Chương 72 &73
[Edit] Thịnh Thế Khói Lửa - 72 & 73
Chương 72
Một tháng thu nhập 100 kim
"Hỉ Ca, ta đã thu thập quặng mỏ cấp 3 rồi, một lát sẽ gửi qua cho ngươi." - Tư Văn nhấp nhỏm trên ghế, ám kim dược sừ của hắn a!!
"Gửi bưu kí đi. Chờ ta khai trương cửa hàng xong sẽ đi bế quan, khẳng định trước khi đại lục thông đạo mở ra, vũ khí sẽ đến tay ngươi." - Hỉ Ca không giống bọn Tư Văn, nàng bình thường đều không chăm chỉ luyện cấp, trong khi bọn Tư Văn hễ rãnh rỗi là sẽ tụ tập cùng nhau xoát quái. Cấp bậc của nàng hiện giờ chỉ ở tầng trung, còn Tư Văn mới mấy ngày không gặp đã lên đến cấp 40 rồi.
"Tốt quá. Phải rồi, lão đại..." - Tư Văn vốn nghĩ giải thích giùm Thất Tử, ai biết hắn còn chưa nói hết câu, Hỉ Ca đã đứng lên, khoát tay chào từ biệt.
"Ta đi trước."
Tư Văn bất đắc dĩ thở dài, người ta đã không muốn nghe, đành chịu. Hắn chuẩn bị rời gian phòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vọt đến cửa sổ, ló đầu nhìn xuống đường, hét lớn.
"Này, ngươi còn chưa trả tiền!"
Mãi nói chuyện, hắn quên mất Hỉ Ca còn chưa trả tiền! Nếu ngồi ở phòng chữ Thiên thì không cần trả tiền, nhưng ngồi ở các gian khác thì vô luận là ai, đều phải chi tiền a!
Vừa rồi, khi Hỉ Ca gọi tiểu nhị vào tính tiền, Tư Văn ngăn tên kia ở ngoài cửa. Giờ thì tốt rồi, người đã đi, ai đến trả tiền đây?
Ở dưới đường, Hỉ Ca mặt mày phơi phới, hướng Tư Văn vẫy tay, sau đó vui vẻ rời đi. Nếu có người chịu đài thọ tiền cơm, nàng làm sao lại cự tuyệt ý tốt của người ta nha~
Nhìn vẻ mặt chờ đợi của tiểu nhị đang đứng ngoài cửa, Tư Văn nhịn đau lấy ra 200 kim. Hắn nghĩ, 3 người ăn bữa cơm, hẳn 200 kim là đủ rồi chứ? Kết quả, câu nói đầu tiên của tiểu nhị liền đánh vỡ vọng tưởng của hắn.
"Dạ, tổng cộng 768 kim."
Tư Văn... hắn phá sản! Sau khi rưng rưng móc tiền túi ra trả, Tư Văn chạy ngay ra cửa tửu lâu, chỉ tay lên trời thề, từ nay về sau, hắn nhất quyết cách thật xa Hỉ Ca...
Sắc trời đã tối sầm. Trong thành, người qua lại bắt đầu nhiều lên, hoặc là kéo nhau vào tửu lâu, hoặc là đi khách điếm. Cô Tửu lúc này còn chưa buồn ngủ. Hỉ Ca hết cách, đành phải đem hắn giao cho Sở tiểu đệ, để 2 người cùng nhau đi chơi. Mà Sở tiểu đệ cũng không quản chuyện Cô Tửu là người xa lạ, liền đi lên quàng vai bắt chuyện như quen lâu rồi. Hỉ Ca cảm thán, không ngờ cái tên Cô Tửu lúc trước phải cạy miệng mới nói 1 câu lại là người như thế này!
Đuổi bọn họ xong, Hỉ Ca chạy vội đến Cục nhà đất, giao nhiệm vụ, điểm giá trị tôn kính của nàng trực tiếp nhảy lên 8190 điểm.
Giá trị tôn kính vượt quá 8000 điểm, nàng được chiết khấu 5 ngàn kim, rốt cuộc đã có thể mua cửa hàng. Ngắn ngủn vài ngày, đất đai của Nam Uyên Thành tăng giá rất nhiều, cũng may người chơi không mấy hứng thú mở cửa hàng vũ khí. Cho nên, Hỉ Ca cuối cùng có cơ hội sở hữu 1 sản nghiệp bất động sản của riêng mình.
Quá trình mua bán trong trò chơi rất đơn giản. Chỉ cần trả tiền là có ngay cửa hàng. Hỉ Ca cầm khế ước mua bán, sau đó nhảy lên ngựa, chạy vội đi xem mặt mũi cửa hàng trông làm sao.
Cửa hàng của nàng có vị trí không tồi, cách quãng trường trung tâm 1 con phố mà thôi, ngoạn gia đi qua đi lại không ít. Bên trái cửa hàng là tiệm may. Bên phải là tiệm tạp hóa. Bất quá cả 2 gian này đều chưa có người mua.
Hỉ Ca đánh giá tình hình xung quanh 1 chút, sau đó đi vào cửa hàng xem xét. Cửa hàng vũ khí đóng cửa lúc 9 giờ. Hiện tại không có khách hàng nào ở bên trong. Cửa hàng vũ khí mặc dù bán vũ khí nhưng vũ khí bày bán nơi này không thể bằng vũ khí do người chơi đúc ra, hoặc do người chơi đánh được. Bình thường chỉ có tân thủ mới chạy đến mua này nọ, hoặc là những người làm nhiệm vụ cần vũ khí đặc thù nào đó mới ghé vào. Còn may, hệ thống không yêu cầu đóng thuế, bằng không tiền thu nhập chẳng đủ để trả tiền thuế luôn.
Hỉ Ca vừa vào cửa, NPC quản lý đang lau dọn lòng vòng. Nhìn 1 thân áo quần bụi bặm của hắn, Hỉ Ca không thể tin hắn là 1 nhân tài quản lý được. Cứ nhìn đại chưởng quầy của Cát Tường tửu lâu mà xem, đôi mắt của người ta lúc nào cũng tinh quang lòe lòe, trên tay luôn cầm bàn tính, thoăn thoắt gãy gãy để đảm bảo không tính xót 1 xu tiền nào, đó mới là nhân tài a. Tên NPC trước mắt này... haiz... bộ dáng xem như trung hậu thành thực, nhưng nhìn làm sao cũng không giống cao thủ kiếm tiền nha.
"Lão bản." - nhìn thấy Hỉ Ca, NPC Lai Phúc lễ phép chào, cúi người 1 góc 90 độ cực kỳ chuẩn.
Hỉ Ca gật đầu, kêu hắn lấy giấy tờ của cửa hàng cho nàng nhìn 1 chút. Ngoạn gia lần đầu tiên mở cửa hàng sẽ có 1 vài ưu đãi, giống như mỗi tháng hệ thống sẽ tặng không 1 đống vũ khí, bất quá cao nhất là lam phẩm mà thôi.
Hỉ Ca nhìn doanh thu, cửa hàng này 1 tháng lời 100 kim. Số tiền này còn không đủ để nàng ăn 1 đóa thủy chử thiên hương a. Nói cách khác, vốn ban đầu của cửa hàng khi vào tay nàng chỉ có 100 kim. Kế tiếp, nếu nàng không cố gắng kiếm tiền, chỉ sợ không lâu sau, nàng sẽ phải chạy về tân thủ thôn làm bạn với đại thúc cái bang. Hỉ Ca thở dài, đem sổ sách trả lại cho Lai Phúc. Mặc dù Lai Phúc thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng có người đứng thu tiền giúp nàng là tốt rồi. NPC của hệ thống mỗi tháng chỉ yêu cầu trả lương 5 kim, không phải là con số lớn.
Thấy không còn chuyện gì nữa, Hỉ Ca định đi mướn gian phòng nghỉ ngơi. Trong trò chơi, ngoạn gia không cần ngủ. Nhưng Hỉ Ca có thói quen, hễ thấy trời tối là đi khách điếm, tìm chiếc giường êm ái ngã lưng 1 lát.
Hỉ Ca còn chưa đến khách điếm đã nhận thông tấn khí của Sở tiểu đệ.
"Đừng nói 2 người thiếu tiền chứ!" - không đợi Sở tiểu đệ mở miệng, Hỉ Ca đã chen miệng nói ngay, bởi vì trên người nàng hiện giờ cũng không còn tiền.
"Không phải. Đệ và Cô Tửu bị người ta giết." - Sở tiểu đệ đang đứng ở điểm sống lại, trên tay còn cầm 1 vò nữ nhi hồng.
Nguyên bản, Sở tiểu đệ và Cô Tửu đang uống rượu trong tửu quán. Nhưng vì Cô Tửu không thích chỗ đông người, Sở tiểu đệ thì không ý kiến, thế là bọn họ mua 1 đống rượu, chạy ra dã ngoại nhâm nhi.
Sở tiểu đệ tìm 1 nơi vắng vẻ, không có người cũng không có quái. Sau đó, 2 người uống đến quên trời trăng, rồi đột nhiên ở đâu chạy ra 1 đám người, giết chết cả 2.
Lúc ấy, 2 người uống đến choáng váng đầu óc, ngay cả phản ứng đều không có liền đã đi chầu diêm vương. May mắn họ không bạo rớt đồ vật giá trị nào. Sở tiểu đệ bị bạo rớt hộ thủ bạch bản, chẳng biết hắn còn giữ đồ tân thủ trong ba-lô làm gì nữa. Cô Tửu càng tuyệt hơn, bị bạo rớt tàng bản đồ. Đây là bản đồ khu vực quái 95 cấp ở Tây Vực.
Sống lại lúc sau, 2 người đều không nghĩ nhiều, chuẩn bị chạy ra thành để uống rượu tiếp. Kết quả, vừa ra khỏi cửa, bọn họ lại bị đánh lén. Lần này xem như họ phản ứng nhanh hơn. Cô Tửu vừa thấy tình hình có điều không ổn, hắn quăng 1 đống độc, sau đó chạy trở vào trong thành. Đáng thương Sở tiểu đệ bị bỏ lại, rơi vào một hồi quần ẩu.
Lần thứ 2 bị giết, Sở tiểu đệ bạo ra 1 cái bố giáp thích khách, bạch bản. Không biết mấy tên sát nhân kia có ôm đầu khóc rống hay không. Có lẽ họ chưa từng gặp người nghèo đến mức này đi. Nguyên bản, Sở tiểu đệ đã bị người của Khổ Độ chèn ép đến không thể thăng cấp. Hiện giờ lại rớt thêm 2 cấp. Sở tiểu đệ tức giận muốn bốc khói. Thế là hắn gọi cho Hỉ Ca, ôm ý đồ muốn trả thù.
Hỉ Ca nghe tiểu đệ tố khổ xong, khinh bỉ bọn họ 1 phen. Uống rượu thì ở trong thành đi, còn chạy ra dã ngoại làm gì. Bọn sát nhân cuồng trong trò chơi không phải là ít. Chẳng qua, dựa theo lời Sở Tiếu Ca kể, Hỉ Ca đoán cả 2 lần ám sát đều là cùng 1 đám người, hơn nữa bọn chúng có dự mưu từ trước. Hoặc là cừu nhân của tiểu đệ. Hoặc là cừu nhân của Cô Tửu.
Hỉ Ca cảm thấy thật đau đầu. Cừu nhân của tiểu đệ là Khổ Độ gia tộc. Cừu nhân của Cô Tửu là Mỹ Nhân Hội. Cho dù 3 người cùng nhau đánh, nếu đối thủ chạy tới 18-20 mạng, không cần nghĩ cũng biết kết cục là họ bị quần ẩu mà chết.
Hỉ Ca chạy tới điểm sống lại, nhìn thấy 2 người đang ngồi uống rượu cực kỳ cao hứng. 1 tên thì đang cười haha. 1 tên thì đang múa. Mà cái tên đang múa kia, không ai khác hơn chính là tiểu đệ nhà nàng. Lúc này, Hỉ Ca chỉ muốn cầu trời cho vài viên thiên thạch rơi xuống đập bể đầu 2 tên kia ra, để xem xem bên trong chứa cái gì. Hại nàng lo lắng, vậy mà 2 tên vẫn vui vẻ uống rượu!!!
"Lão tỷ, đến, lại đây uống rượu... hic..." - Sở tiểu đệ nhìn thấy Hỉ Ca, vui mừng chạy vọt qua, ợ 1 tiếng, khiến mùi rượu phun đầy vào mặt Hỉ Ca.
@~@~@~@~@~@
Chương 73
Ám sát!
Sở tiểu đệ mỗi lần xỉn sẽ sinh bệnh nói nhiều. Cô Tử thì đỡ hơn, xỉn rồi chỉ ngồi 1 bên cười ngu ngơ . Xem ra chuyện bị người ta giết cũng không đả kích đến tâm trạng của họ.
Hỉ Ca nhìn họ vài giây, sau đó xoay người đi qua tiệm tạp hóa bên kia đường mua 2 viên thuốc giải rượu.
Trong trò Thịnh Thế, rượu là 1 loại đặc thù vật phẩm. Mỗi loại rượu uống vào sẽ sản sinh ra một loại phản ứng khác biệt. Rất nhiều ngoạn gia xem việc uống rượu giống như 1 trò thử nghiệm kích thích. Nghe đồn, rượu tốt nhất là hầu nhân tửu, chưng cất từ boss Sơn hầu vương 180 cấp. Nghe đồn, hầu nhân tửu ước chừng có hương vị 500 năm, lại được thêm không ít linh dược, uống 1 ngụm có thể gia tăng toàn bộ thuộc tính thêm 50%. Nghe đồn, tên ngoạn gia từng uống 1 ngụm hầu nhân tửu bị rơi vào tình trạng hưng phấn suốt 3 ngày 3 đêm, không tài nào chợp mắt, phải chạy loạn khắp nơi đánh quái, sau 3 ngày liền thăng 2 cấp.
Lại nói, không phải ai cũng có thể uống rượu. Có người không chịu nổi độ mạnh của cồn, uống 1 ngụm liền ngủ thẳng cẳng 3 ngày 3 đêm.
Thuốc giải rượu mua ở tiệm tạp hóa chính là dùng để giải rượu, hiệu quả không tốt bằng trà giải rượu mua trong tửu lâu, nhưng tiện lợi hơn. Hỉ Ca mua 2 viên thuốc giải rượu vị hoàng liên (đắng nhất). Nàng nhất định phải cho Sở tiểu đệ 1 cái giáo huấn. Mới 18 tuổi đã biến thành tửu quỷ, còn ra thể thống gì.
Lúc Hỉ Ca trở lại, 2 người kia đã uống sạch toàn bộ số rượu đã mua, thậm chí Cô Tửu còn lôi cả rượu thuốc mà hắn đã bào chế ra uống luôn. Hỉ Ca đen mặt đi đến bên cạnh Sở tiểu đệ, vỗ vai. Đang lúc Sở tiểu đệ ngơ ngác ngước mặt lên nhìn, Hỉ Ca nhanh tay nhét viên thuốc vào miệng hắn.
Đầu lưỡi vừa nếm đến vị hoàng liên, sắc mặt Sở tiểu đệ liền trắng bệch. Hắn muốn nhổ viên thuốc ra, đáng tiếc, Hỉ Ca đã đưa tay bụm chặt miệng hắn lại. Đợi cho viên thuốc đã hoàn toàn tan trong miệng, Sở tiểu đệ rốt cuộc thanh tỉnh. Sau đó, hắn không nói 2 lời, lấy 1 bình kim sang dược trong ba-lô ra rửa sạch mùi vị trong miệng.
Nhìn thấy biểu tình thống khổ của Sở tiểu đệ, lại nhìn vẻ mặt tươi cười đang đến gần của Hỉ Ca, Cô Tửu ngơ ngác 1 hồi liền phản ứng lại. Hắn lục trong ba-lô, lấy ra 1 viên thuốc màu tím, không chút do dự nuốt xuống. Đây là lợi thế của dược sư, hắn không cần viên thuốc đắng ngắt của Hỉ Ca. Hắn có thể tự mình giải rượu.
Xem 2 người đều đã thanh tỉnh, Hỉ Ca mở miệng hỏi.
"Giết các ngươi là ai?"
Nghe Hỉ Ca hỏi, lúc này 2 người mới chậm rãi mở bản danh sách cừu nhân ra nhìn. Sở tiểu đệ đọc lên 1 cái tên lạ quắc: "Người giết đệ là Xe Ba Gác."
"Giết ta là Xe Đạp" - Cô Tửu nói.
"Bây giờ ta đi ra ngoài trước. Lát sau 2 người cũng đi ra."
Từng biết "thủ đoạn trả thù" của Hỉ Ca, Cô Tửu ngoan ngoãn gật đầu.
Hỉ Ca hướng cửa phía tây mà đi. Dạo nửa vòng bên ngoài, không thấy ai đi theo phía sau, nàng lúc này mới chạy về, ở gần cổng thành, núp vào 1 chỗ khuất, sau đó phát tin tức cho Cô Tửu.
Lúc Cô Tửu và Sở tiểu đệ vừa xuất hiện ở cổng thành, Hỉ Ca phát hiện cách nàng 20 mét, dưới gốc cây hòe đang đứng 5 tên. Bọn chúng chụm đầu thương lượng cái gì đó, rồi cầm vũ khí tản ra khắp nơi. Bởi vì trời tối nên Hỉ Ca chỉ có thể nhìn rõ vị trí ẩn núp của 2 tên mà thôi.
1 tên vũ giả ôm cổ cầm đang núp trên cây. 1 tên thích khách đứng núp sau gốc cây rất gần nơi Sở tiểu đệ sẽ đi qua, nếu Sở tiểu đệ không mẫn cảm phát giác ra, khẳng định sẽ bị đánh lén.
Lúc nãy, nàng cũng đi ngang qua bọn chúng nhưng dường như chúng không có hứng thú với nàng. Xem ra, chúng chính là hướng về 1 trong 2 người Cô Tửu.
"Ở phía trước, cách đệ 20 mét, trốn sau gốc cây là 1 thích khách. Chính mình cẩn thận." - nhận được tin tức của Hỉ Ca, Sở tiểu đệ vẫn giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục đi tới.
Hỉ Ca nhẹ nhàng di chuyển đến gần vũ giả trốn trên cây, khi tên kia nằm trong vòng công kích, nàng mới đứng lại.
Vài giây sau, lúc Sở tiểu đệ lọt vào phạm vi công kích của thích khách. Một bóng đen từ sau thân cây vọt ra, chủy thủ trên tay đâm vào lưng Sở tiểu đệ.
Người đang cười nói nãy giờ đột nhiên xoay người tránh. Nhìn nụ cười trên mặt Sở tiểu đệ, tên thích khách cả kinh trong lòng, hắn hiểu rõ mình đã bị phát hiện. Dù sao hắn thường xuyên đi ra ngoài giết người, tâm lý không phải tốt bình thường. Nhưng còn chưa đợi cho hắn phản ứng lại, Cô Tửu đã tung 1 đoàn bột phấn.
Mê muội phấn, 30% thành công khiến địch nhân mê muội trong 5 giây. Có lẽ 5 giây đối với thuật sĩ mà nói, không si nhê gì, nhưng với 1 thích khách tinh thông ám sát, 5 giây đủ để lấy mạng 1 địch nhân.
Khi thích khách công kích Sở Tiếu Ca, Hỉ Ca thừa dịp tên vũ giả trên cây còn chưa ra tay đã ném qua 1 cái băng trùy. Tên kia chưa kịp nhìn thấy ai ra tay với hắn, Hỉ Ca đã liên tiếp quăng thêm 2 cái băng trùy, hắn liền giây.
Hai người bị xử lý. Ba tên còn lại tựa hồ biến mất tiêu. Sở tiểu đệ và Cô Tửu đi dạo 1 vòng trong rừng, không có người nào công kích nữa. Đợi thêm khoảng 10 phút, vẫn không thấy ai xuất hiện, lúc này bọn Hỉ Ca mới thu dọn chiến lợi phẩm, sau đó về thành.
Bọn Hỉ Ca vừa đi, 3 người vẫn ẩn núp xung quanh lúc này mới hiện thân. Trong 3 người này, có 2 người là thích khách. Vừa nãy, Sở tiểu đệ có đi ngang qua chỗ họ núp vài lần nhưng vẫn không phát hiện ra tung tin của họ.
"Ba Gác, tại sao không động thủ?" - 1 tên thuật sĩ từ phía sau tảng đá đứng lên hỏi.
"Hình như có chuyện. Lão đại không cho động thủ. Chúng ta đi quỷ thôn gặp lão đại."
"Ừ."
3 người không nói nhiều, chạy nhanh ra khỏi thành.
Bên ngoài quỷ thôn, có 1 người đang ngồi bên sông câu cá. Cần câu hơi rung động, người nọ kéo lên, nhìn con cá bé xíu đang mắc trên móc câu, không nói hai lời, thả nó về lại dưới sông.
"Lão đại." - 5 người xuất hiện ngay sau lưng của người nọ, tất cả đều nghiêm chỉnh, không ai dám nói lớn tiếng.
"Ta bảo các ngươi đi giết Cô Tửu. Làm thế nào lại giết luôn Tiếu Khuynh Thành?"
"Cô Tửu và Tiếu Khuynh Thành luôn đi chung, đến giờ vẫn không tách ra." - Xe Ba Gác mở miệng giải thích. Bốn tên còn lại không ai dám nói gì, chỉ biết gãi đầu.
"Vậy còn Hỉ Ca?"
"Nàng là về sau mới được gọi đến. Sau khi Linh Độ bị nàng giết. Chúng tôi liền rút lui." - Ba Gác biết lão đại muốn nghe cái gì, báo cáo rõ ràng đúng trọng tâm. Lúc nãy, nếu không phải Hỉ Ca đánh lén, hai bên mà đánh chính diện, còn chưa biết ai ngược ai à. Nhưng hắn không có lá gan trêu vào Hỉ Ca.
"Các ngươi chỉ cần lấy được đồ vật thôi. Canh lúc Hỉ Ca không có mặt mà ra tay."
Giết 1 người thôi, vẫn nghĩ không phải chuyện gì khó khăn. Ai dè, Cô Tửu lại dính líu tới Hỉ Ca, vẫn đi theo bên người Hỉ Ca, điều này thật phiền toái. Mấy tên thủ hạ đã từng gặp qua Hỉ Ca. Diện mạo họ rất bình thường nhưng khó bảo đảm Hỉ Ca khi nhìn đến lại không nhớ ra cái gì. Thất Tử không muốn Hỉ Ca vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận với hắn.
Hỉ Ca thu xếp cho Cô Tửu và Sở tiểu đệ chỗ nghỉ ngơi xong, liền đem bưu ký của Tư Văn lấy ra xem. Sau đó nàng chạy đến tiệm thợ rèn thuê 1 gian phòng, chuẩn bị thăng cấp kỹ năng.
Từ chỗ Thôn Nguyên Bảo, Hỉ Ca có được rất nhiều họa đồ. Hỉ Ca hiện giờ sở hữu hơn 10 chủng vũ khí họa đồ. Họa đồ của vũ khí 40 cấp có 4 cái. Vũ giả vũ khí cấp tử phẩm có 2 cái. Thích khách chủy thủ họa đồ có 1 cái. Còn 1 cái chính là ám kim dược sừ họa đồ.
Hỉ Ca bỏ ra 300 kim mua 10 bình tử phẩm kim dịch. Sẵn tiện hỏi thăm giá cả của ám kim kim dịch, không ngờ 1 bình đến 300 kim.
Thợ rèn càng luyện càng khó đạt được độ thuần thục. Lại thêm chuyện tiền nong, phỏng chừng luyện đến cấp đại sư lại càng gian nan. Hỉ Ca xem như may mắn, bọn Cát Tường rất giàu. Cát Tường chỉ muốn nhìn thấy vũ khí, còn tốn bao nhiêu tiền mới tạo ra được vũ khí đó, Cát Tường chẳng thèm để ý.
Ở 40 cấp tìm được ám kim vũ khí đã là chuyện hiếm thấy. Ở 40 cấp, các ngoạn gia mới bắt đầu làm quen với tử phẩm trang bị mà thôi. Ám kim trang bị chỉ có thể đánh ra từ thống lĩnh boss 40 cấp, hoặc là người chơi luyện kỹ năng cuộc sống đến cấp đại sư mới có thể làm ra họa đồ.
Không thể không nói, Cát Tường đầu tư vố này là rất biết tính toán.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip