Chương 103: Về nhà
"Vương gia, Tần thống lĩnh cầu kiến!" Ngoài thư phòng, thủ vệ cung kính bẩm báo.
Trong thư phòng, đang nhắm mắt dưỡng thần, Mặc Diệc Phàm bỗng mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ nào, thản nhiên nói: "Cho hắn vào."
Không lâu sau, Tần Phong lôi kéo Mặc Hoa vội vã chạy vội vào, trên mặt còn mang theo kích động và hưng phấn không cách nào đè nén được.
Với người bên cạnh Nhiệt Ba, xưa nay Mặc Diệc Phàm đều hết sức khoan dung, nếu không, lấy tính tình hiện tại của hắn cũng không biết Hàn Minh Tích đã chết ở nơi nào rồi.
Vì vậy cũng không để ý Tần Phong thất lễ, cau mày hỏi: "Chuyện gì mà bối rối như vậy?"
Tần Phong không ngăn được kích động, cao giọng nói: "Vương gia, có tin tức của Vương phi!"
Mặc Diệc Phàm sửng sốt, kinh ngạc nhìn ánh nến trước mắt giống như hoàn toàn chưa ý thức được Tần Phong nói cái gì.
Tần Phong hơi lo lắng, lặp lại một lần nữa, "Vương gia, có tin tức của Vương phi!"
Lúc này Mặc Diệc Phàm mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt khép một nửa khẽ giật mình, bình tĩnh nói: "Nói rõ ràng."
Tần Phong hơi khó hiểu khi thấy thái độ bình thản như thế của Mặc Diệc Phàm, nhưng Mặc Hoa đứng ở phía sau hắn lại thấy rõ ràng đầu ngón tay Vương gia nắm chặt đặt trên bàn đang run rẩy, vội vàng tiến lên một bước nói lại mọi chuyện đã xảy ra.
Tô Túy Điệp ở dưới sự tra hỏi của Tần Phong, mặc dù còn chưa khai ra toàn bộ sự thật, nhưng cũng đủ để cho bọn họ biết không ít chuyện về Đàm Kế Chi, vì vậy, tất nhiên tất cả cứ điểm của Đàm Kế Chi ở Tây Bắc cũng được đưa vào trong phạm vi giám sát của ám vệ.
Nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới, Vương phi lại bị rơi vào trong tay Đàm Kế Chi, còn cùng lúc xuất hiện ở trong trấn nhỏ gần Nhữ Dương như vậy, hơn nữa còn thành công truyền mật thư cho bọn hắn.
Mặc Diệc Phàm nhận lấy phương thuốc nhìn, mật mã phía trên đã được Tần Phong dùng bút sao chép lại ở một góc nhỏ.
Một chút ký hiệu kỳ quái tạo thành hai hàng chữ, Mặc Diệc Phàm từng thấy được trên tài liệu của Kỳ Lân, nhưng cũng không cẩn thận học, nên đưa mắt nhìn sang Tần Phong.
Lúc này rốt cuộc tâm tình của Tần Phong mới bình phục lại, nhưng trong mắt vẫn chớp động lên ánh sáng, "Vương phi nói hết thảy bình an, xin Vương gia đừng nhớ."
"Bình an... Đừng nhớ..." Mặc Diệc Phàm ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại, hồi lâu mới đứng dậy phân phó: "Truyền lệnh xuống, lập tức đi nghênh đón Vương phi về."
"Vương gia!" Mặc Hoa tiến lên ngăn ở trước mặt Mặc Diệc Phàm, không đồng ý nói với hắn ta: "Vương gia, Vương phi do chúng thuộc hạ đi nghênh đón cũng được rồi, Vương gia vẫn nên trấn giữ ở Nhữ Dương thì tốt hơn. Vương gia, hôm nay chính là...... Mười lăm..."
Lúc này Tần Phong mới nhớ ra, hôm nay chính là ngày trăng tròn, Vương gia căn bản không thể tùy ý hành động được, cũng vội vàng đồng ý: "Mặc thống lĩnh nói đúng, Vương gia, thuộc hạ xin tự đi nghênh đón Vương phi về!"
Mặc Hoa tiến lên phía trước, nói: "Thuộc hạ cũng nguyện đi theo!"
Mặc Diệc Phàm vung tay lên, trầm giọng nói: "Đủ rồi, trong lòng Bản Vương biết rõ. Truyền lệnh xuống, một khắc sau lên đường. Tần Phong, ngươi dẫn người đi theo Bản vương."
Mặc dù lo lắng cho thân thể của Mặc Diệc Phàm, nhưng Nhiệt Ba bình an làm cho người ta vô cùng vui mừng, Tần Phong do dự một chút, nhưng vẫn lĩnh mệnh xoay người đi ra ngoài.
Ngoài cửa, đám người Trác Tĩnh đã nhận được tin tức vội vàng chạy tới, đứng ở cửa, thấy Tần Phong đi ra ngoài, vội vàng tiến lên.
Tần Phong gật đầu với ba người, rồi vội vã đi làm việc. Ba người Trác Tĩnh cũng sửng sờ, trong mắt bắn ra ý mừng như điên, hốc mắt Lâm Hàn cũng không khỏi đỏ lên nhưng không thèm để ý chút nào, trên mặt tất cả đều là sự mừng rỡ đã không thấy từ lâu.Sáng sớm, Nhiệt Ba đã thức dậy thật sớm và thu thập xong xuôi. Thật ra thì, cả đêm Nhiệt Ba cũng không cách nào ngủ ngon được, kể từ sau khi Lâm đại phu bị Đàm Kế Chi mang đi, Nhiệt Ba vẫn không nghe được tiếng ông ấy trở lại.
Mặc dù chỉ mới quen biết với Đàm Kế Chi mấy ngày, nhưng cũng đã đủ để cho Nhiệt Ba hiểu rõ tâm địa người nam nhân này có bao nhiêu ngoan độc, điều này làm cho Nhiệt Ba phải lo lắng cho lão nhân đã từng cứu mạng mình và con mình kia.
Ngồi trong khách sảnh một lát, Đàm Kế Chi liền mang theo Thư Mạn Lâm đi đến, thấy bộ dáng Nhiệt Ba hình như hơi mệt mỏi, không khỏi cười nói: "Sao vậy? Tối hôm qua Định Vương phi không nghỉ ngơi tốt sao? Sắp phải rời khỏi Nhữ Dương rồi, Vương phi không nỡ ư?"
Nhiệt Ba cau mày hỏi: "Lâm đại phu sao rồi?"
Đàm Kế Chi hơi kinh ngạc, đánh giá Nhiệt Ba từ trên xuống dưới một phen, rồi cười nói: "Thì ra Vương phi đang lo lắng cho ông ta? Nhưng đừng nói cho tại hạ, Vương phi thật sự có cái gọi là tình thầy trò với gia phụ?"
Nhiệt Ba bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Mặc dù thời gian không dài, nhưng Lâm đại phu đã truyền thụ y thuật cho Bản phi là sự thật. Coi như là tình thầy trò thì có gì không đúng?"
Đàm Kế Chi nhìn thần sắc mang theo chút cổ quái và chế giễu của Nhiệt Ba, nhướng mày cười nói: "Lại nói, Vương phi thật sự không giống như người trong hoàng thất. Bây giờ ngay cả tự thân cũng khó bảo toàn, mà Vương phi lại còn có tâm tư đi quan tâm một người mới quen không lâu sao?"
Nhiệt Ba lạnh nhạt cười lạnh nói: "Đàm đại nhân thì ngay cả công ơn nuôi dưỡng hơn hai mươi năm cũng có thể mắt cũng không chớp nói bỏ liền bỏ, cũng thật sự càng giống người trong hoàng thất hơn Bản phi đấy, không hổ là hậu duệ Tiền triều."
Đàm Kế Chi bị một câu của Nhiệt Ba đâm trúng đau đớn, ngay lập tức, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói: "Nếu Vương phi đã chuẩn bị xong, thì chúng ta lên đường thôi."
"Đàm đại nhân tùy ý." Nhiệt Ba thản nhiên nói.
Ra khỏi khách sạn, mặc dù chỉ có ba người Nhiệt Ba, Đàm Kế Chi và Thư Mạn Lâm, cộng thêm ba bốn hạ nhân, nhưng Nhiệt Ba lại nhạy cảm nhận thấy được, có ánh mắt đang âm thầm đi theo.
Mặc dù mấy ngày qua vẫn bị hạn chế trong sân không thể đi ra ngoài, nhưng Nhiệt Ba cũng đoán được đại khái, chỉ là, ít nhất trong tiểu viện sâu nhất mà nàng và Lâm đại phu ở cũng ẩn giấu hơn mười người, thì lại càng không cần phải nói tới những chỗ khác.
Nếu ám vệ nóng lòng mạnh mẽ xông vào, tại trong viện nhỏ hẹp như vậy, ngược lại cũng không ổn.
Đứng ở ngoài cửa khách sạn, Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn thoáng qua trước cửa khách sạn cũ kỹ giống lưới bắt chim, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm đại phu.
Đàm Kế Chi vẫn không thể lấy được bảo tàng mà hắn ta muốn, nên sẽ không giết Lâm đại phu. Ở trong lòng Nhiệt Ba chỉ có thể hy vọng như thế.
Quả nhiên trong trấn nhỏ thỉnh thoảng có Mặc gia quân đi qua, là hai người một hàng sóng vai cùng đi, nhìn qua không giống như đang tìm người, mà giống như đang tuần tra hơn.
Tất nhiên Đàm Kế Chi cũng chú ý tới tình hình này, nhíu nhíu mày phất tay để cho Thư Mạn Lâm đỡ Nhiệt Ba lên xe ngựa ở ven đường, chỉ chốc lát sau, xe ngựa từ từ chậm chạp đi ra ngoài trấn nhỏ.
Thư Mạn Lâm ngồi đối diện Nhiệt Ba, thần sắc hung ác đánh giá nàng ta. Lúc trước, mặc dù Thư Mạn Lâm cũng thường xuyên đến tiểu viện tranh chấp với Nhiệt Ba, nhưng cũng có Lâm đại phu ở đó, lần này thì ngược lại, lần đầu tiên hai người cùng ở chung một chỗ.
Nhiệt Ba bình tĩnh nhìn cô gái mỹ lệ đối diện, nhàn nhạt mỉm cười. Đôi mắt xinh đẹp của Thư Mạn Lâm nhếch nhẹ, khinh thường khẽ hừ một tiếng nhìn chằm chằm Nhiệt Ba nói: "Ngươi đã biết ta là ai phải không?"
Nhiệt Ba hơi nhắm hờ mắt, ta cũng không muốn biết ngươi là ai một chút nào, "Nếu chính mình là ai mà Lâm cô nương cũng không biết, thì làm sao ta lại biết đây?"
Thư Mạn Lâm ngạo nghễ liếc xéo nàng ta một cái, rồi nói: "Ngươi không cần giả bộ, ta biết ngươi đã sớm đoán được thân phận của ta. Định Vương phi, lúc ở Nam Chiếu, ngươi dùng thân phận vị hôn thê của Từ Thanh Trần lừa gạt ta và An Khê ngu xuẩn kia, ngươi cho rằng ta sẽ không đề phòng ngươi sao?"
Nhiệt Ba giương mắt nhìn nàng ta, mỉm cười nói: "Như vậy... Thánh nữ có gì chỉ giáo?"
So với công chúa An Khê còn nhỏ mà đã biết cách trị quốc, thì thật sự Nhiệt Ba không nhìn ra Thư Mạn Lâm trước mặt này có tư cách gì mà gọi người ta là ngu xuẩn. Quả nhiên chân chính ngu xuẩn luôn cho rằng người khác ngu xuẩn.
"Ngươi biết ta muốn nói gì, biết điều thì câm miệng của ngươi lại. Bằng không đừng trách ta không khách khí!" Thư Mạn Lâm trầm giọng uy hiếp.
Nhiệt Ba nhướng mày, dĩ nhiên hiểu nàng ta đang nói chuyện gì. Quả nhiên, thật sự muốn dây dưa với Đại ca ở sau lưng Đàm Kế Chi sao?
Nhưng mà, Thư Mạn Lâm lại sợ Đàm Kế Chi, điểm này thật ra lại khiến Nhiệt Ba hơi ngoài ý muốn.
Dù sao ở trong mắt người khác, cho dù Đàm Kế Chi có thân phận hậu duệ Hoàng thất Tiền triều, thì hiện tại cũng chỉ là một Ngự tiền Hành Tẩu trước mặt Hoàng đế mà thôi. Muốn tiền không có, muốn quyền cũng không có, muốn người lại càng không có.
Mà Thư Mạn Lâm lại là Thánh nữ Nam Cương, địa vị, quyền thế hầu như có thể liều mạng tranh cao thấp với Vương Thái nữ Nam Cương, lại còn được Nam Chiếu Vương và Mặc Cảnh Lê âm thầm ủng hộ.
Coi như là thông đồng làm chuyện xấu, thì cũng nên là Đàm Kế Chi nghe theo Thư Mạn Lâm mới đúng. Xem ra, quả nhiên lúc trước nàng vẫn bởi vì biểu hiện của Đàm Kế Chi ở Hoàng lăng mà đánh giá thấp hắn ta.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Nhiệt Ba lại cười nói: "Thánh nữ nên biết, ta cũng không phải là loại người thích nhiều chuyện."
Thư Mạn Lâm cười lạnh một tiếng: "Ngươi biết điều là tốt nhất. Nếu không, bổn cô nương còn rất nhiều biện pháp làm cho ngươi câm miệng."
Lẳng lặng yên nhìn Thư Mạn Lâm, khóe môi Nhiệt Ba tràn ra một nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, "Thánh nữ... Lời này của ngươi làm cho Bản phi hết sức khó chịu... Hiện tại, ngươi dám giết ta sao? Không, bây giờ ngươi dám ra tay với ta sao?"
Nụ cười của Thư Mạn Lâm trầm xuống, đúng vậy, mấy ngày qua, Đàm Kế Chi đã cảnh cáo nàng nhiều lần, tuyệt đối không thể động đến một cọng lông của Địch Lệ Nhiệt Ba. Mặc dù trong lòng nàng không vui, nhưng cũng không phải là loại nữ nhân không biết gì.
Bảo tàng Tiền triều còn chưa lấy được, lại càng hiện lên tầm quan trọng của lá bài Định Vương phi này.
Hiện tại bọn họ không chỉ không thể thương tổn Nhiệt Ba, mà thậm chí còn phải bảo vệ nàng ta, chỉ cần mang Nhiệt Ba bình an ra khỏi phạm vi thế lực của Mặc gia quân, thì cũng có nghĩa, lúc nào bọn họ cũng có thể dùng lá bài này để bắt ép Mặc Diệc Phàm đòi lợi ích.
"Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi không nên quá đắc ý! Một ngày nào đó..." Thư Mạn Lâm cắn răng thấp giọng nói.
Một ngày nào đó lá bài sẽ mất tác dụng, cũng là lúc nàng muốn hành hạ nữ nhân trước mặt này như thế nào đều được.
Nhớ tới một cuộc đại náo của Nhiệt Ba ở Nam Chiếu kia và hành vi tự tung tự tác ở Toái Tuyết quan vào năm ngoái, làm cho kế hoạch sắp thành công của bọn họ hầu như bị phá hủy không còn một chút.
Chỉ cần nhớ tới chuyện này, Thư Mạn Lâm liền không nhịn được muốn rút gân lột da nàng ta ra, lại càng không cần phải nói nàng ta lại còn là biểu muội của Từ Thanh Trần.
Nhiệt Ba lấy tay chỉ chỉ, thản nhiên nhắc nhở nàng, "Thánh nữ, ngươi vẫn nên suy nghĩ về hiện tại trước đi. Tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, thì không ai biết được. Dĩ nhiên, nếu ngươi không để ý, ta cũng không ngần ngại thỉnh thoảng lắm mồm một chút, nói với Đàm đại nhân một chút về chuyện ở Nam Cương lúc trước. Uhm, chuyện Thánh nữ Nam Cương và công tử Thanh Trần không thể không nói đi?"
Thư Mạn Lâm tức đến xanh cả mặt, vung lên tay muốn tát lên trên mặt Nhiệt Ba, nhưng mà, Nhiệt Ba lại nhanh hơn nàng ta, "Ai da!"
Ngoài xe ngựa, Đàm Kế Chi đang cưỡi ngựa vượt lên trước mấy bước thật nhanh, cúi người vén rèm cửa sổ bên cạnh xe lên, liền thấy bộ dáng đang giơ tay của Thư Mạn Lâm, không vui cau mày nói: "Lâm nhi, nàng đang làm gì? Ta đã nói rồi, không được vô lễ với Vương phi."
Thư Mạn Lâm tức giận thả tay xuống, quăng Nhiệt Ba một cái mắt như đao, thấp giọng lầu bầu: "Ta biết rồi."
Đàm Kế Chi hơi không yên lòng nhìn hai người một chút, dặn dò: "Sắp ra khỏi trấn rồi, đừng làm ồn." Sau đó mới buông rèm cửa sổ xuống.
Nhiệt Ba cười híp mắt, nhíu mày với Thư Mạn Lâm, Thư Mạn Lâm cắn răng, "Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi chờ đó!"
Xe ngựa bị ngăn lại ở cửa ra vào trấn nhỏ, may mà ngăn ở giao lộ để kiểm tra cũng không phải là Mặc gia quân, mà là nha dịch bình thường ở nha môn, nên để cho Đàm Kế Chi thở phào nhẹ nhõm.
"Trên xe là ai, xuống xe!" Ngoài xe, nha dịch được bố trí kiểm tra trầm giọng quát.
Trên mặt Đàm Kế Chi đã dịch dung, nhìn qua là thư sinh trung hậu đàng hoàng, tiến lên trước, nói: "Quan gia... Vì, vì sao?"
Nha dịch gõ cửa xe, nói: "Cấp trên ra lệnh, lục soát mật thám tiến vào Tây Bắc. Chỉ cần là người ở trong trấn, thì đều phải kiểm tra, kêu người ở bên trong ra ngoài!"
Trên mặt Đàm Kế Chi khó xử nói: "Quan gia tha lỗi, nương tử nhà ta đã có thai bảy tháng, thật sự không tiện, kính xin quan gia bao dung..." Nói xong không để lại dấu vết đút hai đỉnh bạc qua, làm đủ bộ dáng thư sinh hèn yếu mười phần.
Nha dịch được lợi, nhìn lẫn nhau nói: "Không xuống xe cũng được, vén rèm lên để xem một chút."
Vừa nói xong, cũng không quản Đàm Kế Chi có đồng ý hay không, mạnh mẽ tiến lên nhấc rèm lên.
Chỉ thấy trong xe ngựa đang ngồi hai cô gái trẻ tuổi, trong đó có một người búi kiểu tóc thiếu phụ, quả nhiên bộ dáng đã nặng nề.
Cô gái áo lam cũng mỹ lệ động lòng người, nhợt nhạt cười một tiếng với hắn.
Nha dịch sửng sờ một chút, thấp giọng lầu bầu nói: "Thật sự phúc khí tốt, loại địa phương nhỏ rách nát này, mà còn có thể có mỹ nhân như thế......"
Đàm Kế Chi cẩn thận từng chút cười nói: "Quan gia, tiểu sinh có thể đi chưa ạ?"
Nha dịch hơi không cam lòng lại nhìn vào bên trong một cái, lúc này mới buông rèm xuống, phất tay một cái nói: "Đi thôi, đi thôi."
"Đa tạ quan gia, đa tạ quan gia!" Đàm Kế Chi vui vẻ nói, vội vàng phất tay một cái để cho phu xe vội vàng xe đi ra ngoài trấn.
Đợi đến khi không thấy bóng dáng xe ngựa nữa, thần sắc diễu võ dương oai kia trên mặt mấy nha dịch bên ngoài trấn mới dần dần biến mất, một người trong đó hỏi: "Sao? Thấy rõ ràng chưa?"
Nha dịch lúc trước vén rèm xem xét nhíu mày nói: "Là Vương phi, Vương phi nói, đối phương có nhiều người, hơn nữa, còn có người Nam Cương. Muốn chúng ta phải bình tĩnh, chớ nóng vội."
"Ghê tởm! Nhìn Vương phi đi qua trước mặt......" Nam tử bên cạnh thấp giọng nguyền rủa.
Đồng bạn bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Nếu đã bị chúng ta theo dõi, thì hắn còn có thể mang theo Vương phi rời khỏi Tây Bắc được ư? Nơi này thật sự không phải chỗ ra tay, bây giờ Vương phi đang mang thai, hành động khó khăn. Trong xe ngựa, nữ nhân kia cũng không phải thiện lương gì, không may làm bị thương Vương phi, thì làm sao bây giờ?"
Ra khỏi trấn nhỏ, Đàm Kế Chi rõ ràng cảm giác được hơi lo lắng, dọc theo đường đi phân phó người đi nhanh hơn, ngựa không ngừng vó chạy tới Hồng Nhạn quan. Vốn dựa theo kế hoạch của hắn thì phải không có vấn đề gì.
Hắn ẩn núp ở giữa Đại Sở và Nam Chiếu gần mười năm cũng không khiến cho tất cả quyền quý, kể cả Định Vương phủ chú ý.
Hơn nữa hắn cũng không phải vào Tây Bắc từ Hồng Nhạn quan, lẽ ra sẽ không khiến cho Mặc Diệc Phàm chú ý mới đúng.
Nhưng trong trấn nhỏ đột nhiên xuất hiện nhân mã tuần tra lại mơ hồ để cho hắn cảm thấy có chỗ nào đã mất khống chế.
Trong lúc hắn đang trăm mối vẫn không có cách giải, đột nhiên nhớ ra một người.
Trong lòng không khỏi hít vào một hơi —— chỉ hy vọng nữ nhân kia sẽ không ngu xuẩn nói hết mọi chuyện ra.
Trong mắt xẹt qua một tia sát khí, có phải... Nữ nhân kia không phải không biết, một khi nói ra, thì chờ đợi nàng ta chỉ có thể là một con đường chết. Mặc Diệc Phàm tuyệt đối sẽ thiên đao vạn quả nàng ta...
"Kế Chi, nghỉ ngơi một chút có được không, ta mệt mỏi..." Thư Mạn Lâm vén màn xe lên, sắc mặt hơi khó coi nói. Nàng được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được nỗi khổ xe ngựa xóc nảy, dọc theo con đường này đã sớm chịu không nổi nữa.
Hơn nữa đoạn đường này, thỉnh thoảng Địch Lệ Nhiệt Ba lại chế giễu mấy câu, nhịn đã lâu, rốt cuộc Thư Mạn Lâm không nhịn được phát tác.
Đàm Kế Chi nhìn sắc mặt nàng một cái, đúng là khó coi, nhớ tớiĐịch Lệ Nhiệt Ba còn có mang không thể xóc nảy quá mức, chần chờ một chút vẫn gật đầu nói: "Nghỉ ngơi nửa canh giờ."
Thư Mạn Lâm vui mừng kêu một tiếng Kế Chi thật tốt, liền đứng dậy lập tức nhảy xuống xe, muốn hoạt động gân cốt một chút.
Đàm Kế Chi nhướng mày, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba ở trong xe: "Vương phi, có muốn xuống nghỉ một chút không?"
Sắc mặt Nhiệt Ba cũng hơi tái nhợt, cộng thêm ngủ không ngon, nên nhìn qua càng thêm mỏi mệt, lắc lắc đầu nói: "Nếu đã dừng, thì ta ngủ một lát, đừng quấy rầy ta."
Đàm Kế Chi cũng không để ý, dĩ nhiên hắn hy vọng Địch Lệ Nhiệt Ba có càng ít chuyện càng tốt. Không đợi hắn nói cái gì nữa, Thư Mạn Lâm đã lôi kéo hắn đi tới dưới gốc cây, "Kế Chi, đi qua ngồi một lát, nghỉ ngơi một chút, nóng đến chết rồi. Ta mệt mỏi quá......"
Hiển nhiên Đàm Kế Chi luôn hết sức nhẫn nại với nàng, thấp giọng nói: "Đã như vậy, nàng cũng dựa vào ta nghỉ một lát đi."
"Kế Chi tốt nhất."
Sau giờ ngọ, trong rừng cây, ngựa an tĩnh ăn cỏ. Dưới bóng cây một đôi bích nhân ngồi dựa vào nhau nghỉ ngơi, một bức tranh yên tĩnh mà tường hòa, thật đẹp.
Lúc Đàm Kế Chi phát hiện có gì đó không đúng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thì bỗng nhiên phát hiện trong rừng cây an tĩnh rất quỷ dị.
Chẳng biết từ lúc nào, một nam tử mặc áo xanh đã xuất hiện ở dưới gốc cây gần đó. Tóc đen như vân, một bộ áo xanh, trên đó có thêu ám văn Long Hành màu bạc, chớp động ra tia sáng rực rỡ ở dưới ánh tà dương.
Thân hình nam tử gầy gò, trên khuôn mặt tuấn nhã mang mặt nạ màu bạc ở một bên, lại vẫn không che giấu được vẻ tái nhợt trên mặt.
Song, cho dù hắn ta chỉ lẳng lặng đứng yên, chỉ ngước mặt lên nhìn về phía bọn họ, nhưng trong lúc lơ đãng, lại toát ra khí độ Vương hầu cao quý trời sinh làm cho người ta không khỏi tự ti mặc cảm.
Nhưng lúc này, làm cho trong lòng Đàm Kế Chi khẽ phát lạnh, trong rừng cây, bao gồm thị vệ đang canh gác gần đó, giống như đều hoàn toàn không nhìn thấy nam tử kia.
Giống như áp lực phô thiên cái địa mà hắn cảm giác được chỉ là ảo tưởng của chính hắn vậy.
"Mặc Diệc Phàm!" Đàm Kế Chi trầm giọng nói, lại hoàn toàn không để ý đến áp lực trên thân mình, liều lĩnh bay về phía xe ngựa đang dừng gần đó.
Hình như lúc này, thị vệ bên cạnh mới phát hiện trong rừng cây xuất hiên thêm một nam tử xa lạ, vội vàng rút vũ khí ra nghênh đón.
Dưới tàng cây, nam tử áo xanh khẽ cau mày, hiển nhiên rất không thích tình hình trước mắt chút nào. Hắn bước một bước, từ giữa mấy thị vệ xẹt qua như một đám mây, áo dài bay múa mang theo huyết quang xinh đẹp, sau đó cũng tiến tới xe ngựa.
Hắn đứng xa hơn Đàm Kế Chi, động tác cũng trễ hơn Đàm Kế Chi, nhưng cũng không tới trễ hơn Đàm Kế Chi chút nào.
Trong lúc Đàm Kế Chi đưa tay chụp vào rèm xe ngựa, thì ánh sáng mà bạc rét lạnh chợt lóe, chém về phía tay đang đưa về phía xe ngựa của hắn ta.
Đàm Kế Chi cắn răng, "Mặc Diệc Phàm!"
Giờ khắc này, hắn không có thời gian suy nghĩ tại sao Mặc Diệc Phàm lại xuất hiện đây, duy nhất có thể nghĩ chính là, phải đánh bại nam nhân trước mặt.
Song, chuyện này rất khó thực hiện. Mặc Diệc Phàm có danh xưng thiên hạ tứ đại cao thủ, ở hiện tại, khi Mộc Kình Thương mất tích đã lâu, thì hắn ta chính là cao thủ đệ nhất chân chính của Đại Sở.
Một kích không thành, Đàm Kế Chi vội vàng lui lại, lớn tiếng quát: "Bắn tên!"
Trong rừng cây yên lặng, cũng không có tiếng xé gió của mũi tên nhọn như trong dự đoán. Sắc mặt Đàm Kế Chi biến hóa, chăm chú nhìn chằm chằm nam tử áo xanh trước mắt.
Lại thấy, căn bản Mặc Diệc Phàm cũng không thèm liếc hắn một cái, xoay người nhấc rèm xe ngựa ở phía sau lên, nhìn cô gái trong xe ngựa, nở nụ cười ôn nhu mà ấm áp, "A Lệ, ta tới đón nàng về nhà."
"Diệc Phàm......" Trong xe ngựa, Nhiệt Ba hơi giật mình nhìn nam tử áo xanh ở phía ngoài đang mỉm cười vươn tay với mình.
Ánh tà dương nhàn nhạt xuyên thấu qua bóng cây trong rừng rơi vào trên người hắn, xuyên qua vầng sáng nhàn nhạt, Nhiệt Ba thấy rõ dung nhan hắn càng gầy gò tái nhợt hơn lúc trước.
Không biết vì sao, Nhiệt Ba chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, không còn kịp ngăn cản nữa, nước mắt trong suốt đã chảy xuống từ khóe mắt.
Nhìn cô gái thanh uyển đoan trang trong xe ngựa, ánh mắt rơi vào trên nước mắt đang rơi xuống từ khóe mắt nàng, đột nhiên ánh mắt Mặc Diệc Phàm trở nên hơi kinh hoảng, nhưng vẫn cố chấp đưa tay về phía Nhiệt Ba, "A Lệ... A Lệ đang trách Diệc Phàm tới quá trễ sao?"
Mí mắt Nhiệt Ba khẽ kích động, lúc này mới phát hiện mình lại khóc, vội vàng lấy tay lau đi, vươn tay về phía nam tử ở ngoài xe ngựa.
Mặc Diệc Phàm cẩn thận từng ly từng tí ôm nàng xuống xe ngựa, cũng không chịu buông ra. Giống như chỉ cần vừa buông tay, thì người trong lòng sẽ biến mất ngay lập tức vậy.
Tay giơ lên, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt đã dịch dung của Nhiệt Ba, dung nhan vẫn dịu dàng ôn nhu nhưng lại nhiều hơn mấy phần khác biệt với thanh lệ thường ngày.
Mặc Diệc Phàm lấy khăn tay trong ngực ra, cẩn thận lau từng chút từng chút dấu vết trang điểm che lại gương mặt thanh lệ đi, để lộ ra kiều nhan vốn quen thuộc mà mỹ lệ.
"A Lệ......" Si ngốc nhìn người trong lòng, trong mắt Mặc Diệc Phàm tràn đầy ôn nhu và yêu thương, "A Lệ... Sau này sẽ không bao giờ để cho nàng rời khỏi ta nữa."
Nhiệt Ba ngẩng đầu, lập tức rơi vào trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu và yêu thương kia, ngay lập tức chỉ cảm thấy cẩn thận từng chút mấy ngày nay đã biến mất hết trong nháy mắt, chỉ muốn dựa vào trong lòng nam nhân ở trước mặt mà lẳng lặng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừ, sau này chúng ta không bao giờ tách ra nữa."
Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài, ánh mắt Mặc Diệc Phàm sáng ngời, cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, chiếc cằm anh tuấn cọ cọ vào đầu vai mảnh khảnh của nàng, mỉm cười nói: "Được, chúng ta đã quyết định rồi. Sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa......"
Bị vắng vẻ ở một bên, sắc mặt Đàm Kế Chi khó coi nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt, nhưng khi lúc ánh mắt rơi vào trên người mấy thị vệ bị ngã ở gần đó, thì tức giận trong mắt đã bị hắn mạnh mẽ kiềm chế xuống rất nhanh.
Đến bây giờ mà thị vệ âm thầm đi theo còn không phản ứng, rất hiển nhiên, khi bọn họ còn chưa phát hiện, thì đã bị bắt hoặc tiêu diệt.
Còn có, mới vừa rồi, Mặc Diệc Phàm đi sau, nhưng mà lại tới trước, thậm chí trên đường còn giải quyết hết mấy thị vệ ngăn trở mà không tốn chút sức nào. Chỉ riêng phần công lực này cũng đủ để cho trong mắt hắn ta không có ai.
Đàm Kế Chi chưa từng xem thường Mặc Diệc Phàm và Định Quốc Vương phủ. Nếu không, hắn sẽ không cẩn thận từng ly từng tí ẩn núp phía sau Mặc Cảnh Kỳ âm thầm điều khiển tất cả nhiều năm như vậy, bởi vì hắn biết, một khi bại lộ, chắc chắn đợi chờ hắn sẽ là một kích trí mạng của Mặc Diệc Phàm.
Tô Túy Điệp... Tiện nhân này?
Thấy tình trạng này như bây giờ, hắn lại càng bình tĩnh. Vô luận có cam lòng hay không, thì hắn đều phải thừa nhận, Tô Túy Điệp đã bán đứng mình.
Sau lưng, bàn tay của Đàm Kế Chi nắm lại thật chặt, trong lòng thật nhanh suy tư phải làm sao để thoát thân.
"Thuộc hạ bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi."
Đám người Tần Phong giải quyết xong thị vệ mà Đàm Kế Chi bí mật an bài, lại đợi một hồi lâu ở chỗ tối mà vẫn không nghe được Vương gia và Vương phi gọi, thật sự không nhịn được, chỉ đành phải tự hiện thân, hơn nữa, như mong muốn, nhận được một ánh mắt bén nhọn như đao được Mặc Diệc Phàm âm thầm quăng tới.
"Thuộc hạ bái kiến Vương gia, Vương phi!" Trong rừng cây, rất nhiều người phân tán tốp năm tốp ba, đồng loạt hành lễ với hai người. Nhìn như tùy tiện đứng, nhưng lại hoàn toàn phong kín đường lui của Đàm Kế Chi.
Thấy thế, sắc mặt Đàm Kế Chi đổi đổi, cuối cùng, rốt cuộc bình tĩnh lại. Tiến lên một bước, Đàm Kế Chi lại cười nói: "Tại hạ bái kiến Định Vương điện hạ."
Hình như hiện tại Mặc Diệc Phàm mới phát hiện chỗ này còn có người ngoài, chia cho hắn ta một tia chú ý.
Liếc mắt Đàm Kế Chi đang khom người hành lễ một cái, Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt hỏi: "Đàm đại nhân, ngươi... Muốn mang Vương phi của Bản vương đi đâu?"
Trong lòng Đàm Kế Chi trầm xuống, hơi không nắm chắc, rốt cuộc mình có muốn đánh cuộc một lần hay không.
Nếu cược thắng... Có lẽ hắn còn có cơ hội bình an rời khỏi đây, nhưng nếu thua... Không, nếu không đánh cuộc một lần này, thì hôm nay vô luận như thế nào hắn cũng không thể còn sống mà rời khỏi đây.
Hơn nữa nhìn thần sắc Định Vương đang nhìn mình, bộ dạng không giống như đã biết chuyện kia.
Rất nhanh, Đàm Kế Chi đã quyết định, chắp tay cười làm lành: "Thật sự tại hạ nhất thời tham lam nghĩ sai, nếu Vương gia đã ở đây, tại hạ cũng xin cung chúc cả nhà Vương gia và Vương phi đã đoàn tụ. Chuyện hôm nay... Kính xin Vương gia tha lỗi."
"Tha lỗi?" Mặc Diệc Phàm nở nụ cười cực lãnh đạm, lại làm cho trong lòng người xem không khỏi nổi lên lãnh ý, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Bản vương nghĩ tới, Đàm đại nhân suýt chút nữa đã mang ái phi của Bản Vương đi, tâm tình không được tốt. Nếu không cẩn thận làm cho Đàm đại nhân bị thương chỗ nào thì cũng xin Đàm đại nhân tha lỗi."
Nói xong, hình như hoàn toàn không có hứng thú với Đàm Kế Chi, vung tay lên nói: "Dẫn đi, giết."
Trong lòng Đàm Kế Chi căng thẳng, không nghĩ tới Mặc Diệc Phàm lại sẽ kiên quyết nói giết liền giết như thế.
Trong lòng vừa chuyển, nói: "Chẳng lẽ Định Vương không muốn biết dự định của Bệ hạ sao?"
Mặc Diệc Phàm cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt phun ra mấy chữ, "Tần Phong, giết."
Nói xong, cúi người cẩn thận ôm Nhiệt Ba, xoay người rời đi. Trước mặt nhiều người mà lại bị ôm ngang như vậy, Nhiệt Ba không được tự nhiên giật giật.
Mặc Diệc Phàm mỉm cười thản nhiên nói: "A Lệ, đừng động......"
Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy Mặc Diệc Phàm có cái gì đó không đúng, trong lúc thoáng qua, rồi lại nói không ra có cái gì không đúng.
Chỉ là, khi chống lại ánh mắt ôn nhu như muốn chảy ra nước của hắn, không biết vì sao, ý nghĩ gì cũng không nói ra được, chỉ đành phải để tùy ý hắn ôm như vậy.
Đàm Kế Chi thấy hắn ta muốn đi, trong lòng hiểu rõ, một khi Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba rời khỏi, thì mình cũng chỉ có một con đường chết.
Nhìn Nhiệt Ba được Mặc Diệc Phàm ôm vào trong lòng một cái, đột nhiên Đàm Kế Chi mở miệng nói: "Vương phi, ngài không muốn biết cách giải độc trên người Định Vương sao?"
Nhiệt Ba ngẩn ra, nhưng Mặc Diệc Phàm lại giống như không thèm để ý chuyện này chút nào, vẫn cất bước đi ra ngoài rừng, Đàm Kế Chi cao giọng nói: "Vương phi, ngài thật sự không muốn biết hoa Bích Lạc ở đâu sao? Vậy, chẳng lẽ ngài cho là, Liệt Hỏa Liên có thể giải được độc của Định Vương sao?"
Chuyện Định Vương phi đang âm thầm tìm kiếm hoa Bích Lạc, hơn nữa, vì thế kết thù với Tam đương gia Diêm Vương các, cũng không có nhiều người biết.
Nhiệt Ba sửng sốt một chút, lên tiếng: "Tần Phong, dẫn hắn ta về."
Mặc Diệc Phàm khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không phản bác lời nói của Nhiệt Ba, ôm người, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài rừng.
Bị lưu lại, sắc mặt đám người Tần Phong khó coi đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của Mặc Diệc Phàm.
Bọn họ vẫn chưa được nói với Vương phi một câu, thì đã bị Vương gia mang đi, nhưng mà, mấy ngày nay đều ở trong một bầu không khí cực kỳ nguy hiểm đến kỳ lạ, nên hiện tại, ai cũng không có can đảm ngăn cản Mặc Diệc Phàm lại, để nói bất kỳ chuyện quan trọng hoặc không quan trọng gì.
Phất tay một cái cho thủ hạ áp giải Đàm Kế Chi và Thư Mạn Lâm đi, Tần Phong nhìn thoáng qua sắc mặt do dự của Mặc Hoa đứng ở một bên, hỏi: "Sao vậy?"
Mặc Hoa trầm giọng nói: "Thân thể của Vương gia......"
Hôm nay chính là trăng tròn, mấy tháng nay, mỗi lần Vương gia phát tác càng thêm nghiêm trọng. Trăng tròn tháng trước, trưa hôm đó đã bắt đầu phát tác, dựa theo Trầm Dương dự đoán, hiện tại Vương gia tuyệt đối sẽ không dễ chịu.
Nhưng hiện tại...... Tần Phong nhìn về hướng Mặc Diệc Phàm rời đi một cái, do dự một chút, rồi nói: "Hẳn là... Không sao đi?"
Phát tác cũng không có gì khác, dù sao chính là đau, lấy định lực của Vương gia, trên căn bản sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.
Huống chi bất kỳ thuốc gì cũng đều không dùng được, như vậy, bây giờ Vương gia đang ở đâu, làm gì, cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, hiện tại, ai trong bọn họ cũng không dám quấy rầy, "Ta sai người bảo vệ an toàn cho Vương gia và Vương phi."
Mặc Hoa gật đầu, mặc dù chuyện này hẳn là trách nhiệm của ám vệ, nhưng mấy ngày nay, Mặc Hoa cũng phải thừa nhận, Kỳ Lân ưu tú hơn ám vệ nhiều.
Dựa vào trong lòng Mặc Diệc Phàm, đột nhiên Nhiệt Ba cảm thấy an tâm chưa bao giờ có. Mấy ngày nay, mặc dù biểu hiện ngoài mặt của nàng đều bình tĩnh mà ung dung, nhưng mang thai mấy tháng làm cho hành động của nàng hết sức khó khăn, trong lòng vẫn không thể nào thật sự thoải mái.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với Đàm Kế Chi, nhìn như mỗi một câu đều tùy ý cười giỡn, nhưng cũng phải trải qua tính toán và suy xét cẩn thận từng chút.
Lúc này, đột nhiên toàn bộ thanh tĩnh lại, một cơn buồn ngủ lập tức dâng lên, dựa vào trong lòng Mặc Diệc Phàm cọ cọ, liền hơi buồn ngủ, "Diệc Phàm... Đi đâu?"
Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn đôi mắt chỉ mở một nửa của nàng, ôn nhu cười nói: "Mệt thì ngủ đi."
Nhiệt Ba lắc đầu, cố chống mở mắt nhìn về con đường càng đi càng lệch phía trước. Chỉ cần chú ý một chút thì sẽ phát hiện, ngay cả chính Mặc Diệc Phàm cũng không có mục tiêu cố định, hắn chỉ chọn đường nhỏ vắng vẻ mà đi về phía trước.
Nhiệt Ba không biết Mặc Diệc Phàm muốn mang mình đi đâu, nhưng nàng lại có thể cảm giác được sự cố chấp và kiên định hiếm thấy trong mắt Mặc Diệc Phàm, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Diệc Phàm, ta hơi mệt. Chúng ta nghỉ ngơi một chút ở đây đi, được chứ?"
"Mệt à?" Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn nàng, quả nhiên phát hiện dung nhan gầy gò mang theo mệt mỏi không thể che hết, dưới mí mắt cũng mang theo quầng thâm nhàn nhạt.
Nhìn chung quanh, dưới chân Mặc Diệc Phàm điểm nhẹ một cái mang theo Nhiệt Ba bay lên, giẫm qua ngọn cây ven đường bay đến đỉnh núi đối diện.
Phía sau, lặng lẽ theo kịp, Tần Phong kéo Mặc Hoa đang muốn thi triển khinh công lại. Mặc Hoa quay đầu lại, không vui trừng mắt liếc hắn một cái.
Tần Phong nhún vai nói: "Ngươi không nhìn ra, Vương gia đang muốn tránh né chúng ta, nên mới cứ đi tiếp sao? Lại đuổi theo nữa, chắc chắn Vương gia còn phải đi tiếp nữa."
Mặc Hoa không nói gì, ngừng lại, cau mày nói: "An toàn của Vương gia và Vương phi......"
Tần Phong nhìn trời liếc mắt, ở ven bên đường núi chọn lấy một khối đá bằng phẳng, rồi ngồi xuống, "Dưới chân núi là Mặc gia quân, ở sườn núi còn có ám vệ và Kỳ Lân. Nếu còn để cho thích khách lẫn vào được, thì chúng ta cũng đừng sống nữa. Cùng nhau nhảy xuống từ chỗ này đi."
Mặc Hoa trầm mặc một lát, yên lặng ngồi xuống trên tảng đá bên cạnh. Tần Phong chống tay lên tảng đá, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, tâm tình tốt thở dài nói: "Trời thật xanh a..."
Mặc Diệc Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, ôm Nhiệt Ba chuyển qua một ngọn núi quẹo vào một con đường nhỏ càng thêm vắng vẻ khác.
Rất nhanh ôm Nhiệt Ba ngồi xuống ở một chỗ yên lặng mà bằng phẳng, rồi mới đắc ý cười nói với nàng: "Cuối cùng đã bỏ rơi được bọn họ rồi."
Nhiệt Ba không nói gì, rốt cuộc hiểu rõ, chỗ nào không được bình thường mà lúc trước mình cảm thấy. Nàng chưa từng thấy Mặc Diệc Phàm như vậy, trước kia, cho dù thỉnh thoảng Mặc Diệc Phàm cũng có cố ý khiêu khích, đùa giỡn với nàng, sau khi thành công cũng sẽ đắc ý nhướng mày mỉm cười với nàng.
Nhưng nụ cười kia luôn ôn hòa mà tự tin, cho dù ôn nhã cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy cường đại mà an tâm.
Nhưng hiện tại, trong nụ cười đắc ý của Mặc Diệc Phàm lại mang theo một tia tùy hứng và không chút kiêng kỵ.
"Diệc Phàm... Chàng làm sao vậy?" Nhiệt Ba nhíu mày, giơ tay sờ nhẹ lên dung nhan tái nhợt của hắn, "Xin lỗi, đã để cho chàng lo lắng."
Mặc Diệc Phàm vùi mặt vào tóc của nàng, giọng nói buồn bực: "A Lệ, ta muốn giết hết bọn hắn."
Nhiệt Ba sửng sốt, "Bọn hắn? Ai?"
"Tất cả mọi người!" Trong giọng nói của Mặc Diệc Phàm lộ ra sát ý, vừa ôm Nhiệt Ba thật chặt vào trong lòng, vừa nói: "Giết hết tất cả mọi người... Người làm hại A Lệ... Bọn họ đều đáng chết! Còn có những người chướng mắt kia, ta chỉ muốn một mình A Lệ...... Những người khác đều đi chết đi!"
Trong lòng Nhiệt Ba run lên, hơi run khẽ đẩy Mặc Diệc Phàm ra, kéo gương mặt đang chôn ở trong mái tóc của mình lên, nhìn thấy sát ý và ngoan lệ còn chưa kịp che giấu trên mặt Mặc Diệc Phàm.
Mặc Diệc Phàm cũng thấy được hình dạng của mình từ trong mắt của nàng, ôn văn nhĩ nhã từng giả vờ đã không còn sót lại chút gì.
Thật ra thì... Mặc Diệc Phàm chẳng bao giờ chân chính ôn nhã cả, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy có điều gì không đúng.
Nhưng khi nhìn thấy từ trong mắt Nhiệt Ba, thì không thể nghi ngờ, mình lại khó coi như vậy, khi Nhiệt Ba nhẹ nhàng lấy mặt nạ trên mặt xuống, vết thương hơi dữ tợn bên trái, cộng thêm sát khí ngoan lệ còn sót lại trên mặt, không giống như Định Quốc Vương gia ôn văn lãnh đạm thường ngày trong mắt mọi người, mà lại càng giống Tu La đoạt mệnh từ trong địa ngục ra hơn.
"A Lệ sợ ta à......" Mặc Diệc Phàm chăm chú nhìn cô gái trong lòng, trong giọng nói nhiều thêm một tia tủi thân và yếu ớt, kiêu ngạo trên mặt lại càng sâu.
Ôn hòa lạnh nhạt, ung dung, cơ trí, cho tới bây giờ đều là ngụy trang.
Cho tới bây giờ, hắn đều yêu hận rõ ràng, tùy ý làm bậy, Mặc Diệc Phàm đã từng phóng ngựa kinh thành, thần thái phi dương, trường tiên trong tay, dưới đánh vô lại quần là áo lụa, trên đánh hoàng tôn hậu duệ quý tộc, bảo kiếm trong tay, thần chặn giết thần, Phật ngăn giết Phật.
Mà Mặc Diệc Phàm bây giờ, khi rút đi tầng ngụy trang kia, cũng đã là tàn tật đầy người, lòng tràn đầy oán hận, sát ý tàn bạo. Đã không còn là thiếu niên như lửa sáng rực rỡ ban đầu kia nữa.
Hắn không biết nên thấy may mắn khi A Lệ không nhìn thấy thần thái phi dương của mình, hay nên oán hận khi mình chỉ có thể để nàng thấy bộ dáng không hoàn mỹ của mình như hôm nay, "A Lệ......"
"Nói ngu ngốc cái gì đó." Nhiệt Ba than nhẹ, ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.
Nàng không biết, mấy tháng qua, nam tử trước mắt đã vượt qua như thế nào, nhưng nàng biết rõ, lo lắng, đau đớn, oán hận lúc này của hắn cũng vì mình.
Ôm cổ hắn, Nhiệt Ba chăm chú nhìn hắn, thấp giọng nói: "Diệc Phàm, vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không rời khỏi chàng. Nơi này......"
Cầm tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên bụng tròn, ôn nhu nói: "Nơi này đã có cục cưng của chúng ta. Diệc Phàm... Rất nhanh, chúng ta sẽ có một gia đình đầy đủ."
Mặc Diệc Phàm sửng sốt, thật ra thì, từ đầu tới giờ, hắn căn bản cũng không chú ý tới con. Cũng may mà hắn ôm Nhiệt Ba quá cẩn thận, cho nên trận hành hạ này mới không làm cho con bị thương.
Kinh ngạc nhìn bụng đã rất lớn ở dưới lòng bàn tay, cảm nhận được động tĩnh nhẹ nhàng thỉnh thoảng dưới lòng bàn tay. Mặc Diệc Phàm cau mày, kéo Nhiệt Ba vào trong lòng một lần nữa, rầu rĩ không vui nói: "Ta ghét con! A Lệ, ta chỉ muốn nàng......"
Nhiệt Ba trừng mắt nhìn, nhìn nam nhân bốc đồng giống như hài tử trước mắt, lại không nói ra được nửa câu tức giận.
Cho tới bây giờ Mặc Diệc Phàm cũng không ghét trẻ nhỏ, trong lúc lưỡng tình lưu luyến cũng đã từng mong đợi có con.
Rất nhanh, Nhiệt Ba đã hiểu ra tại sao hắn lại có phản ứng như vậy. Chính bởi vì nàng mang thai, hành động khó khăn, nên mới dẫn đến trong lúc rút lui phải đi chậm.
Mặc Diệc Phàm đã mang nguyên nhân nàng rơi xuống núi trách lên trên người con mình. Bất đắc dĩ trấn an nam nhân hiếm khi buồn bực này, "Ta yêu nó... Nó là con của chúng ta..."
Thân thể Mặc Diệc Phàm khẽ cứng ngắc lại một chút, một lần nữa ngẩng đầu lên chăm chú nhìn chằm chằm nàng. Nhiệt Ba hơi khó hiểu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"
Mặc Diệc Phàm mím môi không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, tâm tư của nam nhân cáu kỉnh thật khó đoán. Mặc Diệc Phàm nhìn nàng một lúc, mới dời ánh mắt đến trên bụng tròn vo kia, trong ánh mắt tràn đầy tức giận và ghen tỵ.
Nhiệt Ba sửng sốt, nhớ lại mới vừa rồi rốt cuộc mình đã nói cái gì, không khỏi cười một tiếng. Đưa tay nâng khuôn mặt Mặc Diệc Phàm lên đối diện với mình, Nhiệt Ba thấp giọng cười, ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nói: "Diệc Phàm, ta yêu cục cưng bởi vì... Ta càng yêu phụ thân của nó hơn... Chàng hiểu không?"
Trong nháy mắt, cả vùng đất giống như được hồi xuân. Trong mắt đang ủ dột, lập tức rải đầy ánh sao nhu hòa. Mặc Diệc Phàm cúi đầu, gắt gao hôn lên đôi môi thơm ngọt ngào ấy.
Chưa bao giờ cảm thấy thế gian có lời nói nào động lòng người như thế. Để cho hắn không nhịn được muốn sa vào trong đó, vĩnh viễn cũng không muốn thanh tỉnh, "A Lệ... A Lệ, ta yêu nàng... kiếp này Mặc Diệc Phàm chỉ yêu duy nhất một mình A Lệ......"
Nhiệt Ba nâng tay lên ôm bờ vai hắn, đáp lại cái hôn sau bao ngày xa cách này, "Ta biết... Ta cũng vậy..."
Dưới ánh hoàng hôn, trên sườn núi u tĩnh, hai người cửu biệt trùng phùng triền miên trao đổi lấy yêu thương và nhung nhớ lẫn nhau.
Trong lúc dây dưa để cho hơi thở lẫn nhau hòa hợp thành một thể, Mặc Diệc Phàm ôm cô gái thanh uyển trước mắt thật chặt như muốn khảm vào trong ngực của mình, "A Lệ... A Lệ, ai cũng không thể mang nàng đi từ bên cạnh ta......"
"Diệc Phàm......"
Gió đêm nhẹ nhàng thổi lất phất, mang đến một tia mát mẻ cho ngày hè nóng rang. Nhiệt Ba mở mắt nhìn nam tử đang ôm mình dựa vào sườn núi ngủ say, không khỏi cười một tiếng.
Bọn họ đều quá mệt mỏi, hai người trưởng thành lại ngồi ở chỗ này mà ngủ không có chút phòng bị nào.
Nếu để cho kẻ địch của bọn họ biết, thì không biết sẽ bóp cổ tay thở dài như thế nào đây? Nàng vừa động, Mặc Diệc Phàm liền lập tức mở mắt, "A Lệ?"
Nhiệt Ba trấn an cười yếu ớt nói: "Không có chuyện gì, mệt thì liền nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta về trễ một chút."
Nếu đã trễ như vậy, thì trễ thêm một lát nữa cũng không sao. Cho dù trong lúc ngủ say, thì chân mày Mặc Diệc Phàm cũng vẫn nhíu chặt, để cho trong lòng Nhiệt Ba khẽ chua xót.
Mặc Diệc Phàm nhắm hai mắt lại một lần nữa, vùi mặt vào trong ngực Nhiệt Ba, ngửi lấy hương thơm quen thuộc.
Chân mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, đau đớn quen thuộc dần dần từ trên đùi truyền khắp toàn thân, nhưng hắn lại không muốn để ý tới.
Trải qua mấy tháng này, hắn mới hiểu, thật ra thì đau đớn mỗi tháng một lần kia, căn bản không coi là gì.
Có đôi khi, thậm chí hắn còn mong đau đớn như vậy đến. Bởi vì, chỉ có lúc đau đớn kịch liệt như vậy, hắn mới có thể quên đi bóng tối và cảm giác lạnh như băng giống như động không đáy trong lòng kia.
Mới có thể gần như đè nén ý nghĩ điên cuồng muốn hủy diệt tất cả xuống. Như bây giờ... Rất tốt...
Nhiệt Ba cúi đầu nhẹ nhàng nâng tay tự nhiên lấy lá cây trên đầu vai hắn ra, dư âm trời chiều chiếu vào trên mái tóc đen nhánh của hắn, tay Nhiệt Ba dừng lại một chút, đầu ngón tay khẽ run lên.
Nàng cẩn thận khẽ chạm vào sợi tóc của hắn, sợi tóc đen nhánh kia đang hiện lên một màu xám trắng.
Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc, trên ngón tay dần dần bị dính một màu xanh đen nhàn nhạt.
Lập tức, trong đôi mắt thanh lệ tràn đầy nước mắt, rồi chảy xuống gương mặt như trân châu bị cắt đứt.
"A Lệ......" Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng kêu.
"Không có chuyện gì, ngủ đi. Gió thổi rất thoải mái." Nhiệt Ba nhẹ giọng mỉm cười nói, nước mắt trong suốt không tiếng động tí tách chảy xuống, thấm ướt mu bàn tay nàng.
"Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip