190

"Không sai, chính là Tam Nhật Hoàn." Hà Tòng gật đầu, "Sau khi ăn vào viên thuốc này , bất kể thương thế như thế nào, cũng có thể giữ được tính mạng trong ba ngày ."

"Tam Nhật Hoàn, so với linh đan diệu dược Bồng Lai Đan còn trân quý hơn . Năm đó Tân Bách Thảo chỉ luyện ra ba viên, không nghĩ tới kia tiểu truyền nhân lại dám trực tiếp tặng ra ngoài." Tạ Tuyên như có điều suy nghĩ nói.

"Cho nên, rốt cuộc là được hay không được!" Tư Không Thiên Lạc vội la lên.

Tạ Tuyên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hai người các ngươi nhanh đi, trong vòng bảy ngày, nhất định phải chạy về Lôi gia bảo!"

"Hai người huynh đệ ta, trong vòng bảy ngày nhất định chạy về!" Hà Khứ cùng Hà Tòng ôm quyền nói, hai người xoay người, vừa hướng Lôi Vô Kiệt nói, "Thiếu chủ, hai người chúng ta đi trước."

"Chớ gọi Thiếu chủ." Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái, "Tóm lại, chuyện huynh đệ Tiêu Sắt ta, liền kính nhờ hai vị."

Hà Khứ cùng Hà Tòng gật đầu một cái, lập tức hướng phía ngoài bước đi.

Tạ Tuyên ngáp một cái: "Ta muốn nghỉ ngơi hai giờ, sau đó tiếp tục . Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ít nhất trong mấy ngày, Tiêu Sắt sẽ không có cái gì đáng ngại."

Tư Không Thiên Lạc cùng Diệp Nhược Y vốn thân thể đã mệt mỏi cực kỳ, hôm nay nghe được Tiêu Sắt tạm thời không có gì đáng ngại, rốt cuộc cũng để tâm xuống, nhưng vẫn cau mày, do dự bất quyết.

"Đi đi, có ta ở chỗ này trônv." Lôi Vô Kiệt cười nói, "Ta ngủ cả ngày, bây giờ người đã không còn đáng ngại. Ngươi đi nhanh nghỉ ngơi, nếu không Tiêu Sắt khỏe lại , thì ngươi lại bị bệnh."

"Nếu bên trong phát sinh chuyện gì, liền lập tức thông báo cho ta." Tư Không Thiên Lạc nói một câu cuối cùng rồi rời đi .

Diệp Nhược Y hỏi Lôi Vô Kiệt: "Người ngươi thật đã ổn?"

"Ai nha nha, thật khó tin. Ngươi mà cũng quan tâm ta?" Lôi Vô Kiệt một bộ dáng vẻ thụ sủng nhược kinh .

Diệp Nhược Y thấy dáng vẻ hắn, thổi phù một tiếng cười: "Xem ra là ổn rồi."

Lôi Vô Kiệt gật đầu: "Không chết được. Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

" Ừ." Diệp Nhược Y cười một tiếng, cũng xoay người rời đi.

"Tiểu tử, ngươi còn nhớ lễ vật ta đưa cho ngươi không?" Tạ Tuyên bỗng nhiên mở miệng nói.

Lôi Vô Kiệt ngây ngẩn: "Lễ vật gì?"

"Ban đầu ta đưa Diệp cô nương 《 Kinh Hồng 》 vũ phổ, đưa Đường Liên 《 Tửu Kinh 》, đưa Tiêu Sắt vô danh sách, đưa ngươi một quyển 《 Vãn Lai Tuyết 》, ngươi đã quên?" Tạ Tuyên nói.

"A, nhớ, 《 Vãn Lai Tuyết 》!" Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh hiểu ra.

"Có đọc qua chưa?" Tạ Tuyên hơi cười chúm chím.

"Chưa từng." Lôi Vô Kiệt đáp phải thản nhiên.

"Khó trách, khó trách." Tạ Tuyên vỗ bả vai Lôi Vô Kiệt một cái , "Khó trách cùng nữ nhân nói chuyện còn không lưu loát lại non nớt, Tạ Tuyên ta đưa sách cho ai cũng là hốt thuốc đúng bệnh, ngươi chớ cho 《 Vãn Lai Tuyết 》 dù tùy ý có thể mua bên đường mà liền khinh thị. Nó đối với ngươi hiện tại , rất có giá trị , ai. Vẫn chưa thông suốt , chưa thông suốt!" Tạ Tuyên thu tay về, một bên vừa đi vừa lắc đầu , chỉ còn lại Lôi Vô Kiệt lúng túng đứng tại chỗ không thích ứng được .

Là không là thật nên thật tốt nhìn một chút. Lôi Vô Kiệt ở cửa trong đình viện ngồi xuống, một bên du du phơi nắng, một bên lặng lẽ suy nghĩ.

Tiêu Sắt thật sự là Lục Vương Tử Tiêu Sở Hà bị lưu đày kia? Vậy theo di huấn của mẹ, người mình phải bảo vệ chính là hắn? Nhưng tại sao hắn lại phải một mực giấu giếm thân phận, không chịu trở về Thiên Khải chứ ?

Diệp Nhược Y dọc theo đường đi đối với Tiêu Sắt coi trọng như thế, thậm chí nàng không tiếc liều chết chống đỡ, nàng có phải thích Tiêu Sắt thật không?

Thiên Lạc sư tỷ giống như cũng có chút ý tứ với Tiêu Sắt , đến lúc đó liệu có cùng Diệp cô nương sinh lòng hiềm khích?

Tỷ tỷ lúc gặp lại mình giống như là hoàn toàn không nhìn thấy mình, sư phụ lại bỏ mặc mình trọng thương mà đi theo , giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

Thật là nhiều vấn đề, Lôi Vô Kiệt trong lòng cũng nghi hoặc không dứt, nhưng mấy người có thể giải đáp nghi vấn cho mình đều không ở bên cạnh, Nho Kiếm Tiên đi nghỉ, Lôi Vân Hạc đang bận trấn an lòng người Lôi gia bảo , dẫu sao Lôi Thiên Hổ trông coi Lôi môn nhiều năm, đã sâu đắc nhân tâm, hắn vừa chết, trên dưới Lôi môn hỗn loạn bất an, nghĩ rằng Lôi Vân Hạc luôn luôn tùy tính sẽ lười biếng nên cũng không khỏi bận tâm một trận.

Bất kể như thế nào, xách kiếm, bảo vệ người nên bảo vệ thì chắc chắn không có sai. Lôi Vô Kiệt âm thầm nghĩ tới. Nghĩ liền nghĩ, thời gian cứ trôi qua , bỗng nhiên chung quanh truyền tới một trận táo loạn, có đệ tử Lôi môn từ trong đình viện xuyên qua. Lôi Vô Kiệt vội vàng kéo lại một người: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đột nhiên, đột nhiên có nhóm quân lính lớn bao vây Lôi gia bảo!" Người nọ thở hồng hộc nói.

"Quân lính? Quân lính tại sao phải tới? Sư bá Lôi Vân Hạc đâu ?" Lôi Vô Kiệt hỏi.

"Chưởng môn tạm thời , chưởng môn tạm thời hắn đang cùng tổng quản Thiên Ngân ở phía sau đình nghị sự, đã phái người đi gọi. Nhưng quân lính kia khí thế hung hăng, cảm giác tùy thời cũng sẽ phá cửa mà vào!" Người nọ lo lắng nói.

"Ta đi!" Lôi Vô Kiệt cầm Tâm Kiếm bên người lên, trực tiếp làm cây nạng, chống mình chạy đi. Hai người chạy nhanh tới bên ngoài Lôi gia bảo , Lôi Vô Kiệt mới phát hiện chuyện không có đơn giản như vậy

Những người bên ngoài đó không phải là quân lính.

Một người lưng đeo song đao, trong ánh mắt toàn là lệ khí, người cầm đầu đó thân hình khôi ngô, khắp người sát ý. Đó mà là quân lính cái gì, rõ ràng đã từng trải qua chiến trường, quân đội!

"Ta rất kính trọng Lôi gia bảo, không muốn xúc phạm." Vị tướng quân khôi ngô bên cạnh đại quan truyền lệnh cất cao giọng nói, "Nhưng nếu Lôi môn môn chủ không ra ngoài nghênh đón, thì đừng trách ta vô lễ!"

Vị tướng quân khôi ngô kia tất nhiên là người đứng đầu quân ngũ phía Bắc Diệp Khiếu Ưng, hắn nhìn bảng hiệu Lôi gia bảo , thấp giọng nói: "Năm đó ta muốn dùng một con ngựa đạp phá Lôi gia bảo, bị thủ lĩnh cản lại. Hôm nay có tính là được đền bù mong muốn hay không?"

"Nếu muốn xông vào Lôi gia bảo, đầu tiên phải bước qua thanh kiếm này của ta." Thời điểm một đám đệ tử do dự không quyết định , Lôi Vô Kiệt bước ra một bước, huơ kiếm ngăn ở trước một ngàn quân sĩ .

Chí khí nghiêm nghị , không thua gì với khí sát phạt của ngàn người .

Chỉ là bộ dáng cả người vải thưa có chút để cho người không khỏi tức cười.

Diệp Khiếu Ưng tò mò cúi người xuống , ngắm hắn: "Vị tiểu hữu này bị trọng thương, vẫn còn anh vũ như vậy a."

"Ngươi là ai ?" Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu hỏi.

"Hỏi rất hay." Diệp Khiếu Ưng từ trên lưng rút ra hai thanh trường đao, mỗi một thanh nhìn qua đều là nặng vô cùng, nhưng ở trong tay hắn lại như đồ chơi, "Tên ta, đều ở trên đao. Đều nói phía Bắc hưng kiếm, Nam Quyết thịnh đao. Đó là bởi vì người giang hồ nhỏ mọn, chưa từng thấy qua đao của quân ngũ phía Bắc !" Diệp Khiếu Ưng dùng sức đá bụng ngựa một chút, trong nháy mắt vọt lên.

"Tướng quân!" Đại quan truyền lệnh kinh ngạc, hắn rất ít thấy thời điểm Đại tướng quân này xung động .

"Ta nghĩ, ta có thể đoán ra tên ngươi." Diệp Khiếu Ưng giục ngựa chạy nhanh tới trước mặt Lôi Vô Kiệt , hai tay quăng trường đao lên , "Nhưng ta vẫn hy vọng từ trên thân kiếm ngươi , biết tên ngươi ."

Dứt lời, hai thanh trường đao, ngay đầu hạ xuống !

Lôi Vô Kiệt đau đớn giống như vết thương cả người nổ tung vậy, cắn chặc răng, giơ tay lên xuất ra một kiếm!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip