ta cũng đã từng có, là một thanh đao do chính ta đánh , dùng suốt bốn mươi năm, tu bổ hơn trăm lần." Tạ Thất Đao giơ trường đao lên, "Đáng tiếc nó đã bị người khác làm gãy, nếu ta có thanh đao kia, các ngươi hiện tại đã là người chết."

"Nói khoác mà không biết ngượng." Tư Không Thiên Lạc tức giận.

Nhưng Tạ Thất Đao lại không để ý tới nàng, tự nhiên nói: "Ta đi chuyến  này, là chuyến cuối, nếu mang theo mình nhiều binh khí hỏng thì mạng cũng sẽ không giữ lâu. Lần này sau khi giết các ngươi , ta liền thối lui vị trí gia chủ Ám Hà Tạ gia , lánh đời ẩn cư."

Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương chỉ Tạ Thất Đao, không hiểu nói: "Ngươi lão đầu này cũng thật là kỳ quái, ngươi muốn thoái ẩn liền thoái ẩn, muốn chết thì chết, nói với chúng ta chuyện này để làm gì?"

"Là lão đầu tử ta nhiều lời." Tạ Thất Đao cười nhạt, "Chỉ vì các ngươi là  hai người ta giết cuối cùng trên đời, cho nên là nhiều lời thêm một chút."

"Ngươi nếu như giết chúng ta, cả đời này cũng đừng nghĩ an tâm!" Tư Không Thiên Lạc cả giận nói.

"Ngươi là muốn nói, các ngươi một người là con gái của Thương Tiên , một người là đệ tử tửu tiên , nếu ta giết các ngươi, Tư Không Trường Phong cùng Bách Lý Đông Quân tất không tha cho ta?" Tạ Thất Đao một bước đi về phía trước, "Ta giết người nhiều năm như vậy , hiểu được một cái đạo lý. Chỉ khi thời điểm một người sợ một người, mới dùng người khác tới uy hiếp đối phương."

Tư Không Thiên Lạc sững sốt một chút, nàng tự ngày trước ghét nhất liền là bốn chữ "Con gái Thương Tiên", bởi vì nàng cho là mình hoàn toàn không dựavào vinh quang của phụ thân mà xông xáo giang hồ, mà nàng chính là nàng, Tư Không Trường Phong liền là Tư Không Trường Phong. Nhưng đúng như Tạ Thất Đao nói, giờ phút này nàng đích xác là sợ! Nàng giờ phút này suy nghĩ nếu như Tư Không Trường Phong xuất hiện ở nơi này, ngăn ở trước người của nàng một cán thương , thì trong thiên hạ có người nào tổn thương được nàng?

Tạ Thất Đao đã một đao chém tới, Đường Liên tung người nhảy một cái, Chỉ Tiệm Nhận trong tay cùng đao đụng nhau.

Một bên là thanh đao dài ba thước, một bên là rất nhiều Chỉ Tiệm Nhận!

Tạ Thất Đao lãng tiếng cười dài, đao trong tay kình một tầng lại một tầng, như  sơn hải đè xuống. Đường Liên bị đánh mãnh lui, Chỉ Tiệm Nhận ở đầu ngón tay lại truyền ra âm thanh tan vỡ , mắt thấy còn một chút nữa liền không chịu nổi, mà Tư Không Thiên Lạc còn đang sửng sờ , hắn không khỏi quát to: "Thiên Lạc!"

Tư Không Thiên Lạc rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, trong đầu phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn Tiêu Sắt một cái.

Chỉ thấy Tiêu Sắt lúc này vừa vặn cũng nhìn nàng.

Diệp Nhược Y chú ý tới ánh mắt bọn họ , bỗng nhiên nói: "Là một cô gái rất tốt."

" Ừ." Tiêu Sắt đáp phải dứt khoát.

Tư Không Thiên Lạc nhìn xa xa Tiêu Sắt, trong lòng thầm nói: Hôm nay phụ thân không cách nào bảo vệ ta, nhưng ta lại có thể bảo vệ hắn!

Sợ hãi trong lòng trong phút chốc tan thành mây khói, Tư Không Thiên Lạc chợt cầm Ngân Nguyệt Thương , nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về phía  Tạ Thất Đao đang cầm đao ép Đường Liên mãnh lui kia đâm tới.

Thân thương ré dài, phiên vân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip