14. Phải biết kiềm chế bản thân

Dương Đình Quyết ngủ một mạch đến sáng. Hắn dậy trước Lý Khải Tuyên, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu trong ngực mình.

Nai con ngủ vô cùng ngoan, được hắn ôm cũng không khó chịu chút nào. Cậu an ổn gối đầu trong ngực hắn, hai tay ôm lấy hông của hắn ngủ ngon lành.

Dương Đình Quyết ngắm cậu một chút rồi quyết định rời giường, bây giờ đã là 8 giờ sáng. Rèm cửa trong phòng chặn ánh sáng chiếu vào, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy để Lý Khải Tuyên ngủ tiếp rồi ra ngoài.

Dương gia vừa trải qua chuyện vui, người làm trong nhà buổi sáng đều bận rộn dọn dẹp lại khuôn viên xung quanh, khung cảnh có chút náo nhiệt hơn thường ngày. Dương Đình Quyết ăn sáng đơn giản rồi lại đi ra phòng khách đọc báo, đúng lúc này lại gặp phải Dương Đình Trí đang cài lại cút áo tay. Hắn mỉm cười tiến lên chào hỏi, trong tay còn cầm theo một tờ báo:

"Anh phải đi rồi à? Sao không nghỉ phép đúng hạn 3 ngày rồi quay lại?"

Dương Đình Trí nhìn em trai mình, đáp lại:

"Anh có việc phải đi rồi, vốn dĩ vì hôn lễ của em mới phải nán lại một ngày. Còn Khải Tuyên đâu? Sao em ấy không xuống ăn sáng?"

Dương Đình Quyết cong môi, vừa gấp tờ báo lại đặt lên bàn rồi nói:

"Em ấy vẫn còn mệt, em muốn để Khải Tuyên ngủ thêm một chút."

Dương Đình Trí nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ rưỡi sáng mà cậu nhóc vẫn chưa tỉnh dậy. Không cần nghĩ cũng biết đêm qua em trai mình đã dày vò em dâu nhiều đến mức nào. Hắn nhíu mày nhìn dáng vẻ thỏa mãn hào hứng của Dương Đình Quyết, nghiêm túc nói:

"Đình Quyết, em nên kiềm chế bản thân lại một chút thì hơn. Khải Tuyên còn nhỏ, dù em có ham muốn mạnh thì cũng không nên dày vò em ấy. Lý gia rất cưng chiều con cháu, em ấy không thể chịu khổ. Huống hồ gì Khải Tuyên cũng là nam, không thể để em làm quá nhiều như vậy được."

Dương Đình Quyết hơi hơi oan ức, dù sao hắn cũng rất kiềm chế bản thân lại rồi. Dù bướm nhỏ của Lý Khải Tuyên có chút đáng thương, nhưng hắn cũng không quá sa đọa như lời anh cả nói.

"Em cũng không muốn làm em ấy mệt đâu. Chỉ là lần đầu em ấy không quen thôi."

Dương Đình Trí cũng không nghe lọt tai lời biện minh của em trai mình. Tính khí của hắn từ nhỏ đã thích gì làm nấy, cứng đầu không ai bằng. Nhưng phận làm anh vẫn không nên đứng nhìn, chỉ đành nói tiếp vài câu:

"Em làm quá nhiều, em ấy sẽ thấy phản cảm. Hơn nữa nếu em ấy ghét chuyện này, sau này em phải làm sao đây? Nếu em khiến người ta nổi giận, sau này cũng không thể vui vẻ khiến người ta tự nguyện ôm em. Có hiểu không?"

Dương Đình Quyết cũng cảm thấy có lí, hắn cũng không muốn nghĩ đến trường hợp Lý Khải Tuyên giận dỗi không cho mình ôm. Quả thật cậu cũng bị hắn dày vò đến mức run rẩy không ngừng, bướm nhỏ còn sưng mãi không tan. Nhưng lúc này hắn nghĩ tới cũng muộn, vì vậy hắn chỉ đành hỏi ý kiến của anh trai mình:

"Vậy anh nói thử xem, em nên làm thế nào để dỗ em ấy?"

Dương Đình Trí lắc đầu mặc quân phục vào người, hắn tiến ra cửa chính, trước khi đi còn để lại một câu:

"Tiết chế bản thân lại, giúp em ấy thoải mái khi ở Dương gia là được."

Cũng vì câu nói này mà Dương Đình Quyết ngẩn người cả ngày. Hắn dặn dò người làm mang thức ăn khi Lý Khải Tuyên dậy rồi trở lại công ty làm việc, vừa tránh né vừa dành một chút thời gian để giải đáp vấn đề.

Hắn nghĩ cả ngày nhưng vẫn không có đáp án, cuối cùng lại mang rối bời về Đông Bình Cát.

Tới giữa trưa Lý Khải Tuyên mới tỉnh lại, cậu nhúc nhích thân thể nhức mỏi vì nằm lâu của mình. Bộ phận kia của cậu vẫn còn nóng rát không giảm, vừa sưng vừa tê. Cảm giác không thoải mái này làm cậu có chút khó chịu, eo nhỏ mỏi mệt không muốn rời giường một chút nào.

Đây là ngày đầu cậu chính thức sống tại Dương gia, cũng không thể để mọi người có ấn tượng xấu với mình được. Lý Khải Tuyên nằm nướng thêm một lát rồi rời giường. Cậu bỏ qua cảm giác khó nói bên dưới, khập khiễng đi ra ngoài.

"Phu nhân, tôi đã hâm nóng đồ ăn theo lời của Nhị thiếu xong rồi, mời ngài thử."

Quản gia trẻ thấy cậu xuống lầu lập tức tiến lại cúi đầu, làm động tác mời hướng vào phòng bếp. Xưng hô phu nhân này hiển nhiên chiếu theo thân phận hiện tại của Lý Khải Tuyên, nhưng cách gọi này làm cậu vô cùng ngại ngùng.

"Đừng gọi tôi là phu nhân, xưng hô này kì lạ lắm..."

Vị quản gia cân nhắc một chút, xét thấy Lý Khải Tuyên còn ngại ngùng nên lập tức sửa miệng, mỉm cười đáp:

"Vậy tôi và người làm trong nhà sẽ gọi ngài là tiểu chủ nhân có được không? Xưng hô này hơi cũ nhưng cũng khá hợp lí nếu ngài không thích."

Lý Khải Tuyên không muốn làm khó bọn họ nên lập tức gật đầu, đi vào phòng bếp ăn trưa. Món chính bao gồm cháo thịt thanh đạm cùng với một phần bánh ngọt nhỏ theo sở thích của cậu, bên trên còn có một quả dâu tây đỏ mọng.

Cậu biết Dương Đình Quyết đến chiều mới tan làm cho nên lại chiếm lấy phòng bếp làm bánh, dự định sẽ làm một chút món ngọt vừa phải để hắn lót dạ.

Lý Khải Tuyên đeo tạp đề màu trắng sữa, bắt đầu nhào bột làm bánh. Cánh tay trắng nõn chìm vào bột mịn, đến khi bột dẻo lại chuẩn bị làm nhân. Cậu bận rộn vài tiếng trong bếp, mãi đến khi lọt vào cái ôm thật chặt mới quay lại nhìn.

Dương Đình Quyết vừa về đã chạy khắp nơi tìm cậu, vừa thấy nai con bận rộn trong bếp thì lập tức ôm lấy. Hắn hôn lên má cậu một cái rồi hỏi:

"Sao em không nghỉ ngơi mà lại vào đây thế này?"

Lý Khải Tuyên rửa tay rồi lập tức xoay người ôm lấy hắn, cậu cũng hôn trả lại một cái giống hệt rồi đáp lại:

"Em muốn làm bánh cho ngài thử, nằm mãi trên giường mỏi lắm ạ."

Bột cần phải ủ lâu một chút nên Lý Khải Tuyên chưa cần phải làm gì nhiều, cậu được Dương Đình Quyết ôm đến bàn ăn âu yếm. Hắn hôn lên môi cậu vài cái, sau đó lại chụt lên má cậu vài lần nữa. Ánh mắt của hắn cứ liên tục dính chặt đến từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu, giống như có điều muốn nói nhưng không mở miệng được.

Lý Khải Tuyên nhận ra hắn có chuyện muốn nói nhưng mãi không chịu nói câu nào, cậu nhịn không được đành chủ động hỏi:

"Ngài có chuyện gì muốn nói với em phải không?"

Dương Đình Quyết chần chừ một chút rồi nói:

"Em phải nói thật cho tôi biết, không được giấu tôi nhé."

Lý Khải Tuyên gật gật đầu, tròn mắt tập trung nghe hắn nói.

"Có phải đêm qua tôi làm em khó chịu không? Tôi thấy bướm nhỏ của em sưng lên rồi. Tôi không biết em có giận tôi không, nhưng quả thật đêm qua tôi có chút hưng phấn mà không để ý đến cảm nhận của em...Nếu em thấy không thích thì sau này tôi sẽ tiết chế bản thân lại một chút."

Lý Khải Tuyên khó hiểu nhìn lại hắn, cậu vừa nghe toàn bộ nhưng lại không hiểu gì cả. Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:

"Nhưng mà tại sao ngài lại phải tiết chế bản thân?"

Dương Đình Quyết nhìn đôi mắt trong trẻo của cậu, hắn dùng tay vuốt nhẹ lên  rồi đáp:

"Tôi làm em khó chịu, em không giận tôi sao? Tôi còn nghe nói khi nửa kia bị dày vò quá nhiều trong lần đầu tiên sẽ sinh ra ác cảm. Hơn nữa sinh hoạt sau này đều phải hạn chế, rất nhiều người qua đêm đầu tiên thì làm loại chuyện này rất khó khăn. Tôi không muốn khiến em giận, tôi chỉ muốn em sung sướng thôi... "

Lý Khải Tuyên ôm lấy cổ hắn, cậu lắc đầu:

"Em không giận ngài một chút nào, em rất thích. Dù đêm qua ngài làm em thế nào đi chăng nữa em cũng thích, em cũng rất thoải mái nữa. Dù khi làm xong có hơi khó chịu, nhưng em tình nguyện mà."

Cậu nói một nửa lại dụi vào lòng của Dương Đình Quyết, cảm nhận lồng ngực ấm áp của hắn rồi nói tiếp:

"Ngài là chồng của em, ngài muốn làm em thế nào cũng được. Dù ngài có ham muốn hơi cao, em cũng sẽ cố gắng đáp ứng. Em không muốn ngài nhịn đâu, nhịn sẽ khó chịu lắm..."

Dương Đình Quyết không ngờ Lý Khải Tuyên thường ngày nhát gan lại nói những lời thế này. Hắn có chút vui không kiềm chế được, hai cánh tay lập tức nâng cậu lên trên người mình, mút lấy cánh môi ngọt ngào hôn say đắm.

"Khải Tuyên, em có biết tôi yêu cái tính đáng yêu này của em tới mức nào không?"

Người khác còn lo lắng ham muốn của mình quá cao làm bạn đời khó chịu, chỉ muốn một lần lại bị ghét bỏ thêm một lần. Nhưng hắn lại có cục cưng ngoan ngoãn chiều chuộng tất cả ham muốn của mình, dù cao hay thấp cậu đều không để ý. Thử hỏi làm sao hắn có thể không yêu cho được? Thật sự chỉ muốn ôm con nai nhỏ này triền miên từ sáng đến tối mất thôi.

Dương Đình Quyết ôm lấy hai cánh mông của cục cưng, nhỏ giọng nói với cậu:

"Vậy Khải Tuyên phải cho tôi chơi bướm em thật nhiều đấy, nhiều đến mức bướm nhỏ của em căng đầy hình dáng cặc của tôi. Lúc nào Khải Tuyên cũng sẽ mở đùi ra cho tôi yêu em, lúc nào cũng ngậm tinh dịch của tôi có chịu không?"

Lời nói của hắn bỗng nhiên thay đổi, Lý Khải Tuyên đỏ mặt không dám đáp lại. Bướm nhỏ đang sưng của cậu bị trêu đến mức bắt đầu rỉ nước. Cậu lấy lí do tiếp tục làm bánh, đẩy người đàn ông không biết xấu hổ ra ngoài.

Dương Đình Quyết vừa giải quyết xong cục tạ trong lòng, hắn thoải mái mỉm cười mãn nguyện, xoắn tay áo vào bếp phụ một tay, không trêu cậu nữa:

"Tối nay tôi sẽ đưa em về Lý gia ăn cơm tối, không cần phải ăn ở đây đâu. Bánh em làm cũng mang qua cho Lý lão gia ăn cùng nhé, để em và ông không buồn chán."

Lý Khải Tuyên nghe nói được về nhà cũng quên sạch xấu hổ, lập tức hăng hái làm bánh. Cậu nặn từng chiếc bánh tròn tròn, nhân mặn cùng nhân ngọn chia ra hai khay, hào hứng đem đi hấp rồi mong chờ đến lúc gặp lại ông nội.






__________________________________
Momo ủng hộ tác giả:
0348785421   <3

*Tác giả:

Đại ca sợ em trai ham muốn cao quá chọc em dâu không cho ịch nữa =))
Nhưng thằng em kiếm được bé cưng quá là ngon thích là chiều thì hết cíuu luônn.

Cá rất thích tính em Tuyên ngoan ngoan, luôn chiều chuộng những người thân yêu và luôn cho họ những điều ngọt ngào nhứt <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip