Thịnh Thanh đặc biệt chi chương + phiên ngoại
Món quà đầu năm
***
Tín vật trao tay
Một lời đã định đến tam sinh
Gió có đẩy lời, mây có đưa lối
Lòng này như cũ tam sinh chẳng dời
.
.
.
.
Trời vừa hay sắp bước vào giao thừa. Sáng ba mươi tết hôm ấy, khi Tương Thanh vừa tỉnh lại thì chẳng thấy kẻ luôn mỗi ngày thức dậy trước si ngốc ngắm nhìn mình đâu cả.
Tương Thanh ngồi dậy, nhìn quanh phòng, “Thịnh Nhi?”
Y lại gọi thêm vài lần nhưng chả ai đáp lại cả.
Tương Thanh cảm thấy kỳ quái, liền bước xuống giường, đi vòng vòng trong phòng…Ủa? Y phục để ở đâu rồi?
Tương Thanh tìm từ đầu giường đến cuối giường, từ trên sàng đến dưới sàng…nhưng đều không thấy y phục mắc trên giá tối qua đâu cả…Gãi đầu, Tương Thanh nghĩ – Lẽ nào Văn Đạt đã mang đi giặt rồi?
Y thở dài. Trong phòng ngay cả đôi giày cũng không có nữa, nên y đành đi chân đất, đến ngăn tủ tìm thử…nhưng cũng không có.
Tương Thanh khó hiểu chau mày nghĩ – Nơi này là tẩm cung vậy mà ngăn tủ lại rỗng không? Y phục mà y để ở đó lúc trước đâu rồi? – Từ trước đến nay, Tương Thanh vốn chẳng mấy khi để ý chuyện ăn mặc, bản tính lại tiết kiệm, nên y phục bên người cũng không nhiều nhặn gì. Hấu hết đều là do Ngao Thịnh thay y chuẩn bị. Mà tất cả những bộ trang phục ấy lại chỉ toàn bị giấu nhẹm đi trong rương. Ấy vậy mà sao bây giờ y lại tìm không thấy?
Tương Thanh lại mở ngăn tủ phía dưới cùng của Ngao Thịnh ra, cũng không có! Cuối cùng, y mới phát hiện, trong phòng chẳng có lấy dù chỉ là một tấm áo choàng.
Tại sao lại như vậy?! Tương Thanh chợt thấy đau đầu. Trên người y chỉ có mỗi một tấm áo lót trắng mỏng manh, chẳng có giày, có tất hay dây buộc tóc.
Tương Thanh lập tức nghĩ ngay đến việc lại là Ngao Thịnh giở trò quỷ ra. Nhưng làm gì mà lại đem giấu hết tất tần tật y phục của y đi chứ!?
Đương lúc thấy giận, Tương Thanh lại cảm thấy có một nhúm bông cọ cọ chân mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Ngao Ô vừa ngáp vừa lấy đầu dụi dụi vào người y, miệng lại phì phò, xem chừng là thích chí lắm.
“Ngao Ô.” Tương Thanh nâng hai chân hổ lên, đối thị tầm nhìn với hổ “Ngươi có thấy Thịnh Nhi đâu không? Có phải con sói đó đã giấu y phục của ta không?”
Ngao Ô rướn cổ lên, khó hiểu nhìn Tương Thanh, há miệng oàm oàm kêu, “Ngao Ô?” (Ngao Ô vốn là một từ tượng thanh)
Tương Thanh thở dài, đứng dậy đi ra mở cửa…bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, đất trời trắng xóa một màu, kết từng tầng dày thật dày trong vườn.
“Tuyết lớn quá.” Tương Thanh lúc này mới để ý thấy trong phòng hoàn toàn không lạnh, hóa ra từ sớm đã điểm hỏa lô rồi.
“Thịnh Nhi!” Tương Thanh lại gọi.
Không ai đáp lại.
Tương Thanh nhíu mày, “Văn Đạt?”
Vẫn chẳng người ứng đối.
Tương Thanh lại lên tiếng gọi ảnh vệ nhưng chả ai xuất hiện cả, lúc sau y thở dài, “Ở đây có ai không?”
Như trước vẫn không có tiếng hồi đáp.
“Thật ra làm sao thế này?” Tương Thanh khó hiểu nhìn Ngao Ô đang nằm dài ra liếm liếm chân bên cạnh.
Tương Thanh định bụng bước ra ngoài nhưng y lại chỉ mặc mỗi một lớp áo lót, lại chẳng mang hài, ra ngoài như thế thì còn thể thống gì nữa? Nghĩ tới nghĩ lui, Tương Thanh liền quay lại ôm lấy Ngao Ô, khoa tay múa chân diễn tả, “Ngao Ô, đi tìm một bộ y phục lại đây giúp ta!”
Ngao Ô làm sao mà hiểu được Tương Thanh nói gì nên chỉ đần mặt ra nhìn y mà thôi.
Tương Thanh bó tay thở dài, lại tiếp tục khoa tay múa chân, “Y phục đó! Không biết y phục là gì ư?”
Ngao Ô chớp chớp mắt như là đã hiểu ra, ngoảnh mông chạy ra ngoài. Tương Thanh đứng chờ ở cửa. Mộc lát sau, hổ ta đã đủng đa đủng đỉnh quay lại, miệng còn tha theo một thứ, song lại chẳng phải thứ Tương Thanh cần, mà lại là một con mèo trắng bé hơi là bé, đang không ngừng run rẩy.
Mèo nhỏ nâng đầu lên nhìn Tương Thanh, liên mồm meo meo gọi.
Tương Thanh vội giải cứu cho mèo con, không quên trách hổ lớn, “Là y phục chứ không phải mèo!”
Ngao Ô lại chớp chớp mắt, Tương Thanh lại quơ tay quơ chân, “Y phục! Y phục đó!”
Ngao Ô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chốc chốc liền chạy ra ngoài.
Tương Thanh lại thở dài, cúi đầu nhìn mèo trắng nhỏ đang nằm trong lòng mình, vươn tay ra vuốt ve nó, “Mi từ đâu tới? Sao lại bị Ngao Ô tha tới đây?”
Mèo bé vô cùng thân thiết cọ đầu vào tay Tương Thanh, kêu meo meo vài tiếng.
“Í.” Tương Thanh gật gật đầu, “Ngươi cứ miêu ô miêu ô, giọng thì chẳng lớn bằng Ngao Ô được.” (Miêu ô cũng là một từ tượng thanh)
Lại một lát sau, Ngao Ô lần nữa quay trở lại, lần này ấy vậy mà tha được Văn Đạt đến.
“Ai nha, Ngao Ô, ngươi làm gì vậy.” Văn Đạt bị hổ lớn gặm áo kéo đi, giãy cả buổi trời mà giãy không ra, vừa nhìn thấy Tương Thanh liền cầu cứu, “Thanh phu tử, cứu mạng~~ Ngao Ô có phải là đói bụng muốn ăn thịt nô tài không?”
Tương Thanh có chút thất vọng khi thấy y phục lại được thay bằng Văn Đạt nhưng cũng an ủi phần nào vì Văn Đạt may ra hữu dụng hơn là hổ lớn, “Văn Đạt, Thịnh Nhi đâu rồi?”
“Bẩm Thanh phu tử.” Văn Đạt đáp, “Hoàng thượng đã ra ngoài từ rất sớm rồi, trước khi đi còn căn dặn chúng nô tài là không được bước vào trong viện, dù có nghe thấy tiếng ngài gọi thì cũng không được vào ạ.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Mà Thịnh Nhi đi đâu được?”
Văn Đạt lắc đầu, “Nô tài cũng không rõ ạ. Hôm nay là lễ trừ tịch (giao thừa), rất sớm Hoàng thượng đã thần thần bí bí rồi, chẳng mang theo ai mà ra ngoài một mình.”
“Cái gì?” Tương Thanh sốt ruột, “Thịnh Nhi ra ngoài một mình ư?”
“Đúng vậy ạ.” Văn Đạt gật gật đầu.
“Như vậy sao được? Lỡ như có chuyện gì thì sao?”
Văn Đạt nhún nhún vai, “Chúng nô tài có ngăn nhưng hoàng thượng cứ nhất nhất không cho ai theo.”
“Cậu mau lấy một bộy phục đến đây cho ta. Ta ra ngoài tìm hoàng thượng.” Tương Thanh khẩn trương nói.
“Không được đâu ạ!” Văn Đạt khó xử nói, “Hoàng thượng đã có lệnh, không được đưa y phục hài tất cho ngài, nếu không chúng nô tài đều bị xử phạt ạ.”
“Tại sao?” Tương Thanh càng thêm khó hiểu .
“Nô tài không biết ạ…Hoàng thượng đã cẩn thận dặn dò như thế.” Văn Đạt lí nhí.
“Cậu có đi lấy không thì bảo?” Tương Thanh trừng mắt uy hiếp, “Nha, nếu cậu không đi thì ta sẽ bảo Ngao Ô làm thịt cậu thật đấy!”
“Ngao Ô.” Ngao Ô học theo chủ, gầm một tiếng.
Văn Đạt rụt cổ lại, “Thanh phu tử, ngài tha cho nô tài đi. Nô tài thật không dám trái lời đâu, nếu không thì sẽ rơi đầu đấy…..”
“Ai….Được rồi được rồi.” Tương Thanh thở dài, “Một là cậu đi tìm y phục đến cho ta hai là ta cứ như thế xông ra ngoài!”
“Như vậy sao được ạ?” Văn Đạt sốt ruột, “Bên ngoài trời lạnh như thế! Ngài ngay cả hài cũng không mang, nếu nhiễm lạnh thì tính sao?”
“Có bệnh cũng mặc kệ!” Tương Thanh xấn người bước ra, Văn Đạt hốt hoảng ngăn lại, “Không được đâu phu tử, nếu ngài bị bệnh thì nô tài không đảm đương nổi đâu ạ!”
“Chuyện này liên quan gì đến cậu nào?” Tương Thanh nói, “Người khởi xướng là Ngao Thịnh!”
“Không phải đâu phu tử.” Văn Đạt liều chết ngăn Tương Thanh ra cửa, “Ngài không vì mình ngẫm lại thì cũng nên vì chúng nô tài đi mà. Nếu mà nhìn thấy ngài ăn mặc mỏng manh xông ra ngoài thì thể nào Hoàng thượng cũng chém đầu chúng nô tài ra ạ!”
“Tại sao chứ?” Tương Thanh khó hiểu.
Văn Đạt thở dài nói, “Phu tử, ngài có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Tương Thanh gật gật đầu, “Lẽ trừ tịch. Cũng vì thế mà quần thần được nghỉ phép về nhà ăn tết.”
“Đúng vậy.” Văn Đạt nhỏ giọng nói, “Ngài nghĩ coi, đây là lễ trừ tịch đầu tiên của ngài ở đây, cũng là lần đầu ngài và Hoàng thượng cùng nhau mừng năm mới.”
Tương Thanh lắc đầu, “Đâu phải, trước đây ta và Thịnh Nhi cũng đã từng ăn tết cùng nhau…” Nói thế mới nhớ…trước đây và bây giờ cũng đâu giống nhau. Khi đó, vì quốc sự mà hai người chẳng thể điềm nhiên ăn cho trọn cái tết, ngay cả bữa cơm tất niên cũng qua loa tùy tiện…Ba năm sau đó thì là cảnh mỗi người mỗi bóng, cô đơn đón trừ tịch.
“Hoàng Thượng chắc là đã đi chuẩn bị lễ vật cho ngài rồi. Chắc là người muốn khiến ngài bất ngờ đó nên mới giấu không cho ngài hay.” Văn Đạt tinh tường nói, “Theo nô tài, là ngài cứ ở yên trong phòng chờ Hoàng thượng mang bất ngờ đến tặng ngài. Như thế chắc là Hoàng thượng cũng sẽ vui lắm.”
Tương Thanh ngẩn ra, chốc sau mới gật gù, “Cậu nói cũng đúng.”
“Còn nữa nha.” Văn Đạt lại nói, “Phu tử à…ngài có thấy là mình cũng nên làm gì đó để Hoàng thượng ngạc nhiên không?”
Tương Thanh nghệch mặt ra nhìn, mất một lúc mới vuốt cằm nghĩ, “Ngạc nhiên hả…cũng phải.”
Văn Đạt đắc chí nói, “Phu tử, nô tài ở ngay gần đây, ngài có gì phân phó thì cứ gọi nhé.” Dứt lời liền chuồn êm.
Tương Thanh ôm mèo trắng Miêu Ô đi đến ngồi vào bên bàn, bắt đầu ngẩn người nghĩ — Đúng vậy, đến đây đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa lần nào tặng vật gì cho Ngao Thịnh cả. Nhưng mà biết nên tặng hắn gì đây?
Tương Thanh đầu tiên là ngồi suy nghĩ, sau lại đứng suy tư, cuối cùng lại nằm dài ra người suy ngẫm, vừa lấy tay chọc chọc bụng Miêu Ô vừa bâng quơ nói, “Phải chuẩn bị quà gì cho hắn? Hắn là Hoàng đế, có cả thiên hạ, phải là thứ gì thì mới khiến hắn ngạc nhiên?”
Tương Thanh đột nhiên xấu hổ nghĩ — Nếu đem vấn đề này đi hỏi Ngao Thịnh thì chắc mẩm rằng hắn sẽ phán, “Ta muốn ngươi!”
Không phải chứ….Tương Thanh lăn qua lăn lại, lấy quyển sách Sói Thịnh vẫn giấu ở đầu giường ra nhìn…Hay là cứ làm trang thứ tư~!?
Tương Thanh giở trang thứ tư ra, vừa nhìn thoáng qua một cái đã nhanh tay ném đi…nghĩ ngay – Dẹp đi, chọn cái khác!
Vì thế, Tương Thanh nhà chúng ta cứ đi lòng vòng khắp phòng, hết hỏi ý Ngao Ô lại dò ý Miêu Ô. Cuối cùng thì nảy ra được một chủ ý – Phải, cứ vậy mà làm đi!
Tương Thanh liền gọi Văn Đạt tới, thì thầm vài câu vào tai y. Văn Đạt nghe xong liền gật đầu chạy đi làm.
Không bao lâu, Văn Đạt đã trở lại, giao những thứ Tương Thanh yêu cầu ra, Tương Thanh gật gật đầu, đóng cửa lại bắt đầu chuẩn bị.
Đến tầm giờ cơm chiều, Ngao Thịnh cũng chịu trở lại. Vừa bước vào phòng, Thịnh ta liền thấy Tương Thanh chân trần ngồi ở trên giường, bên cạnh là Ngao Ô biếng nhác nằm dài, còn trên chân là một con mèo nhỏ màu trắng.
“Thanh à!” Ngao Thịnh chạy vào, cúi đầu xuống hôn y, Tương Thanh không tránh, lại còn nhướng người lên để ai kia tiện đà hơn. Thịnh ta tâm tình vui phơi phới, nói, “Thanh, chúng ta dùng vãn thiện nhé?”
“Tốt.” Tương Thanh gật gật đầu, cười hỏi, “Đi đâu dùng cơm?”
“Ra ngoài viện đi.” Ngao Thịnh nói, “Bên ngoài không lạnh, tuyết cũng ngừng rơi, ta cho nhóm thêm vài cái hỏa lô là ấm áp ngay thôi.”
“Được.” Tương Thanh tủm tỉm cười gật đầu, “Vậy ngươi có thể trả y phục cho ta chưa?”
Ngao Thịnh nhếch miệng cười, bước ra cửa gọi Văn Đạt mang tất cả y phục đã mang giấu tới. Tương Thanh trừng mắt lườm Thịnh ta một cái rồi thay y phục. Ngao Thịnh xách cổ mèo nhỏ lên hỏi, “Con này từ đâu ra vậy?”
“Miêu Ô.” Tương Thanh cười trả lời.
“Miêu Ô?” Ngao Thịnh nhíu mày, “Đã có Ngao Ô rồi lại còn thêm Miêu Ô nữa?”
Tương Thanh nhướng mày, giành quyền bế mèo rồi cùng Ngao Thịnh đi vào trong đình viện. Quả nhiên là nhờ có hỏa lô mà bữa ăn đặc biệt thêm phần ấm cúng, hương vị cũng tinh mỹ hơn hẳn.
“Đều là những món ngươi thích ăn cả.” Ngao Thịnh thì thầm vào tai Tương Thanh.
Tương Thanh cười cười, gật đầu, nhích người lại hôn lên má Ngao Thịnh một cái, “Ngươi vất vả rồi.”
Ngao Thịnh ngây người ra nhìn, Tương Thanh thì lại mặt mày bình tĩnh kéo ghế ngồi vào bàn. Ngao Ô lon ton chạy đến xử món chân lộc hầm chuẩn bị riêng cho hổ, mặt mày xem chừng khoái chí lắm.
Ngao Thịnh sau một lúc lâu mới véo mình một cái…không phải là đang mơ chứ?
Đi đến ngồi vào bàn, Ngao Thịnh chỉ thấy Tương Thanh dùng một cái bát nhỏ gắp mấy lát thịt mềm rồi để ở trên ghế, Miêu Ô nhích người ghé đầu vào bát, vui vẻ nhâm nhi.
Ngao Thịnh trợn mắt nhìn, “Thanh, hình như là ngươi đang rất vui?”
Tương Thanh cười đáp, “Đương nhiên rồi, lễ trừ tịch thì phải vui chứ!”
Ngao Thịnh gật đầu, rót rượu vào chung cho Tương Thanh, “Thanh, ngươi có muốn cái gì không?”
Tương Thanh lắc đầu. Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng pháo, trên nền trời thanh trong lòe lòe hoa khói, Ngao Thịnh nói, “Hôm nay bên ngoài hoàng thành có hội pháo hoa và hội hoa đăng, ngươi có muốn dùng bữa xong thì đi xem không?”
Tương Thanh lắc đầu, “Ta chỉ muốn ta và ngươi cùng nhau đón lễ trừ tịch thôi.”
Tương Thanh cúi đầu dùng cơm. Ngao Thịnh lại choáng váng đầu lần nữa, véo mình thêm một cái mạnh — Có thiệt là không nằm mơ không?!
Tương Thanh thấy bộ dạng nghệch đặc ra của ai kìa thì liền híp mắt cười.
Quá ba tuần rượu, Ngao Thịnh chợt trao một vật cho Tương Thanh.
Tương Thanh đón lấy. Bên trong là một chiếc vòng cổ được chạm khắc vô cùng tinh tế, lại còn cả mặt dây có trổ hình rồng, đơn giản nhưng khéo léo, đã vậy bên trên còn khắc một chữ Thịnh.
Tương Thanh ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh.
“Ta biết ngươi không thích đồ trang sức.” Ngao Thịnh mỉm cười nói, “Nhưng mà vật này thì ngoại lệ, nó có cả một câu chuyện dài.”
Tương Thanh im lặng nghe Ngao Thịnh nói.
“Hoàng nương của ta rất thích chữ Thịnh. Trước đây bà vẫn hay nói với ta, con người khó lòng có thể sống vui vẻ nhưng lúc nào cũng phải nhớ rằng, rồi sẽ có một ngày, giấc mộng mà mình ấp ủ sẽ thành sự thật. Vì vậy mà bà đã đặt tên ta là Thịnh, lại còn đặt làm chiếc vòng này cho ta.” Ngao Thịnh cười nói, “Ngày đó, ta đã nghĩ, khi đăng cơ, sẽ ta đeo nó ngồi vào trên long ỷ để hoàng nương ta có thể nhìn thấy.”
Tương Thanh gật gật đầu.
“Ngày ấy quả thật là ta đã đeo nó, song ngày đăng cơ đó ta lại chẳng có chút cảm giác gì, chỉ thấy lòng mình không yên. Đến khi quay lại tẩm cung, lại chỉ thấy lá thư ngươi để lại, ta liền biết…Ngao Thịnh ta đời này, khó lòng có lại ngày mà giấc mộng trở thành sự thật. Sau đó, ta mang chiếc vòng cổ này bồi táng cùng với hoàng nương.” Ngao Thịnh thấp giọng nói, “Sáng nay, ta đã đến hoàng lăng lấy vòng ra.” Vừa nói Ngao Thịnh vừa đeo vào cho Tương Thanh, “Giấc mộng của ta một lần nữa lại thành hiện thực.”
Tương Thanh cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ kia, chốc sau cũng vươn tay đưa cho Ngao Thịnh một vật.
Ngao Thịnh thoáng sửng sốt nhìn…vật mà Tương Thanh trao chính là miếng ngọc tiểu hổ ngốc mua ở biên thành, bên dưới bụng hổ còn đính thêm một viên ngọc trai, trên ngọc có khắc chữ Thanh. Đó đích thị là một dây ngọc chuyên đeo ở bên hông.
“Đây là…” Ngao Thịnh khó hiểu.
Tương Thanh cười giải thích, “Ta không có phụ mẫu, từ nhỏ lớn lên ở Hắc Vân Bảo, người chăm sóc ta chính là Vân Tứ Nương. Tuy gọi là Tứ Nương nhưng nàng cũng chỉ như là tỷ tỷ của ta. Khi ta rời bảo, nàng đã tặng ta viên ngọc đó, Nó vốn là vật đính trên trâm cài của nàng nhưng nàng đã tháo xuống tặng ta. Nàng còn nói, nếu gặp được ý trung nhân thì tặng nó như vật đính ước.”
Ngao Thịnh ngây ra lắng nghe. Tương Thanh lại nói, “Ngươi đường đường là một đại nam nhân không thể mang ngọc châu bên người nên ta đã thêm tiểu hổ vào. Đáng yêu lắm phải không? Lúc nhìn Miêu Ô thì ta chợt nghĩ ra.”
“Thanh…tặng vật đính ước cho ta?” Ngao Thịnh ngây ngô hỏi.
Tương Thanh cười, “Không thích hả? Không thích thì trả lại đây.”
“Không đời nào!” Ngao Thịnh vội đeo ngay lên thắt lưng, kích động đến mức tay có chút run. Lúc sau, Ngao Thịnh thấy Tương Thanh tựa hồ tâm tình đang rất tốt nên liền dí mặt đến gần mà hỏi, “Thanh….đêm nay…trang thứ tư!”
Tương Thanh mặt ưng ửng đỏ nhưng vẫn không cự tuyệt.
Ngao Thịnh vội vã bưng bát lên và cơm, lòng vui mừng khôn tả…Mới nói có một câu mà đã đồng ý rồi! Đúng là năm mới có khác! Nếu mỗi ngày đều là tết nhất thì hay phải biết!
Màn đêm buông xuống, Ngao Thịnh vừa ăn xong bữa tối thì đã đợi không nổi mà kéo Tương Thanh vào phòng, đóng cửa, trèo lên giường.
Ngao Ô tha Miêu Ô đang định mon men bò lên giường kia xuống, chui vào trong gầm giường. Miêu Ô gối đầu lên bụng hổ, tò mò chớp chớp mắt nhìn.
Ngao Ô lắc đầu, vẫy vẫy vành tai với Miêu Ô, ý bảo nó nghe mà xem.
Quả nhiên, Miêu Ô liền nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt truyền ra từ trên giường. Mèo bé vùi đầu vào bụng hổ lớn. Ngao Ô nhíu nhíu mắt nhìn vật nhỏ đáng yêu kia, lại còn lấy chân kéo kéo mèo lại ôm vào bụng, liếm liếm đầu mèo mấy cái. Miêu Ô thích chí dụi cả người vào. Hai bạn họ nhà hổ tựa vào nhau, vừa nghe tiếng ván giường kẽo kẹt vừa đi vào giấc ngủ.
Bên ngoài, tiếng pháo tiếng cười dần tan ra rồi chìm khuất.
Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh đang vô cùng mệt mỏi kia mà rằng, “Thanh, năm mới vui vẻ.”
Tương Thanh hé môi cười, gật gật đầu, “Năm mới vui vẻ, Thịnh Nhi.”
Cuộc phỏng vấn nho nhỏ về đôi bạn trẻ.
Nhã Nhã đại nhân: Gần đây hình như hơi có khuynh hướng đau buồn chia ly mất mát thì phải!? (cười) Vì thế, hôm nay tui đặc biệt tặng cho bà con một phiên ngoại đặc biệt và cũng là phần khá được yêu thích đó nghe, chính là: Thịnh Thịnh Thanh Thanh hỏi và đáp ^__^
***
Câu 1:
Nhã: Hãy liệt kê những món ăn mà hai người thích.
Thanh: Umm. . .
Thịnh: Thanh thích ăn cá và cũng thích ăn hoa quả nữa.
Nhã: Có thể nói cụ thể là món nào không?
Thanh: Umm, như là món cua rang me lần trước . . . .
Thịnh (giật mình): Thanh, ngươi thích ăn hả? Ngày mai ta sẽ sai người làm một đĩa to thật to cho ngươi ăn thỏa thích luôn.
Thanh: . . . . . .
Nhã: Thế còn hoàng đế nhà ngươi thì sao? Thích ăn cái gì?
Thịnh (mặt đầy thành thật): Là Thanh!
Thanh (mặt bắt đầu có chút đỏ): . . . . . .
Câu 2:
Nhã: Ngoại trừ người mình thích ra thì ai là bằng hữu tốt nhất của hai người?
Thịnh: Tần Vọng Thiên
Thanh: Mộc Lăng và bang chủ
Nhã: Từ khi nào thì hai người lại nghĩ như vậy?
Thịnh: khi đại ca nói huynh ấy coi ta như huynh đệ của mình.
Thanh: khi bang chủ và Mộc Lăng thu dưỡng ta, còn cả khi Mộc Lăng vì ta mà phải bôn ba khắp nơi.
Câu 3:
Nhã: Trong mắt hai người thì mọi người xung quanh ai là người trông đẹp nhất?
Thanh (ngẩn người): . . . . Ân Tịch Ly thừa tướng.
Thịnh: Mẹ ta.
Thanh (có chút ngượng ngùng nhìn Ngao Thịnh ): đương nhiên là hoàng hậu nương nương cũng rất xinh đẹp.
Thịnh (vội sờ sờ tay Thanh): không có gì đâu, yêu nghiệt Ân Tịch Ly nhìn cũng không tồi!
Thanh: . . . . . .
Nhã: Hai người có bao giờ nghĩ “Ta biết là hắn rất tốt nhưng thiệt tình là chả thể nào ưa cho nổi” không?
Thịnh: Trước kia thì có rất nhiều người khiến ta nghĩ như thế nhưng hiện tại thì không có ai hết.
Thanh (gật đầu): Ta cũng vậy!
Câu 4:
Nhã: Hai người thích giọng nói của ai?
Thanh (chớp chớp mắt): giọng nói?
Nhã: Phải. Nhưng mà phải trả lời là thích nghe giọng của ai nhất, và đương nhiên là không thể đáp rằng đó chính là người mình thích nga.
Thịnh (ngẫm nghĩ): Viên Liệt.
Thanh: Tiểu Hoàng.
Nhã: Tại sao?
Thịnh: Khi Viên Liệt nói chuyện, giọng của ông ấy nghe như của người chết ấy. Thật là kì diệu.
Thanh: Giọng nói của Tiểu Hoàng nghe rất ôn hòa.
Câu 5:
Nhã: Theo hai người thì ai có võ công cao nhất? Ai thông minh nhất?
Thịnh: Võ công thì là Tư Đồ. Còn thông minh thì là Ân Tịch Ly. Dù rằng ta chẳng muốn thừa nhận tí nào.
Thanh: Võ công cao nhất là bang chủ, còn người thông minh thì là. . . Thịnh Nhi.
Thịnh (giật mình quay sang nhìn Tương Thanh) ~ và thế là hai người bắt đầu nhìn nhau đầy thâm tình.
Câu 6:
Nhã: Thích phong cách ăn mặc của ai nhất?
Thanh: sao lại hỏi gì kì lạ thế . . . . .umm, Thịnh Nhi mặc đẹp nhất.
Thịnh: Đương nhiên là Thanh của ta rồi.
Nhã: Không thể chọn lẫn nhau được.
Thanh (có chút khó xử): umm. . . Ân Tịch Ly.
Thịnh: Mộc Lăng
Thanh (thoáng giật mình mà ngoảng sang nhìn Ngao Thịnh ): Mộc Lăng ư?
Thịnh: Trên người hắn có rất nhiều vũ khí và cơ quan. Nhìn rất tiện lợi!
Thanh: . . . . . .
Câu 7:
Nhã: Hãy liệt kê tên của những người nữ nhi mà hai người thích.
Thịnh: Mẹ ta và Vân Tứ Nương.
Thanh: Vân Tứ Ngương, hoàng hậu nương nương và Hân Hân.
Câu 8:
Nhã: Hai người có bao giờ cãi nhau không?
Thanh: Trước đây thì ngày nào cũng cãi còn bây giờ thì hiếm khi như thế lắm.
Thịnh: Hứ, làm gì có chứ!
Câu 9:
Nhã: Hai người thấy diện mạo của bản thân thế nào?
Thịnh: Đẹp trai khỏi chỗ chê!
Thanh: . . . . . . Cũng không đến nổi nào.
Thịnh: . . . . . .
Câu 10:
Nhã: Món đồ quý giá nhất mà hai người mua là gì, bao nhiêu tiền?
Thịnh: Cơ bản mà nói thì ta chưa bao giờ mua gì cho mình hết. Ngay cả lễ vật tặng Thanh cũng là đồ cống phẩm.
Thanh: . . . .Ta không thích tiêu tiền lung tung.
Câu 11:
Nhã: Hai người cũng tiết kiệm dữ hen. Thế thì muốn tặng cho đối phương cái gì nhất?
Thịnh: hỉ phục của hoàng hậu.
Thanh (đỏ mặt): . . . . . .
Câu 12:
Nhã: Hãy nói tên người mà hai người cảm thấy rất đáng yêu.
Thịnh và Thanh đồng tình đáp: Tước Vĩ gia gia!
Nhã: Ông già đó có gì mà lại bảo là đáng yêu?
Thịnh và Thanh hai lòng như một: chỗ nào cũng đáng yêu hết!
Câu 13:
Nhã: Hai người thích ca hát chứ?
Thanh: . . .Không.
Thịnh: . . . .Không bao giờ.
Nhã: Thế có biết chơi loại nhạc cụ nào không?
Thanh: Ta biết thổi sáo.
Thịnh: . . . .Không biết.
Câu 14:
Nhã: Hai người thích nữ nhi có tính cách thế nào?
Thịnh: giống Vân Tứ Nương ấy.
Thanh: Uhm, ta cũng vậy.
Nhã: Ngược lại, ghét loại nữ nhân nào nhất?
Thịnh: . . . . Lúc nào cũng cần có người chăm sóc.
Thanh: phần lớn nữ hài tử đều cần có người chăm sóc mà.
Thịnh: vì vậy mà ta chỉ thích phần còn lại thôi.
Thanh: . . . . . .
Câu 15:
Nhã: Ba màu sắc mà hai người thích.
Thịnh: Xanh, trắng và đen
Thanh: Trắng, đen và tím.
Câu 16:
Nhã: Nếu mọi chuyện đều xong hết thì hai người có cử hành đại hôn không?
Thịnh: Thế mà cũng hỏi sao.
Thanh: . . . . . . umm.
Nhã: Hai người muốn có một hôn lễ thế nào?
Thịnh: Long trọng, nơi nơi đều cùng chung vui với ta.
Thanh: . . . . . . Đơn giản là tốt rồi.
Nhã: Hình như ai kia với ai kia trái ý nhau nha!
Thịnh: Dù long trọng, náo nhiệt khắp nơi nơi thì cũng có thể đơn giản mà.
Thanh (gật đầu): Thịnh Nhi nói rất đúng.
Câu 17:
Nhã: Nếu người ngươi yêu bị người ta thóa mạ thì ngươi sẽ làm gì?
Thịnh: làm thịt hắn.
Thanh: đánh hắn.
Câu 18:
Nhã: Khi nhắc đến tên ai đó thì hai người có bao giờ liên tưởng đến thứ gì khác không?
Thịnh và Thanh khẽ nhìn nhau — gật đầu.
Nhã: Ví dụ ra xem nào?
Thịnh: Nói đến Mộc Lăng và Tước Vĩ ta lại nhớ tới thức ăn, còn nhắc tới Thanh thì ta lại nghĩ đến cái giường.
Thanh (đạp cho thằng vô sỉ kia một đạp)
Câu 19:
Nhã: Hai người thấy Lạc Đô dạo này thế nào?
Thịnh: không còn mấy tên rác rưởi nữa nên rất sạch sẽ.
Thanh: Rất thanh bình. Dân chúng ai nấy đều an cư lạc nghiệp.
Câu 20:
Nhã: Hai người còn nhớ tình cảnh lần đầu gặp nhau hay không?
Thịnh: đó là số trời. . . . . .
Thanh: nghiệt duyên a. . . . . .
Thịnh: Thanh à, sao ngươi nỡ nào nói vậy~~~
Câu 21:
Nhã: Điểm nào ở đối phương khiến ngươi thích nhất?
Thịnh: Thành thật.
Thanh: . . . .ta cũng không hoàn toàn thành thật như thế đâu.
Thịnh (kề sát mặt vào): Thế ngươi không hoàn toàn thành thật ra sao?
Thanh (đỏ mặt): . . . . . .
Thịnh: Còn ta thì sao! Ngươi thích ta ở điểm nào?
Thanh: . . . . . . Ngươi có rất nhiều ưu điểm.
Thịnh (mỹ mãn)
Câu 22:
Nhã: Có vừa lòng với hình dáng của đối phương không?
Thịnh: Quá vừa lòng hợp ý luôn là đằng khác!
Thanh: . . . . . . vừa lòng.
Nhã: Vóc người của ai đẹp hơn?
Thịnh: Nếu Thanh béo hơn một chút là được rồi.
Thanh: . . . Thịnh Nhi đẹp hơn.
Câu 23:
Nhã: Thích bộ phận nào của đối phương nhất?
Thịnh: Tay Thanh sờ rất đã.
Thanh (quay sang đá)
Thanh: Hắn. . . Lưng hắn rất đẹp.
Thịnh ( nghi hoặc): Thanh, ngươi trông thấy lưng của ta khi nào vậy?
Thanh (vừa đỏ mặt vừa nghiêng người qua đập cho một cái)
Câu 24:
Nhã: Câu thường nói trước khi đi ngủ là gì?
Thịnh: Thanh ơi, lại đây nào.
Thanh: Thịnh Nhi, đừng nháo nữa mà.
Câu 25:
Nhã: Hành động nào của đối phương là gợi cảm nhất?
Thanh: . . . Khi hắn trông vẫn còn rất nghiêm túc.
Thịnh: Ta lúc bình thường và lúc “kia kia” cũng đều rất nghiêm túc.
Thanh (liếc Ngao Thịnh đầy xem thường)
Thịnh: những khi Thanh bối rối, không biết phải làm sao. Nhìn đáng yêu kinh khủng luôn.
Câu 26:
Nhã: Ghét điểm nào ở đối phương nhất?
Thịnh: Sao ta có thể ghét được chớ? Thích còn không kịp nữa là.
Thanh: Hắn chẳng có điểm nào đáng chê trách hết.
Câu 27:
Nhã: Những khi rảnh rỗi thì thường làm gì?
Thịnh: Làm những chuyện hoan hỉ gây ra tiếng động khe khẽ.
Thanh (mặt đỏ): ta đánh chết ngươi!
Câu 28:
Nhã: Trong hai người ai lớn lệnh hơn ai?
Thanh: . . . . . .
Thịnh: . . . . . .
Thịnh: Có chuyện gì thì hai người bọn ta đều cùng nhau thương lượng hết.
Câu 29:
Nhã: Bình thường hay giải trí bằng những hoạt động nào?
Thanh: luyện công này nọ.
Thịnh: Thích cùng Thanh “giải trí”.
Thanh (nện cho Ngao Thịnh một đấm)
Thịnh: Sao ngươi lại đánh ta? Ta có nói gì bậy bạ đâu? Tại ngươi nghĩ lung tung thì có!
Thanh: . . . . . .
Câu 30:
Nhã: Có nuôi thú cưng hay không?
Thanh: Ngao Ô và Miêu Ô
Thịnh: Là hai tiểu yêu tinh đó đấy.
Nhã: Chúng là thú cưng thế nào?
Thanh: nói chung thì không có gì khác nhau hết nhưng nhìn chung thì lại khác nhau rất xa
Thịnh: ???
Nhã: Cảm tình của chúng nó ra sao?
Thanh: Rất tốt.
Thịnh: Rất không bình thường.
Thanh: Ngươi cứ hay suy nghĩ lung tung!
Thịnh: Thanh à, làm gì mà có chuyện mèo leo lên đầu cọp nằm? Thế mà là bình thường nỗi gì!
Thanh: ;____;
Câu 31:
Nhã: Hai người có thích loài vật nào khác không?
Thanh: Cũng có. . . Tỷ như ngựa hoặc chim chóc.
Thịnh: Cọp.
Câu 32:
Nhã: Tính cách của hai người quá tương phản nhau. Thế thì khi ở chung có thường xung đột nhau không?
Thịnh: Thanh lõm ta lồi. Rất tương hợp là đằng khác! =))))
Thanh (đỏ mặt): Ta lại đánh chết ngươi này!
Thịnh: Xin lỗi quý vị gần xa! Ta không có nói gì hết ấy!
Thanh (vẫn cứ đánh)
Câu 33:
Nhã: Bình thường thì Thanh phu tử có nhận bổng lộc triều đình cấp không?
Thịnh: đương nhiên là có!
Thanh: Có chứ. Nhưng lần nào cũng quá nhiều thì phải?
Câu 34:
Nhã: Kế tiếp, hãy nói chút gì đó về những người được nêu tên dưới đây. Đầu tiên là Mộc Lăng.
Thịnh: điên điên khùng khùng. . . . Nhưng rất có năng lực, tính tình cũng không xấu lắm, chỉ có điều ưa gây ra phiền phức chút thôi.
Thanh: Umm . . . Tuy huynh ấy thích trêu đùa người khác nhưng lại là người rất tốt.
Nhã: Thế còn Tần Vọng Thiên?
Thịnh: Là một đại ca tốt, là một nam nhân hoàn mỹ.
Thanh: Người có thể chế phục được Mộc Lăng thì tuyệt đối không đơn giản!
Thịnh (gật đầu đồng tình)
Nhã: Tư Đồ rất đẹp trai à không, Tư Đồ Ngận Suất chứ.
Thanh: bang chủ vĩnh viễn là người mạnh mẽ nhất
Thịnh: Hiện tại thì tính nết của hắn tốt hơn trước đây nhiều.
Nhã: Hoàng Bán Tiên
Thanh: Tiểu Hoàng tiên sinh rất tốt.
Thịnh: bây giờ trông ta giống huynh trưởng của huynh ấy hơn.
Thanh: ;____;
Thịnh: Huynh ấy chả lớn thêm được miếng nào hết = =
Thanh: -___-
Nhã: Ân Tịch Ly
Thanh: thông minh nhưng tính tình có hơi ác liệt một chút, thích trêu cợt người khác.
Thịnh: thông minh, nhỏ nhen.
Nhã: Viên Liệt
Thanh: Rất thần bí, đến bây giờ vẫn không có nhiều người hiểu được ông ấy.
Thịnh: ách. . . . Ta thì lại cảm thấy đơn thuần chỉ vì ông ấy phản ứng chậm mà thôi.
Thanh: =.=
Nhã: Viên Lạc
Thanh: Xấu xa, ích kỷ, điên cuồng, đã làm những chuyện tuyệt không thể tha thứ với Thịnh Nhi.
Thịnh: Cũng không có gì hết. Dù sao thì con rùa già đó cũng chết mất xác từ đời nào rồi.
Thanh: .___.
Nhã: Thụy Vương
Thanh: nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không biết lượng sức.
Thịnh: Chính xác!
Nhã: Tề Diệc.
Thanh: Là ngươi ngay thẳng.
Thịnh: Theo ta thì ông ấy quá cố chấp.
Nhã: Hạ Lỗ Minh
Thanh: . . . . Hắn là người tốt, nhưng toàn gặp phải bất hạnh
Thịnh: . . . . . Tình địch!
Thanh: Sao lại nói như vậy?
Thịnh ( nheo mắt nhìn): Chính xác là vậy!
Nhã: Vạn Qua
Thanh: ách. . . Tuy hơi độc địa nhưng cũng không phải là người xấu.
Thịnh: Trong mắt ngươi thì chả ai là xấu hết.
Thanh: Có, cha ngươi.
Thịnh: =.=
Nhã: Tề Linh Hoàng hậu
Thanh: Điên cuồng, mạnh mẽ nhưng cũng thực đáng thương.
Thịnh: Bà chỉ là một nữ nhân bất hạnh.
Nhã: Vân Tứ Nương.
Thanh: Là người rất giản đơn bình dị.
Thịnh: Khiến người khác yêu mến.
Nhã: Kim Linh và Ngân Linh.
Thanh: Hai cô gái trẻ trung thú vị.
Thịnh: Chỉ là hai con nhóc.
Nhã: Tước Vĩ
Thanh: Là người tài cao hiểu rộng.
Thịnh: Lão già rượu thịt!
Thanh: Sao ngươi lại nói sư phụ mình như thế?
Thịnh: Vậy thì. . . . .lão già tham ăn!
Thanh: -___-
Nhã: Tề Tán
Thanh: Rất có tài năng.
Thịnh: Là một nhân tài tuy tính cách hơi quỷ dị.
Nhã: Tống Hiểu
Thanh: rất có tài.
Thịnh: quá ư thành thật.
Nhã: Đặng Tử Minh
Thanh: . . . . . Cáo già.
Thịnh: . . . . . Cáo già.
Nhã: Vương Trung Nghĩa.
Thanh: . . . . . . Là người có căn tiên chăng.
Thịnh: Gã tuyệt đối không phải là người thường đâu.
Nhã: Quý Tư
Thanh: Quý Tướng thật sự rất khó lường.
Thịnh: Tuy nhìn thì thành thật đó nhưng lại có bản lĩnh đến vậy!
Thanh: ;___;
Nhã: Man Vương.
Thanh: Khó mà nói rõ được.
Thịnh: ưa chấp nhặt.
Nhã: Tương Vân
Thanh: Ta nghĩ ông ấy là một người rất bất hạnh.
Thịnh: Khiến người ta phải tiếc hận khi nghĩ đến.
Câu 35:
Nhã: Nếu tính từ lần đầu gặp gỡ quen biết cho đến hiện tại thì đã được bao lâu rồi?
Thanh: Khi gặp hắn thì hắn chỉ mới mười bốn… tính đến lúc này thì đã được sáu năm.
Thịnh: Phải. Ước chừng cũng đã sáu năm rồi.
Câu 36:
Nhã: Ấn tượng đầu tiên về đối phương là thế nào?
Thanh: Một thằng ranh bướng bỉnh ngang ngược!
Thịnh: . . . . Đầu gỗ ngố.
Câu 37:
Nhã: Bắt đầu từ khi nào thì cách nhìn ấy thay đổi?
Thanh: Khi hiểu rõ về hoàn cảnh sinh tồn của hắn.
Thịnh: Khi Thanh lúc nào cũng lo nghĩ cho ta.
Câu 38:
Nhã: Trong suốt quá trình hai người ở cùng nhau thì có chuyện gì là đặc biệt thú vị?
Thanh: Umm. . . . .
Thịnh: cùng nhau chơi xỏ bọn đại thần thì có được tính không?
Thanh (cười tủm tỉm): phải, khi đó rất rất vui.
Câu 39:
Nhã: Nghĩ thế nào về trận chiến cuối cùng này? Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Thanh: Umm . . . . Hẳn nó sẽ rất bi thảm, nhưng cuối cùng thì chúng ta sẽ thắng thôi.
Thịnh: Ta sẽ cướp Thanh về.
Câu 40:
Nhã: Có chuyện gì là không thể nói cho nhau nghe?
Thanh: Umm . . . .
Thịnh: không cần Thanh phải nói thì ta cũng biết.
Thanh (giương mắt nhìn Ngao Thịnh, lòng có chút cảm động)
Thịnh: Không phải là chuyện đó sao, trở về chúng ta sẽ làm liền!
Thanh (đứng bật dậy, tung chân đá cho tên vua kia một cước).
- Kéo màn chờ hồi sau -
Phiên ngoại 01
Kí sự ngày đại hôn
.Hoa đỏ, khăn nhung, đồng tâm kết
Uyên Ương chung mộng thắm niên hoa
.
.*
Lúc này đã được hai tháng kể từ ngày Ngao Thịnh và Tương Thanh từ đại mạc trở về.
Trận này qua đi, Ngao Thịnh bận đến tối tăm mặt mũi. Một nửa thời giờ thì dùng để xử lý chính vụ bị bỏ phế trong lúc hắn đi xa, nửa còn lại thì dành hết cho Tương Thanh.
Kết cục của Tương Vân cùng Man Vương ít nhiều gì cũng để lại thương tổn trong lòng Tương Thanh. Y và Thịnh hắn đều bình an sau nạn kiếp, tương lai thì cũng tràn trề xán lạn nhưng Ngao Thịnh lại thường xuyên thấy Tương Thanh ngồi ngẩn người một mình, có khi lại im lặng đến buồn tủi. Nhìn y như thế, Thịnh ta chỉ lo y lại u uất trong lòng.
Vì thế, Ngao Thịnh đổi phương pháp để khiến Tương Thanh vui vẻ.
Tương Thanh cũng thường xuyên nói với hắn rằng y không sao cả, chỉ là có chút chuyện vẫn còn chưa thể quên được, sau một thời gian nữa thì ổn cả thôi.
Kết thúc trận chiến, Ân Tịch Ly và Viên Liệt quay về đảo thần tiên. Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng trở lại Hắc Vân Bảo. Tần Vọng Thiên lẫn Mộc Lăng cũng thắm thiết tay trong tay hồi Tu La Bảo.
Thế gian thiếu gì hội hè nhưng vì không còn những người kia làm bạn, Tương Thanh lại càng thêm cô độc. Những khi Ngao Thịnh bận xử lý công vụ, Tương Thanh sẽ bế Miêu Ô rồi dẫn theo Ngao Ô đến chỗ Tước Vĩ chơi. Cơ mà Tước Vĩ lại bận cãi nhau với Ô Cuồng. Hai người khi cãi nhau lại cứ như trẻ con ấy, cứ kéo tay Tương Thanh hỏi, ta đúng hay hắn đúng.
Tương Thanh bị cả hai chèo kéo riết đâm ra sợ, đành phải quay về phòng mình cho yên thân.
Nhưng may là, hai người Tần Mộc đi chẳng bao lâu lại quay trở về, còn mang theo sa số đồ thổ sản. Lại chẳng đặng mấy ngày, Tư Đồ và Tiểu Hoàng lại ghé đến thăm. Sau khi thắng trận trở về, Tiểu Hoàng đã kể hết mọi chuyện cho Tứ Nương nghe. Vân Tứ Nương biết chuyện xong thì đau lòng hết biết, bồng bế Lô Hân, cùng gia đình bang chủ đến Lạc Đô thăm y.
Lô Hân năm nay vừa tròn bốn tuổi, đáng yêu cực kì, lại còn sổ sữa tròn vo một cục, hai bím tóc cột cao cao, lúc đi cứ lúc la lúc lắc lên xuống, còn hay bám dính lấy Tương Thanh gọi à ơi miết. Tương Thanh những lúc rỗi thì lại bế lấy con bé. Vân Tứ Nương còn thường xuyên đến tìm y nói chuyện phiếm. Thành ra mấy ngày nay tâm tình y cũng tốt hơn rất nhiều.
Ngao Thịnh thấy thế cũng yên tâm phần nào.
Tương Thanh cũng hiểu được là mình phải nên phấn chấn lên. Mọi người đã rất lo lắng cho y. Nếu y cứ còn rầu rĩ không vui nữa thì sẽ rất có lỗi. Hơn nữa, mọi chuyện đều đã qua hết rồi.
Tối này, Tương Thanh nằm ở trên giường, Ngao Thịnh chạy tới, cầm cái gối hình đầu hổ đưa cho y, khoe rằng, “Hân Hân mua cho ngươi này!”
Tương Thanh nhận ngay lấy, ôm vào người, “Hân Hân đi dạo phố về rồi à?”
“Ừ. Vừa về cung đã lăn ra ngủ rồi. Tứ Nương đã bế con bé về phòng.” Ngao Thịnh vừa nói vừa rửa mặt cởi áo quần ra, “Thanh, ngày mai ta rảnh, chúng ta bế Hân Hân ra phố chơi nhé.”
Tương Thanh nheo mắt nhìn Ngao Thịnh, chốc sau mới ngỏ lời, “Hay là chúng ta đi với nhau thôi. Để Hân Hân cho Tứ Nương giữ.”
Ngao Thịnh bất ngờ xoay người lại nhìn Tương Thanh. Mấy ngày nay, hắn đã hết sức cẩn thận, sợ chọc Tương Thanh sinh buồn nên không dám đề nghị cùng y ra phố chơi hay đi du hí đâu đó. Nay lại nghe Tương Thanh chủ động hẹn hò như thế, Ngao Thịnh cười đến là sung sướng mò vào trong chăn, dợm hỏi, “Thanh ơi, có muốn ta không hở? Còn ta thì muốn ngươi muốn chết luôn nà!”
Tương Thanh bó tay véo cằm sói kia.
Ngao Thịnh nằm xuống, sau một lúc lâu mới hỏi, “Đúng rồi, ngày mai ra phố chúng ta đi đâu?”
Tương Thanh nghĩ nghĩ, tựa hồ có chút do dự, một chốc sau đáp, “Có phải mấy ngày gần đây…ngươi gấp rút hối thúc Quý tướng chuẩn bị gì đó không?”
Ngao Thịnh khẽ ngẩn ra, kì thật hắn cũng chẳng bảo Quý Tư làm cái chi, chỉ là tự ông hối hả ra sức muốn giúp hắn và Tương Thanh chuẩn bị hôn lễ thôi mà.
“À…Ta có bảo là, ừ thì, lão Quý cứ từ từ, đừng vội vã quá mà làm gì.” Ngao Thịnh đáp, “Đợi khi nào ngươi sẵn sàng rồi tính.”
“Ta đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần rồi.” Tương Thanh thản nhiên nói, “Ngày nào cũng được hết.”
Ngao Thịnh ngẩn người ra, một lúc lâu sau lại ngoái ngoáy lỗ tai sợ là đã nghe lầm, “Ngươi vừa nói gì vậy Thanh?”
Tương Thanh phì cười, “Ta nói, ta đã sẵn sàng rồi…khi nào ngươi muốn thành thân cũng đều được hết.”
Ngao Thịnh mừng như điên, nhào tới đè Tương Thanh xuống, “Vậy mai chúng ta cưới liền cho nhanh.”
Tương Thanh dở khóc dở cười lườm hắn, “Thế mà cũng đùa được hả? Tháng sau đi được không? Chúng ta phải chuẩn bị một chút chứ.”
“Sao cũng được hết!” Ngao Thịnh ôm Tương Thanh cảm động đến không nói nên lời. Hắn vốn cứ luôn lo là Thanh của hắn sẽ vì Tương Vân và Man Vương giữ hiếu đạo ba năm. Làm vậy là rất tốt, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần mà chờ rồi. Nhưng bây giờ Thanh lại đồng ý liền ngay, khiến Thịnh ta vui ngất ngây luôn.
.
Buồi chầu triều sáng hôm sau.
Văn võ bá quan nhìn thấy hoàng đế nhà mình vừa bước vào điện đã toe toét cười thì liền đổ mồ hôi như mưa vậy.
Vương Trung Nghĩa kín đáo hỏi Tống Hiểu, “Ê, sao nhìn hoàng thượng như thể sắp cắn người tới nơi vậy?”
Tống Hiểu lườm gã một cái. Đoạn lại nghe thấy tiếng Thịnh ta hỏi, “Con bà ngươi Vương Trung Nghĩa, ăn nói kiểu gì vậy hả?”
Cả triều quần thần ngoác mồm trợn trắng mắt ra mà nhìn Ngao Thịnh hôm nay vô cùng bất thường.
Từ sau khi đánh thắng Man Vương trở về, Ngao Thịnh lúc nào cũng mặt mày đầy áp lực ấy vậy mà sáng nay lại cười nhăn răng vô cùng sảng khoái.
“Hôm nay, trẫm có chuyện vui muốn tuyên bố.” Ngao Thịnh đợi đến khi chúng thần đã khép miệng lại rồi mới thông báo, “Một tháng sau, trẫm và Thanh phu tử sẽ cử hành đại hôn. Trong một tháng này, các khanh thay trẫm chuẩn bị mọi sự. Đừng có xa hoa quá, nhưng phải náo nhiệt một chút. Tốt nhất là ăn mừng ba ngày ba đêm như thể là quốc khánh vậy.”
Văn võ bá quan vừa nghe xong chỉ thấy như hòn đá to chềnh ềnh nằm trương trong bụng được lấy ra vậy. Thánh thần phù hộ, cuối cùng cũng thành thân rồi, đoạn lại nhất tề quỳ xuống cung chúc Ngao Thịnh. Hoàng đế nhà ta sung sướng gật đầu như giã cối, lại còn vờ ngô nghê nói, “Tất cả cùng chung vui đi! Có vị nào cũng đang có ý thành thân không? Nếu có thì hôm đó tổ chức cùng luôn đi?”
Chúng thần hớt hải ngoảnh mặt nhìn nhau, thầm ra dấu – Ai? Ai hả? Ai ngu muốn thành thân cùng ngày với hoàng thượng vậy? Bộ chán sống rồi hả?
Vương Trung Nghĩa thành thật giơ tay, “Hoàng Thượng, thần cũng muốn lấy vợ nữa. Người có cô gái nào tốt không giới thiệu cho thần đi?”
Ngao Thịnh khanh khách cười, “Vương tướng quân mà muốn kết hôn thì thể nào các cô nương ở Lạc Đô cũng sẽ xếp hàng dài cho khanh chọn thôi. Cần gì tới lượt trẫm giới thiệu chứ?”
“Không dám đâu.” Vương Trung Nghĩa bĩu môi oán, “Mỗi lần thần muốn tuyển vợ thì cứ y như rằng đều bị Tống Hiểu lừa đi mất. Ấy vậy mà hắn ta còn chê lên chê xuống chẳng chọn ai hết.”
Mọi người bật cười. Tống Hiểu xấu hổ liếc ai kia.
“Khanh phải tự mình lựa chọn.” Ngao Thịnh cười nói, “Vừa ý cô nương nhà nào thì nói với trẫm một tiếng. Trẫm sẽ đi cầu thân cho, nếu người ta mà chịu thì trẫm ban hôn ngay.”
“Cha chả, tạ ơn Hoàng Thượng!” Vương Trung Nghĩa sung sướng gật đầu. Chốc sau, Ngao Thịnh ra lệnh bãi triều. Quý Tư liền tụ hội mọi người lại bàn bạc nên chuẩn bị cho đại hôn của hoàng đế nhà bọn họ.
Chầu tan, Ngao Thịnh đổi sang thường phục, đi vào biệt viện của Mộc Lăng, đúng lúc thấy cảnh Tương Thanh và cả nhóm đang cùng Hân Hân chơi mèo bắt chuột.
Ngao Thịnh kinh ngạc đến ngoác mồm ra. Ngươi cứ nghĩ mà coi. Nếu là Tiểu Hoàng và Mộc Lăng thì không có gì để bàn cả. Nhưng mà ngay cả Tần Vọng Thiên và Tư Đồ cũng tham gia vào, mà nhất là Tư Đồ, trông hết sức kinh dị luôn. Mỗi lần hắn bị Hân Hân tóm lấy rồi bi bo mắng là ngu ngốc thì mặt hắn còn đen hơn cả nhọ nồi.
Ngao Thịnh cố nhịn cười, rồi kéo Tương Thanh ra phố.
Khi ra phố lớn, Tương Thanh thấy như lâu lắm rồi mới được đi thăm Lạc Đô vậy. Nhìn cảnh mọi người qua qua lại lại như mắc cửi, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.
“Thanh nè, thành thân thì cần phải mua gì hả?” Ngao Thịnh hỏi, lại không quên tiếc rẻ, “Sớm biết thì đã hỏi hai đôi kia rồi, họ đều đã từng thành thân.”
“Chắc là thứ gì đó có màu đỏ!?” Tương Thanh thì thào.
“Màu đỏ?” Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, rồi đi suốt dọc đường cứ bắt Văn Đạt đi ở phía sau mua sạch hết những thứ màu đỏ mà hắn chỉ, nào là vải đỏ, táo đỏ, củ dền đỏ.
Văn Đạt thở dài thườn thượt. Ngay cả y là thái giám mà còn biết là thành thân thì không cần tới táo đỏ với củ dền đỏ. Hơn nữa, Quý tướng cũng đã ra mặt chuẩn bị rồi, thế mà hai vị chủ tử nhà y vẫn cứ sốt ruột như thường thôi.
Văn Đạt chạy vượt lên trên, nói, “Thiếu gia, trời nóng quá, chúng ta đi cũng đã lâu rồi, hay là vào trà lâu nghỉ chân dùng cơm? Tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị món lê ướp băng cho ạ.”
Ngao Thịnh vừa nghe liền gật gật đầu, cùng Tương Thanh đi vào một trà lâu trứ danh kinh kì là Vạn Hoa Lâu.
Bên trong Vạn Hoa Lâu có không ít người. Cả hai đi lên trên tầng hai, tìm một gian nhã phòng tạm nghỉ chân. Chân vừa bước vào phòng thì đã có tiểu nhị niềm nở chạy vào hỏi hai người muốn ăn gì rồi.
Ngao Thịnh thuận miệng gọi vài món, tiểu nhị liền lui xuống chẩn bị.
Tương Thanh châm trà cho Ngao Thịnh rồi tự rót cho mình một ly. Ngao Thinh chăm chú nhìn y. Càng nhìn càng thấy y gầy xọp đi, ngẫm nghĩ một chốc lại lớn tiếng gọi tiểu nhị, “Có món ăn nào tẩm bổ không? Ăn vào thì mập ra ấy.”
Tiểu nhị đắn đo rồi đáp, “Hay là ăn cá nhá?”
Ngao Thịnh gật đầu, “Vậy thì lấy cá đi.”
“Công tử muốn cá hấp hay cá kho ạ? Món nước hay món khô? Rán giòn hay chưng?” Tiểu nhị hỏi.
Ngao Thịnh khó khăn lựa chọn, “Ôi thôi cái gì cũng được. Nhớ là bưng thêm mấy món như giò heo hầm, gà tiềm gì gì nữa nhé. Miễn là ăn vào béo lên ngay là được.”
“Dạ có ngay ạ.” Tiểu nhị hớn hở chạy đi gọi món.
Tương Thanh khó hiểu nhìn Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, sao tự dưng lại muốn ăn nhiều cá như vậy?”
Ngao Thịnh vô tư đáp, “Thì để tẩm bổ đó!”
Tương Thanh gật gật đầu, “À….mà tẩm bổ để làm chi?”
“À…vì ta thấy mình hơi bị gầy, béo lên chút nữa mới đẹp.” Ngao Thịnh vô cùng thành khẩn nói.
Tương Thanh lại nhíu mày ngó tới ngó lui Ngao Thịnh, thấy dáng dấp hắn vô cùng cân đối…mà hình như là dạo này Thịnh ta lại cao hơn trước thì phải.
Trong lúc cả hai tán gẫu thì các món nguội cũng được bưng lên. Ngao Thịnh lại gọi thêm một bầu rượu nóng nấu với gừng để làm ấm dạ dày và trợ vị cho các món ăn.
Tương Thanh đang gặm chân gà thì nghe thấy bàn bên cạnh nói, “Đã biết chuyện gì chưa? Hoàng thượng và Thanh phu tử sắp cử hành đại hôn rồi đấy?”
“Thiệt không đó? Cuối cùng cũng chịu cưới rồi sao? Không uổng công chúng ta đợi mỏi mòn mà.” Những vị khách xung quanh cũng góp lời, “Đã công bố là ngày nào chưa?”
“Nghe nói là tháng sau nhưng vẫn chưa biết là hôm nào. Chắc là còn phải lựa tìm ngày tốt.”
“Biết tháng sau là được rồi. Thế nào cũng sẽ có nhiều ngày lành thôi. Năm nay vừa đúng năm hổ nữa. Hoàng thượng nhà chúng ta cũng tinh thần tựa hổ. Đúng là toàn chuyện hên không nhỉ!”
“Đúng đó đúng đó!”
Ngao Thịnh và Tương Thanh đưa mắy nhìn nhau rồi cúi đầu mỉm cười, lòng rất chi là vui vẻ.
Chốc sau, các món chính cũng được dọn lên.
Tương Thanh nhìn thấy Ngao Thịnh lần này không gắp vào trong bát y rau cải nữa mà lại là thịt ba ba, thịt lợn kho tàu, gà hầm sâm, gan vịt chưng, vân vân và vũ vũ, khiến y phải tròn mắt nhìn hắn, “Thịnh Nhi…để ta tự gắp.”
“Hì hì…Thanh à, ăn nhiều một chút!” Ngao Thịnh hối giục.
“Ừ.” Tương Thanh gật đầu, bắt đầu xắn tay áo lên san bằng tòa thức ăn chất cao như núi trong bát. Y vừa ăn xong một miếng thì Thịnh ta lại gắp sang cho hai miếng.
Tương Thanh cố gắng ăn, ăn hai miếng, Ngao Thịnh lại gắp vào bốn miếng.
Tương Thanh dở khóc dở cười nhìn Ngao Thịnh, chiêu này thể nào Thịnh nhà ta cũng học được ở chỗ Tần Vọng Thiên.
“Ăn nhiều một chút. Thanh à, phải ăn cho hết toàn bộ bàn thức ăn này nha!” Ngao Thịnh lại liền tay gắp thêm thật nhiều thức ăn vào trong bát y, khiến Tương Thanh kinh hãi trợn tròn mắt ra nhìn.
“Đừng gắp cho ta nữa. Ăn không hết đâu.” Tương Thanh bó tay nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh thu đũa, chuyển sang múc canh vào một cái bát to cho y, “Uống nhiều canh một chút.”
Cơm vừa ăn xong, Văn Đạt đã quay trở lại, trong tay còn cầm theo một phần lê ướp băng. Lúc đi vào, y còn nghiêng ngả lảo đảo, cũng may mà không vấp ngã.
Ngao Thịnh thấy y mặt mày đăm chiêu, liền hỏi, “Ngươi bị làm sao vậy?”
“Dạ….” Văn Đạt sờ sờ đầu, “Tiểu nhân không biết là mình có bị hoa mắt không nữa.”
Tương Thanh và Ngao Thịnh đều ngẩng đầu lên hỏi, “Có chuyện gì, nói rõ ràng một chút?”
“Thiếu gia, vừa nãy…tiểu nhân tình cờ thấy một người nhìn rất giống phu tử.” Văn Đạt cũng không chắc lắm.
Cả hai đều sửng sốt. Ngao Thịnh đanh mặt nói, “Đừng nói bừa.”
“Tiểu nhân nào dám ạ.” Văn Đạt vội lắc đầu, “Cơ mà…y phục và khí chất thì lại không giống. Người kia xem chừng thì lớn tuổi hơn phu tử. Có lẽ là tiểu nhân đã nhìn nhầm rồi.”
Ngao Thịnh lại gắp cho Tương Thanh một miếng lê ướp trong khi y lại cứ miên man nghĩ tới những gì Văn Đạt vừa nói, “Ngươi nhìn thấy người đó ở đâu?”
“Ở ngay phía sau Thiết Phật Tự ạ.” Văn Đạt đáp, “Tiểu nhân đến đó mua lê.”
Tương Thanh đắn đo rồi nói, “Thịnh Nhi, chúng ta đến đó một lúc đi…”
“Đi!” Ngao Thịnh gật đầu, đút vào miệng Tương Thanh thêm miếng lê nữa, “Chúng ta sẽ đến Thiết Phật Tử, vừa lúc ta cũng muốn nhờ phương trượng chọn giúp ngày tốt trong tháng sau để tổ chức hôn lễ.”
“Ừ.” Tương Thanh gật đầu….lại thêm một miếng lê nữa được đưa tới, hại y phải cố sức nhai lấy nhai để.
Dùng cơm xong, mọi người bước xuống lầu. Ngao Thịnh căn dặn Văn Đạt, “Từ nay về sau bảo ngự trù mỗi ngày đều chuẩn bị cho Tương Thanh những món bổ béo. Tốt nhất là đến ngày đại hôn, Thanh tăng lên được chừng mươi mười hai cân.”
Văn Đạt nhanh gật đầu.
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh lại tiếp tục mua những thứ màu đỏ hoàn toàn không cần tới tronng hôn lễ, ví như trống bỏi đỏ, bình hoa đỏ, khăn thêu chỉ đỏ, túi gấm nhung đỏ và hằng hà sa số khác.
Văn Đạt dùng cả hai tay mà chẳng ôm bế cho hết, trên cổ trên vai trên tay thì treo đầy những thứ. Người qua kẻ lại thì cười chỉ trỏ còn y chỉ biết cúi mặt khóc thầm.
Ba người tới trước cửa Thiết Phật Tự, bên trong hương khói thịnh vượng.
Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh đến bái lạy Bồ Tát, thuận tiện còn xin xăm.
Tương Thanh cầm ống thẻ nhìn Bồ Tát, yên lặng cầu khẩn. Y cũng chẳng rõ là mình muốn hỏi xin gì nữa, đến khi giật mình ra thì đã thấy thẻ xăm rơi xuống đất.
Văn Đạt vội nhặt lên, chạy đi giải xăm. Tương Thanh cùng Ngao Thịnh sóng vai bước ra, nhìn thấy một lão đạo ngồi bên hiên, cười nói, “Là xăm thượng thượng!”
Ngao Thịnh mừng rỡ.
Tương Thanh cũng rất vui vẻ nhưng trong lòng chợt thoáng mất mát…Chẳng phải rằng quẻ xăm hay lời tiên đoán gì đó thường không chính xác sao? Khi cầu khẩn, y đã nghĩ đến Man Vương và Tương Vân. Hai người họ cả đời truân chuyên, làm sao lại có cái gọi là mệnh tốt? Chẳng biết Bồ Tát liệu có hiển linh chứng cho lời khẩn này?
Lúc sau, Ngao Thịnh đi tìm phương trượng hỏi ngày tốt.
Tương Thanh đứng chờ ở trong sân. Mùi khói nhang vấn vít phòng của vị phương trượng nọ khiến y thấy đau đầu.
Đương lúc đi đi lại lại trong sân, y lại tình cờ trong thấy một bóng người lướt ngang.
Tương Thanh khẽ ngẩng người ra vì bóng lưng kia nhìn rất quen mắt.
Lúc này, một vị sư tăng đầu đội mũ xám, tay cầm chổi đi ra. Tương Thanh vội tránh sang một bên nhường đường nhưng sư tăng kia vẫn đi sát theo y, lại còn cố tình quét chổi vào chân y.
Tương Thanh bước lên bậc thềm, sư tăng lại leo lên theo. Tương Thanh nheo mày hỏi, “Không biết đại sư làm thế là sao?”
Sư tăng vẫn cúi đầu, nương vào mạt râu dưới cằm thì xem ra là người đã có tuổi. Phải một lúc lâu sau, sư tăng mới nói, “Thí chủ làm rơi tâm tư ưu phiền xuống đất, bần tăng chỉ thiện ý giúp thí chủ quét đi.”
Tương Thanh chau mày chẳng biết làm sao, đoạn, sư tăng kia lại quét chổi quanh nơi y đứng.
Tương Thanh tính tình dù có hiền hòa cỡ nào thì cũng bị sư tăng chọc tức. Hơn nữa, mấy ngày nay lòng y đã ngổn ngang nhiều muộn phiền chẳng có nơi trút bỏ, nay lại thêm cả chuyện sư tăng này quấy nhiễu, như thể giọt nước tràn ly.
Tương Thanh tức giận nói, “Đại sư làm vậy là có ý gì? Tôi đi đâu, đại sư lại theo đến đó nghĩa là sao!”
Sư tăng thấy Tương Thanh nổi giận như thế cũng chỉ mỉm cười đáp, “Bần tăng đã nói, thí chủ tâm tư phiền muộn rơi đầy đất, nên bần tăng phải đi theo quét bỏ. Khi nào xong rồi sẽ tức khắc rời đi.”
“Khi nào thì tôi lại chất chồng phiền muộn chứ?” Tương Thanh gằn.
“Trong mắt của thí chủ….” Sư tăng khẽ ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, “ngập tràn phiền não.”
Tương Thanh nhìn chằm chằm vị sư tăng kia chẳng dám rời mắt, rồi lại chẳng biết liệu mình có đang nảy sinh ảo giác hay không khi mà thấy người đối diện mình chính là Tương Vân nhiều ngày tiếc nhớ.
Giữa lúc y còn chẳng rõ mình đang tỉnh hay mơ thì sư tăng kia lại nói, “Sao thí chủ lại phải phiền não như thế? Hãy biết quý trọng người trước mắt.”
Tương Thanh ngây ra nhìn sư tăng nọ xoay người rời đi.
Tương Thanh vừa định đuổi theo thì lại nghe thấy tiếng Ngao Thịnh bất an gọi, “Thanh à?” Trong giọng nói của hắn mang theo đầy kinh hoảng, y không khỏi đau lòng đáp, “Ta ở đây!”
Ngao Thịnh nhẹ nhõm thở ra, nhảy đến ôm lấy Tương Thanh, “Ta cứ sợ là ngươi đi đâu mất rồi.”
Tương Thanh nghe ra nhịp tim của Ngao Thịnh rất nhanh, bèn vỗ lưng trấn an, “Ta sao lại đi đâu được? Đừng nghĩ lung tung. Ta sẽ không đi đâu nữa cả.”
“Thật chứ?” Ngao Thịnh lo lắng nói, “Nói rồi thì phải giữ lời đó. Nếu tìm không thấy ngươi ta sẽ chết thật đó.”
“Đừng nói gở!” Tương Thanh trừng mắt lườm Ngao Thịnh một cái, đoạn lại quay đầu tìm kiếm thì người kia đã khuất dạng từ lâu. Trong một thoáng, Tương Thanh thấy gút mắt như được tháo bỏ, quay sang hỏi Ngao Thịnh, “Đã hỏi được hôm nào là ngày tốt chưa?”
“Rồi. Mùng bảy tháng sau là ngày rất tốt!” Ngao Thịnh đáp, “Lão phương trượng còn bảo, trong vòng mười năm đổ lại thì hôm đó là ngày tốt nhất.”
“Phương trượng thu của ngươi bao nhiêu tiền nhang đèn hả?” Tương Thanh bật cười hỏi.
Ngao Thịnh ngây ra khi mà Tương Thanh lại còn biết nói đùa như thế.
Đoạn, Tương Thanh lại nắm tay Ngao Thịnh quay về hoàng cung. Dọc đường đi không ngừng vui vẻ nói cười, lại còn một một con lợn con nhuộm da hồng để cho Văn Đạt nắm dây dắt về nữa chứ. Y mếu máo nói, “Phu tử à, dắt con lợn này về không chừng sẽ bị Ngao Ô làm thịt đấy.”
Kể từ hôm cúng chùa về, Tương Thanh liền vui vẻ hẳn lên. Khi không còn tiếc nhớ thì cũng chẳng vương mang phiền não. Khi lâm triều sẽ đi cùng Ngao Thịnh, thi thoảng cũng góp chút ý kiến vào quốc sự, lại còn ngày ngày cùng dùng bữa với Mộc Lăng và Tước Vĩ.
Dưới sự cố gắng không ngừng thì trước ngày đại hôn Tương Thanh cũng đã tăng được gần mười cân.
Dạo gần đây, Ngao Thịnh có một thói quen mới, đó là, rảnh rảnh chút lại bóp bóp tay, chốc chốc lại sờ sờ eo, và thường thường nắn nắn mông Tương Thanh…rồi ngay lập tức sẽ được Tương Thanh đá cho một cú lộn nhào. Khi nào Ngao Thịnh phản kích, Tương Thanh sẽ không trả đòn nữa mà lại chủ động xoa nắn hắn lại. Thịnh ta rất chi là hạnh phúc. Mỗi ngày đều được sống trong niềm thỏa mãn tột bật. Mà nói tóm lại thì là, nhân sinh vô cùng đắc ý.
Chỉ chớp mắt, đã đến ngày đại hôn. Trong ngày này, Thịnh Thanh hân hoan đến lấy làm lạ.
Phiên vương khắp nơi đổ xô đến đưa sính lễ. Hổ Vương dâng tặng một chú báo con lông đen tuyền. Tương Thanh đem nó buộc chung chỗ với lợn con da hồng. Hai con cứ chí chóe với nhau, hết éc éc lại ngao ngao.
Ngày đó, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh thay hỉ phục đỏ, bước lên đầu thành Thịnh Thanh nhận muôn vàn lời chúc phụng của lê dân. Mộc Lăng thì như lên đồng, ngày thường tham tiền là vậy, thế nhưng tới hôm nay lại cho người đổi trăm vạn lạng bạc ra bỏ vào mười vạn bao đỏ, hễ gặp ai đi qua thì liền ra tay phóng khoáng lì xì cho. Gần như cả Lạc Đô đều nhận được lì xì của Mộc thần y.
Tương Thanh vốn là người của Hắc Vân Bảo nên Tư Đồ bang chủ tuấn dật đã vô cùng tiêu sái sai người chở rương chở hòm đầy những sính lễ, báo với họ đàng trai đó là của hồi môn của Tương Thanh.
Đêm ấy, hỉ yến trải dài từ hoa viên của hoàng cung ra đến tận cửa thành. Hắc Vân Bảo một trăm bàn có lẻ, Tu La Bảo là trăm bàn gần lẻ. Tiếp đến là bá quan cũng một trăm bàn không lẻ. Mọi người tụ hội cùng nhau, vui say đến quên cả đất trời.
Lễ vật đến từ khắp các vùng miền. Trong đó, Tương Thanh đặc biệt nhận được hai con ngựa con lông trắng, một đực một cái, giữa trán điểm một cái đốm màu đỏ trông hình như ngọn lửa.
“Ai u, là ngựa tốt đó nha!” Mộc Lăng không ngừng tặc lưỡi đánh giá! “Là giống Bạch nguyệt hỏa kỳ lân đó. Là ngựa tốt của tốt! Ai mà lại xa xỉ thế chứ? Tặng thứ đắt đỏ này tới lại còn là một đôi nữa chớ?”
Văn Đạt điểm lại danh mục quà tặng, “Quà được gửi tới từ tràng ngựa ở Mạc Tây ạ.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đều ngẩn người, sau lại khẽ bật cười rồi cho người đưa ngựa đến nuôi ở hậu viện, đặt tên là Hấp Lưu và Kỉ Lưu.
Mọi người mê say vui chơi đến tận đêm khuya. Nhóm người vốn định sẽ nháo động phòng đều say khướt hết cả, nằm chèo queo dưới gầm bàn, ngáy ầm ầm như sấm.
Văn Đạt dắt theo đám đông thái giám cung nữ đến dọn bàn tiệc rồi còn hảo ý mang chăn đắp cho mọi người.
Ngao Thịnh hối hả kéo Tương Thanh vào động phòng, hòng nhanh nhanh được thỏa dạ sắc lang. Hắn mong ngày mong đêm cuối cùng cũng tới được ngày này.
Đúng lúc này, Văn Đạt lại hớt hải xộc vào, dâng cho Tương Thanh một chiếc hộp, “Phu tử, có người đưa vật này tới cho ngài ạ.”
Tương Thanh nhận lấy, “Là ai tặng?”
“Không biết nữa ạ. Là do một nam tử đưa tới, nô tài nhìn không rõ mặt.” Văn Đạt đáp, “Ân tướng là người nhận, nhìn ngài ấy rất là vui lại còn căn dặn nô tài phải mau đưa tận tay ngài nữa.”
Tương Thanh khó hiểu, mở ngay nắp hộp ra… Bên trong là một đóa hoa khô màu đỏ, vô cùng kiều diễm, khiến y phải kinh ngạc đờ đẫn người đánh rơi cả chiếc hộp.
Văn Đạt nhanh nhảu bắt được hộp kia. Ngao Thịnh ngồi ở bên cạnh cũng đơ hết cả người đi. Hắn còn nhớ bông hoa này. Vừa định mở miệng nói gì đó thì Tương Thanh đã vội tung cửa chạy ra ngoài. Đến cửa thành, liền nhìn thấy Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt.
“Người đâu rồi?” Tương Thanh siết chặt lấy hai vai Ân Tịch Ly, “Ân tướng, có phải là hai người họ không?”
Ân Tịch Ly mỉm cười, vươn tay chỉ về phía trước mặt.
Tương Thanh vội ngoảnh người lại đưa mắt tìm kiếm, trông thấy ngay hai người đang tay nắm tay rảo bước đi, một áo trắng và một áo đen.
Tương Thanh chạy lên trước vài bước để nhìn cho rõ hơn cảnh hai người kia trèo lên một cỗ xe ngựa dừng ven đường.
Hai người ở phía xa kia, Tương Thanh trông rõ mồn một, là Man Vương và Tương Vân.
Tương Thanh kinh ngạc đến không khép miệng lại được, nhìn Tương Vân quay đầu lại, khi đã nhác thấy Tương Thanh thì liền hé môi cười, nhẹ vẫy tay từ biệt y rồi cùng nam tử áo đen bước vào trong xe. Xe chuyển bánh rời đi.
Tương Thanh không rõ liệu mình có đang nằm mơ không, Ngao Thịnh sau nửa ngày trời mới ú ớ được một câu, “Xác chết sống dậy ư?”
Ân Tịch Ly lườm Sói Thịnh một cái rồi chỉ tay vào chiếc hộp kia, “Có biết đây là hoa gì không?”
Hai trẻ Thịnh Thanh ngây ngô lắc đầu.
“Loại hoa này có hai màu trắng và đỏ.” Ân Tịch Ly giải thích, “Màu đỏ tên là Bỉ ngạn còn trắng thì gọi là Vãng sinh. Nếu cả hai hoa được đặt cùng một chỗ chỉ có thể giúp người ta cải tử hồi sinh.”
Tương Thanh hoàn toàn ngây người ra, vành mắt chợt đỏ lên, vui sướng đến không diễn tả thành lời.
Ngao Thịnh níu lấy vai y ôm vào lòng, “Thanh, hay là phong Thiết Phật Tự là Quốc tự đi? Bói quẻ linh vô cùng!”
Tương Thanh nhịn không được bật cười, Ân Tịch Ly vỗ vỗ vai Tương Thanh cùng Ngao Thịnh, “Chúc mừng.”
Hai người nhanh cúi đầu trả lễ.
Viên Ly kéo tay Ân Tịch Ly lại, nói với Ngao Thịnh, “Bọn ta đã không còn gì vướng bận nữa, cũng đến lúc phải về Thần tiên đảo rồi. Có rảnh thì ghé đến thăm hai lão già này.”
“Vâng.” Cả hai nhận lời ngay, đoạn lại nhìn Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt sóng vai bước đi. Hai người đã bôn ba suốt những bốn mươi năm, sau lại giao giang sơn trọng trách lại cho tiểu bối là họ đây rồi cùng nhau dệt mộng uyên ương ở đảo xa.
Tương Thanh sau khi đã về phòng liền đem hoa cùng hỉ phục xếp ở cạnh nhau, đặt trên giường tân hôn.
Ngao Thịnh vốn đã chờ giây phút này rất lâu rồi nên liền vội vàng xấn lên đè y xuống giường.
“Ai…đợi đã.” Tương Thanh sờ sờ dưới lưng, “Sau đệm lại cưng cứng thế này? Ai bỏ gì lên giường vậy?”
Ngao Thịnh nhanh giở chăn lên kiểm tra, chỉ thấy toàn là long nhãn và lạc rang.
(Theo người Hoa thì hai loại cây này mang ý nghĩa thịnh vượng sung túc cầu chúc cho gia đình con đàn cháu đống)
“Lão Quý già đâm ra hồ đồ rồi phải không? Sao lại bỏ mấy thứ giúp sớm sinh quý tử này lên giường chúng ta làm gì?” Ngao Thịnh bó tay.
Tương Thanh bốc một hạt lạc rang ra bỏ vào miệng nhai rôm rốp, “Đầu đã hai thứ tóc rồi vậy mà vẫn hay làm chuyện khó hiểu.”
“Đợi nào.” Ngao Thịnh dằn lấy tay Tương Thanh, buông mành che xuống, thấp giọng nói, “Thanh à…Nói không chừng…”
“Nói không chừng cái gì?” Tương Thanh nhíu mày nhìn Ngao Thịnh.
“Ờ…giữ lại biết đâu lại càng thú vị.” Ai kia lưu manh đáp
“Thú vị gì chứ. . . . . . Ai. . . . . .” Tương Thanh lườm ai kia kìa “Tiểu quỷ, ngươi làm gì đó?”
Ngao Thịnh đảo mắt đáp, “Còn làm gì được nữa chớ? Động phòng!”
. . . . . .
Đoạn, chăn đệm bị xới tung lên.
Hai canh giờ sau, Tương Thanh chui ra chăn thở hổn hển, vỗ vỗ Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, thế này được chưa? Ta mệt quá!”
“Thế nào mà được!” Ngao Thịnh tiếp tục xốc chăn lên trùm lấy cả hai.
. . . . . .
Lại thêm hai canh giờ sau nữa, Tương Thanh bò ra khỏi chăn khò khè thở, “Thịnh Nhi, ta mệt quá!”
“Lần nữa nào!”
. . . . . .
Thêm hai canh giờ nữa thì trời sáng.
Tương Thanh bực bội xốc chăn lên, đẩy Sói Thịnh qua một bên, “Ngươi có chịu để yên không hả! Chả nhẽ chẳng thể để lần sau được à? Ngày dài tháng rộng mà.”
Ngao Thịnh nháy nháy mắt mấy cái, nhéo cằm Tương Thanh, hạ lưu nói, “Thanh à, là do chính miệng ngươi nói đấy nhé. Sau này phải mỗi ngày mỗi làm đấy. Ngày tháng còn dài, lời nói đừng để gió bay nha.”
Tương Thanh ngẩn người, y khi nào nói là mỗi ngày mỗi làm vậy?
Đoạn, con sói nào đó lại trùm chăn phủ lấy miếng mồi lần nữa, lưu manh mà rằng, “Thanh, dù sao hôm nay cũng không cần phải tảo triều, tụi mình làm tới chiều luôn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip