[Nam hậu] 17 - 18 (Hoàn)

Chương 17: Phiên ngoại một

Mắt thấy tháng khai giảng sắp đến, Kỷ Nhiên không thể không trở về đưa tin.

“Tuyệt Trì, bồi ta trở về gặp nương ta nhé?” Kỷ Nhiên đem tất cả đồ cần mang về bỏ vào ba lô, sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện, mới quay sang hỏi Tuyệt Trì dù bận vẫn ung dung nhìn mình.

“Đương nhiên muốn gặp nhạc mẫu đại nhân rồi.”

Tuyệt Trì từng nghe qua Kỷ Nhiên giới thiệu lai lịch cùng gia thế của mình, đương nhiên biết Kỷ vương phủ ở kinh thành cũng không phải là ngôi nhà chân chính của Kỷ Nhiên, nhà của hắn ở dị thế. Cũng may trước đó Văn Túc đã đến nói qua cho chàng một chút, bằng không thật đúng là không biết mình có thể ứng phó nổi không.

Mình đã lâu không trở về, không biết mẹ gần đây thế nào, nếu bà mà biết mình mang một thằng đàn ông về gặp bà, không biết sẽ bị tức thành bộ dáng gì.

Thu dọn xong xuôi, Kỷ Nhiên còn đang thấp thỏm bất an về đến nhà, sau khi nói suy nghĩ của mình cho Kỷ mama, không ngờ rằng, Ky mama lại mang vẻ mặt hưng phấn nói: “Mau mang con dâu vào đây cho mẹ nhìn cái nào!”

Kỷ Nhiên sửng sốt: “Mẹ, sau mẹ lại phản ứng như vậy?” Hắn đã nghĩ vô số loại tình huống cẩu huyết nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại tình huống này.

“Mẹ đây nên có phản ứng gì?” Kỷ mama hỏi lại.

Kỷ Nhiên cảm thấy lưỡi mình sắp thắt vào nhau rồi: “Chẳng nhẽ mẹ không định mắng con bất hiếu rồi sau đó hung hăng phản đối sao?”

“Nghĩ linh tinh cái gì vậy, oắt con!” Kỷ mama hai mắt mạo tâm, kích động nói: “Tuy rằng hắn là đàn ông, nhưng người ta là Hoàng Thượng đó, mày lại là Hoàng Hậu, mẹ mày chính là Hoàng Thái Hậu, bản lĩnh của mày cũng thật lớn, tìm được một Hoàng Thượng về làm vợ, nửa đời sau của mẹ mày liền cái gì cũng không phải lo nữa rồi.”

Kỷ Nhiên hoàn toàn cạn lời rồi, mất công tui lo lắng nửa ngày trời, thế nhưng lý do giải quyết lại đơn giản như vậy, thật là, tiền tài còn quan trọng hơn con trai sao?! Nhưng mà, sự tình biến đơn giản thế này cũng khá tốt.

Kỷ Nhiên mang Tuyệt Trì bị giấu trong phòng xuống tầng, khi Kỷ mama nhìn thấy khuôn mặt suất đến nhân thần cộng phẫn của Tuyệt Trì thì chỗ bất mãn duy nhất cũng cũng tan thành mây khói, than dài, bông hoa nhài này sao lại cắm vào bãi phân trâu là thằng con nhà mình chứ!

Tuyệt Trì thế mà lại có chút khẩn trương, chàng hất vạt áo, quỳ một gối xuống đất, “Nhạc mẫu đại nhân tại thượng, xin nhận một lạy của Tuyệt Trì.”

Kỷ mama bị hoảng sợ, vội vàng đem Tuyệt Trì đỡ lên: “Mau đứng lên, mau đứng lên, hành lễ lớn như vậy làm gì!”

“Đây là điều nên làm.”

Kỷ Nhiên ở bên cạnh nhịn không được cười trộm, Tuyệt Trì thật là quá đáng yêu.

Làm Kỷ Nhiên tuyệt đối không thể tưởng được chính là Văn Túc cư nhiên cũng tới, Kỷ mama còn tốt, Tuyệt Trì chính là đại đại cả kinh, sau khi được Kỷ Nhiên một phen giải thích, có thứ gì đó chậm rãi thành hình trong đầu Tuyệt Trì, nguyên lai là như thế này, nguyên lai đây là mục đích của Kỷ Nhiên.

Buổi tối, Kỷ mama làm một bàn đồ ăn riêng phi thường phong phú để chiêu đãi Tuyệt Trì cùng Văn Túc. Văn Túc không hổ là người hiện đại, thật sự là một chút cũng không khách khí. Tuyệt Trì thấy Kỷ mama vô cùng tán thưởng bản thân mình, cũng yên tâm.

Trên bàn cơm, Kỷ Nhiên nói ra tính toán của mình: “Mẹ, chờ con báo danh xong, con sẽ mang mẹ qua đó chơi.”

“Được đó, vừa lúc mẹ cũng muốn nhìn chỗ con trai mẹ sống như thế nào!” Đột nhiên, Kỷ mama nhớ tới cái gì đó, mày nhăn lại, hỏi: “Cổ đại có thể có nam hậu à? Kỷ Nhiên chẳng lẽ không bị thế nhân phỉ nhổ sao?”

“Phốc!” Văn Túc phá lên cười, Kỷ mama nghi hoặc nhìn y, còn Kỷ Nhiên cùng Tuyệt Trì lại hung hăng trừng mắt nhìn y.

Văn Túc uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Không nói cái khác, chỉ nói tới vấn đề thanh danh thôi, dì Kỷ, dì có thể hoàn toàn không cần lo lắng, thanh danh của Kỷ Nhiên có thể nói là danh vang thiên hạ.”

“Nói như thế nào?” Kỷ mama bị khơi lên hứng thú.

“Thánh Lăng Vương xin trời được một vị đệ nhất nam hậu, Kỷ Nhiên, không người nào không biết không người nào không hiểu. Đừng nói phỉ nhổ, thế nhân đều đem bức họa vẽ hắn treo ở trong phòng, mỗi ngày cúng bái! Dì Kỷ à, chỉ cần dì qua đó, dì ở giữa đường hô lên một câu nói dì là mẹ của Kỷ Nhiên, hì hì, dì cả đời này đều không lo ăn mặc.” Đương nhiên, Kỷ gia ở kinh thành cũng không ngoại lệ, mỗi người đều hưởng thụ đãi ngộ siêu cao.

Kỷ mama cười ha ha, ngay cả ánh mắt nhìn về phía thằng con mình cũng có chút sùng bái, quả nhiên thằng con nhà mình không giống người thường, quả thực có thể điên đảo vương triều, khiến cho bà bây giờ chỉ muốn bay qua đó hưởng thụ hưởng thụ.

Kỷ Nhiên đại 囧, bất mãn trừng Tuyệt Trì, người sau sủng nịch cười: “Đây là tất nhiên.”

Hết chương 17

Chương 18: Phiên ngoại hai

Kỷ mama như ý được đến Thánh Lăng.

Quả thực giống như người nhà quê ra tỉnh, thấy cái gì cũng rất mới lạ, sau khi tham quan Thánh Lăng một vòng liền đòi đi dạo phố, đương nhiên Kỷ Nhiên tuyệt đối không đi cùng. Vì thế Văn Túc lập tức tự đề cử mình, chẳng cần nhìn sắc mặt của Văn Túc, Kỷ Nhiên đã biết y đang nghĩ điều gì, nhưng cũng đành mặc kệ y.

Trên đường Thánh Lăng, tiếng người ồn ào.

Kỷ mama bị tiếng gọi ầm ĩ ở chỗ bán tranh chữ hấp dẫn sự chú ý, không ngờ rằng tất cả tranh bán đều là bức họa vẽ thằng con nhà mình giả gái, Kỷ mama cao hứng muốn chết.

Lại nghe thấy người đó giới thiệu: “Nhớ năm đó, chính tay ta hầu hạ ngài Kỷ Nhiên, người gặp ngài ấy đều phải thốt lên một tiếng đẹp quá. Ta không lừa mọi người đâu, cam đoan đây chính là bức họa vẽ ngài Kỷ Nhiên mặc nữ trang hàng thật giá thật, đại gia cứ yên tâm mua về nhà treo thưởng thức, năm nay đảm bảo gia đình an khang thịnh vượng.”

Không sai, đó là Tiểu Văn. Năm ấy Kỷ Nhiên vừa chết, Tiểu Văn bi thống không thôi, không nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ cho nàng hai con đường, hoặc là rời cung, hoặc là chết. Tiểu Văn bất đắc dĩ rời khỏi cung. Ở ngoài cung, nàng không ngờ rằng Kỷ Nhiên đột nhiên trở thành hoàng hậu một nước, trong lòng rất cao hứng nhưng cũng vì cái chết của Kỷ Nhiên mà bi thống. Thẳng đến dạo gần đây nàng biết tin hóa ra Kỷ Nhiên vẫn chưa chết, lòng mừng như điên. Lại nghĩ khoảng thời gian này đang thiếu tiền, đúng lúc có thể kiếm thêm một khoản thu nhập. Không thể không nói, toàn vương triều này chỉ có một mình nàng dám bán bức tranh vẽ Kỷ Nhiên giả gái.

Vừa thấy bức họa vẽ Kỷ Nhiên mặc nữ trang, mọi người đều lộ ra biểu tình vừa muốn mua lại vừa không dám mua, cuối cùng có mấy người cắn răng dùng giá cao mua lại, khiến Tiểu Văn cao hứng muốn chết.

Kỷ mama cũng không cam lòng yếu thế, đang muốn bỏ tiền ra, lại bị Văn Túc ngăn lại, Văn Túc kinh ngạc nhìn nữ hài trước mắt, chỉ muốn thuấn di kéo Kỷ Nhiên vô dụng ra đây.

“Ngươi là, Tiểu Văn?” Kỷ Nhiên trước kia từng nhắc đến Tiểu Văn trước mặt Văn Túc, không ngờ rằng sẽ gặp được nàng ở đây.

Nghe thấy có người gọi tên hồi còn ở trong cung của mình, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, hóa ra là một nam tử xa lạ, nhưng mà, sao y lại biết cái tên này vậy?

“Ngươi là?” Tiểu Văn kỳ quái hỏi.

“Biết vì sao ngươi tên là Tiểu Văn không?”

Tiểu Văn nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười ngọt ngào nói: “Ta không bao giờ quên, ‘Văn’ trong tên Tiểu Văn là ‘Văn” trong tên ngài Văn Túc.”

Kỷ mama im lặng đứng một bên không quấy rầy, thấy nữ hài đáng yêu thế này cũng rất yêu thích.

“Tiểu Văn, ta chính là Văn Túc.”

Tiểu Văn không cẩn thận kinh hô ra tiếng, giấy vẽ trong tay rơi lả tả xuống đất, nàng vội vàng quỳ xuống lạy Văn Túc: “Quốc sư đại nhân! Tiểu Văn xin thỉnh an đại nhân.”

Kỷ mama cũng hoảng sợ, không ngờ thân phận của Văn Túc cũng không đơn giản.

Văn Túc vội vàng nâng Tiểu Văn dậy, bất đắc dĩ nói: “Ngươi biết mà, ta từ lâu đã không còn là quốc sư nữa rồi.”

Tiểu Văn lắc đầu, “Cho dù không phải, Tiểu Văn cũng vẫn phải quỳ lạy.”

“Tiểu Văn, ngươi cũng biết Kỷ Nhiên còn sống, thế nào, muốn trở về không? Nếu Kỷ Nhiên nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ rất cao hứng.”

“Không cần ạ.” Tiểu Văn lắc đầu, “Biết tiểu thư… Không phải… Hoàng Hậu nương nương còn sống, Tiểu Văn rất cao hứng, Tiểu Văn bây giờ đã có gia thất, không nên quấy rầy Hoàng Hậu nương nương nữa.”

“Chút ngân lượng này ngươi cầm tạm đi.” Văn Túc đưa bạc qua nói.

“Không cần đâu, thật sự ạ.” Tiểu Văn vội vàng cự tuyệt.

“Nhận lấy đi.” Văn Túc dừng một chút, nói: “Ý của Kỷ Nhiên.”

Tiểu Văn vừa nghe là ý của tiểu thư, tức khắc lệ rơi đầy mặt, run rẩy nhận lấy ngân lượng liên tục nói lời cảm ơn. Không ngờ, không ngờ tiểu thư còn nhớ tới Tiểu Văn, mẹ ơi, Tiểu Văn hạnh phúc quá.

Sau khi tạm biệt Tiểu Văn, hai người tiếp tục đi dạo phố.

Kỷ mama im miệng không kể ra quan hệ của mình với Kỷ Nhiên đi dạo phố ăn uống thỏa thích một phen. Không thể không nói, mỗi khi nhìn thấy những người qua đường mỗi khi nhắc đến Kỷ Nhiên không chỉ không chán ghét, mà còn lộ ra vẻ sùng bái, nàng mới dần dần rõ ràng thanh danh của Kỷ Nhiên tốt như thế nào, không khỏi cảm thán nói: “Danh khí của thằng nhóc Kỷ Nhiên này cũng thật là lớn, chỉ sợ khắp kinh thành này không ai không biết nó.”

Văn Túc cười, “Dì Kỷ, dì thật là xem thường danh khí của Kỷ Nhiên, không chỉ trong kinh thành, danh khí của Kỷ Nhiên đã sớm truyền ra ngoài kinh thành rồi.”

Kỷ mama kinh hãi: “Lợi hại như vậy á!”

Hai người đi dạo đến khi mặt trời xuống núi mới chậm rì rì trở lại hoàng cung, hoàng cung đêm nay dường như đặc biệt náo nhiệt nha.

——————————————————————

Ban đêm, ở ngự thư phòng, Kỷ Nhiên nhìn Tuyệt Trì đang hết sức chăm chú phê duyệt tấu chương, không chút suy nghĩ hỏi.

“Tuyệt Trì, gả cho ta được không?”

“Không tốt.”

Kỷ Nhiên cắn môi, “Vậy, cưới ta thì sao?”

“Được.” Tuyệt Trì ngẩng đầu, kéo Kỷ Nhiên qua hôn một cái.

Mặt Kỷ Nhiên đỏ lên, “Sính lễ đâu?”

“Thập lí hồng trang có chịu không?”

“Ta không phải là nữ nhân.”

“Ta trước giờ chưa từng coi ngươi là nữ nhân mà.”

“Nhưng mà…Nhưng mà…”

Tuyệt Trì ôm Kỷ Nhiên vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Kỷ Nhiên, gả cho ta.”

“Để ta suy nghĩ suy nghĩ đã.”

“Chúng ta lên giường rồi suy nghĩ.”

Hết chương 18

oOo HOÀN PHIÊN NGOẠI oOo

Lăng: Lúc edit không nhìn năm sáng tác + đọc trước, lỡ đào hố rồi thì đành làm tiếp vậy. Bộ này được tác giả viết từ lâu rồi, cho nên có những tình tiết máu chó kinh khủng, nhưng hồi đấy lại rất hot motif này. Haiz haiz.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip